Khâu Tự Phong rất rõ ràng việc lựa chọn của y là hợp tác với Hạ Tưởng, đây là sự lựa chọn sáng suốt. Nếu đi lại gần với đám người Phòng Ngọc Huy, với phương thức làm việc như vậy thì y cảm thấy rất xấu hổ. Đường đường là một Thái tử Đảng, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dùng thủ pháp bỉ ổi như vậy để hãm hại người khác, đúng là loại bại hoại trong chốn quan trường.
So với suy nghĩ tường tận của Khâu Tự Phong thì ý tưởng của Mai Hiểu Lâm đơn giản hơn nhiều. Cô nghĩ rằng, nếu trong sự vụ này có Phòng Ngọc Huy và Đặng Tuấn Kiệt dính vào, tốt thôi, sau này sẽ động chân nhúng tay vào trong công tác của bọn họ, để bọn họ không thể sống khá giả được.
Trong lòng hai người đều tức giận, vừa nghe thấy Hạ Tưởng trở về liền không hẹn mà gặp cùng đồng thời tiến đến, cũng không nghĩ tới việc cùng một lúc cả hai nhân vật số một và nhân vật số hai cùng xuất hiện tại văn phòng của Phó Chủ tịch huyện thường trực thì sẽ để người ngoài suy nghĩ gì.
Hạ Tưởng vừa thấy vẻ mặt của Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm thì hiểu là bọn họ đang lo lắng. Mặc kệ là như thế nào thì Đặng Tuấn Kiệt và Phòng Ngọc Huy trong chuyện này đã làm hết sức quá đáng, không để cho nhau chút mặt mũi nào, nếu để cho bọn họ tự tung tự tác thì công tác trong huyện An sau này làm sao mà khai triển nổi? Hắn nghe xong lời nói của Khâu Tự Phong thì hơi trầm tư, làm việc nghĩa thì không thể chùn bước được. Vì thế hắn nói:
- Công trình đường Sơn Thủy từ nay về sau sẽ để tôi phụ trách xử lý. Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi sẽ ăn ở ngủ nghỉ tại công trường, quyết tâm bám trụ không rời công trường nửa bước, cho đến lúc giải quyết được vấn đề mất tích của người công nhân, đảm bảo quá trình thi công về sau tuyệt đối an toàn thì mới thôi.
Khâu Tự Phong gật gật đầu, trong lòng hiện lên tia áy náy. Không phải là y không nghĩ tới việc tự mình tới trấn thủ ở công trường, cũng chẳng ngại phải làm công to việc lớn gì, chỉ cần giả vờ giả vịt là cũng được. Bí thư huyện ủy đích thân xông lên tuyến đầu, trấn thủ ở đó ba ngày thì xem ai dám không coi trọng? Ai dám không có việc gì lại đến gây rối? Chỉ có điều y lo lắng là nếu chẳng may khi y vừa tới mà công trường lại xuất hiện ra sự cố mất an toàn nào đó, lúc này lãnh đạo cấp trên trách tội xuống thì tất cả các sai lầm từ trước đến nay của công trình này đều trở thành lỗi mà hắn phải gánh chịu.
Xét cho đến cùng, đây là Khâu Tự Phong cảm thấy áy náy với việc mình không dám nhận việc chịu trách nhiệm. Hạ Tưởng vừa quay về, không chút do dự lại đề nghị xông lên tuyến đầu xung yếu nhất, người này mới đúng thật là làm việc thực sự, là Phó Chủ tịch huyện chân chính là vì dân mà làm việc.
- Phó Chủ tịch huyện Hạ, cảm ơn cậu, cậu là một người bạn đáng phải kính trọng.
Hai bàn tay Khâu Tự Phong nắm chặt lấy tay Hạ Tưởng, vẻ mặt hổ thẹn nói.
Hạ Tưởng suy nghĩ cẩn thận tâm ý của Khâu Tự Phong, hắn xua tay nói:
- Bí thư không nên nói lời như vậy. Nếu tôi đã một lòng thúc đẩy việc triển khai dự án đường Sơn Thủy, vì dân chúng huyện An làm thông một con đường xuyên qua núi thì nhất định tôi sẽ là người gánh chịu trách nhiệm. Chúng ta làm quan, nếu chưa làm đúng trách nhiệm thì cũng phải là một người có lương tri.
Mai Hiểu Lâm cũng cảm động, nói một cách kiên quyết:
- Phó Chủ tịch huyện Hạ, cậu yên tâm, tôi và Bí thư Khâu sẽ theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Phòng Ngọc Huy và Đặng Tuấn Kiệt, không để cho bọn họ âm thầm tiếp tục quấy rối.
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Nếu âm thầm quấy rối thì sao họ lại để cho chúng ta phát giác? Dự án làng du lịch mới sẽ khởi công, công việc của bọn họ sẽ trở nên rất lu bù, làm sao còn có thời gian chú ý đến tình huống của đường Sơn Thủy nữa? Cái bọn họ muốn chính là đường Sơn Thủy phải dừng lại, còn làng du lịch mới sẽ được khởi công một cách hoành tráng, tạo ra sự đối lập để cho Thành ủy xem. Nếu các ngài không tin, khi dự án làng du lịch mới khởi công, chắc chắn bọn họ sẽ phải mời lãnh đạo Thành ủy đến cắt băng xây dựng.
Mai Hiểu Lâm hiểu ý mỉm cười:
- Việc làng du lịch mới khởi công thì chúng ta cũng phải ủng hộ mạnh mẽ mới được, phải kiểm tra cẩn thận các yếu tố an toàn lao động trong thi công, nhìn xem chỗ nào còn khuyết thiếu không? Chỗ nào còn chưa hợp quy định? Đã là công trình quan trọng vào dạng bậc nhất nên chúng ta cũng phải kiểm tra cẩn thận từng chỗ một mới được, có chút vấn đề gì phải lập tức chỉnh đốn và sửa chữa ngay.
Khâu Tự Phong cũng nghe ra ngụ ý, không khỏi phải liếc mắt nhìn Mai Hiểu Lâm một cái. Y nghĩ thầm rằng một người bộc tuyệch như Mai Hiểu Lâm không ngờ cũng có lúc sâu sắc đến như vậy? Không ngờ lại học được bài vận dụng trí tuệ chính trị để đối phó với đối thủ. Cái gọi là kiểm tra một cách cẩn thận là xuất phát từ sự suy xét trên góc độ an toàn đưa lên thành điểm quan trọng nhất cũng tương ứng với việc xuất phát từ sự trân trọng dự án làng du lịch, bảo hộ lợi ích xuất phát điểm của nhà đầu tư, chiếu cố đến an toàn trên nhiều phương diện cho lãnh đạo Thành ủy.
Nếu Đặng Tuấn Kiệt và Phòng Ngọc Huy muốn cho rằng là do Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cố ý làm khó dễ với bọn họ, muốn tìm xương trong trứng thì cũng không có cửa để đối phó, chỉ có thể nói là quan niệm về an toàn này hơi khác biệt. Nhưng Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện cũng có lý riêng, đây là do tiếp thu được kinh nghiệm từ dự án đường Sơn Thủy nên triển khai các biện pháp phòng ngừa các sự cố phát sinh.
Sau khi ba người đạt thành sự nhất trí, bắt đầu triển khai công việc.
Sau khi Hạ Tưởng thu thập xong hành lý liền tới thẳng công trường. Sau khi đi đến trong công trường, việc đầu tiên Hạ Tưởng làm là tiếp xúc với người phụ trách của công trường là Hùng Hải Dương, yêu cầu tường thuật lại tỉ mỉ các tình huống mất tích của người công nhân kia.
Văn phòng hiện trường được dựng ở phía dưới triền núi, bên trong có một cái giường, một cái bàn, điện thoại và một đống lớn hồ sơ tài liệu chất đống lộn xộn như núi thì gần như không còn gì khác. Khi Hạ Tưởng lại đây, Hùng Hải Dương nghe nói Phó Chủ tịch thường trực huyện sẽ ở thường xuyên tại đây thì lập tức trở nên khẩn trương, bắt đầu hò hét yêu cầu công nhân nhanh chóng quét dọn lại phòng ở, xếp gọn lại đồ đạc sạch sẽ. Hạ Tưởng xua tay nói:
- Không cần phải phiền toái như vậy, tôi trước kia đã từng ở công trường qua rồi, biết nhà ở tại công trường là như thế nào rồi. Có chút lộn xộn có nghĩa lý gì, chỉ cần công tác làm tốt là được.
Một câu nói này lập tức kéo Hùng Hải Dương xích gần lại hơn.
Hùng Hải Dương vốn là người của huyện An, trước là một nông dân, sau đó đó đi nhận thầu công trình rồi buôn đi bán lại kiếm lời, từ từ cũng tích lũy được một số tài chính rồi thành lập một đội thi công chuyên sửa chữa cải tạo các đường nông thôn. Tuy rằng y không phải xuất thân là cán bộ kỹ thuật, nhưng đã làm đường nhiều năm nên cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm quý giá. Hạ Tưởng là người tốt nghiệp trường chuyên nghành xây dựng, hắn cũng biết trong ngành xây dựng thì các tri thức trong sách vở thường lạc hậu hơn so với kinh nghiệm thực tế. Một sinh viên mới tốt nghiệp khi tới làm việc tại công trường, nếu nói về các kiến thức thực tế trong triển khai công việc thì còn không bằng một công nhân kỹ thuật đi làm khoảng hai năm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Sở dĩ đường Sơn Thủy giao cho Hùng Hải Dương thi công là vì trong phương diện sửa đường thì y quả thật có chỗ hơn người. Hơn nữa, y đối nhân xử thế tốt, có lực ngưng tụ, giỏi về đoàn kết công nhân nên nhóm công nhân đều rất tôn trọng và nể phục y. Hạ Tưởng tin rằng trải qua việc kiến tạo, tu bổ đường Sơn Thủy thì Hùng Hải Dương cũng có thể thay da đổi thịt, trở thành đội thi công đầu tiên của huyện An trưởng thành phát triển lớn mạnh vươn ra khỏi huyện.
Đường Sơn Thủy mới được tu bổ không đến một km, hiện tại đang ở trong trạng thái bị dừng, các công nhân túm năm túm ba tụ lại một chỗ, đang nói chuyện phiếm với nhau, bàn luận về việc người công nhân bị mất tích.
Người công nhân bị mất tích tên là Biện Kim Thụy, đã đi theo Hùng Hải Dương hơn ba năm, năm nay đã 38 tuổi, đối nhân xử thế cũng rất cẩn thận, lá gan cũng bình thường, tật xấu là hay ra quán uống rượu, cũng không có bệnh tật gì, từ trước đến nay cũng không làm việc gì sai trái quá.
Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, theo lời một công nhân ở cùng với y nói thì buổi tối Biện Kim Thụy ra ngoài để đi tiểu tiện, rồi chợt nghe thấy y kêu một tiếng sợ hãi, sau đó lại truyền đến thanh âm ầm ầm như người bị ngã nhào. Mọi người vội chạy ra thì thấy bên cạnh khe suối có một gốc cây nhỏ ngã, có dấu chân của người, có lẽ là Biện Kim Thụy trượt chân ngã vào trong khe suối.
Khe suối thì khá sâu, có rất nhiều đá, ngã xuống cũng khó có khả năng chết đuối được. Mọi người liền kiếm đèn để tìm kiếm trong khe suối, nhưng tìm cả đêm cũng không thấy. Ngày hôm sau, tất cả mọi người lại huy động nhau đi tìm kiếm một lần nữa, rất lạ rằng nếu người còn sống thì phải thấy người, nếu chết thì phải thấy xác chứ.
Sau đó người nhà của người công nhân kia đến gây rối.
Hạ Tưởng nghe xong thì cảm thấy trong việc này có không ít điểm đáng ngờ. Đầu tiên là không ai nhìn thấy Biện Kim Thụy rơi xuống khe suối, tiếp theo hắn cũng đi thăm dò khe suối thì thấy khe suối cũng không phải quá sâu, địa hình cũng không quá phức tạp, cũng không thể giấu được người. Cuối cùng là trong khu vực này không có động vật hoang dã ăn thịt, không có khả năng bị dã thú ăn mất xác.
Hạ Tưởng liền đoán có khả năng là Biện Kim Thụy không mất tích, mà là có người giấu đi, mục đích chính là muốn gây tiếng xấu cho công trình đường Sơn Thủy. Nhưng vấn đề là Biện Kim Thụy hiện tại đang ở đâu? Bên trong những công nhân này có người nào nội ứng hay không? Hùng Hải Dương có đáng tin tưởng không?
Việc này không thể nóng vội, từ từ rồi mọi việc cũng đến, đầu tiên là hòa mình vào nhóm công nhân này đã, từ từ rồi thu thập tin tức từ những người này.
Làm cho Hạ Tưởng không nghĩ đến là hắn vừa tới công trường thì ngày hôm sau Cao lão và mấy chuyên gia của Viện Thiết kế cũng đi tới công trường. Cả đời Cao lão chìm đắm trong ngành thiết kế nên đối với công trình đường Sơn Thủy đi xuyên qua rất nhiều địa hình dãy núi phức tạp cũng cảm thấy hứng thú. Những chuyên gia của Viện thiết kế thì cũng muốn mượn cơ hội nghiên cứu một chút địa chất của dãy Thái Hành Sơn, nên tất cả mọi người cùng rủ nhau đến công trường giúp vui.
Hạ Tưởng đối với nhóm người Cao lão tới thì cực kỳ hoan nghênh. Hơn nữa, Cao lão không hổ là người từng trải, chỉ trong chốc lát sau đã hòa mình vào nhóm công nhân, cười cười nói nói, so với những chuyên gia của Viện thiết kế thì mạnh hơn không ít.
Trong phương diện thu hút, hấp dẫn người khác thì Hạ Tưởng cảm thấy không thể so sánh được với Cao lão.
Trong thời gian Hạ Tưởng đang từ từ làm quen với nhóm công nhân thì cũng trong thời điểm này, quan hệ giữa Khâu Tự Phong và Phòng Ngọc Huy ngày càng phức tạp.
Khâu Tự Phong đích thân tới hiện trường dự án làng du lịch, tự mình kiểm tra các biện pháp an toàn lao động. Tuy rằng Khâu Tự Phong không hiểu lắm về trình tự thi công, nhưng bên người y lại có Cục trưởng Cục Xây dựng đô thị Sư Hiểu Hà là người có lĩnh vực trong chuyên môn này, thuộc lòng các quy định thi công tại công trường như cháo chảy. Cô ta là người thân tín của Khâu Tự Phong, tất nhiên cô hiểu được tâm tư của Bí thư Khâu, vì thế đối với những điểm nghi vấn đều bắt bẻ, thiếu chút nữa là xem như dự án này không có sự chuẩn bị gì về an toàn lao động.
Điều này làm cho Đặng Tuấn Kiệt nổi giận lôi đình, tuyên bố rằng Bất động sản Cát Thành là công ty lớn số một số hai của thành phố Yến, luôn nghiêm ngặt trong việc an toàn lao động, luôn luôn vượt qua được các loại kiểm tra, đây là do Sư Hiểu Hà không hiểu gì về thi công trong công trường cả, không phải là người trong nghề.
Sư Hiểu Hà bị Đặng Tuấn Kiệt phản bác ngay trước mặt, đương nhiên là cô không thể nhịn được, bất mãn nói:
- Phó Chủ tịch huyện Đặng nói tôi là người ngoài ngành, nếu vậy thì các kỹ sư xây dựng trong cả nước này đều là người ngoài ngành? Chẳng lẽ Phó Chủ tịch huyện Đặng cũng đã tốt nghiệp chuyên ngành xây dựng, là công trình sư cao cấp?
Đặng Tuấn Kiệt không nghĩ tới người có vẻ mặt ôn hòa như Sư Hiểu Hà lại ăn nói khắc nghiệt đến kinh người như vậy, tức giận đến run người lên, phẩy tay áo bỏ đi.
Lần đầu tiên Khâu Tự Phong thấy không có chút nào tức giận, ngược lại trong lòng lại mơ hồ có sự cao hứng. Làm cho người khác phải tức giận bỏ đi mà mình không hề bực bội chút nào, đúng thật là mình cũng đã có biểu hiện của sự thành thục.
Tiếp theo Mai Hiểu Lâm lại tới hiện trường của làng du lịch, phát biểu mấy câu yêu cầu phải từ sự cố của đường Sơn Thủy mà rút ra những kinh nghiệm quý báu, yêu cầu phải làm tốt công tác kiểm tra an toàn lao động, không thể có sơ sẩy, nếu chỉ cần xảy ra một vấn đề mất an toàn dù là nhỏ nhất thì bất kể là ai cũng sẽ truy cứu, nếu cần thiết sẽ bãi miễn chức vụ ngay lập tức.
Lời phát biểu của Mai Hiểu Lâm rất nghiêm khắc. Cô và Khâu Tự Phong một trước một sau nhìn chằm chằm vào dự án làng du lịch, liên tục yêu cầu kiểm tra các vấn đề về an toàn phương tiện, lại còn muốn mọi người lập một bản cam kết, trong đó nêu ra nếu ai để xảy ra vấn đề gì thì sẽ hỏi tội người đó. Mọi người đều rất lo lắng và đề phòng, tất cả đều sợ cái gậy lớn này lại giáng vào trên đầu mình.
Dự án làng du lịch mới lập tức lâm vào tình trạng trì trệ, tạm dừng.
Phòng Ngọc Huy giận tím mặt, trong phòng làm việc còn ầm ĩ với Đặng Tuấn Kiệt một trận.
- Tuấn Kiệt, không phải tôi muốn nói nhưng cậu nghĩ thế nào lại lạm dụng thủ đoạn như vậy? Cậu đã giấu Biện Kim Thụy thì cũng chỉ nhất thời, có thể giấu được cả đời không? Cậu làm như vậy làm cho dự án đường Sơn Thủy lâm vào tình trạng bị dừng, bây giờ thì tốt rồi, người ta trả thù, cũng từ yếu tố an toàn làm chúng ta đối phó rất mệt mỏi. Điều này không phải là đem tảng đá ném vào chân mình sao?
Điều làm Phòng Ngọc Huy tức giận nhất chính là sự kiện Biện Kim Thụy là do một tay Đặng Tuấn Kiệt bày ra, trên cơ bản là Đặng Tuấn Kiệt cũng không thương lượng với y mà tự quyết định, do đó mới đưa đến tình trạng bị động như bây giờ. Cho dù cấp trên có can thiệp mạnh như thế nào thì trong huyện An này, nếu Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện đã bắt tay với nhau thì Bí thư Thành ủy cũng không thể can thiệp được, cũng không thể phủ định được cách làm tại huyện An này.
Cấp trên can thiệp vào việc Đảng chính của cấp dưới là điều tối kỵ trong quan trường.
Hơn nữa, Phòng Ngọc Huy cũng cảm thấy nếu hội nghị thường vụ đã quyết định như vậy, đã hình thành kết cục mà lại đưa tay phía sau lưng làm loạn lên thì sẽ rối loạn các quy củ. Nếu sau lưng ai cũng làm xằng bậy, ai nấy cũng ngày nào thầm suy tính việc trả đũa thì làm sao còn làm được việc? Trong chốn quan trường, tốt nhất là lấy dương mưu làm chính, âm mưu chỉ có thể dùng một phần nhỏ, cố gắng càng giảm thiểu được thì càng hay. Tất cả đều phải dựa vào thực lực của mình mà nói chuyện, cũng là lưu lại một con đường, để sau này còn có lúc gặp lại nhau.
Đặng Tuấn Kiệt thì hay rồi, không ngờ nghĩ ra kỹ xảo nhỏ vu oan giá họa cho người khác, làm cho Hạ Tưởng tức giận. Bây giờ thì tốt rồi, vốn đang có hiềm khích với Bí thư Khâu và Chủ tịch huyện Mai, bây giờ mấy người này đã đồng tâm hiệp lực để đối phó mỗi mình, cho dù mình ở hội nghị thường vụ chiếm được đa số phiếu, nhưng Bí thư và Chủ tịch huyện hợp lại với nhau thì cũng thua.
Trước kia Phòng Ngọc Huy dám ở hội nghị thường vụ lấy đa số để dồn ép số ít chính là đánh cuộc việc Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm bất hòa với nhau. Cả huyện An này ai không biết Bí thư và Chủ tịch huyện trước đó từng có đoạn thời gian khúc mắc? Bây giờ thì tốt rồi, chủ ý ngu xuẩn của Đặng Tuấn Kiệt đưa ra không làm tăng thêm hiềm khích giữa hai người mà ngược lại, lại kết hợp hai người lại. Việc như thế làm sao trong lòng y không tức giận?
Tuy rằng về mặt ngoài thì Hạ Tưởng đã đi đến hiện trường thi công đường Sơn Thủy, nhưng ai mà chẳng biết hắn có lực ảnh hưởng mạnh mẽ đến thế nào với Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm? Trước khi hắn trở lại thì dường như Bí thư Khâu và Chủ tịch huyện Mai bó tay không có biện pháp nào, thế mà Hạ Tưởng vừa quay về thì hai người liền hăng hái phản kích, với chiêu số sắc bén trí mạng, chỉ trong phút chốc đã đánh trúng điểm yếu của làng du lịch mới.
Không phải Hạ Tưởng là người có chủ ý thì là ai?
Nhân vật số một, số hai đều đã xuất chiêu thì phía dưới có ai dám lớn tiếng nói chuyện? Huống chi lại còn có một Phó Chủ tịch thường trực huyện, một Phó Bí thư chuyên trách nữa, có thể nói là đã tổ hợp được bốn người có quyền lực lớn nhất, chỉ sợ không chịu được mấy chiêu thì liên minh của mình sẽ tan rã trong nguy hiểm.
Bí thư và Phó Bí thư nắm chặt trong tay quyền về nhân sự, Chủ tịch huyện và Phó Chủ tịch thường trực huyện khống chế được đại cục của bộ máy Ủy ban, một mình mình thì làm sao dậy sóng được? Đặng Tuấn Kiệt đúng là đầu óc ngốc nghếch, đáng ra trong tình huống hiện tại thì điều thích hợp nhất làm chính là vùi đầu vào phát triển, có chiến tích đã rồi nói sau. Khi có chiến tích rồi, lợi dụng mối bất hòa giữa Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm để đẩy cao mâu thuẫn lên, cùng với số đông trong hội nghị thường vụ thì mới có thể từ từ nắm giữ quyền chủ động. Thế mà bây giờ, Đặng Tuấn Kiệt đúng là thông minh, lại làm ra hạ sách làm cho mấy người này lại liên hợp lại với nhau một cách mật thiết.
Sự tức giận trong lòng Phòng Ngọc Huy dường như muốn phát cuồng lên.
Nhưng y còn muốn lợi dụng sự bốc đồng và lỗ mãng của Đặng Tuấn Kiệt để đối phó với Hạ Tưởng, để chọc giận Khâu Tự Phong và Mai Hiểu Lâm, làm cho trận tuyến của những người này tự loạn. Vì thế, lời nói của y mới không quá khó nghe đến như vậy.
- Mà còn việc này nữa, tôi cũng không rõ tại sao cậu lại bất mãn Hạ Tưởng lớn đến như vậy?
Giọng điệu của Phòng Ngọc Huy đã dịu đi được một ít.
Đúng vậy, ngay cả Phòng Ngọc Huy cũng cảm thấy khó hiểu, vì sao Đặng Tuấn Kiệt trước kia là một người khiêm tốn, thế mà khi được vào hội nghị thường vụ liền tỏa ra khí thế kinh người đến thế, mọi chốn mọi nơi đều nhằm mũi dùi vào Hạ Tưởng, giống như y và Hạ Tưởng có mối thâm thù đại hận gì đó? Mà rõ ràng dường như trước kia Đặng Tuấn Kiệt và Hạ Tưởng không có gì quan hệ sâu sắc? Chẳng lẽ là y chói mắt với hào quang của Hạ Tưởng mà sinh ra sự đố kỵ?
Trên mặt Đặng Tuấn Kiệt hiện lên một vẻ tức giận. Y hít sâu mấy hơi, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại rồi nói:
- Hạ Tưởng hại chết Lệ Triều Sinh, tôi và gã không đội trời chung với nhau.