Quan Thần

Chương 385: Trận đầu đấu sức về chính trị



Nếu như ở cấp Cục, Bí thư huyện ủy hoặc là Chủ tịch huyện nhậm chức ít nhất cũng có cán bộ Ban tổ chức cán bộ Thành ủy ra đón tiếp, huyện cũng sẽ xếp hàng chào đón. Hiện tại hắn đang ở Phòng tin tức, tốt xấu gì cũng là Trưởng phòng, nhưng khi đến Tỉnh ủy đưa tin lại không có xe tiếp, không có ai đón, so với mình trước đây quả nhiên là không thể so sánh nổi.

Tuy nhiên Hạ Tưởng lại không có oán giận, mà vui tươi hớn hở tự mình lái xe như trước đây. Cũng may là xe của Liên Nhược Hạm giấy thông hành vẫn không đổi, lại thêm ở cửa Tỉnh ủy có cảnh sát vũ trang gác, thấy vậy nên cũng không có kiểm tra cẩn thận lắm, liền trực tiếp cho đi thẳng.

Trụ sở Tỉnh ủy tỉnh Yến, bộ phận chính là một tòa nhà 20 tầng, tuy nhiên ở bên trong tòa nhà cao tầng đó đều không có các phòng ban quan trọng. Các phòng ban quan trọng đều ở phía sau tòa nhà chính, trong mấy dãy nhà làm việc ba, bốn tầng màu xám.

Không may, phòng Tin tức của Hạ Tưởng lại ở tầng cao nhất của tòa nhà chính.

Đi qua những dãy nhà màu xám, theo hướng đó đi tiếp thì đó chính là một tòa nhà không quá bắt mắt, bên trong có phòng họp, có văn phòng, còn có vài căn nhà, đây chính là trung tâm chính trị của tỉnh Yến, chính là trụ sở thường vụ tỉnh ủy.

Trụ sở Thường vụ tỉnh ủy lại gọi là nhà thường vụ tỉnh ủy, bởi vì chỉ có hai tầng lại được xây dựng từ thập niên tám mươi, vẫn không bỏ đi. Sau khi trải qua vài lần sửa chữa và tu bổ, toàn bộ tường ngoài được sơn màu đỏ, có vẻ vừa thanh nhã lại yên tĩnh. Trong sân có trồng vài cây cổ thụ rất lớn, có một loại mang hương vị thời trước Liên Xô cũ. Vì nhà hai tầng này là do các ủy viên thường vụ đề nghị xây dựng, hơn nữa tất cả các hội nghị thường vụ đều diễn ra ở nhà hai tầng này, cho nên bên ngoài lại gọi là trụ sở thường vụ tỉnh ủy thay vì gọi là nhà thường vụ tỉnh ủy.

Mà nhà thường vụ tỉnh ủy vì được sơn màu đỏ nên được gọi là hồng lâu.

Làm việc ở trụ sở Tỉnh ủy cho dù là người bình thường cũng không được vào trụ sở thường vụ, bởi vì ở cửa có cảnh sát vũ trang gác. Nếu không được Ủy viên thường vụ ký tên hoặc cho phép, kể cả cán bộ cấp sở cũng không thể bước vào.

Hạ Tưởng tới văn phòng Tỉnh ủy để tiếp nhận công việc, mọi việc cũng khá tốt. Tiếp hắn là một người còn trẻ tuổi, tuy rằng ánh mắt có chút lãnh đạm, nhưng nghe tin Hạ Tưởng tuổi còn trẻ mà đã được làm trưởng phòng Tin tức, cũng không dám thất lễ, tay chân nhanh nhẹn mà sắp xếp mọi thứ thật tốt cho Hạ Tưởng.

Tuy nhiên Hạ Tưởng vẫn thấy anh ta lạnh nhạt, xa cách, cảm thấy bên trong có chút gì đó không tốt. Bởi sau khi anh ta giúp hắn làm tốt mọi thủ tục, dường như lại gọi điện thoại xin chỉ thị gì đó, sau đó để Hạ Tưởng tự mình đi tìm văn phòng.

Theo đúng trình tự sẽ có Phó chánh văn phòng tỉnh ủy ra tiếp đón, sau đó sẽ dẫn Hạ Tưởng đến một số chỗ giới thiệu. Không nghĩ tới là không thấy Phó chánh văn phòng nào xuất hiện, liền trực tiếp đem hắn ném sang một bên, tự hắn phải đi tìm. Chỉ sợ từ trước tới nay mình là người đầu tiên nhậm chức Trưởng phòng mà lại diễn ra trong bầu không khí buồn tẻ như vậy?

Nhưng Hạ Tưởng vẫn thấy nên tỏ vẻ cảm ơn, liền một mình đi tìm văn phòng, nhìn thấy phòng của Trưởng phòng, liền tự mình đẩy cửa đi vào. Vừa đi vào chỉ thấy một người đang vệ sinh dọn dẹp, nghe được tiếng cửa phòng mở, anh ta đứng thẳng dậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hạ Tưởng, không kiên nhẫn được nói:

- Anh tìm ai? Bên trái là cục cơ yếu, bên phải là phòng tổng hợp, đừng có đi nhầm phòng.

Xem ra chỉ cần nhìn thấy ai cũng đã cảm thấy có điều không tốt đối với mình, Hạ Tưởng liền đoán, Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy chắc hẳn là người của Bí thư Thôi. Còn về việc Chánh văn phòng có phải là đi theo Thôi Hướng hay không, hắn cũng không dám khẳng định.

Bởi vì Chánh văn phòng là do Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy kiêm nhiệm. Mà Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy là Tiền Cẩm Tùng, ông ta đến tỉnh Yến hơn hai năm, cũng không nghe nói ông ta đứng ở bên nào, dường như là ở trung gian. Điều khó hiểu không phải là việc Thôi Hướng làm Phó bí thư, mà tại sao Tiền Cẩm Tùng đã nhanh chóng cùng y đạt được sự đồng thuận như vậy?

Hạ Tưởng xua tan nhưng ý nghĩ hỗn độn đang ở trong đầu, ngẩng đầu nhìn xung quanh, hắn không đủ kiên nhẫn liền liếc mắt nhìn người trẻ tuổi đó một cái.

Nói là người trẻ tuổi, nhưng so với hắn cũng lớn hơn không ít, ít nhất cũng đã gần ba mươi tuổi, dáng vẻ vừa đen lại vừa gầy, ánh mắt rất to, nhìn dáng vẻ đó ít nhiều hơi có chút dọa người khác. Mặt anh ta đen nghiêm lại, thấy Hạ Tưởng còn đứng bất động, liền nói:

- Anh này lạ thật? anh tìm ai? Có chuyện gì?

Thật là điển hình cho phong cách của cơ quan lớn, vẻ mặt khó coi, khó làm việc! Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu, người làm việc ở cơ quan Tỉnh ủy, hơn một nửa đều là có quan hệ thân thích. Nói như vậy bản lĩnh của mình cũng lớn nên cũng không lo, cấp bậc cao không quan trọng, quan trọng là… đầu tiên phải tỏ thái độ cao ngạo, để thể hiện tài trí hơn người thì khi xuất hiện phải khiến người khác có cảm giác xuất chúng.

Ở kiếp trước, Hạ Tưởng hiếm khi thấy một vẻ mặt vui vẻ của một cán bộ làm việc trong một cơ quan lớn. Nói thật còn không bằng cán bộ công tác ở xã, thị trấn, họ rất dễ gần, ít nhất bọn họ luôn đồng lòng với nhau. Người ở cơ quan lớn, thường thường tự cho mình là quan lớn quyền quý, tự coi mình cũng là quan lớn, dần dần hình thành vấn đề là không có bản lĩnh lớn nhưng tính tình thì nhiều thói hư tật xấu.

Hạ Tưởng hỏi lại:

- Anh tên là gì? Ai cho anh quét dọn văn phòng?

Người đàn ông gầy, đen sửng sốt, xem chừng hôm nay bị ám khí rồi, lập tức hùng hổ nói:

- Tôi hỏi anh, anh lại hỏi tôi? Anh có biết đây là đâu không? Đây là trụ sở Tỉnh ủy, không phải là nhân viên quét dọn nào cũng đều có thể vào đâu. Tôi nói cho anh biết, nếu có việc gì thì khẩn trương nói ngay, nếu không có việc gì thì đi ra ngoài cho tôi.

Giọng nói hết sức không khách khí, giống như là quát mắng vậy.

Hạ Tưởng vốn đối với phòng Tin tức văn phòng Tỉnh ủy còn có chỗ không vừa lòng, nhưng hắn là một người rộng lượng, anh ta chỉ là một nhân viên, không có khả năng làm hắn nảy sinh tức giận. Hơn nữa hôm nay đã biết việc mọi người không để ý hắn, tất cả đã được âm thầm sắp xếp tất cả, chính là muốn cố ý lạnh nhạt với hắn, cho hắn thấy sự khó khăn. Nếu không một Trưởng phòng đến nhậm chức, mà ngay cả một Phó chánh văn phòng ra giới thiệu cũng không có, như vậy thật là quá đáng.

Hạ Tưởng cũng hiểu được so với ở huyện, trong trụ sở Tỉnh ủy mọi người quan hệ đều bất hòa, có người cũng rất hay nịnh nọt. Cũng có thể hiểu được vì những người làm việc ở trụ sở Tỉnh ủy, người nào mà không có người giúp đỡ, người nào mà không có chỗ dựa chứ? Nói không chừng một người bình thường cũng có thể là họ hàng của Phó chủ tịch tỉnh. Hầu như mỗi người đều cẩn thận, chặt chẽ, người nào lại gần đều sẽ bị để ý rất kỹ.

Nhưng đối mặt với việc mọi người cố ý lạnh nhạt và rõ ràng là cố ý xa lánh, Hạ Tưởng cảm thấy hơi tức giận, không nghĩ rằng đến một cấp dưới mà còn nói chuyện hoạnh họe, cho dù anh ta không biết mình là ai, cũng không được biểu hiện thái độ như vậy liền lạnh lùng nói:

- Bảo tôi đi ra ngoài? Chỉ sợ anh còn chưa đủ tư cách, bởi vì anh hiện tại đang giúp tôi quét dọn văn phòng.

Người đàn ông vừa gầy vừa đen sợ ngây người

Người đàn ông đen, gầy tên là Trương Tử Nhất, vốn hôm nay không phải gã trực nhật, nhưng khi cá cược thì bị thất bại, nên bị phạt. Vì hôm nay đón tân Trưởng phòng nên phải đi quét dọn vệ sinh. Trong lòng gã không thấy vui tí nào, bởi vì đã nghe tin đồn về Trưởng phòng mới. Trong khi hắn chưa đến nhậm chức mà đã nghe thấy rất nhiều tin tức được lưu truyền.

Chuyện về Hạ Tưởng, chủ yếu là tin vỉa hè thì nhiều mà tin thật thì ít. Nhưng tất cả mọi người đều để ý và hiếu kỳ về lãnh đạo mới, kết quả khi nghe ngóng được biết thì đó chính là Hạ Tưởng. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đồng thời hết sức không bằng lòng. Họ phải lăn lộn vất vả lắm mới được thăng chức, chức vụ thì có hạn, mà số người được chọn cũng không nhiều lắm, một số chỗ còn không nhận người nhiều tuổi nên có nhiều người cũng không được. Lên được cấp phòng cũng không phải quá nhiều, phải thật tốt, hiện tại xuất hiện thêm một nhân vật số một ở đây lại mới chỉ 26 tuổi, còn khiến người khác sống yên ổn được sao?

Nhưng mà sau đó cũng không biết có ai đã nghe ngóng được ít tin tức, nói là đừng nhìn Trưởng phòng còn ít tuổi, thật ra người ta chưa chắc đã vui khi đảm nhiệm chức vụ Trưởng phòng. Bởi vì người ta tại huyện An là ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, tuy rằng chỉ là Phó chủ tịch nhưng nắm quyền chưa đến hai năm nữa, khẳng định có thể lên làm Chủ tịch huyện. Ai lại muốn đến phòng Tin tức để tĩnh dưỡng tuổi già chứ?

Người có thông tin nhanh nhậy lại có được tin tức mới là: một nhân vật quan trọng ở tỉnh không thích Hạ Tưởng, có ý ngấm ngầm ra phương án thăng chức, đưa hắn đến chỗ để không có ai trọng dụng. Trên thực tế với tuổi của hắn và những kinh nghiệm từng trải của hắn thì ai có thể phục cho được? Cho nên người có được thông tin đã ra kết luận, về sau khi Hạ Tưởng nhậm chức, chẳng những sẽ không có thực quyền, hơn nữa còn sẽ bị Phó trưởng phòng Dương Thiên Khách làm cho bị mất quyền lực.

Dương Thiên Khách đã 40 tuổi, đảm nhiệm chức vụ Phó trưởng phòng đã nhiều năm. Vẫn không có người nâng đỡ, đột nhiên bây giờ lại bị một người còn trẻ như vậy đè đầu cưỡi cổ, không tức giận mới là lạ. Hơn nữa ông ta ngồi ở vị trí đó đã có uy tín nhiều năm và có nhiều mối quan hệ, ai sẽ nghe lời nói của Hạ Tưởng?

Đại khái là mỗi ngày Hạ Tưởng sẽ chỉ có việc uống trà xem báo, hơn nữa không bao lâu sau, nói không chừng ngay cả bút cũng không dùng. Tất cả mọi người không có ác ý mà nghĩ như vậy, nhưng với tính cách của Dương Thiên Khách chắc chắn sẽ đối phó với Hạ Tưởng. Tuy rằng trên thực tế không có chuyện gì quan trọng phải làm, nhưng cơ quan vẫn là cơ quan, đều phải xem trọng đến việc ai sẽ là người cuối cùng quyết định vấn đề.

Về cơ bản tất cả mọi người đều mong chờ xem náo nhiệt, dù sao không khí ở phòng Tin tức nhiều khi rất nặng nề, không dễ gì có thể sinh chuyện. Hiện tại thì tốt rồi, lại có một trưởng phòng còn trẻ tuổi tới đây, chắc sẽ vấp phải những sự chèn ép của Phó trưởng phòng, chắc chắn sẽ có nảy sinh chuyện tranh quyền.

Mà không khéo là Trương Tử Nhất chính là người của Dương Thiên Khách.

Trương Tử Nhất hiển nhiên muốn thay Dương Thiên Khách bênh vực kẻ yếu. Cho dù là cấp trên đối với Phó trưởng phòng Dương thật không công bằng, dựa vào cái gì mà để một người còn trẻ tuổi như vậy đảm nhiệm chức vụ Trưởng phòng? Đương nhiên, gã bên trong không những bất mãn mà còn thấy tự ti, dù sao gã cũng đã có tuổi, ngay cả chức Phó trưởng phòng cũng không được, bị một người ít tuổi hơn lãnh đạo, ngẫm lại liền cảm thấy rất mất mặt.

Từ sâu thẳm trong suy nghĩ gã đều không muốn, nhưng khi đã rơi vào đường cùng và bị thua cuộc thì đành phải chịu, phải đảm nhiệm trọng trách dọn dẹp văn phòng cho Hạ Tưởng. Trong bụng đang thấy giận không đâu, khi Hạ Tưởng xông vào, khiến cho gã thấy phát hỏa lên, nghĩ đúng lúc có người chập chững bước vào liền nhân cơ hội là nhiên viên làm việc trong cơ quan Tỉnh ủy ra oai.

Không nghĩ tới, người đến không ngờ lại chính là Hạ Tưởng.

Trương Tử Nhất sửng sốt, nửa ngày không có ai tới, không đúng nếu Trưởng phòng mà đến nhậm chức, thế nào cũng có Phó chánh văn phòng tỉnh ủy cùng đi, sẽ tổ chức giới thiệu một lần thật long trọng để nhân vật chính thức thể hiện suy nghĩ của mình, chứ một mình sao mà tự làm được? Chứ Trương Tử Nhất đã trải qua lăn lộn ở các cơ quan đã mười mấy năm cũng chưa thấy việc chưa có ai tiếp đón mà đã tung hoành như thế rồi. Gã cũng biết, trụ sở cơ quan Tỉnh ủy không phải ai cũng có thể vào.

Trương Tử Nhất hôm nay phạm vào hai sai lầm, một là cho rằng Hạ Tưởng nhậm chức, chắc chắn sẽ có người cùng đi, hai là cho rằng phòng Tin tức là một bộ phận không quan trọng, các nhân vật quan trọng sẽ không đến, nhất là Hạ Tưởng lại còn trẻ, vừa thấy trông đã giống người đến nhờ vả hoặc là tới đây tìm người, cho rằng đã tìm được nơi trút giận liền nói ra.

Không nghĩ tới, gã đang trực triếp đối diện nói chuyện với tân Trưởng phòng đến nhậm chức.

Trương Tử Nhất thấy ngượng ngùng rồi mỉm cười, cúi đầu nhận sai. Tuy nhiên thấy Hạ Tưởng quả thực là người trẻ tuổi nên cảm thấy mất mặt. Chủ yếu là cảm thấy có Dương Thiên Khách làm chỗ dựa, Hạ Tưởng bị điều tới đây làm Trưởng phòng cũng sẽ không thể đi nơi nào được, y liền thản nhiên nói:

- Hóa ra là Trưởng phòng Hạ? Thật là ngại quá, không thấy có lãnh đạo đi cùng giới thiệu, nên không nhận ra. Trưởng phòng Hạ đừng trách, ở trụ sở cơ quan làm cái gì cũng phải có trình tự. Lãnh đạo cấp trên không lên tiếng, tôi cũng không biết có phải đúng là Trưởng phòng hay không?

Ý chính là cho dù hắn là Trưởng phòng, nhưng không có Phó chánh văn phòng tỉnhuyr dẫn đến, thì rất xin lỗi, mệnh lệnh mà anh truyền đạt tôi cũng chưa phải nghe.

Hạ Tưởng vốn nghĩ muốn lấy quyền uy của Trưởng phòng phê bình gã vài câu, nhưng vừa nghe thấy gã giọng đầy ẩn ý nói, liền nghĩ ra là không được chính thức dẫn đến, cho dù mình cũng không thể giả làm Trưởng phòng được, nhưng cũng danh bất chính, ngôn bất thuận, mọi chuyện cũng đều đã được định theo quy định như vậy rồi.

Hạ Tưởng bỗng nhiên cười, hắn chấp nhặt cũng không có ích lợi gì? Chính mình về sau sẽ phải đối mặt, đấu đá với những thủ đoạn của Thôi Hướng, cũng đã nghe là bên trong có tranh đấu, hắn cũng không để ý, liền cười rồi phất tay:

- Không cần vội, tôi tự mình đến là được rồi. Đúng rồi anh tên là gì?

- Trương Tử Nhất

Trương Tử Nhất đáp, vì sợ Hạ Tưởng hiểu lầm, còn giải thích rõ ràng.

- Trương trong Trương Phi, Tử trong Khổng Tử, Nhất trong một cánh buồm rất thuận buồm xuôi gió.

Thật là cái tên nghe rất nữ tính, tên có ý ngược lại hẳn, Hạ Tưởng giơ tay ra lấy cái chổi trong tay y: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

-Anh đi làm việc của mình đi.

Người bình thường ở trước mặt Trưởng phòng đều ước gì được thể hiện một lần, Trương Tử Nhất lại thuận theo mà cầm cái cán chổi giao cho Hạ Tưởng, cũng không khách khí, nói:

- Vậy tôi đi trước, Trưởng phòng Hạ.

Ngay cả việc kêu một tiếng Trưởng phòng nghe cũng thấy không muốn, xem ra đối với mình không chỉ có Thôi Hướng là không chịu khen ngợi, ở đây còn nhiều người không hoan nghênh mình. Vậy là đã hiểu được mọi chuyện.

Trương Tử Nhất đi, Hạ Tưởng mới có khoảng không gian đánh giá một chút về văn phòng mới của hắn.

Cùng lúc đó, ở trụ sở Tỉnh ủy, trong nhà thường vụ, Thôi Hướng ở trong phòng làm việc nhíu mày, chăm chú nhìn văn kiện ở trong tay, thật không thể hiểu ý tứ bên trong.

Văn kiện được Bộ Hợp tác kinh tế quốc tế gửi tới là một công hàm về việc thuyên chuyển công tác, bởi vì Bộ Hộ công hàm về việc th và Tỉnh ủy tỉnh Yến không có quan hệ phụ thuộc vào nhau, cho nên không thể trực tiếp ra lệnh điều động, mà phải dùng hình thức gửi công hàm thuyên chuyển công tác.

Trên công hàm thuyên chuyển công tác nếu hiểu không nhầm thì được viết là:

Kính gửi Tỉnh ủy tỉnh Yến: Vì công tác cần nên muốn xin điều động đồng chí Hạ Tưởng đến Bộ chúng tôi công tác, nếu quý đơn vị đồng ý, xin mời xem ba việc cần phải tiến hành sau đây:

Một là chuyển toàn bộ hồ sơ của đồng chí liên quan đến Bộ

Hai là ủy thác cho đơn vị chúng tôi giữ hồ sơ của đồng chí liên quan, xin mau chóng giải quyết thủ tục điều động việc đến công tác ở đơn vị chúng tôi để tiện cho việc tới liên hệ cũng như bảo đảm về nhân sự và thủ tục giấy tờ.

Ba là khẩn trương nghiên cứu phương án nhân sự để bàn giao công việc.

Ngày 12 tháng 1 năm 2002.

Bộ Hợp tác kinh tế quốc tế là một cơ quan chuyên môn của Quốc vụ viện, sang năm 2003 thì chính thức đổi tên thành Bộ Thương mại, chủ yếu có nhiệm vụ là vạch ra và quán triệt thi hành đường lối kinh tế đối ngoại, hợp tác kinh tế và đối ngoại, các chính sách của đầu tư nhà nước, cải cách các chính sách, quyền hạn cũng thật không nhỏ khiến Thôi Hướng thấy buồn bực. Vì sao Bộ Hợp tác kinh tế quốc tế lại đột nhiên gửi tới công hàm thuyên chuyển công tác, lại điều một Trưởng phòng nhỏ ở văn phòng Tỉnh ủy? Điều làm cho y khó hiểu chính là, rõ ràng Hạ Tưởng vừa mới được điều đến Tỉnh ủy, chân trước vừa bước vào cửa thì sau lưng công hàm thuyên chuyển công tác đã tới, hiển nhiên là đã chọn đúng thời điểm để cố ý làm như vậy.

Sắc mặt Thôi Hướng rất khó nhìn, đứng lên đi về phía trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là một khoảng không mờ mịt, không có gì để nhìn. Mùa đông ở thành phố Yến trông thật suy yếu, cho dù cây cối trong tòa nhà thường vụ tỉnh ủy đã được xanh hóa, tuy nhiên cũng chỉ có một số cây sồi xanh thôi, trên mặt đất lá rụng đầy, gió bắc thổi qua, bầu không khí thật tiêu điều.

Cũng giống như tâm trạng Thôi Hướng lúc này!

Vì sao? Vì sao đường đường là một Bộ lớn, đột nhiên lại ra công hàm thuyên chuyển công tác muốn điều Hạ Tưởng đến Bắc Kinh? Nếu là người khác thì lại khác, Thôi Hướng có thể hiểu là Bộ Hợp tác kinh tế quốc tế quả thật rất cần người, quả thật là đã tìm hiểu ở tỉnh Yến, bọn họ cần nhân tài ở đây. Nhưng Hạ Tưởng thì lại hoàn toàn khác, bởi vì y có ý đưa Hạ Tưởng đến Tỉnh ủy rồi để đó không trọng dụng, đưa Hạ Tưởng tới đây để không coi hắn ra gì, không cho hắn trưởng thành đi lên, trở thành chướng ngại vật. Phải chăng ở Bắc Kinh cũng có người đã nhúng tay vào, muốn giúp Hạ Tưởng một phen?

Thôi Hướng hoàn toàn là cư xử từ góc độ chính trị, còn với việc Bộ Hợp tác kinh tế quốc tế ra công hàm thuyên chuyển công tác lại là một chuyện khác. Tuy nói Tỉnh ủy tỉnh Yến hoàn toàn có thể từ chối công hàm thuyên chuyển công tác của Bộ Hợp tác kinh tế quốc tế, rồi tìm đại một lí do là được. Bộ Hợp tác kinh tế quốc tế cũng không thể nghĩ tỉnh Yến thế nào! Nhưng không thể chỉ đối phó vấn đề ở bên ngoài, ai biết là có cao nhân nào đó đã ra tay, mới mời Bộ Hợp tác kinh tế quốc tế đứng ra gửi tới công hàm thuyên chuyển công tác!

Công hàm thuyên chuyển công tác điều Hạ Tưởng tới Bắc Kinh cũng không phải chuyện lớn, điều khiến Thôi Hướng đau đầu chính là, việc này rõ ràng là có người đang âm thầm cố ý đối đầu với y, cố ý cho y khó xử. Không phải sau khi điều Hạ Tưởng tới văn phòng Tỉnh ủy, đã ngay lập tức liền có người khác muốn điều Hạ Tưởng đến Bộ Hợp tác kinh tế quốc tế, cái này gọi là đối đầu không khoan nhượng.

Cũng là một bước đi không hề khoan nhượng.

Thả người hay là không thả người? Không thả, thì cũng không thể vì chuyện nhỏ mà đắc tội với Bộ Hợp tác kinh tế quốc tế, mà làm cho quan hệ giữa tỉnh Yến và Bộ Hợp tác kinh tế quốc tế căng thẳng. Còn thả người, thì mình làm gì còn thể diện?