- Muốn mời người khác đến làm việc cần phải lịch sự, phải chịu nhịn, phải dùng giọng điệu muốn thương lượng.
Chờ cho Hạ Tưởng cúi người ngồi vào trong xe xong, người hắn lập tức ngây ra.
Hắn không phải bị không gian rộng rãi ở trong xe làm cho kinh ngạc, mà là bị người quen ngồi bên trong mà hắn không bao giờ ngờ tới làm cho thất thần. Và cái người tóc trắng, làn da hồng hào đó chính là lão Cổ.
- Lão Cổ!
Hạ Tưởng ngạc nhiên kêu lên.
- Cái gì?
Cổ Ngọc kinh ngạc, há to miệng nói:
- Ông ơi, anh ta dám gọi ông là lão Cổ, vô phép tắc quá, thật là bực mình.
Lão Cổ đưa tay ra chặn muốn Cổ Ngọc không nói thêm nữa, rồi cười tủm tỉm nói với Hạ Tưởng:
- Tiểu Hạ, không ngờ chúng ta lại gặp mặt rồi. Tôi nhớ là cậu từng nói qua, cậu hi vọng là được gặp lại tôi mà. Sao nào, tôi thấy sau khi cậu thấy tôi rồi lại chẳng vui chút nào?
- Vui, vui chứ ạ.
Hạ Tưởng vội vã gật đầu, cười:
- Nhất thời bị kích động cháu chỉ thấy kinh ngạc. Chủ yếu là tinh thần không được chuẩn bị, cháu cứ cho rằng bác là người thành phố Yến, ở thành phố Yến, chứ không ngờ là bác lại ở Bắc Kinh.
- Cậu nói đến việc ở bệnh viện cán bộ cấp cao à?
Mặt lão Cổ vẫn tươi cười.
- Lúc đó tôi đến thị sát tỉnh Yến, sức khoẻ đôi lúc không được khoẻ, cuối cùng các nhân viên cấp dưới cứ bắt tôi phải vào phòng bệnh cấp cao nghỉ ngơi vài hôm. Hiếm khi họ được thể hiện lòng hiếu nên tôi ở đấy vài ngày. Vừa đúng lúc gặp cậu ở đó, đây coi như là duyên phận ta gặp nhau rồi.
- Thị sát?
Hạ Tưởng ngạc nhiên.
- Bác vẫn còn tại chức sao?
Lão Cổ khoát tay:
- Không làm nữa, về hưu rồi. Không làm quan thoải mái hẳn ra. Nói là thị sát thật ra là đi xem khắp nơi, là thói quen mất rồi. Thật ra bây giờ tôi chức gì cũng không phải, nói là thị sát thì không còn hợp nữa rồi.
- Có cái gì mà không hợp ạ?
Cổ Ngọc ngồi im một bên đã lâu, cuối cùng cũng được mở miệng.
- Với uy nghiêm của ông, đi đến đâu, quân khu nào bọn họ dám không kính nể ông mấy phần, gọi ông là Thủ trưởng ạ? Đâu có giống anh ta, gọi ông là lão Cổ, khó nghe chết được.
- Gọi lão Cổ hay đó, ông chính là muốn để tiểu Hạ gọi mình là lão Cổ vì cách gọi này đã nhắc nhở ông. Ông giờ là một ông già gần đất xa trời, không quan không chức, cũng giúp cho lòng ông nhẹ bớt đi nhiều, khiến cho ông giống như một ông lão bình thường, sống yên ổn với tuổi già.
Bây giờ Hạ Tưởng không cần hỏi cũng nghe ra được, lão Cổ là một vị lãnh đạo cao cấp nào đó trong quân đội, hiện đã nghỉ hưu. Nhưng trong quân đội không thể so sánh với địa phương. Ở trong quân đội, một vị lãnh đạo của một thời mà có uy danh, dù nghỉ hưu rồi thì vẫn có sức ảnh hưởng lớn đến toàn cục.
- Lão Cổ, bác tặng cháu ngọc thạch quả thực quá quý giá, cháu nhận mà thấy mình không xứng đáng.
Hạ Tưởng nhân cơ hội nhắc đến đá Thọ Sơn.
- Tình hình manh động gần đây của Tỉnh uỷ tỉnh Yến bác cũng có biết đôi chút. Bác có đề nghị tiểu Hạ có thể suy nghĩ xem thế nào, không cần phải gấp gáp trả lời luôn đâu. Bác có lòng nhẫn nại đó.
Lão Cổ nghiêm mặt lại, khoát tay, không tiếp lời Hạ Tưởng về chuyện đá Thọ Sơn, vẻ mặt nghiêm túc:
- Chi bằng đến Bắc Kinh đi, ở bên cạnh bác một thời gian, tu tâm dưỡng tính cũng được, tích luỹ tinh thần cũng tốt, tóm lại là tránh xa cơn lốc xoáy chính trị ra.
Chẳng lẽ cục diện chính trị tỉnh Yến lại có sự chuyển biến nào nữa sao? Trong lòng Hạ Tưởng thầm ngạc nhiên, có điều nếu như lão Cổ đúng là giống như Cổ Ngọc nói, với kiểu đức cao vọng trọng trong quân đội, lời của ông ta chắc không phải loại vô căn cứ. Nhưng cục diện chính trị tỉnh Yến vừa mới đi vào thềm ổn định, không đáng lẽ lại có thêm biến cố nhân sự lớn nào nữa chứ, Bắc Kinh cũng không muốn thấy chính trị tỉnh Yến bất ổn. Đúng rồi, tình hình cục diện chính trị không phải hoàn toàn nằm ở vấn đề nhân sự. Vấn đề nhân sự chắc sẽ không có sự biến động nào lớn đâu, lẽ nào là tỉnh Yến sẽ điều chỉnh lại kết cấu kinh tế?
Lại liên tưởng đến khúc mắc giữa Bộ ngoại thương và tỉnh Yến, và việc điều hắn vào Bộ ngoại thương còn chưa được quyết định, Hạ Tưởng có cảm giác mơ hồ nắm được một manh mối, chính là Phó thủ tướng Hà không hài lòng với kết cấu sản nghiệp của nhiều tỉnh trong nước, muốn lấy tỉnh Yến làm thí điểm mở đầu.
Hành động bình thường nhất chính là Phó thủ tướng Hà sẽ tìm một cơ hội thích hợp, thị sát tỉnh Yến!
Đến lúc đó, dưới áp lực của Phó thủ tướng Hà, Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng sẽ phải đối mặt với vấn đề đứng về phía hàng ngũ nào. Nói là lốc xoáy cũng không có gì quá đáng, sơ suất một chút là tiền đồ có khả năng bị đứt đoạn. Là chấp hành ý chỉ của Phó thủ tướng, hay là cứ ôm chặt lấy tình hình trước mắt không chịu buông? Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng cũng sẽ phải đối mặt với hai lựa chọn khó.
Quán triệt chỉ thị tinh thần của Phó thủ tướng Hà, đẩy mạnh cải cách, tất thế sẽ phải đấu tranh gian khổ với thế lực bảo thủ ở tỉnh Yến. Thế lực bảo thủ tỉnh Yến luôn luôn là khổng lồ, và cực kỳ ngoan cố, về toàn thể thì chủ yếu là có quan hệ mật thiết với tính cách bảo thủ của người dân tỉnh Yến. Có khả năng sẽ thất thủ trước thế lực bảo thủ, bị thế lực đó chiếm được thượng phong. Còn nữa, trên Bắc Kinh số người ủng hộ phái bảo thủ tỉnh Yến cũng không phải ít. Có thể nói là thúc đẩy điều chỉnh kết cấu sản nghiệp sẽ phải gặp khó khăn trùng trùng điệp điệp, là lựa chọn quan trọng quyết định đến sinh mạng chính trị.
Nhưng nếu ngoài mặt thì vâng dạ nhưng lại không làm theo chỉ thị của Phó thủ tướng, cứ tiếp tục duy trì lối mòn bảo thủ như hiện tại đi một bước dừng ba bước, nếu nhỡ Phó thủ tướng Hà trong nhiệm kỳ tiếp theo lại gia nhập vụ viện, Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng vì chính sách bảo thủ của tỉnh Yến, dưới sự chỉ đạo đầy thủ đoạn mạnh mẽ của chính phủ nhiệm kỳ mới của Hà Đông Thần, e là tỉnh Yến sẽ không nhận được chính sách ưu ái và đầu tư của nhà nước chiếu cố tới. Tai họa ngầm lớn nhất chính là con đường chính trị của hai người sẽ phải đặt dấu chấm hết.
Đi về phía trước, khả năng sẽ là vực sâu ngàn trượng. Nếu giậm chân tại chỗ, rất có thể đất dưới chân bị sụt thì sẽ rơi vào trong động sâu.
Tiến về phía trước nguy hiểm, không tiến về phía trước cũng nguy hiểm. Chắc chắn Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng sẽ phải đau khổ khi đứng trước quyết định lựa chọn lớn này.
Nhưng càng lúc nguy hiểm, sẽ luôn luôn có thu hoạch lớn đi kèm. Hạ Tưởng lại một lần nữa phát hiện cơ may cực lớn, hắn quyết tâm thêm lần nữa, không thể rời xa tỉnh Yến. Trước khi lốc xoáy đến phải biết phát hiện ra điểm mấu chốt, phải bơi thành thạo mà chu toàn ở trong đó, từ đó tóm lấy thời cơ vừa chợt loé qua.
Một khi thành công rồi thì sẽ thu hoạch được sự báo đáp cực lớn mà khó có thể tưởng tượng nổi.
- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình đằng sau, bác chỉ ngồi một chỗ thản nhiên tự đắc, nhìn chim sẻ bắt bọ ngựa đang rình bắt ve.
Cuối cùng Hạ Tưởng hiểu được tâm ý của lão Cổ, nhưng vẫn không rõ lắm, hỏi:
- Lão Cổ, với địa vị và quyền lực của bác, không cần phải cố sức kéo cháu về chỗ bác, không cần phải tặng cháu món quà lần trước.
Lão Cổ vẫn không nói gì, Cổ Ngọc lại nhảy ra cướp lời, nói:
- Ông tôi là do tính trẻ con, quá nhàn rỗi, nói là mỗi lần nhớ đến lúc nói chuyện với anh thì cảm thấy thoải mái, cho nên mới đùa với anh thôi. Tôi nói nhiều rồi, ông đã già, già rồi, thành ra như trẻ con. Ông còn lo anh không chịu đến. Thật ra chỉ cần ông nói một câu thì Tỉnh uỷ tỉnh Yến chắc chắn sẽ thả người, sau đó sắp xếp cho anh đến Cục quản lý sự vụ cơ quan nhà nước, cấp bậc không bị giáng đi, lương thì tăng lên, sống thoải mái. Hàng ngày chỉ cần nói chuyện với ông tôi, đi bộ, đánh cờ, công việc quá tuyệt rồi.
Giống như thư ký sinh hoạt của lão Cổ.
Hạ Tưởng cũng không lấy làm phản cảm khi làm thư ký đời sống cho lão Cổ, tiếp xúc với nhân vật cao cấp như lão Cổ một thời gian chắc chắn sẽ được lợi lớn, và mạng lưới quan hệ của hắn sẽ được tăng lên, tốt đẹp hơn. Năm đó Vũ Phái Dũng cũng từng có kinh nghiệm làm thư ký đời sống cho một vị lão tướng quân, sau khi quay về tỉnh Yến thì việc đó lại trở thành nguồn tài nguyên chính trị giàu có lớn nhất của hắn ta. Bức ảnh chụp chung với mấy vị lãnh đạo cấp trên ở Bắc Kinh được ông ta bày trên bàn làm việc, tạo ảo tưởng nhầm lẫn cho nhiều người, cho rằng hắn ta có hậu đài cứng sau lưng.
Và Hạ Tưởng cũng tin rằng lão Cổ điều hắn đến bên cạnh cũng là xuất phát từ lòng tốt. Hắn cực kỳ hiểu tâm lý của mấy người cao tuổi, từ Sử lão đến Cao lão, hắn đều được tiếp xúc qua nhiều nhân vật lừng lẫy một thời. Cho dù năm đó có ở trên đỉnh cao thế nào, thì khi già rồi, tâm tình sẽ tự có sự thay đổi lớn, không còn theo đuổi vinh quang người trước, kẻ sau nữa, mà là khao khát một cuộc sống nhàn hạ, thoải mái, nhẹ nhàng.
Có lẽ chính vì mối duyên tình cờ gặp mặt với lão Cổ, cư xử với ông ấy không phải là thái độ cung kính, mà là coi ông ấy như một người già có thể tâm sự, nói chuyện bình thường nên mới nhận được cảm tình của ông ấy.
Đối với một người không thiếu cái gì như lão Cổ, cái mà ông ấy cần nhất chính là một thư ký đời sống có thể đàm đạo, tâm sự. Không những chăm sóc sinh hoạt cho ông ấy mà quan trọng nhất chính là có một tiếng nói chung với ông, có thể nói chuyện ngang bằng với ông chứ không phải kiểu cảm giác vừa kính vừa sợ như vậy.
Kính sợ và tôn kính sẽ làm sản sinh ra khoảng cách giữa người với người. Người già luôn có một trái tim cô đơn, họ khao khát được nói chuyện trao đổi, chứ không phải là câu "Thủ trưởng" và người người hành lễ cúi chào.
Lão Cổ thấy Hạ Tưởng đang do dự, biết là hắn do dự nên cũng không miễn cưỡng, nên ngắt lời Cổ Ngọc:
- Với tiểu Hạ mà nói, có lẽ cậu ta thích cuộc sống rộng lớn, mạnh mẽ, ngày ngày ở bên cạnh ông già như ông thì quá vô vị và đơn điệu rồi. Ông không bắt ép người ta, dưa hái xanh sẽ không ngọt, cậu ấy không muốn đến thì ông cũng không nói lời khó nghe đâu.
Hạ Tưởng hơi hơi xúc động, hắn không dám nói mình có cảm tình sâu sắc như thế nào với lão Cổm nhưng qua việc giao tiếp với Sử lão và Cao lão, hắn hiểu là sâu nội tâm của người già là một trái tim cô đơn. Bỗng chốc hắn quyết định, nói:
- Lão Cổ, xin bác cho phép cháu được gọi bác là lão Cổ, vì cách gọi này cháu thấy được thân thiết hơn, cho cháu cảm giác giống như lúc trước gặp bác. Xin thứ lỗi cho cháu vì không đáp ứng được yêu cầu của bác. Không phải cháu thấy làm thư ký đời sống của bác là không tốt, mà là cháu mới về Tỉnh uỷ tỉnh Yến, cảm giác vừa mới bắt đầu ổn định đã đột ngột rời đi không phải là tính cách của cháu. Cháu cũng muốn ở bên cạnh bác để học hỏi nhiều điều, vừa đúng dịp công việc ở phòng Tin tức của cháu không nhiều, chi bằng mỗi tháng cháu sẽ dành ra mấy ngày đến Bắc Kinh thăm bác, bác thấy thế nào ạ? Miễn phí hoàn toàn, còn mời bác ăn cơm nữa.
Lão Cổ ngây người, sau đó cười:
- Lấy lui làm tiến, được lắm đó tiểu Hạ, đầu óc nhanh nhạy lắm. Cậu cũng biết nếu tôi mà cố bắt ép cậu đến bên cạnh thì cậu cũng không thể nào ngăn cản, vì vậy chi bằng nhường một bước trước, để cho tôi không nỡ nhẫn tâm bắt ép cậu có đúng không?
Hạ Tưởng cười ha ha:
- Cháu thấy bác là quân nhân, chắc chắn sẽ không làm những chuyện sau lưng đâu ạ. Một là một, nếu có chuyện gì nhất định sẽ nói trước mặt.
- Được, tôi đồng ý.
Lão Cổ bỗng nhiên nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói:
- Nhưng có một điểm thế này, chính là cháu không được vì lo chăm sóc cảm xúc của tôi mà làm ảnh hưởng đến công việc của mình, công việc bình thường nhất định phải hoàn thành xuất sắc, thừa ra thời gian thì mới có thể đến Bắc Kinh thăm tôi.
Hạ Tưởng làm bộ khiêm tốn, dáng vẻ như đang nghe giáo huấn.
- Thời gian bình thường bác cũng có thể đến thành phố Yến sống, Sâm Lâm Cư ở thành phố Yến có một viện an dưỡng có không gian, điều kiện rất tốt ạ. Bác mà đến đó thì cháu có thể cứ cách ba cách năm ngày đến thăm, tìm bác nói chuyện ạ.
Hạ Tưởng muốn chốt xong ước hẹn với lão Cổ, đỡ phải dây cà dây muối phức tạp.
- Ông nội, sao ông lại có hứng với anh ta thế?
Cổ Ngọc nhìn ra dụng ý của Hạ Tưởng, không vui nói:
- Cháu thấy anh ta tâm địa quá, nghĩ kế nhanh, nói chuyện thì cẩn thận, chặt chẽ không thể lọt qua, một chút cũng không thành thật. Cháu không thích anh ta.
Hạ Tưởng cũng không phản bác lại, khoát tay về phía Cổ Ngọc:
- Quá khen rồi.
Cổ Ngọc tức giận, giơ nắm đấm tới trước mặt Hạ Tưởng:
- Đồ mặt dày.
Lão Cổ cười ha ha:
- Có biết không, rằng ông chính là thích cái lúc cậu ta bất chợt hài hước như vậy. Tiểu Ngọc, cháu không đấu lại cậu ấy đâu, nên đừng làm khó tiểu Hạ nữa.
Cổ Ngọc "hừ" một tiếng:
- Hảo nữ không thèm đấu với nam.
- Hình như còn một câu tiếp nữa?
Hạ Tưởng giả bộ hết sức suy nghĩ.
- Nghĩ không ra nữa, là cái gì ý nhỉ?
- Ngốc, là chó khôn không đấu với gà!
Cổ Ngọc vậy là đã mắc mưu thốt ra khỏi miệng.
- Thật là thông minh.
Hạ Tưởng khoái chí.
Cổ Ngọc tỉnh ra, Hạ Tưởng là đang mượn lời để chửi mình nên tức giận đưa tay ra phía Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vội nói:
- Con gái phải ra dáng thục nữ một chút chứ, không nên động chân động tay như vậy.
Cổ Ngọc tưởng thật nên ngoan ngoãn dừng tay lại, còn ra vẻ ngại ngùng chớp chớp mắt, nói:
- Thật ngại quá, tôi nhất thời kích động thôi, chứ thực ra tôi là cô gái ngoan hiền đấy.
Lão Cổ vui hết cỡ, nói liên hồi:
- Hay, hay. Xem ra tôi đúng là phải đến thành phố Yến ở một thời gian mất. Dù sao gần đây cũng không có việc gì mấy. Mà cũng hơi lạ, mấy người cấp dưới cũ cứ tìm tôi mời đến thành phố Yến ở, tôi đều ngại đi. Giờ cậu nói một chút thôi thì tôi đã động lòng rồi. Sau ngày mười năm tháng giêng này tôi sẽ đến.
Như đột nhiên nhớ ra cái gì, lão Cổ chuyển sang đề tài khác, hỏi:
- Tiểu Hạ, tôi cứ thấy cậu nên rời ra Tỉnh uỷ tỉnh Yến sẽ tốt hơn, công việc bên Bộ Ngoại thương cũng lớn lắm, Dịch Hướng Sư lại có thủ đoạn. Ông ta sẽ lợi dụng triệt để cơ hội điều cậu vào Bộ ngoại thương lần này, sẽ gây sự bất mãn của Hà Đông Thần về kết cấu sản nghiệp tỉnh Yến. Nếu tôi đoán không lầm thì Hà Đông Thần sẽ lại thị sát tỉnh Yến thêm một lần nữa đó.
Quả nhiên sự suy đoán của lão Cổ và suy nghĩ của Hạ Tưởng giống nhau. Hạ Tưởng cũng hiểu là lão Cổ yêu mến và muốn bảo vệ cho hắn nên cảm kích nói:
- Cháu cám ơn bác đã yêu mến và quan tâm tới cháu, cháu thấy là khi mình biết có khó khăn mà vẫn tiến tới, thì mới có thể trong tình hình phức tạp phát hiện ra cơ hội mà bình thường không thể xảy ra.
- Kẻ chủ nghĩa cơ hội mạo hiểm.
Cổ Ngọc cười nhạt trước cách nói của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không thèm để ý đến cô, mà chỉ đợi lão Cổ mở miệng.
Đối mắt lão Cổ hơi hơi nheo lại, sắc mặt không được tốt, nói:
- Chủ nghĩa mạo hiểm không dễ thực hiện, Chủ nghĩa cơ hội cũng không phải con đường chính đạo, nhưng tôi đã thử nghiên cứu qua lý lịch của cậu, phát hiện cậu có con đường chính trị, luôn trong những thời khắc quan trọng nhất lại như được thần giúp đỡ. Tiểu Hạ, cậu hãy nói thật với tôi, có phải cậu đang giấu diếm bí mật lớn nào không?
Hạ Tưởng vội lắc đầu:
- Không có đâu ạ, cháu có xuất thân rất trong sạch, làm gì có bí mật nào ạ? Chắc bác nghĩ nhiều quá lên thôi ạ. Nhiều lúc gặp nguy hiểm cháu cũng cố cắn răng chịu đựng. Đó cũng là xuất phát từ tấm lòng không thể chân thành hơn đối với sự nghiệp chủ nghĩa cộng sản mới có thể chịu đựng qua ải khó khăn ạ.
Lão Cổ hơi hơi lắc đầu, Cổ Ngọc thì lại lộ ra vẻ khinh miệt khi nghe Hạ Tưởng nói suy nghĩ của mình.
Hạ Tưởng đương nhiên là có một bí mật mà tất cả mọi người đều không biết, đó là cái gốc rễ để hắn sống yên tâm, tuyệt đối không truyền cho người ngoài, nếu không sẽ dễ bị Ban an toàn bắt lại và biến hắn thành đối tượng để nghiên cứu.
Nói chuyện với lão Cổ cũng phải mười mấy phút rồi, tiếng chuông điện thoại reo lên, vừa nhìn qua là biết Khâu Tự Phong gọi tới. Biết là người kia đang tưởng mình chơi trò mất tích nên Hạ Tưởng hướng về phía lão Cổ, cười xin lỗi, lão Cổ rộng lượng khoát tay:
- Cậu là khách nhà họ Khâu mời tới, nên nể mặt nhà họ Khâu trước quan trọng hơn.
Hạ Tưởng và lão Cổ vẫy tay chào nhau. Sau khi xuống xe, lão Cổ cho lái xe lái rời đi.
Cổ Ngọc không hiểu quay sang hỏi ông:
- Ông à, ông để anh ta làm thư ký đời sống, anh ta còn không chịu, tự cho mình là thanh cao chắc? Ông rõ ràng là nói cho anh ta biết tỉnh Yến sắp có biến động mà anh ta vẫn muốn ở lại Tỉnh uỷ tỉnh Yến, ông nói xem là anh ta có tích sự hay là không có bản lĩnh?
- Tiểu Ngọc, lẽ nào cháu không thấy nhà họ Khâu coi trọng cậu ta đến mức nào sao? Và mối quan hệ của cậu ta với nhà họ Mai cũng rất tốt. Nghe nói, cậu ta cũng có quan hệ với nhà họ Ngô nữa. Sao cháu không thử nghĩ sâu hơn một chút, một người không có gốc rễ, cơ bản thì sao lại có được mối quan hệ rộng rãi và được nhiều người yêu mến như vậy? Chính bản thân cậu ta đã có sẵn lực hấp dẫn khiến cho người khác dễ dàng tiếp nhận mình.
Lão Cổ như đang có suy nghĩ:
- Ông nghĩ là cậu ta có mắt nhìn, có gan làm, muốn ở trong cái loạn để kiếm lợi.
- Vậy thì mặc kệ anh ta đi, cháu thấy không nhất thiết phải tìm đến anh ta.
- Không, ông thì càng ngày càng cảm thấy cậu ta mới là ứng cử viên thích hợp nhất.
Lão Cổ cười, trong nụ cười bất giác lộ ra khí thế và sự tự tin.
Nói tới Hạ Tưởng quay trở lại cửa khách sạn, vừa đúng lúc gặp Khâu Tự Phong vẻ mặt đang sốt ruột hết ngóng đằng tây rồi ngóng đằng đông nên tiến về phía trước, nói:
- Tự Phong, đừng tìm nữa, tôi ở đây này. Vừa rồi là đi tiễn người khác thôi.
Khâu Tự Phong hơi kinh hoảng pha giận dỗi nói:
- Khiến tôi phải mất công tìm cả buổi, tiểu Hạ, cậu chẳng biết điều gì cả. Trong ngày vui của tôi lại đi làm quen, lôi kéo quan hệ với người khác, không đúng cho lắm đấy?
Hạ Tưởng thấy anh ta có chút ngà ngà say nên cười:
- Được rồi, anh sắp say rồi kìa, mau mau vào động phòng với cô dâu đi, có chuyện gì ngày mai nói tiếp. Chiều mai tôi mới đi về, thời gian còn dài mà.
Thật ra Hạ Tưởng cũng biết, Khâu Tự Phong cũng không có chuyện gì để thổ lộ, vừa đón năm mới vừa cưới vợ thì đâu có tâm trí bàn chuyện khác với hắn? Chắc niềm vui sướng nhất của Khâu Tự Phong chính là thoả nguyện tiến thêm một bước nhỏ, được thăng làm Phó thị trưởng Uỷ viên thường vụ thành phố Bảo. Trước mặt mọi người trong gia tộc có thể hơi ngẩng cao đầu hãnh diện một lần. Tuy rằng không bì được với độ vênh váo của Phó bí thư thành uỷ Phó Tiên Phong, nhưng ít nhất anh ta cũng có ưu thế hơn về tuổi tác.
Hôm nay quả thật Khâu Tự Phong rất vui. Một là Hạ Tưởng đặc biệt đến cổ động cho anh ta, chứng minh hắn đã công nhận mình là bạn với hắn. Hai là bố mình có ấn tượng với Hạ Tưởng rất tốt, còn muốn mình giữ mối quan hệ tốt với Hạ Tưởng, có thể giúp ích cho nhà họ Khâu là tốt nhất, dù là không thể thì cũng nên duy trì mối hợp tác tốt đẹp. Ba là, sang năm sẽ được nhậm chức Phó thị trưởng thành phố Bảo, cũng coi như sự nỗ lực sau nhiều năm đã không bị thừa, còn được người trong gia tộc khen nữa, khen mình biết mượn thế mượn lực. Vì vui quá nên cũng uống nhiều hơn.
So sánh giữa những việc kể ra, niềm vui được kết hôn bị nhạt đi nhiều phần.
Công bằng mà nói, thật ra mới đầu Khâu Nhân Lễ không xem trọng Hạ Tưởng lắm, dù sao thì ông ta cũng chưa từng tiếp xúc với Hạ Tưởng, cho rằng Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là kẻ biết dở thủ đoạn, là nhân vật khôn lỏi một chút mà thôi. Khâu Tự Phong từ đối kháng đến thành hợp tác với Hạ Tưởng cũng chỉ do hắn ta có được thiên thời địa lợi mà thôi.
Nhưng sau khi Hạ Tưởng xuất hiện, được chứng kiến tận mắt Ngô Tài Giang và Mai Thái Bình thân thiện với Hạ Tưởng như thế nào, từ thái độ đối xử của Mai Thái Bình đối với Hạ Tưởng mới ý thức được hắn ta không đơn giản chút nào, có chỗ hơn người, nếu không sẽ không thể khiến nhà họ Ngô và họ Mai cùng lúc có hứng thú với hắn như vậy.