Dịch Hướng Sư cũng bị vẻ đáng yêu của Cốc Nho trong lĩnh vực này làm cho bật cười.
Cả ba người cùng đi đến trụ sở của Bộ Ngoại thương.
Bộ Ngoại thương cũng cách không xa Viện Khoa học xã hội, chỉ chỉ sau khoảng 30 phút thì ba người đã tới được trụ sở của Bộ. Diện tích trụ sở của Bộ Ngoại thương thì cũng không lớn lắm, được bao bọc xung quanh bởi hàng rào sắt sơn màu xám trắng, phía trong là tòa nhà cao lớn, có một cánh cổng bằng sắt rất to, trước cổng có cảnh sát được trang bị vũ trang.
Hạ Tưởng tháp tùng Dịch Hướng Sư, Cốc Nho đi lên trên tầng. Không ít người nhìn thấy Dịch Hướng Sư thì đều cung kính đứng dẹp sang một bên và chào hỏi, Dịch Hướng Sư chỉ gật đầu một cái để đáp lại mà thôi.
Ánh mắt bọn họ lạc ở trên người Hạ Tưởng thì cũng không tránh khỏi kinh ngạc, Bộ trưởng Dịch tự mình nghênh đón người trẻ tuổi như vậy tới đây, vậy người trẻ tuổi này là ai? Vì sao mà phải cấp cho mặt mũi lớn quá như vậy? Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong lòng Hạ Tưởng biết rõ ràng, thật sự ra thì Dịch Hướng Sư cũng không phải tới Viện Khoa học Xã hội là để đón hắn, mà là cấp mặt mũi cho Cốc Nho, đồng thời cũng cho Ngô Tài Giang mặt mũi, đương nhiên lại có thêm tiếng tốt là biết chiêu hiền đãi sỹ. Một lúc được nhiều tiếng tốt như vậy thì sao lại không làm? Dịch Hướng Sư có tâm kế, làm việc trôi chảy, về sau làm chủ quản một phương thì chắc hẳn không thành vấn đề.
Tới phòng họp thì bên trong đã có mười mấy người đang ngồi đợi. Dịch Hướng Sư vừa bước vào thì tất cả mọi người đều đứng dậy để đón chào, ông ta giơ tay ra ngăn mọi người lại:
- Mọi người không cần khách khí, mau ngồi xuống. Để tôi giới thiệu một chút, vị này chính là học giả kinh tế nổi tiếng, tiên sinh Cốc Nho.
Tất cả mọi người đều đã nghe qua đại danh của Cốc Nho, tất cả đều vỗ tay hoan nghênh chào đón. Cốc Nho cũng cười và vỗ tay đáp lại, đồng thời còn gật đầu thăm hỏi.
Chờ cho tiếng vỗ tay qua đi, Dịch Hướng Sư mới giới thiệu Hạ Tưởng.
- Người bạn trẻ này công tác trong tổ lãnh đạo của tỉnh Yến. Chính cậu ta là người chủ trì việc đàm phán với Tập đoàn Kodak, thành công trong việc lôi kéo Tập đoàn Kodak đầu tư một tỷ rưỡi đô la vào thị trường tỉnh Yến. Chính cậu ta với bản lĩnh đầy khí phách trong lúc đám phán và cuối cùng đã làm cho Tập đoàn Kodak phải đồng ý với phương án đề xuất của cậu ấy. Chính cậu ta là người mà mọi người đang cảm thấy tò mò. Rốt cuộc cậu ta làm như thế nào mà đã nắm được điểm mấu chốt của Tập đoàn Kodak một cách chuẩn xác như vậy, rồi cách vận dụng trí tuệ để đàm phán với Tập đoàn Kodak ra sao? Điều này đã làm cho cậu ta trở nên nổi tiếng, trở thành một nhân vật thành công truyền kỳ. Cậu ta chính là Hạ Tưởng!
Lời giới thiệu của Dịch Hướng Sư rất có sức cuốn hút, cũng có sự kích động. Lời nói của ông ta vừa dứt, hiện trường lập tức trở lên im lặng, sau đó đầy tiếng hỏi thì thầm đầy vẻ kinh ngạc vang lên.
- Cái gì? Cậu ta chính là Hạ Tưởng? Sao lại trẻ tuổi đến như vậy?
- Đúng là khác biệt so với trí tưởng tượng của tôi. Từ tướng mạo mà xem xét thì xem ra cũng không phải là một người quá lợi hại mà?
- Hơi thất vọng, rất trẻ tuổi, hơn nữa cũng không đủ sự nghiêm túc.
- Cậu bé này rất được, tuy rằng không có vẻ đẹp trai như tôi hồi còn trẻ, nhưng bộ dáng như thế này là cũng được rồi. Mà cũng phải nói rằng tướng mạo chính là điểm mấu chốt, một người có bộ dạng xấu thì sẽ tạo ấn tượng lần đầu tiên kém, quá trình đàm phán cũng không có kết quả tốt được.
- Trác lão, lời nói của ông rất duy tâm? Tôi biết một số người Mỹ, thẩm mỹ của bọn họ so với chúng ta thì kém hơn rất nhiều. Trong mắt chúng ta cơ bản đây là người phụ nữ xấu thì ở trong mắt bọn họ lại trở thành người rất đẹp.
Lúc này các chuyên gia, học giả ở đây đang mồm năm miệng mười, cũng chẳng khác người thường nhiều lắm, đang bình luận theo hai dạng quan điểm khác biệt.
Hạ Tưởng đành phải nở nụ cười khiêm tốn, lại thấy Dịch Hướng Sư ra hiệu hắn nên nói một hai câu. Vì vậy, Hạ Tưởng đành lên tiếng:
- Thật ra với tư cách của tôi đúng là không xứng được đứng trước mặt các chuyên gia, học giả đang có mặt ở đây để cao giọng bàn luận về chuyện gì đó. Tuy nhiên, tôi nghe thấy Bộ trưởng Dịch nói rằng các vị cảm thấy hứng thú với quá trình đàm phán. Vì thế, tôi sẽ cố gắng thuật lại quá trình diễn ra, coi như kể lại một câu chuyện cũ. Tôi không phải là người chuyên nghiệp trong lĩnh vực kinh tế, cũng không có các kiến thức lý luận về chuyện này, nhưng may mắn cho tôi là có Cốc lão ở một bên chỉ bảo, những điểm nào chưa hợp lý thì xin mọi người thẳng thắn chỉ điểm, vạch chỗ sai để tôi còn khắc phục.
Cốc Nho là thầy giáo của Hạ Tưởng? Tất cả các chuyên gia học giả đều hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Cốc Nho và Dịch Hướng Sư.
Cốc Nho gật đầu thừa nhận:
- Ngày hôm qua tôi và Hạ Tưởng chính thức xác lập quan hệ thầy trò.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều không hẹn mà cùng suy nghĩ, ai nói là Cốc Nho thanh cao? Ai bảo Cốc Nho không thông thế sự? Ông ta đúng là cực kỳ khôn khéo, đầu tiên là thu nạp Hạ Tưởng thành học sinh của mình, điều này tương đương với việc tiên hạ thủ vi cường(ra tay trước thì chiếm được lợi thế), về sau Hạ Tưởng có các thành tựu gì thì cũng tương đương với việc Hạ Tưởng dưới sự dạy bảo của ông ta mà làm ra thành tích, thầy giáo cũng bởi vì thành tích của học sinh mà cũng nở mày nở mặt, cái này gọi là nước lên thì đẩy thuyền lên.
Trong lòng rất nhiều người không tránh khỏi sự ảo não, vì sao mình lại không nghĩ tới việc thu nạp Hạ Tưởng thành học sinh trước? Ai thu nạp Hạ Tưởng trở thành học sinh của mình thì danh tiếng trong nước của người đó lập tức sẽ thăng hoa, thậm chí còn có thể hợp tác với Hạ Tưởng để viết một quyển sách về phương pháp đàm phán, chắc chắn doanh số bán sẽ rất chạy.
Tâm tư của mọi người khác nhau nhưng tất cả đều tỏ vẻ chúc mừng với Cốc Nho. Cốc Nho cũng không rõ ràng lắm những người này chúc mừng có phải là thật tâm hay không, nên lời nào cũng thản nhiên đón nhận, không cự tuyệt.
Sau một hồi hàn huyên với nhau rồi mọi người theo thứ tự ngồi xuống. Dịch Hướng Sư giới thiệu ngắn gọn của tên tuổi của các vị chuyên gia, học giả có mặt ở đây cho Cốc Nho và Hạ Tưởng được biết. Trong số những người này cũng có những chuyên gia trong Bộ Ngoại thương, cũng có những giáo sư có danh tiếng lớn trong lĩnh vực nghiên cứu kinh tế, mỗi người mỗi vẻ hội tụ với nhau tại đây. Mỗi một vị đều là người phát ngôn cho một ngành kinh tế, vô hình chung điều này đã gây cho Hạ Tưởng một áp lực không nhỏ.
Hạ Tưởng tự nhận ở phương diện học thức thì không có điểm nào hơn bất cứ ai ở đây, dù sao cũng không người nào là toàn tài cả, điểm khuyết thiếu của hắn ở ngành kinh tế học chính là các lý luận cơ sở. Hắn rất rõ ràng điểm này, vì thế cho nên khi nói chuyện cũng cẩn thận khác lúc bình thường. Cốc Nho rất ít khi tham gia các hoạt động tọa đàm lớn kiểu này nên cũng hơi có vẻ hưng phấn. Ông ta cũng quen biết một số người nên khi gặp mặt nhau liền gặp gỡ thăm hỏi, những người chưa quen thì tiến hành trao đổi danh thiếp, hỏi thăm về các thành tựu và lĩnh vực nghiên cứu của bọn họ.
Hạ Tưởng nhìn thấy cảnh này mà cười thầm, Cốc Nho trong phương diện giao tiếp với người khác đúng thực là còn rất đơn thuần.
Không thể tưởng tượng được chính là việc chỉ chốc lát sau lại có một vài học giả tới. Có người chủ động đứng ra giới thiệu cho mọi người biết, khi giới thiệu đến một người có vẻ mặt thản nhiên, bình tĩnh, lời nói cử chỉ toát ra một vẻ tài trí hơn người thì lập tức Hạ Tưởng trở nên kinh ngạc đến ngây người, hắn không thể nào ngờ được người này lại là Trình Hi Học.
Nếu Trình Hi Học ở trên tờ Tin tức hàng ngày Quốc gia phát ra thanh âm hoài nghi đối với việc điều chỉnh kết cấu sản xuất thì lần này ông ta tới đây chắc chắn là với mục đích không tốt. Hạ Tưởng không khỏi buồn bực, Dịch Hướng Sư mời Trình Hi Học tới đây là có dụng ý gì?
Trình Hi Học là người có khuôn mặt tròn, lông mày rậm, làm người ta chú ý nhất chính là đôi mắt, ánh mắt sắc như dao, đôi mắt to làm người ta khi nhìn thấy có cảm giác rất uy dũng.
Ông ta nhẹ nhàng bắt chặt lấy tay Hạ Tưởng rồi buông lỏng ra, nhìn Hạ Tưởng mấy lần rồi bất động thanh sắc hỏi:
- Cậu chính là Hạ Tưởng? Là Trưởng phòng của tổ lãnh đạo công việc điều chỉnh kết cấu sản xuất tỉnh Yến? Tốt, tốt, đúng là người trẻ tuổi có sự nhiệt tình và tính bốc đồng, nhưng mà đúng là hơi ít tuổi một chút. Chút nữa tôi có một số vấn đề tôi muốn tham khảo cùng với cậu, đợi để sau khi cậu diễn thuyết đi, thế nào?
Hạ Tưởng còn chưa kịp trả lời thì Cốc Nho ở bên cạnh xuất hiện, không hiểu ông ta vô tình hay cố ý đứng chắn trước người Hạ Tưởng rồi nói:
- Hi Học, Hạ Tưởng là học sinh của tôi, vừa mới nhập học, trình độ học vấn còn thấp. Ông đường đường là học giả số một, lấy danh nghĩa tham khảo để ức hiếp học sinh của tôi, có phải là quá đáng không vậy?
Không nghĩ tới Cốc Nho đúng là người có khuyết điểm rất bao che, trong lời nói và hành động thể hiện thái độ giữ gìn cho Hạ Tưởng.
Trình Hi Học sửng sốt:
- Hạ Tưởng bái ông làm thầy? Chuyện này khi nào vậy? Vì sao tôi lại không biết?
Cốc Nho cười lạnh một tiếng:
- Tôi và Hạ Tưởng là thầy trò với nhau thì cũng là việc cá nhân, chắc hẳn không cần phải báo cho ông một tiếng đúng không?
Trình Hi Học bị Cốc Nho nói móc một câu, sắc mặt không tốt nói:
- Cốc Nho, tôi và ông không có cùng quan điểm học thuật thì có thể có thể viết ra bài tranh luận với nhau, không cần phải dùng lời nói xiên xỏ nhau trước mặt người khác như vậy, cũng không cần tỏ vẻ cực kỳ tức giận như vậy chứ?
Cốc Nho lại nói:
- Viết bài chiến đấu lý luận với nhau thì cũng không thành vấn đề, giáp mặt tranh luận cũng được, chân lý càng được mổ xẻ càng rõ ràng. Tôi đang muốn tiến hành một cuộc tranh luận công khai với ông, muốn lãnh giáo ông về mặt xấu và tốt của việc điều chỉnh kết cấu sản xuất. Bài viết mà ông phát biểu trên báo thì tôi cũng đọc rồi, đại đa số các quan điểm này, ha ha, không dám đứng cùng phía với ông.
Trình Hi Học ngược lại tỏ vẻ mỉm cười:
- Có tranh luận là chuyện tốt, có thêm sự phản bác của ông thì cũng chỉ có thể chứng minh thêm cho quan điểm của tôi càng chính xác. Theo như lời ông nói, chân lý càng mổ xẻ lại càng rõ ràng, hoan nghênh cuộc tranh biện này.
Thấy cách nói chuyện của Cốc Nho và Trình Hi Học như vậy thì có lẽ Cốc Nho sẽ tức giận nên Hạ Tưởng nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Cốc Nho, nói chen vào:
- Cốc lão, cần gì phải thể hiện khí phách hơn thua làm gì, đối với việc trong học thuật thì sẽ dùng học thuật để giải quyết cho thỏa đáng.
Trình Hi Học kinh ngạc liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, nói có dụng ý khác:
- Nói cho cùng thì nếu bất đồng trong học thuật thì sẽ giải quyết trong học thuật, các sự tình trong chính trị thì để cho chính trị giải quyết. Cốc Nho, tôi không nghĩ sự bình tĩnh kiềm chế của học sinh ngài so với thầy giáo mình thì chỉ hơn chứ không kém.
Trình Hi Học nghĩ rằng câu nói này của ông ta sẽ châm ngòi ly gián, chọc giận Cốc Nho. Không ngờ Cốc Nho mặc dù trong các đạo lý đối nhân xử thế không quá cao siêu, nhưng có chút ưu điểm chính là hay bao che khuyết điểm. Nghe thấy Trình Hi Học nói Hạ Tưởng có phần hơn so với ông ta thì cũng không tức giận, chỉ cười mà nói:
- Trò giỏi hơn thầy là một điều rất hạnh phúc. Là một thầy giáo, một chuyên gia thì nỗi buồn lớn nhất của người đó là bất kể ông ta tự nhận cái gì là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới học thuật hay là cái gì đó mà lại không giáo dục ra một học sinh của mình thành tài. Nếu điều này truyền ra ngoài, nói dễ nghe thì cho rằng người đó không biết dạy, nói không dễ nghe thì còn tưởng người đó giấu riêng tri thức, không chịu đem bản lĩnh thực sự để truyền đạt cho học sinh.
Tuy rằng Trình Hi Học nổi danh khắp thiên hạ nhưng học sinh của ông ta thì đúng là không có mấy người được thành danh, đây cũng là một việc rất lạ và cũng là nỗi đau lớn nhất của Trình Hi Học. Cốc Nho ngay trước mặt Hạ Tưởng lại nói ra, ý tứ rất rõ ràng rằng ông ta đã cố ý chọc vào đúng vết thương của Trình Hi Học.
Gương mặt của Trình Hi Học đỏ lên như tôm luộc, đang muốn phát tác, nhìn thấy Hạ Tưởng ở bên cạnh vẫn phong thái lãnh đạm, ông ta bỗng nhiên tỉnh táo lại, khoát tay nói:
- Không cần đấu võ mồm vô vị làm gì. Học thuật là học thuật, chính trị là chính trị. Nếu ông muốn phản bác quan điểm với tôi thì tôi rất hoan nghênh cuộc tranh biện này. Nếu ông muốn ra mặt cùng tôi tranh biện thì thời gian và địa điểm do ông tùy ý chọn, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể hầu tiếp ông.
Hạ Tưởng đứng ở một bên ngẫm nghĩ, xem ra giới học thuật tranh luận với nhau cũng giương đao bạt kiếm, chẳng qua so với đối địch trong chính trị thì đỡ hơn bởi vì các cuộc tranh luận trong học thuật là do quan điểm khác biệt nhau, thắng hay thua chỉ có liên quan đến thanh danh và ích lợi của bản thân mình, không liên quan đến tính mạng của bất cứ ai cả. Còn đánh cờ trong chính trị, nếu đã đối đầu nhau thì kết cục phải là không chết sẽ không dừng lại.
Cuộc va chạm ngắn ngủi này kết thúc, lúc này trên cơ bản mọi người cũng đã tới đông đủ. Dịch Hướng Sư lại lần nữa phát biểu lời giới thiệu, đầu tiên là tỏ vẻ hoan nghênh với những người đã tới đây, sau đó lại giới thiệu một cách long trọng về Hạ Tưởng, cuối cùng với một điệu bộ cực kỳ nhấn mạnh, ông ta mời Hạ Tưởng tự mình trình bày lại cách làm thế nào mà hắn chiến thắng được Tập đoàn Kodak trong cuộc chiến tranh không thấy mùi thuốc súng này.
Hạ Tưởng đi lên trên bục, đầu tiên là cúi chào mọi người đang ngồi ở dưới, sau đó nói khiêm tốn vài câu, đại loại là tri thức chưa đủ, đây chỉ là báo cáo lại cho các chuyên gia, học giả nghe, giống như kể lại một câu chuyện cũ thôi... Sau khi trình bày thái độ xong, lúc này hắn mới chuyển đi vào đề mục chính.
- Thật ra thuyết phục được Tập đoàn Kodak tới đầu tư cũng không phải là thắng lợi của riêng mỗi chúng ta, mà một cuộc đầu tư cho tới bây giờ cũng đều là kết quả cả hai bên cùng thắng, nếu bất cứ sự đầu tư hay góp vốn nào mà chỉ có một người thắng thì sẽ không tồn tại. Cho nên nếu nói hành động của tôi thuyết phục Tập đoàn Kodak tới đầu tư mà hình tượng hóa thành thắng lợi thì hình ảnh này cũng không được thỏa đáng. Điều này cũng nói lên rằng trong quá trình chúng ta thu hút đầu tư thì tâm lý không tự tin đã trở thành lối mòn.
Hạ Tưởng cũng không phải cố ý sử dụng lời nói dọa người làm gì, mà đây là từ cảm thán mà phát ra. Kiếp trước cả một vùng núi sông hùng vĩ của đất nước như thế này, chỉ vì tiếng kêu gọi thu hút đầu tư mà chịu bao nhiêu ví dụ đớn đau không thể đếm xuể được, nhất là khi nước ngoài tiến vào đầu tư thì rất nhiều chính quyền địa phương đưa ra các chính sách ưu đãi, gần như tương đương với việc để cho đối phương được quyền tự trị. Cũng bởi vậy mà xuất hiện một loạt các sự kiện bức xúc cho toàn thể quốc dân đồng bào, ví dụ như người Nhật Bản áp bức tập thể công nhân phải quỳ xuống, người Hàn Quốc thì luôn tỏ vẻ ưu việt hơn, cao cao tại thượng trước mặt người trong nước. Thậm chí các doanh nghiệp, tập đoàn châu Âu, Mĩ sau khi tới đầu tư trong nước thì cũng nhập gia tùy tục, áp bức với người trong nước và các doanh nghiệp quốc doanh của nhà nước, đúng là các trường hợp độc nhất vô nhị.
Tất cả đều do chúng ta tự hạ thấp thái độ của mình xuống quá, điều này làm cho người nước ngoài xem thường người trong nước của mình. Một người, nếu chính mình không có lòng tự ái, tự trọng thì như thế nào mà người khác lại có thể tôn trọng mình được? Công tác thu hút đầu tư là việc hợp tác, không phải cầu khẩn người ta tới đầu tư, cũng không phải dựa vào việc bán đứng tài nguyên và tôn nghiêm của mình để đổi lấy lòng thương hại và thông cảm của đối tác. Hơn nữa, đối diện với sự thật ác liệt thì người ta cũng sẽ không vì lòng thương hại và sự thông cảm mà tiến vào đầu tư. Tiếc là rất nhiều cán bộ vì muốn thu hút công tác đầu tư từ bên ngoài vào mà không chỉ ăn nói khúm núm nịnh bợ, khuôn mặt luôn rặn ra sự tươi cười, ăn nói phải ra vẻ khép nép. Thậm chí khi biết rõ đối phương cũng không phải là thế lực lắm tiền nhiều của nào đó, lúc này cũng chỉ vì muốn tô vàng trét bạc trên mặt mình mà cũng phối hợp với đối phương để diễn trò, đem một triệu đô la đầu tư thổi phồng lên thành mười triệu đô, sau đó khi đối phương đầu tư một triệu đô vào rồi thì âm thầm lấy tiền công quỹ để bù đắp vào, dù sao thì có thất thoát thì có quốc gia chịu, còn chiến tích mình có là được.
Hạ Tưởng cũng biết lời hắn vừa thốt xong chắc chắn sẽ gây ra một loạt tiếng nói bất mãn. Quả nhiên, lời nói vừa dứt đã có người không vui nói:
- Ăn nói lung tung.
- Võ đoán.
- Đúng là ít tuổi quá, cách nói chuyện rất kích động.
Trình Hi Học cười lên một tiếng rồi nói:
- Luận điệu sai trái.
Cốc Nho cũng không biết do được sắp xếp hay có ý định mà ngồi ngay bên cạnh Trình Hi Học, ông ta trả lời một cách mỉa mai:
- Lời lẽ sai trái của Hạ Tưởng là được hình thành trên thành quả thu hút một tỷ rưỡu đô la Mỹ, không phải giống như tôi và ngài, suốt ngày chỉ lý luận suông.
Thanh âm Cốc Nho không lớn nhưng phòng họp là một loại phòng họp nhỏ, lời vừa ra khỏi miệng thì mọi người đều nghe rất rõ ràng. Một vài người vừa mới mở miệng công kích Hạ Tưởng đều phải đỏ hết mặt mày, nghĩ thầm rằng lời nói của Hạ Tưởng tuy rằng có sai trái một chút nhưng quả thật người ta là người đã chiến thắng trong thực tế, cũng không phải là người mạnh mồm tùy tiện nói bừa.
Trình Hi Học cũng thấy xấu hổ, muốn nói điều gì đó nhưng lại cảm thấy không thỏa đáng, vì thế ông ta lại nhịn lại, không nói nữa.
Lại nghe Hạ Tưởng tiếp tục nói:
- Thật ra cũng không phải tôi thuyết phục rằng Tập đoàn Kodak nên quyết định đầu tư khoản tài chính một tỷ rưỡi đô la Mỹ mà là tôi nói cho Tập đoàn Kodak biết thị trường Trung Quốc như thế nào, thị trường chúng ta tiềm năng trong tương lai là thị trường tiêu thụ lớn nhất toàn cầu, đầu tư vào Trung Quốc đối với chiến lược lâu dài của Tập đoàn Kodak là có lợi, cũng chỉ có đầu tư vào Trung Quốc thì mới có thể giúp đỡ cho Tập đoàn Kodak thoát khỏi khốn cảnh trước mắt. Tôi chỉ là thấy được tâm lý của Tập đoàn Kodak muốn nóng lòng thoát khỏi khốn cảnh, và thành công trong việc làm cho bọn họ tin tưởng rằng chỉ có đầu tư vào Trung Quốc thì mới đưa lại cơ hội duy nhất cho bọn họ. Tôi không phải thuyết phục Tập đoàn Kodak nên đầu tư vào hạng mục nào vào đây, cũng không phải từ góc độ chính sách mà nói cho bọn họ biết nên đầu tư bao nhiêu tiền vào Trung Quốc, cũng không đưa ra các hứa hẹn gì cả. Tôi chỉ đơn giản nhìn thấy được thị trường của Tập đoàn Kodak về mảng máy ảnh kỹ thuật số cũng chưa mạnh, tôi phát hiện thấy có một bộ phận người trong Tập đoàn cũng xem trọng triển vọng của loại sản phẩm này, trong số mấy chuyên gia cố vấn có ảnh hưởng tới quyết định của Tổng Giám đốc Tập đoàn này tới sự phân phối thị trường cũng ủng hộ thị trường máy ảnh kỹ thuật số, bởi vậy tôi liền nắm bắt cơ hội.
Cơ hội của Hạ Tưởng chính là bắt được điểm mấu chốt nhất của sự việc.
Người đã ủng hộ máy ảnh kỹ thuật số thì không cần phải tác động thêm gì nữa, đối với người đã hoàn toàn bài xích với máy ảnh kỹ thuật số thì cũng đừng nghĩ tới việc làm thế nào để thuyết phục bọn họ, trên cơ bản đây là việc vô vọng và vô ích. Cái hắn thực hiện chính là cần tìm những người đang trung gian, có lập trường lắc lư ở giữa, những người này có thể tin tưởng vào triển vọng thị trường của loại máy ảnh kỹ thuật số nhưng do dự chưa dám quyết. Lúc này, trong ba trường phái gồm những người ủng hộ, phản đối và do dự thì trường phái trung gian do dự mới là lực lượng mang tính quyết định. Tranh thủ được sự ủng hộ của lực lượng trung gian thì chẳng khác nào đã đi tới được cục diện thắng lợi.
Những chi tiết nào có thể kể ra thì Hạ Tưởng cũng tỉ mỉ thuật lại, những người đang ngồi đây đều là những nhân vật cầm đầu của một ngành sản xuất, hy vọng rằng quan điểm của hắn có thể có ảnh hưởng ít nhiều đến bọn họ, để cho sau này khi những người này đi đàm phán thương mại với các đối tác nước ngoài thì cũng không vì số liệu thành tích mà mất đi những điều quý giá khác. Có thể làm được phần nào là tốt phần ấy, dù sao hắn cũng biết với sức của hắn thì cũng không tạo được bao nhiêu ảnh hưởng, dù sao không thẹn với lương tâm là được rồi.
Tất nhiên trong quá trình nói chuyện thì Hạ Tưởng không để lộ việc mình đã biết trước được tương lai, đây là điều bí mật của hắn. Tuy nhiên, những lời hắn nói là có sự đan xen về những đúc rút kinh nghiệm cũng như cách nhìn nhận của hắn, đem những quan điểm này để dung nhập vào tai của mỗi người đang ngồi ở đây. Quan điểm của Hạ Tưởng đó là thu hút đầu tư là việc tốt, nhưng theo đuổi về mặt số lượng tài chính đầu tư thì không hoàn toàn là việc tốt, điểm chú ý nhất chính là phải kết hợp được với sự tích lũy của nhân dân. Quá để tâm vào việc thu hút được mức đầu tư là bao nhiêu, quan tâm quá về các số liệu đầu tư mà không để ý đến việc tích lũy thu về và hạnh phúc của nhân dân là không được. Cho dù thu hút được một phần tư thế giới đầu tư về thì đây cũng chỉ là số liệu phú quý ở trên giấy tờ mà thôi, cũng chỉ là một đống con số khô cằn. Nếu người trong nước không cảm thụ được các lợi ích thực tế do quốc gia giàu có mang lại thì cũng sẽ làm cho người ta không thể có lòng trung thành, để lại những bất ổn tiềm tàng trong đất nước.
Đợi sau này khi Trung Quốc rốt cuộc trở thành nền kinh tế lớn thứ hai của thế giới, lúc này tích lũy và hạnh phúc của nhân dân không tương phản với sự phát triển của quốc gia, tổng thu nhập của người dân xếp hạng 100 thế giới trên tổng số hơn 200 Quốc gia toàn thế giới. Quốc gia thì giàu có mà nhân dân lại không thu được lợi ích thực tế nào, bên ngoài thì không thể dương danh, bên trong thì dân không giàu, không mạnh. Nếu vậy thì những số liệu phát triển kinh tế kiểu này có tác dụng gì? Nếu không nói rằng đây chỉ đơn thuần là chỉ tiêu để cán bộ thăng chức. Điều này chỉ đạt được mấy câu vinh dự giả dối của người khác trên trường quốc tế. Đừng nói là thứ hai, cho dù là đứng ở vị trí thứ nhất mà dân chúng không được lợi ích gì từ việc này thì cũng không có chút phân lượng nào, cũng trở nên vô dụng.
Quốc gia đầu tiên là vì chính dân chúng của nước mình mà phục vụ, không phải là để lộ diện trên thế giới rằng ta đây là người khổng lồ.
Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng không nói bóng gió tới chính sách của quốc gia, chỉ nói rằng từ quá trình thương tiếp của hắn và tập đoàn Tập đoàn Kodak mà đưa ra một ít kết luận, nảy sinh một số cảm thán mà thôi. Giao dịch thương mại và đàm phán giữa các quốc gia cũng có những điểm tương đồng, giống như thời điểm mới tiếp xúc với Tập đoàn Tập đoàn Kodak, sách lược của người Mỹ chính là khi mình giảng đạo lý thì người ta sẽ đóng vai lưu manh. Cán bộ của chúng ta thì luôn cho rằng đất nước của chúng ta là đất nước của sự lễ nghi, lề giáo, không thể lưu manh với bọn lưu manh được nên khi đó không biết phải ứng phó như thế nào. Nếu chúng ta tỏ ra sự nóng nảy với người Mỹ, cùng lưu manh lại với bọn họ thì người Mỹ lại bắt đầu thu liễm dần, lại giảng đạo lý với chúng ta.
- Điểm khuyết thiếu nhất trong sách lược đàm phán giữa chúng ta và nước ngoài chính là việc bất kể là cán bộ của Nhà nước hay người phụ trách của các doanh nghiệp, tất cả đều nói cùng bằng một loại giọng, chẳng những giọng điệu giống nhau mà ngay cả làn điệu cũng giống nhau. Người Mỹ thì người ta không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, người ta biết rằng chúng ta đã có một quyết định tập thể, mà khi đã có một quyết định tập thể thì sẽ có một lỗ hổng cực lớn, chính là chỉ cần đối phó với một người chẳng khác nào đối phó với cả nhóm người, đây chính là nguyên nhân quan trọng nhất mà khi đàm phán với bên ngoài chúng ta thường xuyên bị thất bại.
Hạ Tưởng đúc rút lại quá trình đàm phán với Tập đoàn Kodak sau đó đưa ra những lời nói mang tính tổng kết:
- Chúng ta có năm nghìn năm lịch sử và cũng có từng đấy năm kinh nghiệm đàm phán phong phú, vậy vì sao bây giờ chúng ta lại không có kỹ năng như các bậc cổ nhân? Trước khi đàm phán nên có sự thống nhất là chính xác, nhưng vấn đề là không thể để đối phương nhìn thấy được điểm thống nhất của mình trong quá trình đàm phán. Một sách lược đóng vai mặt đỏ phản diện sẽ vĩnh viễn không mất đi hiệu lực, cho dù là đàm phán cùng với người Mỹ. Cũng chính bởi vậy, trong quá trình đàm phán có những thời điểm tôi phải đỏ mặt tía tai, làm ra bộ không cần gì cả. Mình làm ra bộ không cần người ta thì người ta mới coi trọng mình, cũng giống như trong tình yêu vậy, mình luôn phải nắm phần chủ động kể cả khi đưa ra lời chia tay, lúc đó người bị chia tay thì có còn luyến tiếc cũng được, mà thù ghét cũng không sao. Nếu đã không phù hợp với nhau thì kết cục cũng sẽ phải chia tay, còn khi muốn níu kéo thì chắc chắn người ta sẽ còn có những biện pháp để hàn gắn việc này. Trong quá trình đàm phán, ai rụt rè thì người đó sẽ bị động.
Trong phòng họp vang lên những tiếng vỗ tay thưa thớt, Hạ Tưởng cũng biết rằng quan điểm của hắn chưa chắc đã có chung điểm tương đồng cùng với người khác. Những người ngồi ở đây đều là thuộc tầng lớp nghiên cứu sách vở, trong chính sách đối ngoại thì có thừa tính bảo thủ mà lại không có nhiều thực tế, những người này mà tán thành quan điểm của hắn mới là việc lạ.
Mặc dù sớm đã có tâm lý chuẩn bị, tuy nhiên khi nhìn thấy những người ở phía dưới phần lớn là giữ thái độ hời hợt thì Hạ Tưởng không tránh khỏi việc thất vọng. Là những học giả cái bọn họ thường khuyết thiếu chính là tinh thần độc lập, hay nói thẳng ra là dũng khí, đại đa số bọn họ lưu lạc là vì lợi ích của tập đoàn mình mà trở thành người phát ngôn, đã không còn là những học giả có khí phách và lập trường riêng nữa, đây cũng là một việc bi ai.
Tuy nhiên, cũng may là Dịch Hướng Sư liên tục gật đâu. Ông ta nói:
- Trong quá trình phát triển giao lưu với nước ngoài thì đúng thật là tồn tại rất nhiều việc làm cho người ta phải xấu hổ. Bộ Công thương là nơi tập hợp được các thí dụ về tình hình đầu tư góp vốn của các tỉnh, rất nhiều nơi khi nhìn ở vẻ bên ngoài thì đây là sự thu hút các nguồn đầu tư từ nước ngoài, nhưng thật ra các nguồn này đều bị một số tập đoàn hay doanh nghiệp chi phối, trên sổ sách thì nhìn thấy như đã thu hút về không ít nguồn tài chính, trên thực tế lại đang thất thoát đi rất nhiều. Chẳng những không thu hút được kỹ thuật mới về, ngược lại thì ngay cả quyền cổ phần khống chế cũng bị mất đi, đúng là làm cho người ta phải tiếc hận.
Cốc Nho tỏ vẻ tán thành:
- Lời nói của Bộ trưởng Dịch quả thật phải làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa. Hạ Tưởng cũng đã tự mình đúc rút ra các trải nghiệm, làm cho chúng ta phải tỉnh ngủ. Ở trong quá trình giao tiếp với đối tác nước ngoài, chúng ta nên phải giữ một thái độ đúng mực, tất nhiên không được quá kiêu ngạo hay siểm nịnh. Con người thì có thể không có tiền, nhưng không thể mất đi khí phách và nguyên tắc của chính mình.
- Khí phách có giá trị bao nhiêu tiền?
Trình Hi Học khẽ cười một tiếng rồi phản đối.
- Người cùng thì khí đoản, hiện tại tình thế trong thế giới chính là người mạnh là bá chủ. Trước khi trở thành cường quốc về kinh tế, ở trong trường quốc tế thì Trung Quốc sẽ không có quyền lên tiếng. Muốn trở thành một cường quốc kinh tế thì nhất định phải phát triển mạnh kinh tế. Phát triển kinh tế thì cũng không cần phải nhất định phải thu hút đầu tư từ bên ngoài vào, nếu như vậy sẽ đỡ phải hao tổn tâm cơ trong giao dịch với người ngoại quốc. Hơn nữa, trong quá trình thu hút đầu tư từ bên ngoài vào thì thời khắc nào chúng ta cũng phải đề phòng cạm bẫy của người ta. Nếu vậy không bằng chúng ta ra sức mạnh mẽ giúp đỡ các doanh nghiệp quốc doanh, tạo ra các công ty đa quốc gia của chính Trung Quốc.
Nghe xong lời nói của Trình Hi Học rằng phải nâng đỡ các doanh nghiệp trong nước thật lớn mạnh, Hạ Tưởng thiếu chút nữa tiếng cười bật ra khỏi miệng.
Các doanh nghiệp nhà nước từ lúc thành lập đến nay vẫn sống trong bầu sữa mẹ của nhà nước, ngoại trừ việc dựa vào bầu sữa ra rồi tranh thủ khuếch trương hoành tráng một cách giả dối với dân chúng thì không có bản lĩnh lăn lộn thực tế trên thị trường. Các doanh nghiệp này càng lớn mạnh đối với quốc gia lại càng tai hại, đối với nhân dân lại càng bất lợi, nếu mà có lợi thì chỉ có lợi cho một bộ phận nhỏ trong tập đoàn lợi ích.