- Điều chỉnh kết cấu sản nghiệp chưa chắc có thể thành công, cho dù có thể thành công, cũng nằm trong phạm vi cấp trên cho phép. Bây giờ nói với Ngô gia, Ngô gia cũng sẽ không lập tức ra tay, sẽ còn điều tra sự thật, ngầm hỏi lại, xác định lại quan hệ phụ tử giữa Hạ Tưởng và con trai Liên Nhược Hạm, một khi kéo dài là một hai tháng sau. Tôi có hai thời cơ tốt. Chọn bất kỳ một thời cơ đều được.
- Hai thời cơ nào?
Tất cả đồng thanh hỏi.
Phó Tiên Phong cần chính là sự đắc ý mà mọi người bị y dẫn đến xoay vòng, y cười tự tin:
- Một là đêm trước khi ông cụ Ngô gia làm phẫu thuật, nếu như ông đột nhiên nghe được một tin như vậy, e rằng bước lên bàn phẫu thuật rồi sẽ không bước xuống được, ha ha. Hai là nếu như thời cơ không đúng, không đuổi kịp trước khi ông cụ Ngô gia lên bàn phẫu thuật, thì vào đêm trước khi Hạ Tưởng được đề bạt. Tin rằng Hạ Tưởng có kinh nghiệm lý lịch của tổ lãnh đạo, bước tiếp theo ít nhất có thể được đề làm Phó giám đốc sở. Khi chức Phó giám đốc sở của hắn mắt thấy đến tay, sẽ để Ngô gia hủy đi tiền đồ của hắn, chẳng phải so với hắn hiện tại chỉ là một người cấp cục càng khiến người ta hả lòng hả dạ hay sao?
Mọi người nghe xong, đồng loạt cười ha ha.
Thôi Hướng cũng cười, tuy nhiên trong lòng lại thoáng qua một chút ớn lạnh, Phó Tiên Phong so với ông còn ác độc hơn, chiêu thứ nhất là muốn ông cụ Ngô gia tức chết, chiêu thứ hai là muốn Hạ Tưởng tức chết!
Chiêu nào cũng chí mạng không nói, còn chọn thời cơ tuyệt hảo, cũng không cần bản thân ra tay, quả nhiên là đại gia tộc xuất thân Thái Tử đảng, ngay cả thủ đoạn đấu tranh cũng có hiệu quả nhìn xa trông rộng.
Bởi vì tin tốt mà Phó Tiên Phong mang đến, khẩu vị của mọi người đều rất tốt, vừa gọi thêm vài món ăn, vừa mở thêm hai bình rượu.
Sau khi ăn uống no say, Thôi Hướng thấy sắc trời không còn sớm, đề xuất rời khỏi, Cổ Nhân Kiệt liền đánh bạo nói:
- Phó Bí thư Thôi, hiếm khi thả lỏng một lần, nếu như đã đến Tĩnh Tâm sơn trang, hay là tĩnh tâm đến cùng, tu thân, đêm nay cứ ở lại. Ngài xem có bốn căn phòng cho ngài chọn…
Thôi Hướng nhìn theo hướng ngón tay của Cổ Nhân Kiệt, thấy xung quanh có bốn bức bình phong phân biệt đặt ở hướng đông tây nam bắc, sau mỗi bức bình phong mờ ảo có thể nhìn thấy một cánh cửa nhỏ, trên cửa có chữ, hướng đông đề "Nơi khúc kính thông u", hướng nam đề "Tỉnh chưởng thiên hạ quyền", hướng tây đề "Đào nguyên du lịch", hướng bắc đề "Túy nằm mỹ nhân tất", bốn hướng đề chữ màu sắc khác nhau, hiển nhiên mỗi màu sắc tương ứng với một cô gái cổ trang.
Thôi Hướng uống rượu vào, vừa rồi khi thưởng thức vũ đạo, lại đối với vòng eo duyên dáng của cô gái áo vàng miên man bất định, thấy mọi người đều có ý ngủ lại, cũng không được phất lòng tốt của mọi người, nhưng mà ông vẫn không thể bỏ xuống thân phận Phó bí thư tỉnh ủy, rụt rè nói:
Cổ Nhân Kiệt hiểu tâm tư của Thôi Hướng hơn người khác, vội lấy lòng hỏi han:
- Phó Bí thư Thôi muốn đi hướng nào?
Thôi Hướng giả bộ híp mắt, nhìn như tùy ý mà lấy tay chỉ ra hướng nam nói:
- Ở đây là tốt. Tùy ý, tùy ý được rồi.
Hướng nam đề chữ màu vàng, vừa rồi Cổ Nhân Kiệt nhìn mặt đoán lòng, đã sớm chú ý tới ánh mắt Thôi Hướng dừng lại lâu nhất trên người cô gái áo vàng, trong lòng hiểu rõ sở thích của Thôi Hướng, liền đưa mắt hướng về cô gái áo vàng ra hiệu.
Dưới sự dìu dắt của cô gái áo vàng, Thôi Hướng làm bộ không thắng rượu lực, khép hờ hai mắt, đi vào "Tỉnh chưởng thiên hạ quyền"…
Những người khác hiểu ý mà cười, đi theo hướng đông, bắc, tây, kết thúc một màn tiệc rượu, sắp diễn ra một màn tiệc vui vẻ…
Cùng lúc mấy người mở tiệc vui, lúc này Chu Kỷ Nguyên, đang ở trong một căn phòng trong một tòa nhà hai phòng ở thủ đô, cũng đang ngao du đào nguyên trên người Tùng Diệp Nhi.
Sau một hồi lâu, Chu Kỷ Nguyên xoay người xuống ngựa, thở hổn hển mấy hơi, hướng Tùng Diệp Nhi mảnh mai không có sức mà há miệng. Tùng Diệp Nhi biết rõ thói quen của y lập tức từ trên bàn trà ở dưới đất lấy điếu thuốc, giúp hắn châm lửa.
Sau khi hút một hơi thuốc thật sâu, ánh mắt của Chu Kỷ Nguyên lướt qua ngọc thể của Tùng Diệp Nhi, dừng trên dàn loa xa xa. Tùng Diệp Nhi bất đắc dĩ mà đứng dậy, hơi bất mãn nói:
- Mỗi lần dày vò người ta ở trên giường xong còn chưa chịu xong, còn muốn dày vò người ta thêm một lần ở dưới đất? Thói quen của anh cũng thật nhiều.
Kêu ca thì kêu ca, Tùng Diệp Nhi vẫn trần trụi xuống giường, vặn vẹo cái mông đầy đặn đi mở dàn loa cho Chu Kỷ Nguyên.
Là người tỉnh Dự, sở thích của Chu Kỷ Nguyên đối với dự kịch đã đến mức độ si mê. Y xuất thân từ quân ngũ. Sau khi chuyển nghề được điều đến tỉnh Yến công tác, từng bước leo đến vị trí cao như ngày hôm nay cũng không dễ. Bởi vì từ nhỏ nhà nghèo, y sợ bị nghèo nên luôn có sở thích đặc biệt đối với tiền bạc, dường như đến mức độ yêu tiền như mạng.
Từ sau khi đảm nhiệm Giám đốc sở Cơ điện tỉnh, quyền lực trong tay Chu Kỷ Nguyên cao hơn, tiếp xúc với phú lớn thương lớn cũng nhiều, tầm mắt cũng sẽ cao, đối với người khác tiểu đánh tiểu nháo tặng y vài chục ngàn trăm mấy ngàn, y cũng không xem ra gì. Nhất là sau khi quen biết Khu Hoa Quan, Chu Kỷ Nguyên mới biết cái gì gọi là tiêu tiền như nước, cái gì gọi là vung tiền như rác. Con người Khu Hoa Quan nhiệt tình, lại hào phóng, lần đầu gặp mặt đã mời y đánh golf, đến khách sạn ngoại giao dùng cơm, trong một ngày đã tiêu hết trăm mấy ngàn.
Nhớ lại cảnh tượng xưa kia lúc nghèo khổ, mỗi ngày chỉ ăn một cái bánh bao qua ngày, Chu Kỷ nguyên có cảm giác không thật, như cách một thế hệ mới biết, trên thế giới này, khoảng cách giữa trời và người quả thật là có sự khác biệt một trời một vực.
Sau khi bắt đầu quen thân, Khu Hoa Quan đề xuất muốn lợi dụng hạn ngạch xe hơi nhập khẩu của tỉnh Yến nhiều để đổi tay nhập khẩu xe hơi kiếm lời, bởi vì công ty mậu dịch xe hơi của y ở thủ đô, hạn ngạch quá ít, một năm trở lại cũng không qua được vài chiếc, không thể kiếm lời. Chu Kỷ Nguyên vì tình cảm trước đây của Khu Hoa Quan đối với y liền đồng ý ngay, chẳng những giúp Khu Hoa Quan làm đến hàng trăm hạn ngạch, còn nghĩ cách chuyển đến thủ đô.
Khu Hoa Quan vui mừng quá đỗi, bỏ ra ba triệu lễ cảm ơn.
Chu Kỷ Nguyên lần đầu tiên thấy khoản tiền lớn ba triệu, cảm giác như đang nằm mơ. Đợi nửa ngày sau khi Khu Hoa Quan rời khỏi, y đối diện với những tờ tiền mặt màu sắc rực rỡ, suýt chút không cao hứng đến ngất đi. Y cũng là người giàu có, không còn phải chịu khổ nữa, cũng không còn phải sống những ngày tháng buồn vì tiền! Nhớ lại trước đây khi ở nhà, bởi vì nghèo nên bị hương thân xem thường, Chu Kỷ Nguyên thầm thề, đợi sau khi y rút lui trở về quê nhà, làm một con đường xây một cây cầu cho quê nhà, để những người từng xem thường y đều phải nịnh bợ y, cũng niệm cái tốt của y.
Sau đó không lâu, Khu Hoa Quan lại tìm Chu Kỷ Nguyên, đề xuất lại chuẩn bị một ít hạn ngạch xe hơi. Chu Kỷ Nguyên cũng đã nếm được vị ngọt, không hề hàm hồ mà đồng ý, để Khu Hoa Quan cứ yên tâm, y sẽ cố gắng nhanh chóng làm ổn thỏa.
Bởi vì công ty của Khu Hoa Quan ở thủ đô, sở Cơ điện tỉnh Yến không thể trực tiếp phê cho y, cần phải trung chuyển một chút. Lần đầu tiên Chu Kỷ Nguyên tìm Giám đốc Hoàng của một công ty mậu dịch xe hơi, sau khi lấy công ty ở tỉnh Yến để xin phép rồi chuyển lại cho Khu Hoa Quan, đương nhiên Giám đốc Hoàng cũng được phí ưu đãi ba trăm ngàn. Lần này Chu Kỷ Nguyên chẳng những tìm Giám đốc Hoàng, còn tìm Giám đốc của những công ty mậu dịch xe hơi các thành phố khác cùng liên kết xin phép, tổng cộng xin phê được hơn 300 hạn ngạch xe hơi nhập khẩu.
Khu Hoa Quan nghe nói Chu Kỷ Nguyên vừa ra tay là hơn 300 hạn ngạch xe hơi nhập khẩu, mừng rỡ như điên, kích động không ngừng. Y không ngờ Chu Kỷ Nguyên chẳng những lên đường, hơn nữa hiệu suất làm việc còn cao như vậy, vội không ngừng tỏ vẻ cảm ơn.
Bởi vì y biết rõ Chu Kỷ Nguyên cẩn thận, chỉ lấy tiền mặt, liền cố ý chuẩn bị khoản tiền thù lao chín triệu.
Khoản tiền lớn chín triệu, đựng đầy trong tám túi du lịch dài khoảng 60cm, cao khoảng 20cm, rộng khoảng 20cm! Không lâu sau, Chu Kỷ Nguyên đích thân lái xe đến thủ đô nhận tiền.
Chu Kỷ Nguyên lái một chiếc Jetta, y không dám lái xe tốt, sợ bị xét. Cốp xe sau căn bản bỏ không lọt, đành phải ném vài túi ở ghế sau. Một chiếc xe Jetta trăm mấy ngàn kéo theo khoản tiền lớn gần chục triệu, Chu Kỷ Nguyên lái xe suốt dọc đường trở về thành phố Yến, trên đường đi cao hứng đến nỗi tay không ngừng run lên. Trong nháy mắt trở thành tỷ phú, nếu lúc này Chu Kỷ Nguyên dừng tay, có lẽ không có người điều tra đến y, nhưng sự tham lam của con người đều là vô tận, có mười triệu, lại muốn có 20 triệu… Không lâu sau, Khu Hoa Quan lại đề xuất cần hạn ngạch nhập khẩu xe hơi, Chu Kỷ Nguyên không nói câu thứ hai liền giúp y phê được 400. Lần này không đợi Khu Hoa Quan mở miệng, Chu Kỷ Nguyên liền đích thân đề xuất đòi đền ơn 10 triệu.
Khu Hoa Quan đương nhiên không dám chậm trễ, luôn miệng đồng ý.
Sau sự kiện quốc bảo ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, sau khi bị Cổ Nhân Kiệt cảnh cáo, Chu Kỷ Nguyên luống cuống, vốn dự định lập tức dừng tay, tạm thật thà một thời gian rồi tính tiếp, tuy nhiên lại nghe thấy Hoàng Lâm và Lưu Húc đã âm thầm lập án tiến hành điều tra y, y lại thay đổi ý định, quyết định sau cùng làm thêm một vụ lớn, chạy sang nước ngoài lánh nạn.
Bởi vì tuy rằng Cổ Nhân Kiệt nói Hoàng Lâm và Lưu Húc không có nắm giữ chứng cứ xác thực, nhưng trong lòng Chu Kỷ Nguyên rất rõ, chỉ cần làm rõ quan hệ giữa y và Khu Hoa Quan, lại tìm thêm những nhân vật mấu chốt trung chuyển hạn ngạch xe hơi cho Khu Hoa Quan, vụ án sẽ được phá. Y có lòng tin đối với bản thân, cũng có lòng tin đối với Khu Hoa Quan, nhưng không có lòng tin đối với người làm việc trung gian.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Lần sau cùng sau khi phê cho Khu Hoa Quan hơn 500 hạn ngạch xe hơi nhập khẩu, Chu Kỷ Nguyên mở miệng đòi tiền tham ô 16 triệu. Khu Hoa Quan đương nhiên không dám chậm trễ, nhưng 16 triệu tiền mặt quả thật quá nhiều, liền để Chu Kỷ Nguyên hoãn lại, cho y gom góp tiền. Chu Kỷ Nguyên cũng biết rõ y một lần cũng không thể kéo hết 16 triệu tiền mặt, liền đồng ý.
Lần đầu tiên từ thủ đô chở đến thành phố Yến 4 triệu, lần thứ hai chở đến 5 triệu, lần này đến thủ đô là muốn lấy 7 triệu sau cùng.
Tiền của Chu Kỷ Nguyên chia làm ba nơi cất giấu, một là trong tòa nhà hai phòng ở thành phố Yến, y tìm thợ mộc đóng một chiếc giường, bên trong là rỗng, trong đó đặt hơn 20 triệu tiền mặt. Một nơi là trong một tòa dân cư ở thủ đô, có hơn 10 triệu được y nhét vào trong tường ti vi. Trước kia trong quân đội y từng học xây nhà, có thể làm công việc kỹ thuật. Trong một căn nhà ở thành phố Yến còn có 10 triệu, được y chôn trong một khu vườn nhỏ dưới lầu. Y ở lầu một, đằng sau có một khu vườn nhỏ không lớn.
Còn một ít tiền rải rác, Chu Kỷ Nguyên đã chuyển vài triệu cho con trai ở nước ngoài, để lại ba triệu cho Tùng Diệp Nhi. Dù gì họ cũng là tình nhân, hơn nữa quả thật y cũng có chút tình cảm với Tùng Diệp Nhi.
Bảy triệu đã đến tay, Chu Kỷ Nguyên dự tính sau khi về đến thành phố Yến, giả vờ yên tâm công tác vài ngày, sau đó dùng tên giả lén làm xong thủ tục xuất ngoại, thừa cơ bỏ trốn. Đối với khoản tiền lớn vài chục triệu trong tay, trước hết y để nguyên không động đến, dù sao thì chỉ có một mình y biết, tin rằng qua năm mười năm cũng không ai phát hiện. Đợi sóng gió qua đi, y có thể lặng lẽ lẻn về nước, chia đợt lấy đi số tiền.
Vốn y còn có ý giao tiền cho Tùng Diệp Nhi bảo quản, nhưng sau đó nghĩ lại, vẫn không yên tâm Tùng Diệp Nhi. Người vừa đi thì trà sẽ lạnh, y và Tùng Diệp Nhi vốn chỉ là nhân duyên ngắn ngủi, giao tiền cho cô, nếu như người và tiền đều mất hết chẳng phải sẽ hối hận?
Khoản tiền lớn bảy triệu chia thành nhiều túi du lịch đặt trong xe ở dưới lầu, từng có kinh nghiệm vài lần chở tiền, Chu Kỷ Nguyên vô cùng bình tĩnh. Có những lúc càng thể hiện bộ dạng không để ý, càng không có người biết trong túi là vật gì. Luôn luôn ôm túi trong người là hành động e rằng người khác không biết là vật quý giá mới dễ dàng bị kẻ trộm để ý. Cho nên y chỉ để tiền trong cốp xe phía sau, yên tâm ngừng dưới lầu, cũng không sợ bị người khác cậy ra.
Bài dự kịch vang lên, Chu Kỷ Nguyên hơi híp mắt lại, đập theo nhịp, bắt đầu ngâm nga. Không lâu sau, Tùng Diệp Nhi lại bưng tới một ly trà nóng, y uống một hơi cạn sạch, lại đưa tay sờ mó trên người Tùng Diệp Nhi, cảm nhận được làn da trắng mịn của cô, trong lòng lại có chút không đành lòng.
Chu Kỷ Nguyên từ thân hình đẫy đà trắng nõn của Tùng Diệp Nhi, liên tưởng đến trên người Tùng Phong Nhi nở mày nở mặt biết bao, không khỏi trong lòng ngứa ngáy khó kìm chế. Y từng nghĩ muốn lên giường với Tùng Phong Nhi, đều nói hoa chị em chơi mới vui, cũng không biết kiều mỵ của Tùng Diệp Nhi cộng thêm quyến rũ của Tùng Phong Nhi sẽ là mùi vị mất hồn thế nào? Chỉ đáng tiếc là Tùng Phong Nhi bề ngoài đối với y vô cùng cung kính, nhưng lại là lươn lẹo. Hi hi ha ha nói đùa vài câu thì được, động tay động chân thì không được, cô trơn trượt như con lươn, luôn tìm được trăm ngàn lý do kỳ quái, lần nào cũng có thể trốn mất dạng.
Khiến cho Chu Kỷ Nguyên càng thấy càng thích.
Nghĩ chuyện kiều diễm một hồi, tâm tư của y lại quay trở về việc chính, hỏi:
- Gần đây Phong Nhi đi đâu? Bây giờ xảy ra chuyện, để cô ấy trốn xa một chút. Đừng để Hạ Tưởng phát hiện quan hệ giữa cô ấy và em…
Tùng Diệp Nhi nghiêng chân ngồi ở trên giường, cô cũng châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng hút một hơi, thở dài nói:
- Phong Nhi đang ở thủ đô, cụ thể ở đâu em không rõ, gần đây nó không tìm em. Chuyện lần trước nó đã hối hận, có chút giận em, em cũng không dám liên lạc với nó. Anh cũng biết tính của nó, lúc thì hi hi ha ha, lúc thì vô cùng ngoan cố, ai nói cũng không nghe.
- Gần đây anh khoan về thành phố Yến, cứ ở thủ đô một thời gian, dù sao tiền cũng đủ cho anh tiêu xài rồi.
Chu Kỷ Nguyên lại nhìn thân hình Tùng Diệp Nhi, không kìm nổi nhớ lại thân hình duyên dáng của Tùng Phong Nhi, trong lòng nhiều cảm xúc đan xen
- Phong Nhi là cô bé tốt, anh để lại cho cô ấy một triệu, coi như là tặng cho cô ấy làm của hồi môn.
- Quả thật muốn đi?
Trong lòng Tùng Diệp Nhi rất mâu thuẫn, vừa muốn thoát khỏi Chu Kỷ Nguyên, vừa muốn vớt thêm một ít trên người y. Tùng Diệp Nhi vốn tưởng rằng không có chút tình cảm gì đối với Chu Kỷ Nguyên, hôm nay nghe thấy y chuẩn bị bỏ trốn, trong lòng cô lại lưu luyến không rời, dù sao cũng là con người, sống chung hơn hai năm, ít nhiều cũng có tình cảm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Em sẽ đợi anh 5 năm nữa, sau 5 năm nếu như anh có thể trở về, hoặc là đón em đi, em sẽ theo anh suốt đời, nếu như không thể, em sẽ sống một mình.
Chu Kỷ Nguyên cười thỏa mãn:
- Cũng được, coi như em có lương tâm, anh sẽ để lại cho em thêm một triệu. Anh đi tránh sóng gió trước, hai người Hoàng Lâm và Lưu Húc giống như chó điên, anh đã bị họ để ý, ngày nào họ cũng phải điều tra anh cho bằng được, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Anh đổi tên khác, đi nước ngoài ở hai năm, rồi phẫu thuật thẫm mỹ, sau khi thay hình đổi dạng sẽ trở về đón em, đến lúc đó sóng gió đi qua, ai còn nhớ Chu Kỷ Nguyên là ai?
- Đều trách Hạ Tưởng.
Tùng Diệp Nhi ẩn ý oán hận Hạ Tưởng
- Hắn không tham tiền không háo sắc, bây giờ cũng còn cán bộ như vậy? Phong Nhi cũng thật là, chắc chắn nó không cố gắng hết sức, nếu không với thủ đoạn của nó, Hạ Tưởng có thể không mắc mưu?
- Không nhắc Hạ Tưởng, không nhắc hắn.
Chu Kỷ Nguyên cũng hận Hạ Tưởng, y hận Hạ Tưởng không mắc mưu, càng hận Hạ Tưởng tương kế tựu kế, kết quả moi ra vấn đề thư tố giác. Y cũng nghe Cổ Nhân Kiệt nói, tuy rằng hiện nay Ủy ban Kỷ luật tỉnh không có tỏ thái độ gì đối với việc tự ý cất giấu thư tố giác, nhưng không tỏ thái độ chính là thái độ lớn nhất, chính là đang ấp ủ tỏ thái độ, đang chờ đợi một thời cơ.
Thời cơ chính là đợi Chu Kỷ Nguyên bại lộ, chỉ cần y bị người ta điều tra được chứng cứ rõ ràng, Cổ Nhân Kiệt chắc chắn bị liên lụy. Đến lúc đó nhắc lại chuyện tự ý cất giấu thư tố giác, Cổ Nhân Kiệt sẽ phải gánh chịu trách nhiệm không thể trốn tránh.
Vậy Hạ Tưởng đã thành công đem tai họa dẫn tới trên người y, để y dẫn lửa thiêu thân, Chu Kỷ Nguyên sẽ khao khát một chân đá chết Hạ Tưởng. Một tên tiểu tử thối, không yêu tiền không yêu phụ nữ, còn sống để làm gì, sao không đi chết?
Đã hơn 11 giờ đêm, Chu Kỷ Nguyên mặc quần áo, xuống lầu từ trong xe lấy ra hai triệu giao cho Tùng Diệp Nhi. Tùng Diệp Nhi vui sướng nhận lấy, lại vô cùng dịu dàng hầu hạ Chu Kỷ Nguyên thêm một lần.
Dù sao Chu Kỷ Nguyên đã hơn 40 tuổi, tinh lực chống đỡ hết nổi, nặng nề ngủ đi một giấc ngủ đến 8 giờ. Sau khi thức dậy ăn sáng, lại căn dặn Tùng Diệp Nhi vài câu, liền lái xe lên đường.
Chu Kỷ Nguyên vừa đi không lâu, Tùng Diệp Nhi đang thu dọn đồ đạc thì có người gõ cửa. Cô mở cửa ra xem, không ngờ là Tùng Phong Nhi, Tùng Diệp Nhi không khỏi kinh ngạc nói:
- Gần đây em trốn đi đâu rồi, chị không thể liên lạc được em.