Quan Thần

Chương 499: Trận chiến đầu tiên, giáp mặt đấu tranh



Trình Hi Học hạ thấp tư thái, là cố ý tung hỏa mù khiến cho Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng sản sinh cảnh giác.

Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng lăn lộn trong quan trường vài chục năm, dạng người nào mà chưa từng gặp qua chứ? Trình Hi Học tung hỏa mù đối với bọn họ không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Diệp Thạch Sinh không nói gì, Phạm Duệ Hằng thì nhìn Hạ Tưởng khẽ gật đầu nói:

- Tiểu Hạ, tính khiêm tốn của giáo sư Trình là đức tính tốt đẹp của ông ta, cậu là hậu sinh vãn bối, lại không phải là nhà chuyên môn kinh tế học, có chỗ nào không hiểu đừng nên nói lung tung, phải thỉnh giáo giáo sư Trình.

Hạ Tưởng hiểu được ám chỉ của Phạm Duệ Hằng, là muốn hắn thà rằng không nói, chứ không nên nói lung tung để cho Trình Hi Học bắt được. Bởi vì dù sao phó thủ tướng Triệu đang ở đây, làm không tốt sẽ biến thành một sự kiện chính trị!

Hạ Tưởng rất rõ ràng đây là sự bảo hộ của Phạm Duệ Hằng đối với hắn, liền cảm kích gật đầu.

- Lần trước trên hội trường Đại học Trung Sơn, Hạ Tưởng đột nhiên xuất hiện khiến cho tôi giật mình kinh ngạc, chẳng qua càng khiến cho tôi tiếc nuối đó là, cậu ta còn chưa giải đáp trọng tâm nghi vấn của tôi thì đã chuồn mất khiến cho tôi rất thất vọng, bởi vì tôi còn tính mời cậu ta ăn cơm nữa, ha ha.

Trình Hi Học cố ý lựa chọn một mở đầu nhẹ nhàng với ý đồ lôi kéo bầu không khí trong phòng. Chỉ có điều làm cho ông ta thất vọng chính là không một ai hưởng ứng câu nói đùa của ông ta, ông chỉ xấu hổ mà ho khan một tiếng, lại nói:

- Điều chỉnh kết cấu sản nghiệp của tỉnh Yến cho tới bây giờ đã lấy được những thành tích đáng mừng, bản thân tôi đối với điều này cũng cảm thấy hết sức vui mừng. Chẳng qua tôi cũng phát hiện ra vài vấn đề nhỏ bên trong muốn hỏi đồng chí Hạ Tưởng, cái nhìn của cậu đối với triển vọng doanh thu của hạng mục văn hóa du lịch của thành phố Đan Thành như thế nào? Trước mắt thị trường du lịch trong nước còn chưa hoàn thiện, thành phố Đan Thành ở trong nước danh tiếng lại không lớn, mạo hiểm đầu tư vài trăm triệu tệ vào xây dựng một cung văn hóa du lịch, có khi nào là một trò khôi hài sấm to mưa nhỏ hay không? Nếu như không thể thu lợi, như vậy hạng mục du lịch văn hóa tuy rằng kéo về cho thành phố Đan Thành vài trăm triệu tệ đầu tư, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục không người hay biết. Đối với việc điều chỉnh kết cấu sản nghiệp mà nói, có đầu tư thì cho là thành công. Nhưng đối với nhà đầu tư mà nói, sau khi thừa nhận thất bại lớn thì lòng chua xót đến cỡ nào?

Hạ Tưởng nghe xong âm thầm bật cười, Trình Hi Học cũng thông minh lên, không ngờ cũng bắt chước đứng ở góc độ nhà đầu tư mà suy xét vấn đề, hơn nữa cũng đánh ra chiêu bài đồng tình. Chỉ có điều ông ta học chưa đến nơi đến chốn, bởi vì mặc dù ông ta đánh ra chiêu bài đồng tình, nhưng lại không toát ra đủ sự đồng cảm.

- Đã đâu tư tất phải có mạo hiểm, bất kỳ nhà đầu tư thành thục nào cũng sẽ không dễ dàng đưa ra mỗi một phân tiền của anh ta, đối với doanh thu tương lai của cung du lịch văn hóa, tôi nghĩ nhà đầu tư so với tôi, cũng so với giáo sư Trình càng có tin tưởng có doanh thu. Từ góc độ chính phủ suy xét, thuyết phục nhà đầu tư rót vốn đầu tư, hơn nữa làm tốt công tác mà chính phủ phải làm, ví dụ như công tác chuẩn bị ban đầu, ví dụ như các chính sách ưu đãi, ví dụ như sắp xếp nhân lực vật tư tạo điều kiện thuận lợi cho các nhà đầu tư vân vân, công tác của chính phủ đến đây là kết thúc, sau này kinh doanh như thế nào, doanh thu ra sao là chuyện của nhà đầu tư. Chỉnh phủ không có quyền can thiệp.

Hạ Tưởng trước hết từ trên quan hệ giữa chính phủ và xí nghiệp, phản bác lại quan điểm của Trình Hi Học, tương đương với việc trực tiếp nói ông ta lo lắng không cần thiết, sau đó nói tiếp:

- Nếu như chính phủ can thiệp quá nhiều vào việc kinh doanh của xí nghiệp, lại quay về cục diện chính trị và xí nghiệp bất phân như trước đây, vậy không phải là điều chỉnh kết cấu sản nghiệp và cải cách xí nghiệp, lại trở về điểm xuất phát. Cho nên nói, giáo sư Trình, nhà đầu tư sau này có thu lợi được hay không xét cho cùng là chuyện của nhà đầu tư, toàn bộ đều phải xem nhà đầu tư kinh doanh như thế nào, làm thế nào tạo hiệu ích trên thị trường, đó không phải là vấn đề mà chính phủ nên quan tâm. Nếu chính phủ cứ giúp xí nghiệp kinh doanh vậy chính phủ không còn là chính phủ nữa mà là ban giám đốc.

- Ha ha...

Diệp Thạch Sinh là người đầu tiên cười lên, liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thành.

- Tuy nói là như vậy, nhưng chỉ có đảm bảo lợi ích của nhà đầu tư mới có thể tiếp tục có tài chính đưa vào, cũng có thể đảm bảo tính liên tục của chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp. Tôi nghĩ đồng chí Hạ Tưởng nhất định là có những tính toán lâu dài, hơn nữa mỗi lần thi hành một hạng mục, nhất định là đã suy nghĩ đến triển vọng thị trường. Tương lai của hạng mục du lịch văn hóa tôi vẫn nhìn không được rõ ràng, tìm không được điểm thu lợi, mời đồng chí Hạ Tưởng giải đáp nghi hoặc cho tôi cũng để tôi tăng thêm kiến thức.

Trình Hi Học vẫn như cũ bám theo không bỏ mà truy hỏi, rất có xu hướng không đạt được mục đích thề không bỏ qua. Ông nhìn thấy Hạ Tưởng tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời vấn đề, liền cho rằng Hạ Tưởng nhất định có chuẩn bị trước mà không chuẩn bị sau, liền muốn bức Hạ Tưởng đến chân tường khiến hắn không còn đường lui, xem hắn trả lời như thế nào.

Hạ Tưởng hình như thật sự không thể trả lời, cứ chần chờ không trả lời.

Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn Hạ Tưởng, trong lòng thầm nghĩ ngàn vạn lần đừng để Trình Hi Học khóa chặt, nếu không chiếm ưu thế sân nhà còn bị người ta đánh bại, truyền ra ngoài thì thật sự quá mất mặt.

Cũng may Hạ Tưởng không bắt mọi người phải đợi lâu, chỉ chần chờ vài giây rồi cười nói:

- Kỳ thật trước khi chuẩn bị hạng mục du lịch văn hóa, tôi đã từng tiếp xúc một lượt với thành ủy ủy ban nhân dân thành phố Đan Thành, lúc ấy cũng đã tìm được điểm thu lợi, sau đó khi tiếp xúc với nhà đầu tư cũng cắn cứ vào điểm thu lợi mà chúng tôi phân tích ra để thuyết phục nhà đầu tư.

- Chỉ có điều, tuy rằng kết luận đưa ra của chúng tôi không phải là điều bí mật kinh tế, nhưng cũng được xem như là đã trải qua việc nghiên cứu tỉ mỉ thị trường mới cho ra kết luận đó, quả thực không dễ. Vốn tôi không muốn tiết lộ ra, chẳng qua giáo sư Trình đã nhất định muốn biết, vậy tôi không làm khó dễ nữa mà nói ra. Nhưng xin thanh minh trước, nếu giáo sư Trình coi như một ví dụ thành công để đưa vào giáo án giảng dạy cho sinh viên, vậy phải nhớ kỹ cái tốt của tôi, đợi khi tôi tới thủ đô phải mời tôi đi ăn cơm mới được.

Phạm Duệ Hằng cười ha hả:

- Đúng, dù sao cũng là thành quả lao động của tiểu Hạ, giáo sư Trình thân là nhà kinh tế học nổi tiếng, trực tiếp lấy nó đi thì quả là không có rộng lượng, ngài nhớ phải cho tiểu Hạ ưu đãi.

Chủ tịch Phạm vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười ồ lên. Triệu Tuyền Tân mặc dù bị Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng cướp lời hai lần, trong lòng không thoải mái, nhưng tình hình trước mắt cũng không phải nơi thích hợp, nếu tranh cãi quá nhiều, ngược lại tỏ vẻ y nhỏ mọn, chỉ có thể nhẫn nhịn không nói. Trong câu nói của Hạ Tưởng vừa mang ý thoải mái vừa có ý châm chọc, trên thực tế còn chưa nói ra đáp án đã nói rõ cho Trình Hi Học thấy đáp án của hắn nhất định chính xác, là biểu hiện vô cùng tự tin, chính là phong cách vào trước làm chủ điển hình của Hạ Tưởng. Trình Hi Học mơ hồ có chút không vui, nhưng ông ta thân phận cao lại là người chủ động đưa ra câu hỏi, cho nên không thể biểu hiện ra vẻ không vui, đành phải giả vờ cười nói:

- Đương nhiên, nếu như lời nói của đồng chí Hạ Tưởng quả thực có thể thi hành, đừng nói là mời cậu ta ăn cơm, tôi còn phải ghi lại suy nghĩ của cậu ta vào giáo án của tôi... Chẳng qua có một điều kiện tiên quyết, trước hết phải thuyết phục được tôi mới được.

Hạ Tưởng mỉm cười gật đầu nói:

- Thật ra mới đầu khi nghĩ đến hạng mục du lịch văn hóa, nguyên nhân quan trọng số một đó là thành phố Đan Thành xưa kia là kinh đô của nước Triệu, quả thực có di sản văn hóa lâu đời sáng lạng, ở trong nước không có thành phố nào sản sinh ra được hơn 200 câu thành ngữ nổi tiếng. Có thể nói nơi này chiếm ưu thế có một không hai trong nước. Đương nhiên, nếu chỉ mỗi điểm này thôi thì không đủ để đưa ra quyết định quan trọng làm du lịch văn hóa, cuối cùng thúc đẩy chúng tôi hạ quyết tâm mượn ngọn gió đông của điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, đưa ra câu chuyện cổ tích thành ngữ kéo theo quyết sách du lịch văn hóa là bởi vì căn cứ vào phân tích tình hình trong nước hiện tại mà đưa ra một kết luận, theo điều kiện cuộc sống của người dân được nâng cao, người dân càng ngày càng ham thích mãnh liệt với du lịch, hơn nữa có dấu hiệu cho thấy, các cơ quan liên quan của nhà nước trong tương lai không lâu có lẽ sẽ thúc đẩy chính sách có liên quan phát triển du lịch.

Lời này vừa nói ra, Triệu Tuyền Tân lập tức thay đổi sắc mặt.

Bởi vì Triệu Tuyền Tân vô cùng hiểu rõ thảo luận nội bộ của quốc vụ viện về việc phát triển du lịch, đã tiến hành được hơn nửa năm, sau khi trải qua vô số lần tranh đấu kịch liệt mới coi như cơ bản đạt thành nhận thức chung, có hi vọng cuối năm nay hoặc đầu năm sau sẽ có chính sách liên quan đến việc phát triển ngành du lịch. Nhưng trước mắt còn trong giai đoạn giữ bí mật nghiêm khắc, cũng có nghĩa là Hạ Tưởng không thể nào thông qua người quen mà biết được chính sách này sắp được tung ra. Việc bảo mật chính sách quốc gia Triệu Tuyền Tân hiểu rõ trong long, cũng có đủ lý do để tin tưởng sẽ không có bất kỳ người nào để lộ ra cho Hạ Tưởng biết trước.

Hơn nữa tính toán theo thời gian thì khi hạng mục du lịch văn hóa mới được đưa ra, nội bộ quốc vụ viện còn chưa có đạt thành nhận thức chung về chính sách phát triển du lịch, Hạ Tưởng không có khả năng là nhà tiên tri đoán trước được kết quả, chỉ có một khả năng có thể xảy ra, đó là Hạ Tưởng quả thực có ánh mắt sắc bén và phân tích định hướng tương lai bất phàm đối với thị trường du lịch trong nước!

Nếu quả thực như vậy, hắn thật sự là một thanh niên rất giỏi, bởi vì ngay cả Trình Hi Học cũng có cái nhìn không tốt đối với thị trường du lịch trong nước, không có dự liệu được quốc vụ viện lại tin tưởng mười phần đối với ngành du lịch như thế nào.

Hạ Tưởng biết rõ một điểm, bắt đầu từ năm 03, bộ máy chính phủ mới sau khi thượng nhậm đã bắt đầu xúc tiến một loạt hành động nhằm phát triển nền kinh tế, chấn hưng ngành du lịch, chấn hưng bất động sản, chấn hưng nền công nghiệp ô tô vân vân lần lượt ra đời, trong đó ngành công nghiệp ô tô và bất động sản bùng nổ vượt xa mọi dự báo của các nhà kinh tế học, đạt tới một con số tăng trưởng khủng khiếp kinh người. So sánh với sự phát triển của ngành công nghiệp ô tô và bất động sản thì sự hưng vượng của ngành du lịch mặc dù bị ngọn lửa nóng của ngành ô tô và thế phát triển của bất động sản che dấu đi, nhưng bởi vì ô tô trở nên thông dụng, do sự hưng vượng của ngành du lịch tự túc trong thời gian ngắn dần dần trở nên phồn vinh, bởi vậy Hạ Tưởng có lí do tin tưởng, chỉ bằng sự đầu tư và tuyên truyền của tỉnh Yến đối với hạng mục du lịch văn hóa của thành phố Đan Thành, cho dù mỗi thị trường du lịch tự túc của tỉnh Yến thôi cũng đủ để kéo theo câu chuyện cổ tích thành ngữ của hạng mục du lịch văn hóa!

Trình Hi Học đối với thái độ tự tin và nói chậm rãi của Hạ Tưởng không cho là đúng, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Triệu Tuyền Tân, nhưng lại thấy sự khẳng định toát ra từ trong mắt Triệu Tuyền Tân, không khỏi giật mình kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ Hạ Tưởng chỉ là một thanh niên, sao có thể nắm bắt chính sách quốc gia chính xác như vậy? Ngay cả thị trường du lịch trong nước mà ông ta vẫn luôn không xem trọng, cho rằng ít nhất phải trải qua lắng đọng hơn mười năm, người trong nước mới có đủ tiền bạc và thời gian đi hưởng thụ thời gian du lịch thoải mái thư giãn.

Tiếp đó lại nghĩ cho dù quốc gia đưa ra chính sách liên quan đến chấn hưng ngành du lịch thì du lịch văn hóa của thành phố Đan Thành cũng chưa chắc khả thi, lại tiếp tục hỏi:

- Du lịch văn hóa là một khái niệm lớn mà rỗng, sợ rằng trong thời gian ngắn không dễ được thị trường tiếp nhận, lạc quan mà nói, cho dù quốc gia đưa gia chính sách cổ vũ liên quan, mà người tiêu dùng mặc kệ cũng vô ích, có phải hay không? Đồng chí Hạ Tưởng, có phải cậu có chút lạc quan mù quáng hay không? Hạng mục liên quan du lịch văn hóa ở trong nước có kinh nghiệm có thể tham khảo hay không?

Hiển nhiên Trình Hi Học muốn Hạ Tưởng liệt kê ra hai ví dụ thành công để thuyết phục.

Trên thực tế Hạ Tưởng không cần thiết phải báo cáo công tác với Trình Hi Học, nhưng bởi vì trên chính trị có phó thủ tướng Triệu Tuyền Tân ngồi trấn áp, mà Trình Hi Học lại lấy thảo luận học thuật để ngụy trang, quan trọng nhất là ông ta còn giả bộ cẩm một quyển sổ nhỏ, giả bộ chăm chú ghi chép, thái độ khiêm tốn, khiến cho người ta không tìm được tật xấu nào, hơn nữa giọng điệu hiền hòa, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, bất kỳ ai cũng không thể đem hành động của ông liên tưởng đến việc ông ta đang chèn ép Hạ Tưởng, người không biết còn cho rằng ông quả thực là giáo sư có tác phong khiêm tốn hiếu học.

Cũng trách bản thân Trình Hi Học nâng bản thân mình lên quá cao, trong mắt chỉ có quốc gia đại sự, động một chút là đưa nghiên cứu lý luận của ông lên tầm cao kinh tế quốc dân, rất ít khi đưa mắt quan tâm đến chính phủ địa phương, cho dù ngẫu nhiên nhìn đến địa phương, cũng đa phần là chú ý các tỉnh kinh tế lớn phía nam. Sự quan tâm đối với tỉnh Yến ngược lại rất ít. Nếu như không phải vì tỉnh Yến muốn tiến hành điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, Trình Hi Học thậm chí còn không biết đến quy mô và hiện trạng kinh tế của tỉnh Yến một tỉnh gần thủ đô nhất.

Ông ta hỏi ra vấn đề trên, Hạ Tưởng nghe xong không thể không cười ông. Đối với hiểu biết về tỉnh Yến, Trình Hi Học thật sự không biết một tí gì, ông ta cứ ôm lấy không tha tương lại hạng mục du lịch văn hóa, nhưng lại không nghiên cứu mang tính hệ thống một chút đối với thị trường du lịch của tỉnh Yến, không phải sơ sót của ông, mà đổi lại rất nhiều người khác cũng sẽ phạm phải sai lầm – chỉ thấy được lợi ích nhỏ mà không thấy được lợi ích lớn hơn!

Hạ Tưởng đã thấy nét kinh ngạc vừa rồi toát ra trong mắt Triệu Tuyền Tân, hiểu rằng hắn đã nói đúng trên phương điện rộng. Trước mắt chỉ còn lại ví dụ về một phương diện nhỏ, liền gật đầu nói:

- Giáo sư Trình quả thực nói đúng, không nói đâu xa, chỉ riêng tỉnh Yến cũng đã có hai nơi thành công treo cờ du lịch văn hóa và đã thu được tiền lệ thành công không nhỏ. Nơi đầu tiên là Thanh Tây lăng, Thanh Tây lăng chẳng qua chỉ vài trăm năm lịch sử, cũng không ẩn chứa bao nhiêu văn hóa nồng hậu, hơn nữa đó chẳng qua chỉ là phần mộ của vài vị hoàng đế Mãn Thanh, nói trắng ra cũng chẳng khác gì nghĩa trang liệt sĩ mà các địa phương khác tu sửa, đương nhiên, phần mộ còn sót lại của xã hội phong kiến không thể ngang hàng bình luận với nghĩa trang liệt sĩ của chúng ta, nhưng chính là một khu mộ chôn cất di hài của vương triều phong kiến cuối cùng, bởi vì đã đưa ra khẩu hiệu văn hóa, hàng năm cũng thu hút không ít du khách đến thăm quan. Tôi chỉ nói Thanh Tây lăng, còn một Thanh Đông lăng khác cũng không cần nói nhiều nữa, tiếp sau đây còn phải kể đến một ví dụ khác càng thành công hơn.

Hạ Tưởng đối mặt với một vị phó thủ tướng, một vị bí thư tỉnh ủy và một vị chủ tịch tỉnh, một chút cũng không hoảng sợ luống cuống, mà ngược lại có trước có sau biện luận với nhà kinh tế học hàng đầu hiện nay, không nói những cái khác, chỉ riêng phần quyết tâm này đã kiến cho tất cả mọi người đang có mặt âm thầm tán thưởng.

Trình Hi Học nghe Hạ Tưởng liệt kê ra hai ví dụ Thanh Tây lăng và Thanh Đông lăng, trong lòng kinh ngạc, không khỏi âm thầm ảo não tại sao chỉ lo tìm sai lầm của Hạ Tưởng mà không chân chính vùi đầu vào nghiên cứu thị trường du lịch văn hóa của tỉnh Yến, là một sai lầm không lớn không nhỏ. Cẩn thận ngẫm lại, cũng tại ông gần đây chỉ cố đi lên nhìn lên, cũng không có quá nhiều thời gian thật sự dụng tâm nghiên cứu học vấn, có điều sơ sót là không thể tránh khỏi.

Hạ Tưởng đưa ra ví dụ thứ hai là sơn trang nghỉ hè:

- Là đình viện của hoàng gia, sơn trang nghỉ hè hiện trở thành công viên nhân dân thành phố của thành phố Đức Trạch, nhưng đồng thời là danh lam thắng cảnh du lịch nổi tiếng nhất của thành phố Đức Trạch. Sơn trang nghỉ hè nói thật ra không khác gì nhiều so với các công viên được xây dựng ở những địa phương khác, nhưng bởi vì tên gọi khuôn viên Hoàng Gia mà giá trị của bản thân nó tăng lên gấp bội, giá vé cổng đạt đến 50 tệ một vé, một năm thu vào hơn triệu tệ, trở thành điểm sáng duy nhất của vùng kinh tế lạc hậu thành phố Đức Trạch.

Nhìn thấy vẻ không cam tâm của Trình Hi Học, hắn cũng chẳng đồng tình gì, ai bảo Trình Hi Học năm lần bảy lượt gây phiền toái cho hắn, tìm gây phiền toái cho hắn thì thôi, đằng này lại rõ ràng lộ ra sơ hở khi đưa ra vấn đề, chẳng phải là cố ý để cho hắn mượn cơ hội phản bác một phen sao?

- Sơn trang nghỉ hè không hơn 300 năm lịch sử, nếu nói về ý nghĩa văn hóa, cũng không có chỗ nào đáng để khoe cả. Chẳng qua là vì triều Thanh là triều đại phong kiến gần chúng ta nhất, mới thu hút được không ít ánh nhìn của người khác. Truyền thống văn hóa dân tộc trung hoa bắt nguồn từ vùng Trung Nguyên, thành phố Đan Thành là thành phố có cơ sở văn hóa dày đặc cũng có lịch sử văn hóa lâu đời nhất tỉnh Yến, hơn nữa Đan Thành là nơi sản sinh ra hơn 200 thành ngữ có ảnh hưởng sâu rộng, mở rộng văn hóa du lịch không chỉ mở rộng tương lai thị trường du lịch mà còn có thể dự kiến hiệu quả và lợi ích xã hội. Nếu như có thể mượn cơ hội này khơi dậy lòng tự hào dân tộc của chúng ta, khiến cho chúng ta không còn say đắm với nơi gọi là khuôn viên Hoàng gia phù hoa hay hoài niệm trong phần mộ vương triều phong kiến, tôi nghĩ đối với chấn hưng tinh thần dân tộc cũng có lợi ích rất lớn.

- Nói rất hay, hay cho câu chấn hưng tinh thần dân tộc.

Khiến cho mọi người không ngờ được là, Hạ Tưởng vừa dứt lời, không ngờ người đầu tiên khen hay lại là phó thủ tướng Triệu Tuyền Tân.

Triệu Tuyền Tân đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Đồng chí Hạ Tưởng nói rất hay, bộ văn hóa có vài đồng chí ôm chặt không buông tư tưởng truyền thống xơ cứng, luôn thích đóng những bộ phim thời xưa, trên mặt thì cười cười khóc khóc diễn thật náo nhiệt, nhưng trên thực tế không nhận thức được sẽ mang lại cho xã hội ảnh hưởng không tốt. Tôi đã từng nhấn mạnh rất nhiều lần, đáng tiếc hiệu quả quá nhỏ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hạ Tưởng cũng không ngờ được những câu nói lúc nãy lại hợp lòng Triệu Tuyền Tân, cũng xem như là thu hoạch ngoài ý muốn.

Chẳng qua Triệu Tuyền Tân cũng sẽ không bởi vì cùng Hạ Tưởng có tiếng nói chung mà quên đi mục đích cơ bản của ông ta. Ông ta nói xong lại lập tức ngồi xuống, nói:

- Các vị tiếp tục, tôi tiếp tục lắng nghe.

Nhưng bởi vì có Triệu Tuyền Tân xen vào, hơn nữa ví dụ mà Hạ Tưởng đưa ra quả thật cũng tỉ mỉ xác thực, Trình Hi Học chỉ đành nhận thua:

- Cách nói của đồng chí Hạ Tưởng có thể tin được, tôi phải cảm ơn cậu đã kiên nhẫn trả lời. Tôi còn một nghi vấn nữa liên quan đến thành phố Đan Thành, muốn nhờ đồng chí Hạ Tưởng giải đáp một chút.

Trình Hi Học quả thực có lòng kiên nhẫn, tà tâm không chết, dây dưa không ngớt. Hạ Tưởng cũng kiên nhẫn mười phần, mỉm cười nói:

- Mời nói.

- Thành phố Đan Thành có ba xí nghiệp bông sợi đã phá sản, còn ba xí nghiệp sắp rơi vào trạng thái đóng cửa, cũng có cơ sở để cải cách. Xin hỏi trưởng phòng Hạ, vì sao chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp lại không ưu ái đến những xí nghiệp bông sợ đang cần trợ giúp?

Trình Hi Học nhắc lại chuyện cũ, hiển nhiên là lần trước Hạ Tưởng không trả lời thẳng vào vấn đề của ông ta khiến cho ông ta nhớ mãi không quên.

Hạ Tưởng cố ý sửng sốt, sau đó hứng thú hỏi lại một câu:

- Ai nói là không tiến hành cải cách thay đổi đối với xí nghiệp bông sợi? Vấn đề của giáo sư Trình có chút kỳ lạ.

Trình Hi Học thật sự ngẩn người, kinh ngạc hỏi:

- Cải cách xí nghiệp bông sợi đã tiến hành như thế nào?

Hạ Tưởng cười nói:

- Thật ra sớm đã bắt tay vào làm rồi, chẳng qua bởi vì vấn đề của xí nghiệp bông sợi khá nhiều, liên quan phức tạp, cho nên công tác giai đoạn đầu kéo dài hơn một chút. Cải cách xí nghiệp bông sợi trước đến nay vẫn do trưởng phòng Bành phụ trách, nếu giáo sư Trình có hứng thú, có thể do trưởng phòng Bành giải đáp cụ thể cho ngài.