Tống Cương báo cáo tình hình lên Phó cục trưởng cục Công an thành phố Trương Tương, rồi lại báo cáo lên Phó giám đốc sở Công an tỉnh Lưu Chiến Võ. Trương Tương và Lưu Chiến Võ đều là hậu đài của Trương Quân, nhất là Trương Tương còn là anh em họ của Trương Quân, vừa nghe nói có người gây chuyện ở Dao Trì, không chỉ đập đồ, mà còn đánh người, Trương Tương liền tím mặt tức giận, xuống lệnh cho Tống Cương;
- Cho dù là ai xin giúp, hết thảy không được. Trước tiên cứ giam chúng một đêm rồi tính. Sáng ngày mai tôi sẽ đích thân đi hỏi chuyện này.
Lưu Chiến Võ cũng nhận không ít chỗ tốt của Trương Tương, quan hệ với Trương Tương cũng được coi là không tồi, liền để cho Tống Cương đi làm theo sự phân phó của Trương Tương, xảy ra chuyện do ông ta gánh. Có được sự hứa hẹn từ chính miệng của Phó giám đốc sở Công an và Phó cục trưởng cục Công an thành phố, Tống Cương liền cảm thấy phóng tầm mắt nhìn cả thành phố Yến, cũng không có ai dám cứu mấy người bọn Hạ Tưởng ra nữa, nếu đã rơi vào trong tay y, thì đừng nghĩ chuyện sẽ ra dễ dàng.
Chỉ có điều khiến Tống Cương tức giận đó là, Lịch Phi cứ ì ra không đi, đã khiến ý tưởng của y muốn xử lý bọn người Hạ Tưởng bị tan vỡ. Y không cam tâm, lại gọi điện cho Trương Tương, Trương Tương lấy giọng nghiêm khắc lệnh cho Lịch Phi không được can thiệp vào việc phá án của cảnh sát hình sự, nếu không sẽ gắt gao xét xử đối với hắn, Lịch Phi đồng ý ngoài miệng, buông điện thoại xuống, nói sao cũng không đi, còn giở trò đểu nói:
- Có bản lĩnh thì anh lấy súng mà dí vào đầu tôi, có bản lĩnh thì hãy đem người của đội cảnh sát hình sự đuổi chúng tôi ra ngoài, nếu như xuất hiện sự kiện lớn là đội cảnh sát hình sự và đồn công an đánh nhau, không sao, tôi sẽ cùng anh mất chức!
Tống Cương cũng không biết sức lực của Lịch Phi từ đâu tới, dám không nghe lời của Phó cục trưởng và muốn chống đối với y tới cùng. Y đơn giản ném lại một câu kiên quyết:
- Được, xem như anh có gan, đêm nay ở lại đây gác một đêm, ngày mai tôi sẽ có cách khiến cho bọn họ mở miệng. Tôi không tin, anh còn có thể canh gác suốt mấy ngày mấy đêm! Đợi ngày mai khi sếp Trương tới, có anh càng đẹp.
Lịch Phi không đồng ý mà cười:
- Tôi đã rất đẹp rồi, không cần phải đẹp hơn nữa, nếu không chúng ta so xem ai đẹp trai hơn?
Dùng phương pháp bình thường xử cha con Tống gia, không chỉ tốn thời gian công sức, còn dễ bị đồng lõa được lợi của bọn họ bênh vực, Hạ Tưởng đành chịu nhịn ăn chực nằm chờ một đêm, dùng kế mượn dao giết người xử lý cha con Tống gia. Cũng là kế tốc chiến tốc thắng, để đồng lõa lợi ích của bọn họ không kịp ra tay bảo vệ, thì mọi việc đã được quyết định rồi.
Đương nhiên, Hạ Tưởng không phải là người lỗ mãng, đem sự an nguy của mấy người bọn họ phó thác hết lên người Lịch Phi. Hắn không phải không tin Lịch Phi không dốc sức, mà là không khẳng định Lịch Phi có thể ngăn được áp lực hay không. Lúc ở Dao Trì, trước khi để Lịch Phi hộ tống Phượng Mỹ Mỹ và Gia Gia về, Hạ Tưởng đã âm thầm nói với Phượng Mỹ Mỹ, để hắn gọi điện cho Phương Cách nói rõ tình hình, để Phương Cách tùy cơ mà hành động.
Phượng Mỹ Mỹ và Phương Cách là chỗ quen biết cũ, tự nhiên có điện thoại của Phương Cách, ngay lập tức gọi cho Phương Cách. Phương Cách và Hạ Tưởng ở cùng nhau lâu rồi, cũng hiểu rõ hàm ý tùy cơ mà hành động của Hạ Tưởng, cũng biết tạm thời do Lịch Phi ra mặt nếu có thể giữ cho Hạ Tưởng bình an vô sự. Y sẽ không lộ diện nữa. Y âm thầm tìm hai phóng viên của tòa báo quen biết, nấp bên ngoài đại đội cảnh sát hình sự, chỉ cần khi Lịch Phi không thể đẩy lùi được áp lực, thì y sẽ thay thế.
Một đêm vô sự, Lịch Phi đã đứng vững trước áp lực, thực sự là một đêm không ngủ. Phương Cách thấy Lịch Phi xem như làm hết phận sự, liền lập tức rời đi, bởi vì y còn phải đi làm, còn phải phối hợp với kế hoạch của Hạ Tưởng.
Trời sáng, Lịch Phi cố gắng chống đỡ một đêm không ngủ, cũng có chút không chống nổi, một mùa đông khắc nghiệt, trời lạnh đến đóng băng, y bị lạnh đến phát ốm, liền muốn vào trong phòng sưởi ấm, dù sao trên xe cũng đủ ấm nhưng không được thoải mái. Không ngờ Tống Cương vì nguyên nhân y che chở cho Hạ Tưởng, đã không cho y vào trong, tức giận đến khiến Lịch Phi phát cười:
Tống Cương đang lúc tức giận mà không phát ra được, bị Lịch Phi châm chút lửa giận, mắng tới:
- Con mẹ mày đứng nói mà không đau lưng, cứ thử cha mày bị người ta đánh, xem mày còn có thể giữ được tính khí hay không?
Lịch Phi lạnh lùng cười:
- Cha tôi tự tôn tự trọng, không bao giờ đi trung tâm tắm hơi để tiêu dùng tiền của công, cũng không bao giờ ở đại sảnh kéo áo đàn bà, càng không bao giờ kéo áo những cô gái trạc tuổi con gái mình.
- Lấy hết khả năng mà xử lý mềm mỏng một chút, tốt nhất có thể che dấu cho qua. Tôn An vừa hỏi tôi chuyện này.
Tôn An là con trai của sếp Tôn nhân vật số một của cục Công an thành phố, Tống Cương tự nhiên hiểu rõ, y liền cảm thấy kinh ngạc trong lòng.
Nếu là lúc thường, y khẳng định sẽ nể mặt Tôn An. Nhưng bây giờ thì khác, bây giờ là cha bị đánh, Dao Trì bị đập nát, Trương Quân cũng bị làm mất mặt ngay tại chỗ, nỗi uất này bất luận là thế nào cũng nuốt không trôi. Huống hồ Phó cục trưởng cục Công an thành phố Trương Tương và Phó giám đốc sở Lưu Chiến Võ đều là hậu đài của Trương Quân, cho dù y có thể nhịn sự bị sỉ nhục vì cha bị đánh một trận, Trương Quân cũng không đồng ý!
- Tôi nghe nói cha anh rất có tiền, Trương Quân cũng vậy, cái chức vụ Phó đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, liệu có phải là cha anh giúp anh làm việc?
- Không sai, cha tao có tiền, Trương Quân cũng có tiền, bây giờ có tiền thì dễ làm việc, sao nào, không phục sao? Không phục thì mày cũng lấy ra mấy triệu đi, sau đó dập đầu xin lỗi tao, tao sẽ xem xét mà bỏ qua cho mày.
Tống Cương nhất thời tức giận.
Hạ Tưởng giả bộ dạng rất có hứng thú:
- Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, sếp Tống, bao nhiêu tiền, anh ra giá đi, chúng ta sẽ kết giao bằng hữu.
- Một cái giá, năm triệu, bảo đảm mày và bạn mày sẽ bình an. Điều kiện tiên quyết là, mày phải chịu nhận lỗi với cha tao, tao còn bảo đảm, Trương Quân cũng sẽ không phiền toái tới mày.
Nhu cầu ăn uống rất lớn, không ngờ mở miệng là đòi năm triệu. Xem ra một Phó đội trưởng đại đội cảnh sát nho nhỏ, vì nắm quyền sinh quyền sát trong tay, cũng có thể phát tài lớn. Tống Đức Đạo là một kẻ thông minh, chả trách muốn đưa con trai vào hệ thống Công an, còn gắng sức lên chức Phó đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự, cho dù tiêu tốn một hai triệu, nói không chừng không cần một năm có thể thu lại phí tổn.
Hạ Tưởng nghĩ đến một Phó cục trưởng cục Công an của tỉnh Tây đời sau, khi hắn còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự đã đòi thu nhận mấy triệu tiền hối lộ của một ông chủ mỏ than mà không có kết quả, vậy là giật dây cho cấp dưới hãm hại ông chủ mỏ than phải vào tù, hơn nữa còn niêm phong công ty của ông ta, làm tổn hại trực tiếp mấy chục triệu. Kết quả người này còn vì nhiều lần phá án lớn lập công, suốt chặng đường thăng chức lên Phó cục trưởng. Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, sau khi một tai nạn mỏ than xảy ra làm cả nước khiếp sợ, khi truy cứu trách nhiệm với đại bộ phận các cán bộ địa phương, mới điều tra ra hành vi xấu của Phó cục trưởng năm đó, mới thả tự do cho ông chủ mỏ than đang ngồi tù, oan tình mới được làm sáng tỏ.
Hạ Tưởng càng hạ quyết tâm, nhất định phải tóm được cha con Tống gia, nếu không hai người bọn họ tuyệt đối là một tai họa.
- Năm triệu nhiều quá, ít hơn chút được không?
Hạ Tưởng làm bộ mặc cả,
- Một lúc lấy đâu ra nhiều như vậy, chỉ có trên dưới ba triệu thôi.
- Không được, một xu cũng không thể thiếu.
Tống Cương thấy có tiền, trong lòng nghĩ trong phút chốc có thể kiếm được vố lớn, cái thân già của cha bị mấy cú đấm cũng không thiệt thòi,
- Mày có thể đưa trước ba triệu, còn hai triệu đánh giấy vay nợ, lúc khác trả lại
- Cũng được, nhưng anh không sợ tôi quỵt nợ sao?
Hạ Tưởng lại hỏi.
- Không sợ, mày có tiền án ở chỗ tao, vì tiền đồ của bản thân mày, mày sẽ không vì năm triệu mà vứt bỏ tiền đồ. Tất cả mọi người đều là người thông minh, tiền có thể kiếm thêm, nhưng tiền đồ bị hủy, thì cả đời xem như con số không, đúng không?
- Nhưng nếu mày đã không có tiền còn dám đùa giỡn tao, tao sẽ khiến mày sống không bằng chết. Hãy tin tao, tao có đủ thủ đoạn để khiến mày nếm mùi đau khổ.
Hạ Tưởng bỗng nhiên trầm sắc mặt:
- Tống Cương, anh trắng trợn đòi tiền hối lộ một trưởng phòng cấp quốc gia như thế, chắc không sợ bị người ta tố cáo? Anh biết luật phạm luật, không xứng làm cảnh sát nhân dân!
Tống Cương sửng sốt, rồi lập tức phá lên cười:
- Dựa vào gì mày dám hù dọa tao? Bây giờ mày là phạm nhân của tao, tao để cho mày sống, thì mày sống. Bắt mày chết, mày phải chết! Mày còn dám mạnh miệng với tao, chết đến nơi còn cứng mồm, hôm nay không dọn dẹp mày, mày còn cho rằng cảnh sát nhân dân không biết thực thi chuyên chính nhân dân?
- Ra xem xảy ra chuyện gì? Ở đội cảnh sát hình sự sao có người dám gây chuyện, những kẻ không có phận sự nhất loạt đuổi ra ngoài.
Hai cấp dưới thân tín của Tống Cương, một tên là Vương Trạch Vinh, một tên là Lưu Liên Hoa, đều là người mà Tống Cương tuyệt đối tín nhiệm. Vương Trạch Vinh trả lời một tiếng, quay người đi ra, một lát sau đi vào với vẻ mặt khẩn trương, nói:
- Là xe của sếp Tôn.
Sếp Tôn đến rồi sao? Tống Cương giật mình, có một dự cảm không tốt, y theo bản năng mà nhìn Hạ Tưởng một cái. Lẽ nào hắn đã nhờ đến sếp Tôn? Nhưng vừa nghĩ đến có sự giúp đỡ của Phó giám đốc sở Lưu, cùng với sự cho phép của Phó thị trưởng Trương Tương, Tống Cương lại có thêm sức lực, Trương Tương trong cục Công an thành phố cũng là lão làng rồi, sếp Tôn cũng phải nể mặt, lại có thêm Phó giám đốc sở, sếp Tôn cũng không vì tên Hạ Tưởng này mà không giữ thể diện cho Trương Tương và Lưu Chiến Võ!
Tống Cương đi ra đón tiếp, vừa mới đi tới cửa, Tôn Định Quốc với vẻ mặt không vui bước vào, vừa nhìn thấy Hạ Tưởng tay còn đeo còng, lập tức giận giữ:
- Tưởng Ngọc Hàm, đây là chuyện gì hả? Ai cho các anh cái quyền lớn như vậy hả, dám còng tay trưởng phòng Hạ? Cái chức trưởng phân cục của anh có phải là không muốn làm nữa rồi phải hay không hả?