Người mà bị Hoàng Lâm và Lưu Húc nhìn chằm chằm, thường không chạy thoát được. Toàn bộ vấn đề của cha con Tống gia bị lộ ra, chỉ là vấn đề thời gian, Hạ Tưởng đã hoàn toàn yên tâm rồi. Lái xe vừa đi ra khỏi sân Tỉnh ủy không xa, chuông điện thoại reo lên, sau khi nhấc máy, hiển nhiên là điện thoại của Trưởng phân cục phía Nam thành phố Tưởng Ngọc Hàm.
Suy nghĩ một chút, thôi được rồi, dừng xe sang bên đường, nhận điện thoại rồi đi cũng không muộn.
Cũng may, Tưởng Ngọc Hàm cũng đã báo cáo xong công việc, rồi thật cẩn thận hỏi một câu:
- Không biết Trưởng phòng Hạ và Lịch Phi có quan hệ gì?
Tưởng Ngọc Hàm là một người thông minh, Hạ Tưởng thầm than thở. Có thể trong thời gian ngắn ngủi mà thuận lợi xử lý công việc, đồng thời phân rõ địch ta, cũng không đơn giản, là một nhân vật khéo ăn khéo ở.
Hạ Tưởng lướt qua những vấn đề không đề cập tới của Lịch Phi và Tống Đức Đạo, hắn biết, chỉ cần hắn mở đầu, tự sẽ có người đi lo liệu, cũng không cần hắn phải quan tâm nhiều. Tuy cấp bậc của hắn không cao, nhưng vì Trần Phong và Tôn Định Quốc cùng lúc xuất hiện, cảnh tượng trở nên tương đối kinh ngạc, hắn căn bản không cần quan tâm sẽ không không có kết quả, vì Ủy ban kỷ luật tỉnh đã tham gia vào vấn đề của Tống Đức Đạo, tất nhiên sẽ dính dáng đến Tống Cương.
Người trong giới quan trường đều rất thông minh, thấy từ trên xuống dưới muốn thu dọn cha con Tống gia, khẳng định sẽ lập tức vạch rõ ranh giới với Tống gia, hơn nữa những kẻ giậu đổ bìm leo cũng không ít, không bỏ công Hạ Tưởng đã vẽ đường cho hưu chạy.
Hạ Tưởng mới đi được nửa đường, thì nhận được điện thoại của Tào Thù Lê, muốn hắn đến thẳng nhà hàng Toàn Chuyển, cô muốn mời hắn ăn cơm. Hắn không biết trong quả hồ lô cô bé bán thuốc gì, liền hỏi:
- Có chuyện tốt gì vậy?
- Không có, đừng hỏi, cứ tới đây là được rồi.
Đi thì đi, bà xã có lời mời, không thể không nghe. Hạ tưởng lái xe thẳng đến nhà hàng Toàn Chuyển. Tới nơi, đi thẳng lên tầng trên cùng, vừa đi vào phòng ăn, liền nghe thấy bên trong vọng ra tiếng reo hò.
Hạ Tưởng chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, chim Oanh chim Yến, ăn mặc đẹp như hoa, ba người đẹp như hoa như ngọc rọi vào trong mắt. Nét cười dịu dàng là Tào Thù Lê, ý vị tuyệt vời là Lam Miệt, hấp dẫn quyến rũ là Phượng Mỹ Mỹ, ba người đẹp, mỗi người một vẻ, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn, thực sự đã làm hắn giật mình.
Lại sửng sốt, nhìn kỹ, hóa ra bàn bên cạnh ở phía sau họ còn có hai người-Phương Cách và Tiêu Ngũ.
Phương Cách với vẻ mặt cười lén, còn Tiêu Ngũ lại kín đáo mà cười...... Hạ Tưởng đã hiểu ra rồi, hóa ra họ đã có mưu tính trước, chỉ có hắn là chẳng hay biết gì.
Chuyện hôm nay cũng tốn không ít tài trí của Phương Cách, Hạ Tưởng nhìn thấy những người đang ngồi đều là bạn bè thân thiết, tự nhiên cao hứng, sau khi ngồi xuống, mấy người liền náo nhiệt hẳn lên.
Phượng Mỹ Mỹ mặc một chiếc áo gió màu xám, tuy vẫn là đôi ủng cao cổ mê người, nhưng màu sắc không còn được sáng bóng. Có thể nói tổng thể phong cách đã khiêm tốn đi nhiều. Cô có chút ái ngại mà nâng ly rượu, nói:
- Kính anh Hạ một ly! Anh Hạ vào thời khắc quyết định đã thể hiện rõ bản sắc nam nhi, là một người anh đáng được tin cậy. Em và Tiêu Ngũ thật lòng cảm ơn sự chiếu cố của anh Hạ.
Tiêu Ngũ cũng nâng ly rượu lên, trong mắt hơi ướt át, chỉ có vẻ mặt cương nghị, nhưng lại không nói thành lời.
Hạ Tưởng thấy Phượng Mỹ Mỹ quả thực có lòng, đã biết thay đổi trang phục giản dị hơn, liền cười nói:
- Mỹ Mỹ là cái tên đẹp, người cũng rất xinh đẹp, xinh đẹp không phải cái tội, nhưng bây giờ rất hiếm có một người đàn ông tốt thật thà như Tiêu Ngũ, cho nên những lúc bình thường, mặc những bộ quần áo bình thường là được, đỡ phải khiến cho những người đàn ông có dụng tâm khác có những nhận xét không tốt.
- Em biết ý của anh Hạ, em không phải là cô gái hư hỏng, chỉ là trong tính cách có chút cố ý phô trương thanh thế. Sau này em sẽ sửa, em sẽ tự rời khỏi Tiêu Ngũ, tuyệt đối không liên lụy anh ấy.
- Anh thật là, cẩn thẩn không thì em thu dọn anh luôn đấy.
Phương Cách không hề gì mà nói:
- Những cách em thu dọn anh đã dùng hết rồi, anh quen rồi nên chẳng còn thấy sợ. Nàng dâu nhiều năm thành mẹ chồng, đàn ông nhiều năm thành Phật, anh bây giờ đã tới cảnh giới bất động như tùng rồi
Mọi người cười ầm lên, bầu không khí mới trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tào Thù Lê nhân lúc mọi người không chú ý, không hài lòng mà hỏi Hạ Tưởng:
- Hôm nay anh sao thế, có đáng để nói nghiêm trọng như vậy không? Anh xem dọa Mỹ Mỹ đến muốn khóc rồi. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Không chỉ Tào Thù Lê, tất cả mọi người đều không hiểu tại sao Hạ Tưởng lại đặc biệt nghiêm khắc với Mỹ Mỹ như thế, một chút cũng không nể nang.
Hạ Tưởng không thể nói thật, cũng không muốn gạt người, bèn nói:
- Tôi cũng chỉ vì muốn hai người họ có thể bình an vô sự mà ở bên nhau.
Tào Thù Lê tin tưởng mà nói với Hạ Tưởng một câu:
Thành Đạt Tài có nghe qua đề nghị sông Hạ Mã phải tu sửa thành hệ thống thủy lợi bao quanh thành phố, nhưng trong thành phố vẫn chưa cụ thể hóa chắc chắn tạo thành đề mục thảo luận ở hội nghị, ông ta nhíu nhíu mày, từ từ lắc đầu:
- Cho dù nói giao giới giữa huyện Thường Sơn và khu vực phía Bắc thành phố là ngọn nguồn của sông Hạ Mã, nhưng nơi đây đồng ruộng quá nhiều, dòng người không vượng, trừ phi xây dựng biệt thự, nếu không nơi ở bình thường không có triển vọng gì tốt. Xây dựng biệt thự, trước mắt không phù hợp với khái niệm lý tính của tôi.
Hạ Tưởng gật đầu:
- Tôi kỳ thực tôi cũng là có ý xin Chủ tịch Thành ra tay, xây dựng lên một khu biệt thự có ý nghĩa chân chính cho thành phố Yến.
Từ hai năm trước, Cao Kiến Viễn đã đầu tư xây dựng lên khu biệt thự Tây Sơn, kỳ thứ nhất của ngay lúc đó bán cũng khá, về sau đến kỳ thứ hai lại ế toàn bộ, do đó cũng làm cho gã ta thảm bại. Nguyên nhân có rất nhiều, điểm chính yếu nhất không phải thành phố Yến không có đủ thị trường biệt thự xa hoa, mà là biệt thự Tây Sơn tuy đáng đồng tiền để mua, nhưng suy cho cùng môi trường sống lại kém một chút, phương tiện đồng bộ xung quanh lại quá ít, trong đó cũng có một nguyên tố rất mấu chốt, chính là dân tình quá kém.
Người có tiền sẵn lòng sống ở biệt thự, nhưng không sẵn lòng sống ở biệt thự mà có cảm giác là một vùng hoang vu hoang dã. Thành Đạt Tài từng nói dòng người không vượng, cũng là đã nhạy bén phát hiện điểm này.
Hạ Tưởng giơ tay lấy một chiếc bút chì, vẽ lên trên bản đồ một nơi to lớn bằng bàn tay, rồi lại đánh dấu vài vị trí quan trọng, sau đó mới viết ba chữ thật to: "Quận Hạ Mã".