- Bản thân thực lực không đủ, nhưng đã xem chuẩn giữa các điểm cân bằng, chu toàn các thế lực bên trong … Thủ đoạn của cậu ta chẳng qua là đầu cơ trục lợi mà thôi, không thể phơi bày.
Mặc dù Ngô Tài Dương thật sự thầm khâm phục thủ đoạn của Hạ Tưởng, nhưng vì những gì Hạ Tưởng đã làm mà khiến ông cảm thấy mất mặt, cũng không muốn giáp mặt đánh giá Hạ Tưởng
- Trên chính trị cần chính là thực lực tuyệt đối, những thủ đoạn nhỏ khác chung quy cũng không thể lâu dài. Tôi cũng muốn xem xem cậu ta có thể đi được bao lâu, có thể leo được bao cao!
Lý Ngôn Hoằng không muốn giáp mặt phản bác Ngô Tài Dương, thật ra trong nội tâm ông cũng có ý yêu thích thủ đoạn của Hạ Tưởng. Ngô Tài Dương là Thái Tử đảng, thân thế khác xa người bình thường, cho nên nói chuyện mới thô như vậy. Đối với cán bộ xuất thân hèn mọn mà nói, trước khi căn cơ chưa vững, trước khi còn chưa lên chức cao, có ai không phải chu toàn trong các thế lực, tìm kiếm chỗ dựa có lợi nhất, sau đó mới dựa thế mượn lực, từ từ lên chức.
Ở trong mắt Lý Ngôn Hoằng, Hạ Tưởng đang đi con đường làm quan giống như vậy.
Vì thế Lý Ngôn Hoằng chẳng những vô cùng hiếu kỳ đối với Hạ Tưởng, cũng muốn tận mắt nhìn xem Hạ Tưởng rốt cuộc có bản lĩnh lớn thế nào, nếu như dưới tình hình y ra tay mà vẫn duy trì thế bất bại, thì trong số cán bộ mà y từng gặp, Hạ Tưởng thật sự là một người có tiềm lực cũng có triển vọng nhất.
Lý Ngôn Hoằng lại nói:
- Thật ra Hạ Tưởng đến quận Hạ Mã quản lý chính trị là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu, coi như tứ diện Sở ca (bốn bề thọ địch). E rằng không cần chúng ta ra tay, cuối cùng hắn cũng sẽ rơi vào kết cục khó mà thu dọn.
- Là sao?
Ngô Tài Dương cảm thấy vô cùng hứng thú.
- Tôi đã nghiên cứu một chút về danh sách ủy viên thường vụ quận Hạ Mã, trong số 13 ủy viên thường vụ, Bí thư Quận ủy Bạch Chiến Mặc là người của Phó gia, chẳng những kinh nghiệm lý lịch chiếm ưu thế – ba năm công tác ở các bộ và uỷ ban trung ương, Hạ Tưởng là ba tháng, hơn nữa học lực chiếm ưu thế, cậu ta tốt nghiệp nghiên cứu sinh nhiều năm, Hạ Tưởng mới vừa lấy được bằng cấp, mà cậu ta có đầu tư hai mươi tỷ, Hạ Tưởng chỉ có mười tỷ, có thể nói so với Bạch Chiến Mặc, Hạ Tưởng luôn thua kém. Còn có Phó chủ tịch thường trực quận Trần Thiên Vũ là người của Phó thị trưởng Hà Giang Hoa, Hà Giang Hoa và Đàm Long, Phó Tiên Phong lại là một phe, Phó bí thư Khang Thiếu Diệp tuy rằng lập trường không rõ, nhưng có quan hệ với Hồ Tăng Chu khá gần. Hồ Tăng Chu trước đây dốc sức chống đỡ cho Hạ Tưởng, bây giờ bởi vì sự kiện lần trước, thái độ chuyển sang trung lập. Cũng chính vì thái độ của ông thay đổi, mới khiến Hạ Tưởng không như ý nguyện làm Bí thư Quận ủy. Trong số những người khác, hậu duệ của Trần Phong cũng không nhiều. Rõ ràng cũng không có cùng phe với Hạ Tưởng, không khoa trương mà nói, chức Chủ tịch quận của Hạ Tưởng vô cùng cô lập!
Lý Ngôn Hoằng bỏ không ít công sức để nghiên cứu lai lịch ủy viên thường vụ quận Hạ Mã, chẳng những là vì quận Hạ Mã tác động đến tinh thần những nơi khác, cũng là vì nguyên nhân của Hạ Tưởng, hơn nữa còn vì chuyện này gây ra một chuyện ngoài ý muốn của hội nghị thường vụ thành phố Yến, khiến y đặc biệt đưa vào ánh mắt quan tâm.
- Ha ha, vậy thì tôi phải xem cậu ta có bản lĩnh gì có thể vượt qua cửa ải khó khăn? Trong Thành ủy Thành phố Yến, sau chuyện này, sức khống chế của Trần Phong không như trước, Hồ Tăng Chu và ông ấy không còn phối hợp công việc như trước nữa, Hạ Tưởng ở trong thành ủy có được ủng hộ cũng là có hạn. Nhưng mà nói gì thì nói, dưới tình hình này, nếu Hạ Tưởng còn có thể dựa vào bản lĩnh của bản thân để vượt qua cửa ải, vậy thì cậu ta quả thật khiến người ta có cách nhìn khác…
Ngô Tài Dương híp mắt lại, trên mặt lộ ra một chút biểu hiện phức tạp khó hiểu.
Hạ Tưởng mà Ngô Tài Dương và Lý Ngôn Hoằng đang đàm luận, lúc này đang ngồi trong văn phòng của Trần Phong, thảo luận kế hoạch ngày chính thức thành lập Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận và sắp xếp công việc tiếp theo. Lý Ngôn Hoằng phân tích ra được kết luận hắn cô lập trong hội nghị thường vụ Quận ủy, hắn đã sớm biết, chẳng qua chuyện là chết, người là sống, Hạ Tưởng xưa nay cho rằng không có khó khăn nào không giải quyết được.
So với tình cảnh của Hạ Tưởng ở hội nghị thường vụ Quận ủy, khả năng nắm trong tay Thành ủy thành phố Yến của Trần Phong, bề ngoài dường như không có gì thay đổi. Trên thực tế bởi vì bổ nhiệm nhân sự quận Hạ Mã, bởi vì Ngô gia chen ngang một tay, vẫn khiến cho uy danh của Trần Phong có chút suy giảm, quan trọng nhất chính là thái độ của Hồ Tăng Chu chuyển biến làm cho Trần Phong vô cùng buồn bực, chỉ cần giữa bí thư và thị trưởng có rạn nứt, người thấy gió bẻ lái liền bắt đầu có hành động, đối với ông sau này khôi phục lại khả năng nắm hội nghị thường vụ trong tay vô cùng bất lợi.
Nhưng Trần Phong cũng không phải tính cách bị động ứng chiến, hiện tại cùng ở chung ủy ban nhân dân thành phố, Hồ Tăng Chu và ông càng lúc càng xa, ông sẽ hoàn toàn mất đi sức ảnh hưởng đối với bộ máy chính phủ, vì thế một sát chiêu mà ông che dấu đã lâu cuối cùng phải tung ra, đúng lúc khơi dậy tác dụng uy hiếp giết gà dọa khỉ.
Bình tĩnh mà xem xét, Trần Phong đối với Ngô gia ra tay lần này, cũng có tâm lý căm phẫn bất mãn, cũng ít nhiều có chút ý nghĩ trút giận lên người Hạ Tưởng. Sau đó suy nghĩ sâu hơn, từ khi ông quen biết Hạ Tưởng đến nay, Hạ Tưởng luôn cẩn trọng, xưa nay không có gây rắc rối gì cho ông, ngược lại còn luôn cẩn thận, mọi chuyện nghĩ rất chu toàn, là một cán bộ cấp cục trẻ tuổi. Bây giờ Hạ Tưởng đã là quan cao cấp Phó giám đốc sở, một đường đi tới, chưa từng xuất hiện bất kỳ vấn đề kinh tế, nhưng con người không ai toàn vẹn, có một chút vấn đề tác phong sinh hoạt cũng không sao, nếu như anh ta ngay cả một chút vấn đề tác phong sinh hoạt cũng không có, Trần Phong thậm chí còn không dám tín nhiệm Hạ Tưởng, bởi vì một người không có nhược điểm là một người đáng sợ.
Chẳng qua đối tượng vấn đề tác phong sinh hoạt của Hạ Tưởng quá dọa người, trêu thẳng đến con gái của Ngô gia. May mắn là Trần Phong đã nghĩ thông suốt và tha thứ Hạ Tưởng, vẫn như xưa mà xem trọng tiền đồ của Hạ Tưởng. Chuyện trên chính trị, sóng gió bấp bênh cũng được, trời trong nắng ấm cũng được, đều là tạm thời, hơn nữa Hạ Tưởng đã khắc phục hết khó khăn này đến khó khăn khác, từ trước đến nay chưa từng khiến ông thất vọng, ông cũng tin rằng, Hạ Tưởng sau khi đảm nhiệm Chủ tịch quận quận Hạ Mã, cũng sẽ không khiến ông thất vọng.
Một cách nghĩ chân thật khác chính là Bí thư Quận ủy là người của Phó Tiên Phong, trong tầm mắt của Trần Phong, cũng chỉ có Hạ Tưởng ra mặt mới có thể ứng phó với mức độ bình tĩnh của Bạch Chiến Mặc, mới có thể ở trong hội nghị thường vụ một mình chiến đấu hăng hái mở ra một con đường.
Hiện không có một bước đạt được mục đích đảm nhiệm bí thư, chợt thấy thì là bất lợi, thật ra lâu dài mà nhìn cũng là chuyện tốt. Vị trí cấp Phó giám đốc sở vô cùng quan trọng, Hạ Tưởng ở vị trí Giám đốc sở đã chừng nửa năm, cũng coi như đã từng đảm nhiệm chức chủ tịch quận, trong việc đề bạc quan trọng sau này, cũng là có kinh nghiệm lý lịch phong phú. Hơn nữa theo Trần Phong xem ra, hiện không phải là bí thư, không có nghĩa là tương lai không phải bí thư.
Tương lai có bao xa, Trần Phong thậm chí lạc quan mà nghĩ, có thể một năm, cũng có thể một năm rưỡi, dù sao sẽ không quá lâu.
Chỉ là khiến ông không ngờ thời gian nhanh hơn không ít so với ông tưởng tượng, quận Hạ Mã kể từ ngày thành lập thì sóng gió không ngừng, cho đến sau này gây ra một chuyện lớn kinh thiên, dẫn đến không ít người bị xuống ngựa, uy danh quận Hạ Mã chẳng những vang danh tỉnh Yến, ngay cả người trong thành phố nghe thấy tên của quận Hạ Mã cũng thay đổi cách nhìn.
Mà Hạ Tưởng ra tay nhanh hơn ông dự đoán, vừa ổn vừa chuẩn, một chiêu đã thành công, khiến cho rất nhiều người bị đánh đau đến nổi không kịp lên tiếng.
Trần Phong đối với thủ đoạn đầu cơ trục lợi của Phó Tiên Phong căm thù đến tận xương tuỷ, chẳng những thành công mà lấy được ngai vàng Bí thư Quận ủy, còn mượn cơ hội ly gián Hồ Tăng Chu với ông, không còn phối hợp ăn ý như trước đây. Sự xa rời của Hồ Tăng Chu là tổn thất lớn nhất của Trần Phong, càng khiến ông đau lòng chính là vì lúc đó ông vì tiến cử Hạ Tưởng lên làm Bí thư Quận ủy, mà không thể cất nhắc đến người của ông đi vào hội nghị thường vụ quận ủy quận Hạ Mã, kết quả thì hay, coi như ông đã nhượng bộ rất lớn, hoàn toàn vì người khác mà may áo gấm, hiện trong hội nghị thường vụ quận ủy, đều là người của Phó Tiên Phong và Đàm Long, Hà Giang, coi như Phó Tiên Phong trong thời điểm quan trọng ra tay, chẳng những loại trừ Hạ Tưởng, còn chiếm được lợi lớn.
Thủ đoạn rất cao minh, bố cục rất khéo léo! Trần Phong ngoại trừ rất căm hận, cũng không thể không khâm phục mưu tính sâu xa của đối thủ.
Giờ đây Hạ Tưởng tuy rằng chật vật nhưng cuối cùng đã lên làm Chủ tịch quận, nhưng bên trên có Bạch Chiến Mặc thân là nhân vật số một quyền uy khó có thể khiêu chiến, dưới có kìm hãm của Phó chủ tịch thường trực quận Trần Thiên Vũ, trong hội nghị thường vụ, chẳng những không có hậu duệ của mình, trước mắt ngay cả bạn đồng minh cũng không có, cũng thật là một mình hăng hái chiến đấu, có thể nói bụi gai khắp nơi.
Nhưng Trần Phong thấy nhiều về bản lĩnh sửa dở thành hay của Hạ Tưởng, mặc dù cảm thấy tiếc nuối sâu sắc về thất sách trong bố cục của hội nghị thường vụ quận ủy, nhưng vẫn muốn tin rằng Hạ Tưởng có thể kích phá từng bước, từ từ dựng nên quyền uy của bản thân.
Ông mỉm cười nhìn Hạ Tưởng chậm rãi mà liếc mắt một cái, đưa tay từ trong ngăn kéo lấy ra một phần tài liệu, quẳng lên bàn, nói:
- Tự mình xem xem…chỉ xem đừng phát biểu ý kiến, càng đừng nói ra. Sau khi xem xong chỉ cần trả lời tôi một vấn đề, có cho là tặng cho cậu một món quà lớn?
- Là món quà mà Thác Phu trước khi đi đã tặng cho tôi, tôi luôn do dự có lấy ra hay không, bây giờ xem ra, đã đến lúc rồi.
Sự kinh ngạc trong lòng Hạ Tưởng là bởi vì phần tài liệu điều tra tham ô nhận hối lộ của ủy viên thường vụ thành ủy, phó thị trưởng Hà Giang Hoa!
Tài liệu rất tỉ mỉ mà ghi nhận lại thời gian, địa điểm và khoản tiền mà Hà Giang Hoa đã nhận hối lộ trong bao năm qua, còn kèm theo số lượng lớn ảnh chụp và chứng cớ trực tiếp, Hạ Tưởng có thể kết luận, phần tài liệu này nếu giao đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Hà Giang Hoa chết chắc.
Đối với phó chủ tịch quận Tạ Nguyên Thanh, Hạ Tưởng vốn không có trông cậy vào y có thể giúp đỡ. Cho dù y kiên quyết không thay đổi mà cùng một chiến tuyến với bản thân, với cách nhìn của Hạ Tưởng đối với Tạ Nguyên Thanh là không thể trọng dụng, không gây thêm phiền phức cho bản thân đã là không tệ rồi, trông cậy vào y có thể tuỳ cơ ứng biến trong đấu tranh phức tạp ở địa phương thì không nên ôm kỳ vọng gì thì tốt hơn, đỡ phải thất vọng.
Huống chi, Tạ Nguyên Thanh cũng không chắc một lòng với hắn.
Nếu thật có thể lôi kéo Trần Thiên Vũ, bộ máy chính phủ cho dù là đoàn kết một lòng, tương ứng, Bạch Chiến Mặc đối với khả năng khống chế của bộ máy chính phủ sẽ suy giảm đi rất nhiều. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng Trần Thiên Vũ gặp tình thế không đúng, kịp thời ngã sang Bạch Chiến Mặc, tuy nhiên nếu Trần Phong đã nói trước, nói là muốn tặng một món quà lớn cho hắn, hiển nhiên Trần Phong là sớm có mưu tính.
Quả nhiên Trần Phong lấy lại tài liệu từ trong tay Hạ Tưởng, sau khi đặt lại vị trí cũ, lại nói:
- Làm đồng nghiệp nhiều năm, tôi cũng không muốn dồn Hà Giang Hoa vào chỗ chết, nếu anh ta thức thời, đề xuất vì bệnh nặng nên xin từ chức, hơn nữa còn thông minh mà ám chỉ Trần Thiên Vũ bước tiếp theo lựa chọn như thế nào, khiến anh ta rút lui hoàn toàn cũng không phải là không có khả năng. Nếu không thì khó nói…
Hạ Tưởng âm thầm gật đầu, chính trị chưa bao giờ là sản phẩm ôn hòa, Trần Phong rốt cục cũng lộ ra một mặt dữ tợn, chẳng những muốn tống khứ Hà Giang Hoa, còn muốn vì hắn nuôi dưỡng sức mạnh trong hội nghị thường vụ quận ủy, cũng xem như là tính toán chu toàn. Sự sống chết của Hà Giang Hoa không quan trọng, quan trọng là chỉ cần Hà Giang Hoa lui xuống, dời khỏi vị trí, chẳng những có thể khiến Trần Phong dựng lại quyền uy, còn có thể có hiệu quả giết một người răn trăm người.
Kết cục của Hà Giang Hoa chính là kết cục phản đối bí thư thành ủy, mặc dù từ bề ngoài mà nhìn, Hà Giang Hoa là gieo gió gặt bão, nhưng sớm không xảy ra chuyện trễ không xảy ra chuyện, lại ngay lúc này xảy ra chuyện, thì phải xem xét lại. Trần Phong cũng không hổ danh là lão quan trường, nhẫn nhịn đã lâu, trong lúc quan trọng mới đưa ra sát chiêu, chẳng những suy giảm sức ảnh hưởng của Phó Tiên Phong đối với bộ máy chính phủ, còn gián tiếp cảnh cáo Hồ Tăng Chu, khiến Hồ Tăng Chu cũng trong lòng biết rõ, bình an vô sự còn tốt, thật sự muốn đụng đến Trần Phong, xé rách da mặt đối với ai cũng không có lợi.
Hạ Tưởng cũng hiểu rõ điểm này, không ngoài dự đoán, sau khi Hà Giang Hoa thoái vị, Cao Hải có thể nhân cơ hội lên chức. Khoảng thời gian trước việc Cao Hải thay thế quản lý quận Hạ Mã, rất được Trần Phong tán thành. Hơn nữa Cao Hải là cấp dưới cũ của Trần Phong, Trần Phong rất tín nhiệm ông. Cao Hải vào hội nghị thường vụ, chẳng những tăng cường sức ảnh hưởng của Trần Phong đối với bộ máy chính phủ, cũng khiến khả năng khống chế của Hồ Tăng Chu đối với bộ máy chính phủ giảm mạnh, tương đương với việc Trần Phong đóng một cây đinh vào bộ máy chính phủ, đồng thời tạo thành áp lực cho Hồ Tăng Chu, Phó Tiên Phong và Đàm Long
Hồ Tăng Chu tuy rằng chưa chắc sẽ hợp tác với Phó Tiên Phong, nhưng ông không phối hợp công việc với Trần Phong, thì sẽ khiến Trần Phong chịu quản chế nhiều, rất dễ khiến Phó Tiên Phong thừa cơ làm lớn, hoặc là hoàn thành bố cục sức mạnh. Bắt được một Hà Giang Hoa, sắp xếp cài vào một Cao Hải, nháy mắt có thể phá vỡ cân bằng, khiến Trần Phong dựng lại quyền uy của nhân vật số một tỉnh Yến.
Không thể không nói, Trần Phong không ra tay thì thôi, vừa ra tay, cũng là một đòn chí mạng, chắc chắn sẽ khiến Phó Tiên Phong tức đến nhảy dựng, cũng sẽ khiến Hồ Tăng Chu ăn không ngon ngủ không yên!
Đối với Hồ Tăng Chu đến phút cuối không ủng hộ hắn nữa, Hạ Tưởng mặc dù có thể lý giải, nhưng trong lòng vẫn vô cùng không thoải mái.
Từ khi Hồ Tăng Chu vào thành phố Yến, vì muốn lôi kéo Hồ Tăng Chu, Hạ Tưởng có thể nói là nhọc lòng. Trước là ôn lại chuyện cũ, sau đó lại giới thiệu Trương Kiện cho ông, vào dịp tết, mượn cơ hội mời ông đến ở tại viện điều dưỡng, cùng với vài ủy viên thường vụ thành phố Yến tiếp xúc với mấy lãnh đạo trong tỉnh, vì ông mà giật dây bắt cầu. Dưới làm cho ông dựng nên căn cơ, trên làm cho ông tìm được chỗ dựa vững chắc, lo lắng hết lòng, mới cho là đổi lại được Hồ Tăng Chu và Trần Phong tiến gần lập trường kiên định
Mặc dù Hạ Tưởng cũng biết Hồ Tăng Chu không phải là người vô cùng đáng tin cậy, tính cách của Hồ Tăng Chu không mạnh mẽ, đối nhân xử thế cũng có chút khéo đưa đẩy và lõi đời, đồng thời còn có một mặt không quả quyết. Tuy rằng như vậy, Hạ Tưởng chính là nhìn trúng Hồ Tăng Chu lúc mới đến thành phố Yến, cục diện xấu hổ căn cơ không vững mà chỗ dựa không cứng. Mới nhanh chóng tiếp cận ông, cũng có được tín nhiệm tuyệt đối của ông.
Chỉ là vẫn ứng với một câu châm ngôm, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, không có người bạn mãi mãi. Địa vị của Hồ Tăng Chu tại thành phố Yến dần dần củng cố, hơn nữa cùng mấy ủy viên thường vụ cũng có cơ sở lợi ích giống nhau, quan trọng nhất chính là sau sự kiện hội nghị thường vụ lần này, có thể ông đã có được lời hứa của hậu đài trong thủ đô, hoặc có quan hệ gần hơn một bước với hậu đài trong thủ đô, hoặc là xuất phát từ suy xét tiền đồ của bản thân, mặc kệ là lý do nào thúc đẩy ông đưa ra quyết định cuối cùng là từ bỏ ủng hộ hắn, đều khiến Hạ Tưởng cảm thấy vô cùng thất vọng, càng khó nói hơn là thất vọng, là một phẫn nộ bị phản bội.
Bởi vì Hồ Tăng Chu trước đó không chào hỏi hắn, với giao tình giữa hắn và ông, báo trước một tiếng vừa không phải là chuyện gì khó, cũng là chuyện thường tình. Về công, dù sao hắn cũng giúp ông khá nhiều. Về tư, cũng cho là từng có qua lại thân thiết. Nhưng Hồ Tăng Chu không hề thể hiện bất kỳ hành động thiện ý, cũng không có chút thái độ hi vọng có được sự thông cảm của hắn, dường như là thái độ của một bộ dạng thị trưởng cao cao tại thượng, tỏ vẻ là lãnh đạo lạnh lùng… Hạ Tưởng quả thật đau lòng.
Hồ Tăng Chu nếu như trước đó nói rõ nổi khổ với hắn, dù chỉ là gọi một cuộc điện thoại, nói ba xạo an ủi hắn vài câu, có một thái độ nên có, hắn cũng sẽ không trách ông chuyện gì. Khi đối diện trước sự lựa chọn trọng đại về lợi ích bản thân, bất kỳ người nào cũng sẽ trước tiên suy xét về lợi ích của bản thân, là chuyện thường tình, hoàn toàn có thể lý giải. Nhưng Hồ Tăng Chu lại mặc kệ giao tình trước đây giữa họ, hoàn toàn làm theo việc công mà trong thời khắc quan trọng tỏ ra quyết định của ông, vấn đề mấu chốt chính là hắn từng vô cùng để tâm đến Hồ Tăng Chu, cũng muốn cùng ông tạo dựng một quan hệ hợp tác tốt đẹp.
Làm người không thể có đầu không có đuôi, lúc tốt đẹp thì chuyện trò vui vẻ, lúc không tốt thì trở mặt vô tình.
Hạ Tưởng đối với Hồ Tăng Chu không có bất kỳ thiện ý nhắc nhở mà trong lòng khó chịu. Bởi vì Hồ Tăng Chu làm vậy, hiển nhiên là đã tỏ rõ thái độ, phân rõ ranh giới, căn bản là không quan tâm có nên để lại một đường, sau này dễ gặp gỡ. Từ đó có thể thấy, giữa Hồ Tăng Chu và hắn, trên căn bản đã cắt đứt quan hệ. Giữa ông và Trần Phong, cho dù không luôn chống đối, cũng sẽ mỗi người một ý, làm theo ý mình.
Hồ Tăng Chu quá nông cạn… Hạ Tưởng thở dài trong lòng
Hồ Tăng Chu vì có được lời hứa của hậu đài trong thủ đô mà coi Hạ Tưởng là vật hi sinh, có thể lý giải, dù sao hắn cũng không đủ lớn mạnh, không lọt vào mắt của Hồ Tăng Chu cũng bình thường. Nhưng Hồ Tăng Chu lúc này lại rời bỏ Trần Phong mà đi xa, thật tưởng rằng ông đã đứng vững căn cơ, có thể rời bỏ Trần Phong, trong thế cục phức tạp của thành phố Yến, tự tạo thành một cá thể?