Hạ Tưởng liền phát hiện trình độ làm công tác tư tưởng của hắn cũng không tệ, nói xong những lời biểu cảm, Hà Giang Hoa không ngờ hơi đỏ mắt.
Hà Giang Hoa vốn dự tính bỏ ra tất cả tài sản, tặng quà cho Hạ Tưởng, tặng quà cho Trần Phong, chỉ cầu có thể an toàn rút lui là được, không ngờ Hạ Tưởng nghĩ cũng thật chu đáo, chỉ cần y chủ động đề xuất từ chức, thì sẽ bảo đảm y bình an vô sự, hơn nữa còn suy nghĩ cho tiền đồ của Trần Thiên Vũ, khiến y nhắc nhở Trần Thiên Vũ kịp thời đứng cùng phe, Hà Giang Hoa không khỏi không cảm kích rơi lệ đối với Hạ Tưởng.
Bởi vì y từng tận hết sức lực mà chèn ép Hạ Tưởng, còn muốn trên hội nghị thường vụ cản trở tiền đồ của Hạ Tưởng, y là kẻ thù của Hạ Tưởng mới đúng, mà Hạ Tưởng chẳng những không nhớ thù, còn luôn suy nghĩ giúp y, sao không khiến Hà Giang Hoa nảy sinh cảm động? Đến đường cùng mới thấy con người thật, đến lúc gặp nguy mới thấy chân tình, trước đây y cũng thật sự đã trách lầm Hạ Tưởng, Hạ Tưởng thật sự là một người tốt bằng trời.
Hạ Tưởng nhìn thấy Hà Giang Hoa vẻ mặt cảm động, còn có đôi tay kích động đến run rẩy, đột nhiên đã hiểu rõ. Trần Phong vẫn cao minh hơn hắn. Nếu như trực tiếp một gậy đánh chết Hà Giang Hoa, chẳng những thu hoạch không được sự nương tựa của Trần Thiên Vũ, càng không được có cảm kích của Hà Giang Hoa, kể cả những thu hoạch khác về những phương diện không nhìn thấy, ví dụ như Hà Giang Hoa nhất định sẽ một lòng một dạ với Trần Phong, sẽ xa cách đối với đám người Đàm Long, sẽ khiến thế lực của y đều nương tựa Trần Phong,v.v…, Trần Phong lạt mềm buộc chặt, một lấy một thả, liền đem Hà Giang Hoa đùa bỡn trong lòng bàn tay!
Cái gì gọi là thủ đoạn chính trị, chính là Trần Phong.
Lại liên tưởng tới Hồ Tăng Chu nôn nóng thiếu kiên nhẫn, Hạ Tưởng không khỏi thầm tiếc thay Hồ Tăng Chu, người thật sự có thực lực, người có trí tuệ chính trị, không phải là nôn nóng phân rõ ranh giới, không phải là nôn nóng muốn phân rõ phạm vi thế lực, mà là dưới mọi tình hình đều bất động như tùng, một chiêu ra tay, thì có thể thay đổi cả thế cục!
Hà Giang Hoa đã trở thành con ruồi không đầu, trên căn bản thì khiến y làm gì thì y sẽ làm theo, mặc kệ là khiến y chủ động từ chức, hay là khiến y đem thế lực của y cho Trần Phong quản lý, hay là khiến y trước khi lui xuống, hướng cấp trên tiến cử Cao Hải đảm nhiệm, v.v…, tuyệt đối không cần bất kỳ ngã giá nào mà thực hiện ngay.
Hà Giang Hoa chủ động từ chức. Trần Phong tuyệt đối sẽ không công bố ra ngoài nguyên nhân thật sự, còn có thể mang tiếng tốt là bảo toàn danh tiếng của Hà Giang Hoa, người biết được còn dễ nói, đa số người không biết, đều vì chuyện này mà sinh lòng kính nể Trần Phong. Lại có Cao Hải nếu như có thể thuận lợi tiếp nhận chức vụ của Hà Giang Hoa, tiến vào hội nghị thường vụ, mà Cao Hải là thân tín của Trần Phong, có ai không biết?
Chân tướng liền miêu tả sinh động
Nhưng có miêu tả sinh động thì là không ra, diệu là diệu ở chỗ nửa kín nửa hở, mặc cho người khác suy đoán. Càng đoán càng thần bí, càng thần bí, hình tượng của Trần Phong càng cao thâm.
Đương nhiên, thủ đoạn của Trần Phong có cao tới đâu, cũng cần phải do hắn ra mặt để hoàn thành, sau đó hắn lại rất ngại ngùng mà thầm khen bản thân.
Hà Giang Hoa lúc đầu chỉ là đỏ mắt, giờ thì trong mắt đã hoàn toàn tràn đầy nước mắt. Trên quan trường xưa nay không thiếu người có tài năng diễn xuất, nói khóc là khóc nói cười là cười cũng là một bản lĩnh thật, Hạ Tưởng chỉ coi Hà Giang Hoa bảy phần biểu diễn ba phần cảm động là được rồi.
Hà Giang Hoa nghẹn ngào nói:
- Cảm ơn bí thư Trần, cảm ơn Chủ tịch quận Hạ. Ân tình của các anh tôi ghi nhớ trong lòng, suốt đời không quên. Tôi hiểu rõ nên làm gì, xin chuyển lời tới bí thư Trần, xem hành động của tôi là được.
Hà Giang Hoa đột nhiên quay người lại, sau đó kiên định sải bước mà đi.
Hạ Tưởng thấy bóng dáng của Hà Giang Hoa biến mất trong tòa nhà, hơi lắc đầu, suy nghĩ, cũng không lên lầu nữa, mà trực tiếp lái xe về nhà, bởi vì hắn biết, tòa nhà thành ủy sắp xảy ra chuyện, đã không có chuyện của hắn nữa, hắn chỉ cần đứng một bên xem một vở tuồng hay là được rồi.
Ngày 12 tháng 8, khi mà cách quận ủy Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã chính thức thành lập còn có 3 ngày, thành ủy thành phố Yến vốn đã yên lặng một thời gian, đột nhiên truyền ra một tin tức kinh người: ủy viên thường vụ thành ủy, phó thị trưởng đồng chí Hà Giang Hoa, vì nguyên nhân cá nhân đề xuất từ bỏ toàn bộ chức vụ với tỉnh ủy!
Nhưng càng khiến người ta không thể tin đó là, khi Hà Giang Hoa theo thường lệ tiến cử người tiếp nhận chức vụ, ra sức tiến cử Cao Hải, tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt, Hà Giang Hoa không phải luôn qua lại thân mật với Phó Tiên Phong, cùng Đàm Long kẻ xướng người họa, cùng Trần Phong từ trước đến nay đối nghịch, làm sao y từ chức ngoài dự đoán, còn mạnh miệng tiến cử Cao Hải tiếp nhận chức vụ?
Mặc dù nói ra với cấp bậc của Hà Giang Hoa, quyền tiến cử của y trong tỉnh ủy xem ra có thể có, có thể không, thậm chí sẽ không đặc biệt để ý tới, nhưng ý nghĩa tượng trưng trong chuyện này rất lớn. Tương đương với trực tiếp ở trên mặt của Phó Tiên Phong và Đàm Long, đánh một cái tát tai vang dội trước mặt mọi người!
Càng không cần nhắc tới sự ra đi của Hà Giang Hoa và Cao Hải nhậm chức, sẽ đem lại ảnh hưởng có tính quyết định gì cho hội nghị thường vụ của thành phố Yến!
Sự tình xảy ra sau đó, càng khiến người ta có cách nhìn khác.
Tỉnh ủy với tốc độ cực nhanh, ngày hôm sau đã phê chuẩn Hà Giang Hoa xin từ chức, hơn nữa Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng thông qua xét duyệt tư cách của Cao Hải sớm nhất có thể, lập tức nhắc tới tiến hành thảo luận hội nghị thường vụ tỉnh ủy. Ngày thứ ba, tức ngày 14 tháng 8, hội nghị thường vụ tỉnh ủy mặc kệ phó bí thư tỉnh ủy Thôi Hướng phản đối, cưỡng ép thông quan bổ nhiệm Cao Hải, Cao Hải một bước tiến vào tầng cốt lõi quyền lực của thành phố Yến, trở thành lãnh đạo thành ủy thật sự.
Quả thật là sét đánh không kịp bịt tai, tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì, chưa kịp làm rõ chân tướng sự việc, trong bộ máy chính phủ ủy ban nhân dân thành phố Yến, đã hoàn thành một lần thay đổi nhân sự trọng đại. Ba nhân vật có thực quyền trong bộ máy chính phủ, Hồ Tăng Chu, Đàm Long và Cao Hải, Hồ Tăng Chu tự thành một phái, Đàm Long và Phó Tiên Phong là một hệ, còn Cao Hải, ai cũng biết y là người của Trần Phong!
Đến đây, có những người tinh mắt đã nhìn ra được manh mối, từ đầu đến cuối không nhìn thấy Trần Phong có thái độ gì. Nhưng chuyện này người được lợi lớn nhất là Trần Phong, nói cách khác, người đứng sau lưng cho dù không phải là Trần Phong, với Trần Phong cũng có liên can không thể nào gạc bỏ.
Chiều ngày 14, trên hội nghị tạm thời do thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Yến tổ chức, Trần Phong đã chủ trì cuộc họp. Trên hội nghị, Trần Phong đưa ra khẳng định đầy đủ nguyên vẹn thành tích mà đồng chí Hà Giang Hoa đã làm ra trong thời gian công tác tại thành phố Yến, và nhấn mạnh chỉ ra, đồng chí Hà Giang Hoa xuất phát từ nguyên nhân cá nhân mà đề xuất từ chức, là một tổn thất lớn của thành phố Yến. Đối với nguyên nhân từ chức của đồng chí Hà Giang Hoa, mọi người không cần suy đoán lung tung. Phải tôn trọng riêng tư của đồng chí Hà Giang Hoa. Mọi người là đồng nghiệp nhiều năm của ông ấy, đều phải quan tâm ông yêu mến ông, mà không phải là thăm dò việc tư của ông ấy, nghị luận thị phi của ông ấy, hy vọng các đồng chí cẩn thận đối đãi.
Theo Lý Đinh Sơn thuật lại tình cảnh lúc đó với Hạ Tưởng, Hà Giang Hoa vẻ mặt ngưng trọng mà ngồi ở phòng họp, từ đầu đến cuối không cười. Phó Tiên Phong tuy rằng ở mặt ngoài vẻ mặt thản nhiên, nhưng trong ánh mắt toát ra phẫn nộ không có cách nào khác. Đàm Long ngồi ở trên chỗ ngồi, thỉnh thoảng động đậy một chút, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Ủy viên thường vụ khác đều là vẻ mặt bất đắc dĩ, có người bi ai, có người kinh hoảng, cũng có người không cho là đúng, tóm lại lòng người hỗn loạn, khó mà hình thành một lực lượng nữa.
So với Trần Phong vẻ mặt bình tĩnh thong dong, lòng tự tin mọi chuyện nắm vững trong tay, biểu hiện của Hồ Tăng Chu muôn màu muôn vẻ nhất. Y khi thì vẻ mặt nhạt cười, khi thì nhíu mày, lại thỉnh thoảng cố gắng duy trì trấn tĩnh, nhưng khi ánh mắt y dừng trên người Trần Phong, lại có bối rối che dấu không được. Mà khi y nhìn thấy Cao Hải lần đầu tiên ngồi ở dãy trước, lại là vẻ mặt căm hận thật sâu.
Hạ Tưởng nghe xong Lý Đinh Sơn phấn khích miêu tả, cười ha ha, mấy ngày liền chịu áp bức và âm trầm, phủi một cái đi hết.
Hạ Tưởng thậm chí còn suy đoán không phải không có ác ý, tối nay, chỉ sợ Hồ Tăng Chu và Phó Tiên Phong đều là suốt đêm khó ngủ.
Hạ Tưởng thật đoán đúng rồi, mặc dù sau khi hội nghị tạm thời kết thúc đã đến 8 giờ tối, Phó Tiên Phong vẫn cùng Đàm Long đi ra tòa nhà Thành ủy, ngồi xe đi tới Tĩnh Tâm sơn trang lần trước cùng Thôi Hướng thả lỏng thư giãn.
Thôi Hướng có việc chưa tới, Phó Tiên Phong, Đàm Long còn có Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy Mã Tiêu, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Trần Ngọc Long, tổng cộng 4 người, đến chỗ khúc kính thông u (con đường quanh co yên tĩnh), sau khi tìm được một ngôi nhà có sân sắp xếp xong, mọi người lần lượt ngồi xuống, mỗi người tự đưa ra ý kiến về một loạt sự tình đã xảy ra trước mắt của thành phố Yến.
Đàm Long trước hết nói:
- Trần Phong giỏi thủ đoạn, gừng càng già càng cay, không ngờ. Một hành động của ông ta vặn ngã Hà Giang Hoa, còn sắp xếp Cao Hải vào, nhất cử lưỡng tiện, vừa suy giảm thực lực của chúng ta, vừa có người của mình trong bộ máy chính phủ…không ngờ, không thể nghĩ ra được, ra tay tàn nhẫn, một phát là trúng, vẫn là phong cách Trần Phong làm cho người ta lo lắng…
Phó Tiên Phong phản đối nói:
- Không phải Trần Phong cao minh bao nhiêu, là bản thân Hà Giang Hoa tự thân bất chính, vấn đề quá nhiều. Cho nên chúng ta sau này nhất định phải quản lý tốt người của mình, nếu quản không tốt, cũng phải cố gắng làm đến mức độ che giấu thêm che giấu, đừng để lộ ra bất kỳ dấu vết nào. Không sợ có vấn đề, chỉ sợ bị người ta phát hiện vấn đề.
Tuy rằng Phó Tiên Phong cố gắng bộc lộ ra giọng điệu miêu tả sơ lược, nhưng phẫn nộ và bất mãn trong ánh mắt, vẫn không thể che dấu. Y cầm lên một ly rượu uống một ngụm cạn sạch, lại "bang" một tiếng quẳng ly rượu lên bàn, phẫn nộ nói:
- Khẳng định là Trần Phong bày ra, Hạ Tưởng ra mặt, một già một trẻ, một tối một sáng, mới xách động Hà Giang Hoa. Đã sơ suất, đã thất sách, Hạ Tưởng quá nham hiểm, Trần Phong quá xảo quyệt!
Phó Tiên Phong có bình tĩnh hơn, có thông minh hơn nữa, đột nhiên đối mặt thất bại lớn, cũng khó tránh khỏi lửa giận vào tim.
Mặc dù trước đó đã thành công nâng đỡ Bạch Chiến Mặc lên chức, nhưng Trần Phong phản kích quá nhanh quá sắc bén, khiến Phó Tiên Phong còn chưa có phản ứng lại thì đã được xác định, sao không khiến y nổi trận lôi đình? Hơn nữa thủ đoạn của Trần Phong có ý chống đối quá rõ ràng, khiến y âm thầm mượn tay Ngô gia ở trên hội nghị thường vụ đả kích uy tín của Trần Phong đã có tác dụng, chỉ một hiệp đã khiến Trần Phong một lần nữa tạo dựng uy danh.
Có thể nói, ý đồ y muốn mượn cơ hội uy danh của Trần Phong suy giảm để lôi kéo càng nhiều ủy viên thường vụ sẽ thất bại!
Càng làm cho y trong lòng buồn bực khó yên là Hồ Tăng Chu cũng muốn lấy hạt dẻ trong lò lửa - mặc dù Hồ Tăng Chu và Trần Phong xa cách đối với y mà nói cũng là chuyện tốt, nhưng Hồ Tăng Chu thừa cơ lôi kéo vài ủy viên thường vụ, đối với y mà nói cũng là tin tức nửa vui nửa lo. Mà Trần Phong bất ngờ ra tay, chẳng những vượt ra ngoài dự kiến của y, cũng làm cho bước tiếp theo của bố cục tỉ mỉ của y hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Có thể nào không vừa tức vừa hận.
Quan hệ giữa Trần Ngọc Long với Phó Tiên Phong vốn không cho là vô cùng mật thiết, mất khống chế trên hội nghị thường vụ, làm cho gã nhạy bén mà ý thức được Phó Tiên Phong rất có khả năng đứng vững tại thành phố Yến, thậm chí còn có khả năng tương lai sẽ trở thành nhân vật số một, số hai, cho nên gã đối với Phó Tiên Phong cố ý ám chỉ liên kết đồng minh, kịp thời và vô cùng tích cực mà hưởng ứng. Hôm nay cũng là lần đầu tiên gã cùng với phe của Phó Tiên Phong, tiến hành tiếp xúc riêng.
Trần Ngọc Long cũng gật đầu nói:
- Trần Phong người này, ở mặt ngoài có khi khoa trương, nói chuyện dường như không suy nghĩ, kỳ thật nghĩ kỹ một chút về cử chỉ lời nói của ông ta, lại luôn có thâm ý sâu sắc. Trần Phong tại thành phố Yến đã nhiều năm căn cơ vẫn luôn rất ổn, cùng quan hệ trong tỉnh người ngoài xem ra bình thường, trên thực tế trong thời khắc quan trọng, trong tỉnh vẫn là có không ít người ủng hộ ông ta. Cho nên đối với Trần Phong, ngàn vạn lần không được sơ ý, nếu không tuyệt đối sẽ chịu thiệt thòi.
Đàm Long vẻ mặt chán nản:
- Đều trách tôi, vốn Hà Giang Hoa trước đã thương lượng đối sách với tôi, tôi cảm thấy ông ta đã chết chắc, liền nghĩ cách làm thế nào giúp ông ta. Kết quả đến trước cửa đúng lúc gặp được Hạ Tưởng, hai người liền đi qua một bên nói chuyện, cũng không biết Hạ Tưởng đã nói gì, ngày hôm sau liền xảy ra chuyện lớn… Sơ sót, trước đó nên an ủi Hà Giang Hoa một chút, nếu không cũng không đến nổi làm cho Trần Phong mây mưa thất thường.
- Tuy nhiên nói đi nói lại, Hồ Tăng Chu hiện tại và Trần Phong quan hệ không như trước, cũng là một mặt có lợi cho chúng ta
Ngày tháng gần đây của Mã Tiêu cũng cho là tốt, trong tỉnh không có đại sự gì, luôn yên tĩnh, Diệp Thạch Sinh cũng không có gây rắc rối cho y, Trịnh Quan Quần cũng khá phối hợp công tác của y, tiến vào một giai đoạn tương đối yên bình.
- Trong thời gian ngắn có lẽ trong tỉnh sẽ không có biến động gì lớn, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh mới tới Lý Ngôn Hoằng là người của Ngô gia, lần trước Ngô Tài Dương ra tay thế tới dào dạt, nhưng lại thu tay với tốc độ nhanh hơn, khẳng định có nhân vật lớn lên tiếng, sau lưng Hạ Tưởng, còn có một cao nhân ẩn núp.
Phó Tiên Phong nhìn sự việc xa hơn so với mấy người kia, y đối với lời nói của Mã Tiêu khen ngợi mà gật gật đầu, nói:
- Quận Hạ Mã, Hạ Tưởng trên cơ bản là Chủ tịch quận tay không, công tác rất khó triển khai, đợi xem trò cười là được rồi. Hạ Tưởng xấu mặt, Trần Phong vẻ mặt không vui. Trong thành phố, quan hệ Hồ Tăng Chu hiện tại và Trần Phong bắt đầu bất hòa, ông ta cũng là xem chuẩn thời cơ, chuẩn bị nhảy ra khỏi cái bóng của Trần Phong, thi hành quan niệm chấp chính của ông ta. Tuy nhiên xưa nay quyền lực của nhân vật số một, số hai có chỗ trùng lắp, xung đột là khó tránh khỏi. Hành động này của Hồ Tăng Chu, đã phân tán rất lớn sức ảnh hưởng của Trần Phong, đối với chúng ta cũng rất có lợi. Đương nhiên, cũng có mặt bất lợi. Đồng thời trong tỉnh, bởi vì không có Hạ Tưởng làm lực lượng trung gian, lại có điều chỉnh kết cấu sản nghiệp đã tiến vào thời kỳ cân bằng, giữa Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng thiếu sự hòa hoãn đầy đủ, theo thời gian trôi qua, mâu thuẫn giữa bọn họ cũng sẽ bộc lộ ra ngoài…
- Theo lâu dài mà xem, thời gian có lợi đối với chúng ta… trong thời gian ngắn, thì xem Hạ Tưởng làm thế nào bị khinh bỉ ở quận Hạ Mã, thời gian giữa, thì đợi mâu thuẫn Hồ Tăng Chu và Trần Phong trở nên gay gắt, thời gian dài, thì xem biến hóa của thế cục trong tỉnh. Hơn nữa tôi còn nghe được tin tức, Tiền Cẩm Tùng có khả năng phải điều khỏi tỉnh Yến
Phó Tiên Phong nói xong, lại khôi phục vẻ mặt tự tin, ánh mắt sáng ngời mà nhìn mấy người.
- Chỉ là một khả năng, chỉ có thể nói, có khả năng rất lớn, mỏi mắt mong chờ là được rồi
Phó Tiên Phong ha hả cười, cũng không hoàn toàn nói ra nội tình, vẫn là duy trì đủ sự thần bí. Chỉ có nắm giữ tin tức của tầng cao nhất, mới có thể có được địa vị trọng tâm nhất trong số mấy người, cho dù là Mã Tiêu cấp bậc cao nhất, âm thầm cũng phải coi y là trung tâm.
Mấy người cũng biết tính cách của Phó Tiên Phong, đều hiểu ý mà cười một cái, không hỏi thêm nữa.
Mọi người liền đầy cõi lòng khát khao, bắt đầu cao hứng mà ăn cơm. Trong lúc ăn cơm, Mã Tiêu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nửa há miệng ra hồi lâu cũng không nói chuyện, Đàm Long ngạc nhiên hỏi:
- Làm sao vậy bộ trưởng Mã, nhớ tới cái gì kỳ quái rồi?
Mã Tiêu giơ một cây đũa ra chỉ trên bàn, khẽ gõ vài cái, lắc đầu cười một cái:
Từ xưa tới nay, tên của quận Hạ Mã là vì nguyên nhân sông Hạ Mã, khi đó Hạ Tưởng đề nghị quận mới, lười nghĩ nhiều, trực tiếp đề danh quận Hạ Mã, khi đến thành ủy thảo luận, bởi vì mọi người đều quen cái tên sông Hạ Mã, ai cũng không nghĩ mặt khác, liền thuận lợi thông qua đặt tên.
Kỳ thật sông Hạ Mã cũng là một con sông rất có lai lịch, năm xưa khi lính Kim xâm lấn vùng đất lớn Yến Triệu, từng có một đội nghĩa quân ở sông Hạ Mã dựng mai phục. Khi đó quân Kim hỏi đường, một người đi đường nói cho quân Kim biết, nói rằng con sông này cần phải xuống ngựa qua sông, bởi vì cưỡi ngựa qua sông là bất kính đối với thần sông, sẽ bị trời trừng phạt. Quân Kim đương nhiên không tin, đều cưỡi ngựa qua sông, kết quả khi đi đến giữa sông, lính phục kích nổi lên bốn phía, giết cho quân Kim người ngã ngựa đổ. Bởi vì đáy sông có rất nhiều dây thừng chắn chân ngựa, quân Kim không cách nào thoát thân, chết vô số.
Từ đó, con sông này được mệnh danh là sông Hạ Mã.
Bởi vì sông Hạ Mã là một con sông có lịch sử lâu đời, cũng chứng minh trên lịch sử thành phố Yến không hề thiếu nước, chỉ là bây giờ đất màu bị trôi nghiêm trọng, đường sông khô cạn, mới làm cho sông Hạ Mã có tên sông mà không có nước sông. Nhưng mặc kệ thế nào cũng là tên một con sông lịch sử, khi thảo luận, cũng cảm thấy cần thiết phải phát huy một chút lịch sử lâu đời của thành phố Yến, liền không ai đề xuất dị nghị.
Mấy người đều là đảng viên kiên định, niềm tin cơ bản nhất của đảng viên là thuyết vô thần, là người chủ nghĩa duy vật kiên định, chưa bao giờ nói chuyện ma quái. Nhưng trên thực tế, trong cán bộ, còn rất nhiều người tin số mạng và một lòng cầu điềm lành trên con số và tên tuổi, thậm chí còn nhiều hơn so với người bình thường
Mà cơ may là gì? Nói trắng ra, chính là vận may. Vận may lại là gì? Đảng viên chủ nghĩa duy vật kiên định hơn cũng rõ một điểm, vận may chính là cấp trên xem trọng anh, không xem trọng người khác. Vận may chính là khi anh đảm nhiệm nhân vật số một, mưa thuận gió hoà, mấy năm liên tục gặt hái tốt đẹp, không có tình hình thiên tai. Mà khi người khác đảm nhiệm nhân vật số một, không phải tai nạn mỏ thì là nạn lụt, không phải khiếu nại tố cáo thì là quần chúng tụ tập gây rối, tóm lại là không yên bình
Người có vận may, quốc gia có vận số, tin và không tin đều tồn tại khách quan!