Quan Thần

Chương 541: Hội nghị thường vụ Quận ủy đầu tiên



Ngựa ô không dễ làm, nhất là một số ngựa ô cố ý bị nhuộm đen, e rằng trải qua một trận mưa to, thì thuốc nhuộm màu đen trên người bị tẩy sạch bon, lộ ra diện mạo vốn có là con ngựa trắng ngựa vàng hoặc là ngựa nhiều màu, thì ngày tháng sau đó khó sống đây

Cũng may, Hạ Tưởng đánh giá đối với bài nói chuyện trên đài của Bạch Chiến Mặc cũng tạm được, ít ra thì chưa nhìn ra thái độ đắc ý vênh váo của Bạch Chiến Mặc bây giờ, bài phát biểu của y đúng quy đúng luật, thái độ biểu hiện cũng đủ thành khẩn và khiêm tốn, phù hợp thân phận của một Bí thư Quận ủy.

Hạ Tưởng liền âm thầm gật đầu, Bạch Chiến Mặc là người thông minh

Phó Tiên Phong đứng bên cạnh Hồ Tăng Chu, ánh mắt chớp lóe, đảo qua trên người Hạ Tưởng, lại lần lượt thoáng nhìn qua ủy viên thường vụ quận Hạ Mã xếp hàng sau lưng Hạ Tưởng, trong lòng cũng không biết đang toan tính cái gì. Ánh mắt y và ánh mắt Hạ Tưởng ngẫu nhiên chạm nhau, liền nhanh chóng rời ra, cuối cùng lại dừng trên người Hồ Tăng Chu

Hồ Tăng Chu vẻ mặt tươi cười tản mạn, biểu hiện ra rất là khí thế, trên thực tế nội tâm vừa khẩn trương lại vừa bất an. Vừa rồi Hạ Tưởng thoáng nhìn mỉm cười với ông, ông cũng trả lại một nụ cười, trái tim lại không biết điều đập mạnh vài cái

Chuyện lạ, ông không sợ Trần Phong, không sợ Diệp Thạch Sinh, sao có chút sợ Hạ Tưởng?

Trí nhớ từ từ trở về, Hồ Tăng Chu bị ánh mắt thăm dò của Phó Tiên Phong đảo qua, bỗng nhiên lúc đó trong lòng hiện lên một tia sáng, đã rõ cái mà ông vẫn luôn lo lắng là gì rồi! Là Hạ Tưởng nắm giữ bí mật đang được che dấu của ông, toàn bộ thành phố Yến chỉ có một mình Hạ Tưởng biết ông là một thư pháp gia, là thư pháp gia Thị trưởng, cũng biết hành động của ông là thích viết chữ không đề tên để mua danh cầu lợi!

Nếu Hạ Tưởng đem việc này để lộ ra ngoài, trở thành lời đồn đại truyền bá khắp nơi, sẽ có ảnh hưởng cực lớn đối với danh dự của ông, bởi vì đến lúc đó tất cả mọi người đều biết ông thích khoe khoang thư pháp, lại không dám đề tên, khi có quan lớn khen ngợi mới dám thừa nhận, nếu không có, coi như là tác phẩm vô danh —— Hành vi như thế lại xuất hiện trên một người đường đường là Thị trưởng, chắc chắn là một scandal lớn

Hồ Tăng Chu bình sinh rất chú trọng danh tiếng, lại coi thân phận thư pháp gia là bí mật lớn nhất, thật sự mà bị Hạ Tưởng lấy đó ra uy hiếp, ông nên ứng đối thế nào?

Hồ Tăng Chu tuy rằng đứng ở trên đài, nhưng lòng lại không yên, thỉnh thoảng ánh mắt lại dừng trên người Hạ Tưởng, rồi lại không dám đối diện với hắn.

Hạ Tưởng cũng phát hiện Hồ Tăng Chu khác thường, cũng không có suy nghĩ sâu xa về nguyên nhân mà Hồ Tăng Chu biểu hiện khác thường, hắn cũng hiểu tất yếu phải cùng Hồ Tăng Chu giáp mặt nói chuyện, theo hắn thấy, cho dù là có quan hệ không chặt chẽ cùng Hồ Tăng Chu, cũng không đến mức bất hòa mới tốt. Đỡ phải bị Phó Tiên Phong thừa cơ tiến vào, nếu chẳng may ở một số vấn đề mấu chốt y và Hồ Tăng Chu đạt tới nhất trí với nhau, thì sức khống chế của Trần Phong tại thành phố Yến sẽ giảm đi

Tuy nhiên Hạ Tưởng không ngờ rằng, xong nghi lễ, Hồ Tăng Chu không cho hắn có cơ hội nói chuyện, vội vàng rời đi

Nghi thức được tiến hành vô cùng thành công, tất cả lãnh đạo nói chuyện xong, do Hạ Tưởng lên sân khấu chủ trì nghi lễ bế mạc. Hạ Tưởng đầu tiên là chiếu theo lệ thường cảm tạ hai cấp lãnh đạo Tỉnh ủy và Thành ủy đã mạnh mẽ ủng hộ quận Hạ Mã, theo sau thì đem bài diễn thuyết đã soạn thảo trước đọc một hồi lâu, rồi ngẫu hứng nói:

- Thành lập Quận Hạ Mã là một sự kiện lớn trong lịch sử thành phố Yến, đối với toàn bộ tỉnh Yến mà nói, cũng sẽ phát sinh ra ảnh hưởng hết sức quan trọng. Trang bị thêm quận mới là đánh dấu sự mở rộng và trưởng thành một thành thị. Thành phố Yến là một trong tỉnh thành trẻ tuổi nhất, lại thiếu đi sức sống và sự nhiệt tình mà tuổi trẻ mang đến, vì sao? Không phải vì nhân dân thành phố Yến không có sự nhiệt tình, cũng không phải nhân dân thành phố Yến không muốn không có sự nhiệt tình, mà là cán bộ đảng viên chúng ta không có sự nhiệt tình, thiếu đi sức sống hăng hái tiến về phía trước. Thành lập Quận Hạ Mã, chính là chỗ để cho mọi người có thể giải phóng sự nhiệt tình phát huy sức sống, tôi nghĩ dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của lãnh đạo hai cấp tỉnh và thành phố, cộng thêm cố gắng của tất cả cộng đồng cán bộ đảng viên quận Hạ Mã, quận Hạ Mã có thể trở thành một cửa sổ khiến tỉnh Yến một lần nữa xem xét lại thành phố Yến. Trở thành một cơ hội được cả nước biết đến thành phố Yến…

Trên cơ bản phát biểu của Hạ Tưởng cùng bài phát biểu của Diệp Thạch Sinh thị sát thành phố Yến lần trước, liền mạch với nhau, Hạ Tưởng vừa dứt lời, Diệp Thạch Sinh liền tươi cười rạng rỡ vỗ tay đầu tiên, khen ngợi nói:

- Đồng chí Hạ Tưởng có quyết đoán, có cái nhìn sâu sắc, nói chuyện rất đặc sắc, đáng để các đồng chí học hỏi

Bí thư Tỉnh ủy đã dẫn đầu vỗ tay, mọi người ở đây ai dám không tức khắc phụ họa, lập tức vỗ tay vang rền, rất là nhiệt liệt

Theo sau, Diệp Thạch Sinh thân thiết cùng một hàng lãnh đạo đảng và chính phủ quận Hạ Mã mới nhậm chức, bắt tay từng người một

Đầu tiên bắt tay với Bạch Chiến Mặc, Diệp Thạch Sinh nhìn thật sâu Bạch Chiến Mặc, nói:

- Đồng chí Chiến Mặc điềm đạm trầm ổn, có được sự thành thục không tương xứng với tuổi tác, là chuyện tốt, tuy nhiên cũng nên có sự nhiệt tình tương xứng với người trẻ tuổi. Quận Hạ Mã là quận mới, phải có bầu không khí hoàn toàn mới

Lời nói Diệp Thạch Sinh ngoài thì như động viên khích lệ, kì thực ám chỉ Bạch Chiến Mặc không có chí tiến thủ. Bạch Chiến Mặc vừa mới thấy Diệp Thạch Sinh khen ngợi Hạ Tưởng, không ngờ chỉ chớp mắt trước mặt y, thì trở thành lời chế nhạo, khiến y hơi có chút xấu hổ, vừa định nói vài câu, không ngờ Diệp Thạch Sinh chỉ khẽ gật đầu, lập tức chuyển sang bắt tay Hạ Tưởng

Một cảnh tượng bắt tay của Diệp Thạch Sinh và Bạch Chiến Mặc lọt vào trong mắt người có lòng, tất cả mọi người âm thầm phỏng đoán, Bạch Chiến Mặc mặc dù đảm nhiệm Bí thư Quận ủy, nếu không làm ra thành tích, e rằng không qua nổi cửa ải của Bí thư Tỉnh ủy

Phạm Duệ Hằng còn tốt, đối đãi Bạch Chiến Mặc và Hạ Tưởng không khác gì nhau là thái độ đối xử bình đẳng. Phạm Duệ Hằng cũng không tham dự đến việc tranh dành của hội nghị thường vụ Thành ủy thành phố Yến, trên cơ bản ông vẫn duy trì một thái độ trung lập, cũng là sự tình đã được xác định, không cần phải bày tỏ thêm, vẫn là thỏa đáng bày ra thái độ đứng ngoài cuộc không quan tâm

Vài lãnh đạo Tỉnh ủy phía sau, cũng đều là sóng yên biển lặng mà đi ngang qua sân khấu. Khi đến lượt Trần Phong, lại tạo ra một chút ngoài ý muốn

Khi Trần Phong và Bạch Chiến Mặc bắt tay, đặc biệt khẩn thiết, còn dùng lực vỗ vỗ bả vai Bạch Chiến Mặc, cười ha ha:

- Đồng chí Chiến Mặc, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố giao quận Hạ Mã cho anh và Hạ Tưởng chủ trì công tác, nhất định không được phụ trọng vọng, phải hoàn thành tốt trọng trách xây dựng quận Hạ Mã

Bạch Chiến Mặc một bộ dạng sợ hãi và bối rối, liên tục gật đầu:

- Cảm tạ bí thư Trần ủng hộ, tôi nhất định đi sâu học tập tinh thần chỉ thị của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, dốc hết toàn lực xây dựng quận Hạ Mã, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi

Vẻ tươi cười trên mặt Trần Phong lập tức cương cứng, dùng giọng điệu rất không vui nói:

- Cách mạng công tác trong thời đại hòa bình là công tác xây dựng, là công tác đổi mới, là công tác trí tuệ, không phải là công tác thô kệch chỉ biết vùi đầu làm việc cúi đầu mà làm. Tôi không phản đối lãnh đạo cán bộ làm việc chăm chỉ. Nhưng tôi rất yêu thích cán bộ có trí tuệ có đầu óc, khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất đầu tiên, mà không phải thái độ khinh suất. Khoa học kỹ thuật từ đâu mà tới, từ trong đầu óc mà ra, từ trong trí tuệ mà đến, cho nên nói trí tuệ là lực lượng sản xuất đầu tiên cũng rất đúng. Đồng chí Chiến Mặc, ở phương diện linh hoạt ứng biến, làm cách nào để duy trì sức sống trên công tác, anh cần phải tăng cường học tập nhiều hơn

Bạch Chiến Mặc vẻ mặt xấu hổ, mặt đỏ lên, liên tục nói vâng. Còn muốn tỏ lại thái độ, thì Trần Phong lại buông tay y ra, xoay người đi bắt tay Hạ Tưởng

Cảnh tượng Trần Phong dội nước lạnh vào Bạch Chiến Mặc đều lọt vào trong mắt của tất cả mọi người, có người bất mãn, có người khiếp sợ, có người vui sướng khi người gặp họa, có người lắc đầu thở dài, tuy nhiên thái độ của hầu hết mọi người đều không đồng ý, bởi vì Trần Phong từ trước đến nay nói chuyện thường có cử chỉ làm người ta kinh ngạc, anh không thể biết Trần Phong nói câu nào là thật câu nào là giả, vì thủ pháp quen dùng nhất của Trần Phong chính là khoa trương và phô bày.

Bạch Chiến Mặc trong lòng rất rõ, Trần Phong là cố ý khiến y khó xử, dù sao đột nhiên xông ra con ngựa ô như y, làm đảo lộn thế cục thành phố Yến, Trần Phong không hận y mới lạ. Lại nghĩ đến việc Trần Phong bất động thanh sắc lặng lẽ gạt bỏ Hà Giang Hoa, xếp Cao Hải vào, trong lòng y liền mơ hồ lo lắng Trần Phong sau này sẽ cố ý gây phiền toái với y. Nhưng nếu đã ngồi trên ngai vàng của Bí thư Quận ủy, cũng chỉ còn một con đường để đi, không tin dựa vào năng lực của y và kéo được đầu tư tới 20 tỷ, không thể làm ra chiến tích chói lọi ở quận Hạ Mã.

Chiến tích trong tay, rõ như ban ngày, Trần Phong còn làm khó y sao?

Bạch Chiến Mặc ngược lại càng giữ vững niềm tin

Khi Trần Phong và Hạ Tưởng bắt tay, chuyện trò vui vẻ, còn cố ý lớn tiếng nói giỡn vài câu, mới xoay người rời đi, chính là muốn cho mọi người lưu ý ấn tượng cố tình lạnh nhạt Bạch Chiến Mặc đề cao Hạ Tưởng. Trần Phong mặc dù làm quan nhiều năm, cũng có sự khôn ngoan sâu đậm, nhưng ông dù sao cũng là người, nhìn thấy Bạch Chiến Mặc khó tránh khỏi nghĩ tới lần thất bại trên hội nghị thường vụ, rồi nghĩ tới vì thế mà dẫn tới việc Hồ Tăng Chu càng lúc càng xa cách, khó tránh khỏi âm thầm nổi giận, thế là muốn trước mặt mọi người tạo một chút áp lực cho Bạch Chiến Mặc

Bản nhạc đệm qua đi, tất cả mọi người trong lòng đều biết, nghĩ thầm rằng công tác quận Hạ Mã về sau e là triển khai không được suông sẻ, hiện tại cũng đã có thể thấy rõ sự phân chia cực lớn giữa bí thư và Chủ tịch quận, nhân vật số một và số hai bất hòa là chuyện thường gặp, tuy nhiên bình thường đều cố tìm kiếm cái chung, gác lại cái bất đồng. Ít nhất sẽ không công khai ra, nhưng lúc này hãy còn chưa tiến vào trạng thái đã đem bất hòa bày ra trước mặt, về sau đừng nói tới hợp tác, e là không thể thiếu những cảnh tranh cãi và đập bàn.

Mọi người ở đây đều biết rằng Hạ Tưởng là người của Trần Phong, Bạch Chiến Mặc là người của Phó Tiên Phong, hiện tại giữa Trần Phong và Phó Tiên Phong đã giương cung múa kiếm, Hạ Tưởng và Bạch Chiến Mặc còn có thể như không có việc gì mà ở đó phân công hợp tác sao? Còn có không ít người đều âm thầm lắc đầu, không mấy lạc quan về triển vọng của quận Hạ Mã.

Có bao nhiêu việc lớn đều bị hủy trên đấu tranh chính trị?

Đến lượt Hồ Tăng Chu và Bạch Chiến Mặc bắt tay, Hồ Tăng Chu chỉ gật gật đầu, ngay cả nói cũng không có nói. Theo sau ông vừa bắt tay Hạ Tưởng, cũng chỉ nói một câu:

- Đồng chí Hạ Tưởng, hợp tác thì cả hai cùng có lợi, xung đột thì cả hai cùng bị tổn hại, hãy cùng nhau cố gắng

Không đợi Hạ Tưởng nói, ông liền đi bắt tay với người tiếp theo

Cũng không biết ông ám chỉ giữa ông và Hạ Tưởng hợp tác thì cả hai cùng có lợi, xung đột thì cả hai cùng bị tổn hại, hay là cảnh báo giữa Hạ Tưởng và Bạch Chiến Mặc hợp tác thì cả hai cùng có lợi, xung đột thì cả hai cùng bị tổn hại, cũng có thể là có ám chỉ khác, vậy thì không biết được



Sau khi nghi thức chính thức thành lập Quận Hạ Mã chấm dứt, Bạch Chiến Mặc và Hạ Tưởng bận rộn hồi lâu, cuối cùng thì tiễn bước lãnh đạo tỉnh thành xong, xem như đã yên ổn. Hạ Tưởng khách sáo nói vài câu với Bạch Chiến Mặc, cuối cùng đồng ý ngay lập tức mở hội nghị đầu tiên với toàn thể bộ máy đảng chính quận Hạ Mã

Hạ Tưởng bây giờ vẫn là thay mặt Chủ tịch quận, cần phải đợi sau quốc hội nhân dân, chính thức thông qua tuyển cử mới được xem là bổ nhiệm chính thức, nhưng hiện tại đã có thể sử dụng quyền lực Chủ tịch quận, thực sự là nhân vật số 2.

Buổi chiều gần như mở buổi hội nghị bốn năm tiếng đồng hồ

Đầu tiên là tổ chức một lần cuộc họp toàn thể, trên hội nghị, đơn giản là truyền đạt lại tinh thần chỉ thị của Tỉnh ủy và Thành ủy, tiến hành một lần động viên tư tưởng đối với tất cả cán bộ đảng chính của quận Hạ Mã, kêu gọi mọi người năng nổ nhiệt tình, vì sự phát triển của quận Hạ Mã tạo ra cống hiến nên có.

Kế tiếp lại mở hội nghị thường vụ đầu tiên từ khi thành lập quận Hạ Mã cho tới nay

Hội nghị thường vụ cử hành trong phòng họp hội nghị thường vụ ở lầu 6 của tòa nhà Quận ủy mới khánh thành

Hội nghị do Bạch Chiến Mặc chủ trì, bởi vì thư ký của Bạch Chiến Mặc vẫn chưa có người, nên tạm thời do Chánh văn phòng Quận ủy Phó Hiểu Bân thay thế ghi chép lại

Bạch Chiến Mặc đầu tiên phát biểu cách nói rất có quy cũ… Phải thừa nhận, Bạch Chiến Mặc nói chuyện khá có trình độ, rất trơn tru, nghe ra thì không làm người ta phiền chán, có tiêu chuẩn nhất định, có thể thấy được trước kia thường xuyên phát biểu trong bộ và uỷ ban trung ương

Nói chuyện không có ý gì mới, trong nghi thức chính thức thành lập, lời nên nói đã nói hết, mục đích chủ yếu của hội nghị hôm nay chỉ là đi qua cho có lệ, để mọi người làm quen với nhau

Theo sau khi đến lượt Hạ Tưởng lên tiếng, Hạ Tưởng vẫy tay cười:

- Nói thật, hôm nay mọi người nghe phát biểu đã quá đủ rồi, lời tôi nói cũng được nói quá nhiều rồi, sớm đã khô miệng khô lưỡi, cho nên hiện tại điều tôi muốn làm nhất chính là ngậm miệng, là nghe mọi người nói. Tuy nhiên bởi vì rất nhiều người cùng ngồi đây đều là lần đầu gặp mặt, trước hết tôi xin tự giới thiệu một chút...

Hạ Tưởng nhìn quanh mọi người đang ngồi một lần, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên

Phòng họp hội nghị thường vụ mới khánh thành có vài cửa sổ, một bàn tròn rộng lớn, ghế ngồi thoải mái, rèm cửa bằng lụa mỏng sáng sủa, điều kiện làm việc so với Thành ủy thì tốt hơn rất nhiều, cuối cùng là tòa nhà còn mới, vẫn còn mùi sơn thoang thoảng, ngửi lâu, cũng làm cho người ta có cảm giác không thoải mái.

Hơn mười ủy viên thường vụ sắp xếp theo thứ tự vây quanh bàn tròn, trên quan trường, quy củ lớn bằng trời, từ lúc định ra chức vụ mỗi người, thì đã được lập thứ tự. Mười mấy người đều dựa theo thứ tự mà ngồi, không người nào ngồi sai vị trí

Tính cả Hạ Tưởng trong đó, tổng cộng mười ba người, ngoại trừ một phụ nữ là Biện Tú Linh ra, cán bộ còn lại đều là đàn ông, tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng. Cũng không có biện pháp, tình trạng bình thường của quan trường, xưa nay đã như vậy. Tuy nhiên Biện Tú Linh xếp khá đầu bảng, cô là người bên Hình Đoan Đài, Hình Đoan Đài sắp xếp đưa cô từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh đến quận Hạ Mã đảm nhiệm Phó bí thư kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, cũng là vì mở đường cho con đường làm quan về sau của cô

Biện Tú Linh năm nay 38 tuổi tóc dài, mặt tròn, trang điềm sơ, thùy mị thướt tha, tuy rằng không là vẻ đẹp bắt mắt, nhưng lại có vẻ đẹp rất thu hút. Thân trên của cô mặt cái áo sơ mi màu sáng, thân dưới mặt chiếc váy ngắn, có thể thấy là vì nghi thức hôm nay, hẳn là đã kẽ my, đã chăm chút tỉ mỉ hơn

Biện Tú Linh đón nhận ánh mắt của Hạ Tưởng, mỉm cười đáp lại

Phó bí thư Khang Thiếu Diệp năm nay 38 tuổi, tuy nhiên diện mạo còn rất trẻ, nhìn thì chỉ vào khoảng 35 tuổi. Diện mạo y bình thường, nhưng đôi mày đặc biệt rậm dễ làm người khác chú ý, dễ khiến người ta nhìn một cái là chú ý nhất chính là cái trán của y, dù là bất kỳ lúc nào cũng hơi nhíu lại một chỗ, như là đang đâm chiêu suy nghĩ một vấn đề nghiêm trọng gì đó

Gặp ánh mắt Hạ Tưởng lướt tới, Khang Thiếu Diệp khẽ gật đầu, lông mày vẫn không giãn ra

Phó chủ tịch thường trực quận Trần Thiên Vũ thì Hạ Tưởng đã gặp qua, là một người trong số ủy viên thường vụ đang ngồi đây, mà hắn tiếp xúc nhiều nhất. Trần Thiên Vũ giữ nụ cười tươi rói đối với ánh mắt Hạ Tưởng, trong nụ cười có rất nhiều tâm trạng phức tạp, ánh mắt cũng có một vẻ bất đắc dĩ và ủ rủ

Phó bí thư kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Lý Ứng Dũng người cũng như tên, một người bình thường không thể bình thường hơn nữa, nếu muốn nói về đặc điểm của y, Lý Ứng Dũng năm nay 41 tuổi vầng trán rộng lớn, tướng mạo thật thà chất phác, giống như một lão nông trung thực hiền lành. Nhưng người có quen biết với Lý Ứng Dũng đều biết rằng, trải qua công tác ở hệ thống chính trị thời gian dài, kinh nghiệm của y rất phong phú cũng như tính cách đa dạng. Đầu năm Lý Ứng Dũng ở đồn công an cơ sở, từng tay không đánh ngã mấy tên lưu manh, là một người có sức mạnh phi thường đáng được chú ý

Y đối với ánh mắt Hạ Tưởng rất là thờ ơ, thậm chí không có ý đáp lại

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mộ Duẫn Sơn so ra thì trẻ hơn, 35 tuổi, trong ủy viên thường vụ ở quận Hạ Mã, được cho là một thế hệ tuổi trẻ. Mặt mũi y thì trắng trẻo, vô cùng lịch sự, còn đeo cặp kính cận dày, mới nhìn, còn tưởng rằng là giáo sư một trường đại học nào đó. Mộ Duẫn Sơn vốn làm việc tại tổ chức công tác cơ sở, kinh nghiệm tổ chức công tác phong phú, coi như là nhân vật phái trẻ tuổi Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Y đón nhận ánh mắt Hạ Tưởng, khẽ cười một cái

Trưởng ban Tuyên giáo Đằng Phi 38 tuổi, vóc dáng khá cao, khung xương khá lớn, tuy nhiên lại khiến người ta có cảm nhận không cường tráng. Khuôn mặt y quá dài, thông tục có thể gọi là mặt ngựa, nhìn phớt qua thì không lộ rõ bộ mặt thật. Vẻ mặt của y hơi nghiêm túc, có khi bất chợt vô ý nhíu mày hoặc là ngưng thần, thì lộ ra vẻ mặt như là có thâm thù cay đắng, khiến người ta có cảm giác khó gần

Ánh mắt Đằng Phi và ánh mắt Hạ Tưởng chạm nhau một cái, liền nhanh chóng dời ra, cũng không có đáp trả gì cho Hạ Tưởng

Chánh văn phòng Quận ủy Phó Hiểu Bân 40 tuổi, đeo mắt kính cận gọng bạc, khuôn mặt trời sinh uy vũ, vai rộng eo tròn, rành rành như một thanh niên trai tráng, cùng với hình tượng đeo kính của y thì không tương xứng cho lắm. Y có chuyện hay không có chuyện thì cũng vẫn là một bộ dáng tươi cười, giống như mọi chuyện đều rất là vui vẻ. Ánh mắt Hạ Tưởng vừa mới lướt tới, y lập tức mặt mày hớn hở để chào đón, còn lập tức gật đầu ra hiệu.

Phó chủ tịch quận Tạ Nguyên Thanh khi nào tới thành phố Yến, Hạ Tưởng cũng không biết rõ, hắn chỉ biết là, trước và sau khi Tạ Nguyên Thanh đến thành phố Yến, đều không hề chủ động chào hỏi với hắn. Hôm nay cũng giống vậy, ánh mắt Hạ Tưởng dừng lại trên người Tạ Nguyên Thanh, Tạ Nguyên Thanh lại làm bộ như không thấy, cúi đầu có vẻ như đang nhìn một phần tài liệu, đầu cũng không nâng lên.

Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Kỳ Thắng Dũng là một trong tất cả ủy viên thường vụ lớn tuổi nhất, năm nay 45 tuổi, ông là hình tượng một người hiền lành vui tươi hớn hở, có hay không có chuyện thì vẻ mặt vẫn luôn tươi cười, thấy người nói chuyện thì luôn vô cùng nhiệt tình, mặc kệ đối phương lớn tuổi hay nhỏ tuổi chức vụ cao hay thấp, ông đều đối xử bình đẳng, vẫn là khuôn mặt tươi cười đón chào. Ánh mắt Hạ Tưởng còn chưa lướt tới chỗ ông, ông đã chủ động chào đón ánh mắt Hạ Tưởng, tươi cười rạng rỡ hướng về Hạ Tưởng gật đầu chào hỏi, thái độ rất nhiệt tình, làm người ta không thể nghi ngờ lòng thành của ông

Phó chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Công an Hoàng Kiến Quân xuất thân là quân nhân, 37 tuổi, cán bộ chuyển ngành, tư thế ngồi của gã vẫn còn duy trì tác phong vững như núi thẳng như tùng được bộ đội rèn luyện ngày trước, hơn nữa giữa hai đầu chân mày luôn toát ra thái độ uy nghiêm, nghiêm túc mà không mất ngưng trọng. Gã nhìn không chớp mắt, đối với ánh mắt Hạ Tưởng thì chỉ dùng ánh mắt đáp lại, cũng không hề gật đầu.

Chính ủy Ban chỉ huy Quân sự Quan Khải Minh vóc dáng không cao, mặt nhỏ mắt cũng nhỏ, ngồi trong cái ghế to lớn, thoạt nhìn, có chút hương vị buồn cười. Vẻ mặt của y khá đa dạng, có lẽ nguyên nhân là ánh mắt không được tốt, thỉnh thoảng lại chớp mắt một cái, khiến người thấy được không kìm nổi rất muốn bật cười.

Quan Khải Minh đáp lại ánh mắt Hạ Tưởng rất là đặc biệt, đầu tiên là y chớp chớp con mắt, người không biết còn tưởng y nháy mắt ra hiệu gì đó, ngay cả Hạ Tưởng cũng rất là buồn bực, nghĩ thầm rằng Quan Khải Minh có ý gì đây? Không ngờ theo sau đó Quan Khải Minh lại cười ngượng ngùng, lại hướng về Hạ Tưởng gật gật đầu. Hạ Tưởng mới hiểu được, động tác chớp mắt của Quan Khải Minh, là thói quen chớp mắt, không phải ám chỉ.

Hạ Tưởng lướt nhìn qua tất cả mọi người một lượt, thì trong lòng sơ sơ đã hiểu ra, mới tiếp tục nói...