Quan Thần

Chương 61: Ba phe phái ở Huyện Bá



Tiếng cười nhạo như con dao đâm vào tim Trương Thục Anh. Cô ta bây giờ mới biết thủ đoạn của Hạ Tưởng. Đầu tiên là đẩy Lưu Hà ra, đỡ bị bố con họ Lưu phản kích, tương đương với việc khiến cô ta và Trương Tín Dĩnh hoàn toàn cô lập. Sau đó dùng thái độ khoan dung để tạo quan hệ tốt với Đỗ Song Lâm, lấy danh nghĩa xin lỗi để mà truyền tin việc xấu hổ của Trương Tín Dĩnh, sau đó lại làm cho Trương Tín Dĩnh tự nhận xấu về mình, vừa làm Trương Tín Dĩnh mất mặt, lại cũng làm cô ta mất mặt. Đúng là kế hay, một mũi tên bắn hai con chim.

Lại nghĩ tới vừa nãy dưới sự bức bách của Lý Đinh Sơn khiến có ba người liên tiếp nhảy ra nói chuyện giúp mình, như vậy mới hiểu Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng một sáng một tối không ngừng chiêu sát thủ. Lý Đinh Sơn dẫn ra ba người nói chuyện giúp cô ta, nhìn như là giúp một chút. Nhưng cuối cùng lại bị Hạ Tưởng nhẹ nhàng lướt qua, lợi dụng thành công chuyện Đỗ Song Lâm bị đánh mà kéo lại tình thế, còn rất đơn giản, khiến ba người vừa nói giúp cô ta phải khó xử.

Trương Thục Anh vừa xấu hổ vừa giận, vung tay tát Trương Tín Dĩnh một cái.

- Câm mồm, ở đây đâu đến lượt cô lên tiếng. Lập tức về nhà kiểm điểm cho tôi.

- Bác …

Trương Tín Dĩnh thật không ngờ Trương Thục Anh lại tát mình trước mặt mọi người. Theo cô ta thấy thì bác mình không có con, luôn quý cô ta như con gái, mắng cô ta vài câu còn hiếm chứ đừng nói động vào ngón tay của cô ta, không ngờ hôm nay, trước mặt nhiều người như vậy mà còn tát mạnh vào mặt mình. Cô ta thấy rất nhục nhã, rất xấu hổ, ôm mặt mà khóc lớn.

- Còn không mau cút.

Trương Thục Anh vẫn chưa hết giận.

Hội nghị thường vụ Huyện ủy đúng lịch cử hành. Trong hội nghị, Trương Thục Anh đại biểu Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy tuyên bố bổ nhiệm Lý Đinh Sơn. Lý Đinh Sơn chính thức tiếp nhận chức vụ Bí thư Huyện ủy huyện Bá, theo lệ thường thì cô ta sẽ nói một tràng dài nhưng lần này do Trương Tín Dĩnh vừa xảy ra chuyện nên cô ta không có tâm trạng, chỉ nói vài câu đơn giản rồi giao mic cho Lý Đinh Sơn.

Lý Đinh Sơn cũng không nói nhiều chỉ nói mấy câu khách sáo. Ông ta cảm ơn Thị ủy, Ủy ban nhân dân thành phố tin tưởng, nhất định không phụ sự ủy thác của Thị ủy, Ủy ban nhân dân thành phố. Hội nghị rất nhanh kết thúc, Trương Thục Anh vì trong lòng có tâm sự nên không nhận lời ở lại huyện Bá của Lý Đinh Sơn, nói là lập tức quay về thành phố Chương Trình. Chẳng qua mọi người đều biết cô ta nhất định phải đi thăm Trương Tín Dĩnh. Ánh mắt mọi người khác nhau, có người thấy không liên quan đến mình, có người vui mừng, có người lo lắng.

Thú vị chính là hai người Ngô Anh Kiệt và Đỗ Song Lâm bình thường có quan hệ vừa phải thì bây giờ lại ngồi gần nhau, thi thoảng nói đùa vài câu. Lại nhìn Lý Đinh Sơn bình tĩnh ngồi chính giữa, mọi người lại nghĩ đến vửa rồi ở bên ngoài y và Hạ Tưởng phối hợp quá kín kẽ. Mặc dù có muốn thừa nhận hay không thì mọi người đều rõ huyện Bá sẽ có một cục diện hoàn toàn mới, một vài lực lượng sẽ tổ chức lại. Có lẽ không bao lâu nữa sẽ có xung đột lớn do các lực lượng này va chạm với nhau.

Còn có một điểm đó là tất cả mọi người đều nhớ kỹ Hạ Tưởng kia. Một thanh niên còn trẻ vậy mà thành thư ký của Bí thư huyện ủy. Mặc dù cấp bậc của hắn bây giờ còn thấp nhưng trong mắt tất cả Thường vụ Huyện ủy thì Hạ Tưởng là người mà mọi người không thể bỏ qua.

Vài hôm sau, Lý Đinh Sơn đã hoàn toàn thích nghi với thân phận Bí thư huyện ủy. Hạ Tưởng cũng thành thư ký của ông ta, sửa đổi văn bản, bố trí lịch cho ông ta cũng dần quen tay hơn. Cổ Hợp bình thường ở trong Ban lái xe của huyện. Làm lái xe riêng của Bí thư huyện ủy, là người lái xe số 1 của huyện Bá, tất cả lái xe đều kính trọng y. Chỉ cần vừa đi làm là có người ân cần rót nước mời thuốc làm y thật sự rất thỏa mãn.

Ngoài việc cùng Lý Đinh Sơn ra ngoài, các lãnh đạo huyện khác đều không dám nhờ Cổ Hợp làm gì. Mà Lý Đinh Sơn vừa nhận chức nên cũng rất bận, cả ngày đều làm quen với một loạt chuyện ở Huyện ủy, vừa phải nghe các phòng trong huyện báo cáo công việc, bận tối mắt tối mũi nên không có thời gian đi đâu. Cổ Hợp lại thành người nhàn nhất trong ba người.

Chẳng qua y cũng không có vài hôm rảnh đã bị Hạ Tưởng sai đến thị trấn Cổ Trại cách 20km để điều tra nghiên cứu, xem xét thực địa việc trồng cây ở địa phương. Cổ Hợp vốn từ nhỏ ở nông thôn nên quen với hoa màu của nông dân, rất nhanh biết rõ tình hình. Y về liền vội vàng đến nói với Hạ Tưởng, quả nhiên không khác mấy so với suy đoán của Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng liền có biện pháp, quyết định chờ thời cơ phù hợp sẽ báo cáo với Lý Đinh Sơn.

Ngô Anh Kiệt và Đỗ Song Lâm dựa vào Lý Đinh Sơn là trong dự đoán của Hạ Tưởng. Khi nói chuyện thì Ngô Anh Kiệt đã ám chỉ mình là người của Hồ Tăng Chu. Sau khi được Lý Đinh Sơn tin tưởng, Ngô Anh Kiệt liền trình bày một cách đơn giản về tình hình huyện Bá. Trong mười một thường vụ chia làm ba phái. Phái bản địa do Phó chủ tịch thường trực huyện Lưu Thế Hiên cầm đầu, bao gồm Trưởng ban tổ chức cán bộ Hoàng Bằng Phi và Phó chủ tịch huyện kiêm trưởng phòng công an Vương Quan Thanh. Mặc dù Vương Quan Thanh không phải là thường vụ nhưng y giữ chức trưởng phòng công an nhiều năm, gần như tất cả các lãnh đạo trong Công an huyện đều do y đề bạt. Lưu Thế Hiên, Hoàng Bằng Phi và Vương Quan Thanh có quan hệ mật thiết với Trương Thục Anh. Tuy nói là phái bản địa nhưng không phải bọn họ đều là người huyện Bá, đây là do bọn họ ở huyện Bá nhiều năm, có quan hệ rất nhiều. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nếu nói phái bản địa đều là người địa phương, vậy ở đây còn có một phái hỗn hợp, vừa có người địa phương lại có người bên ngoài, do Phó bí thư Trịnh Khiêm cầm đầu. Bao gồm Bí thư đảng ủy Công an huyện Vương Toàn Hữu, Chính ủy Ban chỉ huy quân sự Quách Sáng và Trưởng ban Tuyên giáo Đỗ Song Lâm. Phái trung gian này không quá đoàn kết, chẳng qua bọn họ vừa không giúp phái bản địa, vừa không làm mất lòng phái từ ngoài đến, chỉ lo vùi đầu phát triển, khác với phái từ ngoài đến là luôn khiêm tốn, cũng không bồi dưỡng thế lực của mình.

Cuối cùng là phái bên ngoài tới gồm Chánh văn phòng Huyện ủy Ngô Anh Kiệt, Phó chủ tịch huyện Triệu Kiến Tô và Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dương Phàm. Phái bên ngoài đều là người bên ngoài đến huyện Bá công tác, đến từ các huyện khác hoặc là trực tiếp từ thành phố Chương Trình phái đến. Bọn họ cùng có đặc điểm chung là rất muốn phát triển, vừa muốn làm công việc vừa muốn tạo phúc một phương, dựa vào thành tích mà thăng chức. Phái từ ngoài tới bởi vì ôm khát vọng nên cần có người để dùng, qua đó nhất định phải có mâu thuẫn với phái bản địa.

Lý Đinh Sơn biết một ít tình hình thực tế mà Ngô Anh Kiệt nói. Tình hình này ba ngày trước khi ông ta nói chuyện với Hạ Tưởng thì về cơ bản đã đưa ra kết luận này. Hơn nữa cũng đã phân loại mấy thường vụ huyện ủy ra thì không khác mấy so với Ngô Anh Kiệt nói. Chẳng qua không đáng tin bằng chính bản thân Ngô Anh Kiệt kết luận.

Bởi sự suy đoán giống 100% như kết quả, hơn nữa từ trong quá trình nói chuyện thì ý tưởng của Hạ Tưởng rất rõ ràng, có lý lẽ, nhớ tên và bộ mặt của tất cả các thường vụ, còn có thể căn cứ bọn họ giọng điệu của bọn họ và số lần đến báo cáo công việc trong mấy ngày qua mà đưa ra suy luận đơn giản, hơn nữa còn nói rõ và phân tích với ông ta nên lôi kéo ai, nên xa lánh ai, nên giữ cự ly với ai, nên chèn ép ai làm cho Lý Đinh Sơn không thể không thầm than Hạ Tưởng đúng là một nhân tài quan trường trời sinh. Nghĩ đến việc Hạ Tưởng đối phó Trương Thục Anh và Trương Tín Dĩnh, hắn đã vừa biết tạo thế, vừa biết dựa thế. Hơn nữa trước đó còn đẩy Lưu Hà ra ngoài, đúng là cách chia lẻ để tiêu diệt từng bộ phận, thủ đoạn đúng là quá lão luyện.

Lý Đinh Sơn càng nghĩ càng cảm thấy mình thật may mắn có Hạ Tưởng ở bên cạnh giúp tốt hơn Văn Dương chỉ biết một chút thủ đoạn bao lần. Nghĩ đến Văn Dương, Lý Đinh Sơn lại nghĩ đến khi mình nói chuyện với Hạ Tưởng, nói đến việc Văn Dương không ngờ kéo về được tài chính mạo hiểm làm ông ta cũng rất kinh ngạc. Chẳng qua kinh ngạc trôi qua thì Lý Đinh Sơn lại không nghĩ nhiều, dù sao y cũng đã quyết định bỏ kinh doanh theo chính trị, công ty tốt hay xấu cũng không liên quan đến y. Y cũng sẽ không có ý ác muốn công ty đi vào đường phá sản.

Lý Đinh Sơn thực ra mà nói cũng là người rộng lượng, mặc dù có khi cũng không đủ cứng rắn.