Ý nghĩ về bước phát triển tiếp theo của thành phố Đan Thành, Hạ Tưởng quả thật là có, không những có mà còn có rất nhiều!
Thành phố Đan Thành là quê hương của hắn. Đời trước hắn tuy là một người làm ăn bình thường, nhưng rất quan tâm đến việc phát triển của thành phố Đan Thành, hơn nữa cũng cho rằng có nhiều nơi không hợp lý. Thành phố Đan Thành phát triển không nhanh không chậm, trong toàn tỉnh thì ở trong tình cảnh nửa vời. Nhưng so với tốc độ phát triển như bay của thành phố Yến, cùng với sự phát triển bay vọt của thành phố Tần Đường sau này, và sự phát triển nhảy vọt của cảng Hoàng Hoa, thì sự phát triển ổn định của thành phố Đan Thành sẽ thua chị kém em.
Nhưng so với thành phố Thủy Hằng, thành phố Ngưu thì thành phố Đan Thành lại có những điểm nổi bật, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho thành phố Đan Thành an phận thủ thường, không muốn phát triển thêm.
Vị trí địa lý của thành phố Đan Thành cực kỳ tốt, có khoảng cách rất gần với bốn tỉnh ở bốn hướng Đông Nam Tây Bắc, thậm chí được xưng là con đường lớn thông với bốn tỉnh. Nhưng có một điểm yếu là giao thông Nam Bắc phát triển, giao thông Đông Tây lại bị ức chế.
Thực ra không chỉ giao thông Đông Tây của thành phố Đan Thành phát triển chậm trong một thời gian dài, hiện trạng trong cả nước cũng là nam bắc có hai con đường huyết mạch thông xuyên cả nước, đông tây thì lại không. Toàn bộ tỉnh Yến cũng như vậy, hai con đường huyết mạch Nam Bắc cũng phải đi qua tỉnh Yến, nhưng giao thông Đông Tây thì cho dù là quốc lộ hay đường cao tốc cũng phát triển rất chậm, nhìn từ mọi góc độ thì cũng đều hạn chế việc giao lưu giữa tỉnh Yến và các tỉnh anh em.
Nhưng vấn đề giao thông không dễ giải quyết, không phải làm một lần là xong, chỉ có thể từ từ giải quyết. Hơn nữa việc cải thiện giao thông phải đầu tư rất lớn, không phải là chỉ một thành phố một tỉnh là làm được, phải phát động sức lực của nhiều tỉnh thậm chỉ là cả nước mới có thể làm được.
Ý tưởng của Hạ Tưởng thực ra là bổ sung dựa vào ý tưởng của Tào Vĩnh Quốc. Vị trí thành phố Đan Thành nằm ở phía Nam của tỉnh Yến, khoảng cách với tỉnh Dự gần hơn là thành phố Yến, đi về hướng Nam không đến 50 km là đã ra khỏi tỉnh, không đến 100 km là đến thành phố Dương An của tỉnh Dự. Hơn nữa thành phố Đan Thành cũng nằm dọc trên con đường chính Nam Bắc, cứ dọc theo xuống phía Nam, giao thông rất thuận tiện.
Đi theo hướng Đông không tới 100 km là đã tới tỉnh Tề, theo hướng Tây đi không đến 100 km là tới tỉnh Tây. Nhưng theo cảm nhận của người dân trong thành phố Đan Thành thì thấy tỉnh Tề và tỉnh Tây không gần bằng tỉnh Yến, là vì sao? Bởi vì dù đi theo hướng Đông hay Tây đều chỉ là tỉnh lộ, ngay cả quốc lộ còn không có huống hồ chi là đường cao tốc.
Tuy thành phố Đan Thành cách thành phố Yến gần 200 km, nhưng nếu đi đường cao tốc thì một tiếng mấy là tới nơi, mà còn có rất nhiều chuyến xe lửa để đi. Nhưng cho dù là đi hướng Đông hay hướng Tây thì tỉnh lộ chẳng những chật và khó đi mà còn có vô số xe ba bánh, xe nông chiếm đường, tốc độ không vượt quá 60 km/h, rất khó đi. Điểm quan trọng nhất là không có đường sắt.
Hạ Tưởng đương nhiên không muốn đề nghị phát triển hướng Đông hướng Tây phải có hiệu quả và lợi ích, không có đường sẽ rất khó đi, nếu làm đường sắt thì không thực tế cũng không có khả năng, đúng là ảo tưởng. Hắn muốn nói với Vương Tiếu Mẫn là, phải lợi dụng ưu thế tài nguyên khoáng sản phong phú ở vùng núi phía tây của thành phố Đan Thành để đổi lấy tài nguyên than đá ở tỉnh Tây. Lợi dụng các huyện sản xuất bông gòn và sản xuất các loại rau ở đồng bằng phía đông của thành phố Đan Thành, xây dựng một mối quan hệ cung cầu với tỉnh Tề.
Tỉnh Tây là một tỉnh lớn sản xuất than đá, có thể biết trước được là, trong thời gian ngắn tài nguyên than đá sẽ luôn chiếm một vị trí quan trọng trong cuộc sống của người dân trong nước, và không có gì có thể thay thế được. Tài nguyên khoáng sản ở vùng núi phía tây của thành phố Đan Thành vô cùng phong phú, nhưng bởi vì vùng núi phía tây luôn rất nghèo khó, thành phố Đan Thành lại không chú trọng khoáng sản, chỉ xem trọng vào ưu thế của khu khai thác mỏ Phong Phong, mà lại bỏ qua những tài nguyên khoáng sản phong phú khác còn có triển vọng hơn là việc khai thác mỏ. Cho dù nói khu vực khai thác mỏ Phong Phong của Hàm Đan vì có than để khai thác nên đã hình thành một khu nội rời xa thành phố Đan Thành, nhưng tài nguyên than đá không có giá trị cao bằng khoáng sản.
Hơn nữa bởi vì nguyên nhân khai thác qúa mức, tài nguyên than đá ở khu khoáng sản Phong Phong đã dần cạn kiệt. Vừa đúng lúc có thể phòng ngừa chu đáo, đưa một số công nhân khai thác than đến vùng núi phía tây trước để tiến hành giai đoạn đầu khai thác và tìm mỏ.
Ở hướng Đông, tỉnh Tề là một tỉnh lớn về sản xuất các loại rau. Ở thế hệ sau, việc tự sản xuất rau quả ở thành phố Yến không đủ thỏa mãn được nhu cầu của người dân, mỗi năm đều phải mua vào một lượng lớn rau quả từ tỉnh Tề, chi phí không những cao, còn làm mất đi cơ hội làm giàu của nông dân. Các huyện đồng bằng của thành phố Yến có đất đai màu mỡ, khí hậu thích hợp, rất thích hợp trồng rau quả chất lượng cao, nếu ở các huyện đều phát triển trồng trọt rau quả thì tin rằng chỉ trong vài năm sẽ trở thành nơi sản xuất rau quả chủ yếu được phân phối đến tỉnh Tề ở phía Đông, tỉnh Dự ở phía Nam, và thành phố Yến ở phía Bắc.
Công trình cung cấp rau xanh là một việc liên quan đến quốc kế dân sinh. Đời sau đã trải qua thời kì vật giá leo thang, tăng giá nhà ở, tăng giá xăng, nhà nước cũng không hoảng hốt, nhưng sau này giá cả thức ăn ngày một tăng, thì nhà nước đứng ngồi không yên, cuối cùng đành phải dùng sức mạnh chính trị để ức chế việc tăng giá của thức ăn.
Giá thức ăn tăng lên thì người dân đều phát hoảng. Đừng có xem thường một bó rau xanh, nó mà lên giá sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, rất kinh khủng, thậm chí còn nguy hại đến tăng trưởng kinh tế quốc dân.
Hạ Tưởng mơ hồ nhớ ra, trước khi hắn tái sinh, huyện Vĩnh Niên ở phía Đông thành phố Đan Thành đã thành lập khu sản xuất rau quả nhưng sản lượng không nhiều, chỉ đủ đáp ứng nhu cầu cho thị trường Đan Thành, đừng nói là đưa ra tỉnh ngoài, ngay cả cung ứng cho thành phố Yến cũng không đủ. Hắn còn nhớ, trước khi hắn tái sinh thì hướng Đông và hướng Tây của thành phố Đan Thành vẫn chưa xây dựng đường sắt hay đường cao tốc.
Năm đó, huyện Vĩnh Niên có một câu tục ngữ là: "Hành của Kê Trạch, tỏi của Vĩnh Niên, quốc lộ huyện Khâu ổ gà lởm chởm" —— Ý là, hành của Kê Trạch, tỏi của Vĩnh Niên nếu theo hướng đông đưa đến tỉnh Tề mà bán thì sẽ thu hoạch lớn, nhưng đi theo hướng đông sẽ đi ngang qua huyện Khâu, mà quốc lộ ở huyện Khâu lại gồ ghề…
Vì vậy ý tưởng tổng thể của Hạ Tưởng là, ở phía Đông xây dựng khu vực đẩy mạnh phát triển rau quả, chỉ hai huyện vẫn không đủ, bốn huyện cùng hợp sức, chỉ cần có quy mô, đảm bảo sản lượng và chất lượng, khách hàng sẽ đến tỉnh Tề để mua. Có được lợi ích kinh tế, dưới sự thúc đẩy từ các hướng, đường cao tốc có thể sớm được đề lên nhật trình, còn đường sắt có lẽ vẫn chưa thể.
Cho dù không thể vì vậy mà thi công một con đường cao tốc, nhưng cũng có thể vì vậy mà sữa chữa những ổ gà trên quốc lộ, nâng cao đẳng cấp, đồng thời ít nhất cũng đem lại lợi ích thực dụng cho nông dân ở đây. Nếu có thể huy động các huyện phía đông thành phố Đan Thành trở thành khu căn cứ rau quả lớn nhất của thành phố Yến, thì sẽ khiến cho nền kinh tế của thành phố Đan Thành phát triển nhanh và đem lại lợi ích lâu dài.
Tài nguyên khoáng sản ở phía Tây nếu muốn phát triển, cũng phải có ý tưởng và suy nghĩ như vậy.
Hạ Tưởng cũng không giấu diếm, từ từ nói ra hết mọi ý nghĩ của hắn.
Ngay từ đầu, khi nói đến khoáng sản và căn cứ rau quả, Vương Tiếu Mẫn còn tỏ vẻ mặt thoải mái, tuy là nghe rất chăm chú nghe nhưng trong mắt lại tỏ vẻ không quan tâm, rõ ràng là không đồng ý với ý tưởng của Hạ Tưởng.
Vẻ mặt Tào Vĩnh Quốc không có biểu hiện gì, cảm thấy đề nghị của Hạ Tưởng cũng không sâu xa.
Kể cả Hạ An cũng hơi kinh ngạc, trong lòng nghĩ anh trai nhìn vấn đề luôn luôn đúng, y kiến đề ra hôm nay lại quá bình thường, không có gì đặc biệt?
Nhưng Hạ Tưởng càng phân tích sâu vào trong, mổ xẻ những ảnh hưởng lâu dài về sự phát triển của hướng Đông hướng Tây, thì thần sắc của Vương Tiếu Mẫn càng ngày càng căng thẳng, trong sự căng thẳng còn có sự sợ hãi lẫn vui mừng.
Tào Vĩnh Quốc cũng tỏ ý tán thưởng, nếu nói nhìn xa trông rộng, thì những người có mặt ở đây cũng không ai bằng tầm mắt của Hạ Tưởng.
Hạ An lại liên tục gật đầu, xem ra có lúc y xem vấn đề lại quá đơn giản, vẫn là anh trai có con mắt nhạy bén, nhìn thấy được chiến lược thúc đẩy giao thông từ kinh tế, đúng là một bước đi hiệu quả.
Chờ Hạ Tưởng nói xong, Vương Tiếu Mẫn và Tào Vĩnh Quốc nhìn nhau, hai người ngầm hiểu ý cười.
- Tôi phải kính Tiểu Hạ một ly, cậu ấy đã cho tôi một ý kiến hay, cũng đã vạch ra một con đường sáng cho người dân Đan Thành. Tôi đại diện Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố Đan Thành, lấy danh nghĩa của tôi bày tỏ sự cảm ơn từ tận đáy lòng.
Thái độ của Vương Tiếu Mẫn nghiêm túc, giọng điệu nghiêm chỉnh, khiến cho mọi người ngồi ở đây đều cảm thấy ông ta rất chân thành. Tào Vĩnh Quốc cũng đứng lên, Hạ Thiên Thành hoảng hốt, vội vàng cầm ly rượu đứng lên, Hạ Tưởng và Hạ An cũng đứng lên, mọi người cùng nâng ly, một hơi uống cạn.
Trong lòng Vương Tiếu Mẫn vô cùng vui mừng, vì có một cái tết rất có ý nghĩa ở nhà họ Hạ. Đối với ông ta mà nói, trong vài năm sau thành phố Đan Thành đã xác định được hướng phát triển, không cần phải lo thành phố Đan Thành không duy trì phát triển trên đường cao tốc nữa. Tuy Hạ An là thư ký của ông ta, chỉ có thể miễn cưỡng nói là đủ tư cách, nhưng Hạ An có một người anh có con mắt tinh tường, đây không chỉ là may mắn của Hạ An mà còn là phúc tinh của ông ta.
Tính đi tính lại, từ lúc ông ta quen biết Hạ Tưởng đến nay có thể nói là gặp nhiều chuyện tốt, cho dù có bao nhiêu khó khăn, trắc trở thì đều có thể bình yên vượt qua. Không thể không nói, Hạ Tưởng quả thật là người đã đem lại may mắn cho người khác mà còn là người đáng được mọi người quý trọng, và cũng là một người bạn lâu dài.
Vương Tiếu Mẫn nhất thời cao hứng, cũng có hơi say, ở nhà họ Hạ uống thêm mấy ly, sau khi ăn xong thì nằm nghỉ ở phòng của Hạ Tưởng. Bí thư Thành ủy không ngại nghỉ ở trong nhà, liền khiến cho Hạ An cảm thấy rất an tâm và biết được sau này Vương Tiếu Mẫn nhất định sẽ xem y là người thân cận.
Mọi thứ, đều nhờ sự thông minh nhạy bén của Hạ Tưởng ban tặng. Vì Hạ Tưởng mà Bí thư Vương mới xem trọng y, Hạ An đã hạ quyết tâm, sau này nhất định phải làm việc thật tốt, học hỏi theo anh trai.
Buổi chiều chờ Vương Tiếu Mẫn tỉnh dậy, Tào Vĩnh Quốc mới rời khỏi nhà họ Hạ, Tào Thù Lê cùng đi thăm ông bà nội, vì ở nhà đang có khách nên Hạ Tưởng chờ tiễn Vương Tiếu Mẫn về rồi mới qua.
Trước khi đi Vương Tiếu Mẫn nắm chặt tay Hạ Tưởng cười nói:
- Tết năm nay vui thật, có ý nghĩa, có thu hoạch, có dư vị.
Hạ Tưởng cũng cười:
- Sau này Bí thư Vương có đến thành phố Yến, tôi phải đãi ngài một chầu, cám ơn ngài vẫn luôn quan tâm đến Hạ An.
Vương Tiếu Mẫn biết được ngụ ý của Hạ Tưởng, liếc sang nhìn Hạ An:
- Con người Hạ An rất thật thà, làm việc rất thận trọng, thích hợp làm những công việc ổn định… đừng vội, thời gian còn dài, cứ để cậu ấy theo tôi vài năm nữa.
Hạ Tưởng cũng thấy yên tâm, biết được ý của Vương Tiếu Mẫn trước khi ông ta rời khỏi thành phố Đan Thành nhất định sẽ dắt Hạ An đi theo… Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Hạ Tưởng ở nhà họ Tào cả buổi chiều, nói chuyện phiếm. Hai cụ già tinh thần còn rất tốt, rất yêu thương Hạ Tưởng, còn cho lì xì Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không lấy, Tào Thù Lê cố ý chọc hắn, cứ lấy lì xì đưa cho hắn, khiến cho hắn đỏ cả mặt, hắn tức giận liếc cô bé Lê một cái:
- Đã lớn rồi, mà còn đòi tiền lì xì nữa.
- Cho dù có lớn thế nào thì trong mắt ông bà nội vẫn còn là trẻ con.
Cô bé Lê vẫn còn dáng vẻ của đứa trẻ con, trước mặt ông bà nội vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn như đứa trẻ.
Hạ Tưởng liền đưa tay ngắt mũi cô ấy:
- Cẩn thận một chút đó, lát nữa sẽ tính sổ với em.
Vừa nói xong, cũng không biết như thế nào đã chọc giận Hạ Đông, Hạ Đông khóc "Oa" lên một tiếng, tiếng khóc vang dội, rõ ràng là tỏ vẻ không vừa lòng với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Hạ Đông một cái:
- Được, con giỏi lắm, còn nhỏ vậy đã biết bênh mẹ rồi.
Cả nhà đều cười ha hả.
Sáng sớm mùng một, Hạ Thiên Thành trịnh trọng lấy cuốn gia phả ra, treo giữa phòng, còn thắp nhang, bảo Hạ Tưởng và Hạ An cùng cúng tổ tiên. Hạ Tưởng cũng hiểu được tâm tư của cha, bởi vì từ khi hắn biết chuyện đến giờ vẫn chưa thấy cuốn gia phả được đem ra.
Năm nay là lần đầu phá lệ.
Cũng chứng minh rằng bây giờ cha đã công nhận thành tựu và nổ lực của hai anh em hắn, không làm thất vọng liệt tổ liệt tông nhà họ Hạ.
Người nhà đoàn tụ chỉ được mấy ngày, sáng sớm mùng hai, Hạ Tưởng liền chào tạm biệt cha mẹ và đi về, hắn cũng muốn ở với cha mẹ thêm hai ngày nhưng không được vì còn quá nhiều việc. Mùng hai là ngày cưới của Phương Cách, hắn nhất định phải có mặt.
Tào Vĩnh Quốc cũng cùng về chung, Phương Cách kết hôn ông ta cũng phải đến chúc mừng, với lại quan hệ giữa ông ta và Phương Tiến Giang thì không đến không được.
May là thành phố Đan Thành cách thành phố Yến không xa, 8 giờ sáng khởi hành 10 giờ mấy là đến kịp khách sạn Yến Kinh.
Khách sạn Yến Kinh rất náo nhiệt, trang trí đầy hoa tươi và bong bóng, một cảnh tượng rộn rã. Phương Cách và Lam Miệt đã thay đồ trang điểm xong, đứng trước cửa đón khách.
Phương Cách mặc một bộ vest màu đen, tinh thần rất sảng khoái, là do người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng sảng khoái, cậu ta luôn nở nụ cười chào đón khách. Lam Miệt mặc một bộ áo cưới màu trắng, sau khi trang điểm kỹ càng thì cũng rất xinh đẹp, kiều diễm.
Vương Vu Phân và Tào Thù Quân đưa Hạ Đông về nhà trước, còn Tào Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng và Tào Thù Lê tham dự lễ cưới của Phương Cách. Hạ Tưởng nắm chặt tay Phương Cách, hơi xúc động nói:
- Khi mới quen biết cậu, anh còn là một đứa trẻ bắt cá, chỉ chớp mắt giờ đã cưới vợ, thời gian trôi qua thật nhanh.
Phương Cách cười hi hi mà không nói gì, Lam Miệt không hiểu liền hỏi:
- Cái gì bắt cá? Phương Cách biết bắt cá hả?
Bắt cá là một câu chuyện cười mà Hạ Tưởng đã kể với Phương Cách. Là nói một thầy giáo và một cô giáo dắt một đám học sinh đi bơi, các học sinh nữ thì khoe dáng, còn học sinh nam ở một bên không thèm để ý chỉ nôn nao đi bắt cá, thầy giáo bùi ngùi nói:
- Học sinh nữ bây giờ dậy thì sớm thật, nhớ hồi trước, trong lớp của chúng tôi không ai có dáng người đẹp như vậy.
Cô giáo liếc y một cái, không đồng ý nói:
- Ai nói không có? Đương nhiên là có chứ.
Thầy giáo tỏ ra khó hiểu:
- Làm sao tôi không phát hiện ra?
Cô giáo liền cười y nói:
- Lúc đó anh đang bận bắt cá.
Hạ Tưởng chỉ là nói đùa, lúc hắn quen Phương Cách thì Phương Cách cũng đã trải qua tuổi bắt cá.
Lam Miệt thấy vẻ mặt cười xấu xa của Hạ Tưởng và Phương Cách, mà không trả lời câu hỏi của cô ấy, liền nóng nảy:
- Phương Cách, anh nói thật ra đi, có âm mưu gì vời Hạ Tưởng, đã giấu em làm chuyện gì xấu xa phải không?
Phương Cách vội lắc đầu.
Hạ Tưởng không màng tới lòng ghen của Lam Miệt, cùng Tào Thù Lê tay trong tay đi vào lễ đường, để lại Phương Cách thảm thương chịu sự nghi ngờ của Lam Miệt. Tào Thù Lê cười với vẻ mặt xấu xa, cô ấy đã nghe qua câu chuyện bắt cá của Hạ Tưởng, liền nói:
- Anh cũng xấu quá, trong đám cưới của người ta lại gây phiền phức, có phải có ý đồ bất lương gì không?
- Đương nhiên là không phải rồi.
Hạ Tưởng lắc đầu, cười hi hi:
- Anh muốn cho Lam Miệt biết, đàn ông khi đã kết hôn rồi cũng cần phải có không gian riêng, không phải nô lệ mặc cho vợ sắp đặt. Lam Miệt hẹp hòi quá, quản lý Phương Cách rất nghiêm, sẽ dễ để lại hậu quả, anh là muốn tốt cho cô ấy…
- Chỉ anh biết nói chuyện, biết gạt người khác.
Tào Thù Lê một lần nữa đi vào lễ đường của khách sạn Yến Kinh, nhớ lại kỷ niệm của cô ấy và Hạ Tưởng ở Yến Kinh tổ chức lễ đính hôn và đám cưới, trong lòng cảm thấy hạnh phúc, ngọt ngào.
Hôn lễ của Phương Cách tổ chức rất thành công, có không ít lãnh đạo của tỉnh thành đều thông qua cách thức khác nhau mà bày tỏ lời chúc mừng, Trần Phong cũng đích thân đến tham dự, cũng xem như đã rất nể mặt Phương Tiến Giang. Phương Tiến Giang bày tỏ sự hoan nghênh với bạn bè người thân, càng cảm kích Hạ Tưởng đã giúp Phương Cách sắp xếp cho buổi đám cưới.
Hạ Tưởng không chỉ để Tề Á Nam bố trí cho buổi lễ, còn cho Tôn Hiện Vĩ, Tiêu Ngũ đứng ra phụ trách một loạt việc như đón khách và duy trì trật tự. Nói chung là làm cho Phương Tiến Giang yên tâm, lại khiến cho Phương Cách bớt lo lắng, càng khiến cho Lam Miệt hài lòng.
Bởi vì Phương Tiến Giang mới tới thành phố Tần Đường nhậm chức, mọi việc còn lộn xộn, Phương Cách lại một mực đòi tổ chức đám cưới trong tết, khiến cho ông ta sứt đầu mẻ trán. Ông ta đã quen nuông chiều Phương Cách, cũng không muốn phê bình Phương Cách, đang lúc rầu rĩ, thì nghe nói Hạ Tưởng đã lo tất cả mọi thứ nên vừa vui mừng vừa cảm kích.
Trong quan trường người đi trà lạnh là chuyện thường. Ông ta rời khỏi, tuy là có dặn dò Hạ Tưởng chiếu cố Phương Cách nhưng nếu Hạ Tưởng xem như gió thoảng ngang tai thì ông ta cũng không làm gì được hắn. Đến thành phố Tần Đường, ông ta cũng không biết đến khi nào mới có thể quay về thành phố Yến, có lẽ sau này không còn được làm chung một chỗ với Hạ Tưởng nữa, người đi rồi thì tình cảm cũng phai nhạt.
Không ngờ con người Hạ Tưởng cũng rất tốt, trọng tình cảm trọng bạn bè, không những giúp Phương Cách sắp xếp chu đáo mà còn không lấy một đồng nào, khiến cho Phương Tiến Giang rất cảm kích. Trong quan trường lợi ích là số một, nhưng cũng có người có tình có nghĩa, sau này cứ để Hạ Tưởng và Phương Cách là bạn tốt của nhau, Hạ Tưởng là một chàng thanh niên đáng để phó thác.
Tuy quan hệ giữa Hạ Tưởng và Phương Tiến Giang không chặt chẽ lắm, nhưng vẫn luôn cảm kích sự giúp đỡ của Phương Tiến Giang đối với hăn, với lại giữa hắn và Phương Cách coi như rất tâm đầu ý hợp, đương nhiên còn có mối quan hệ thân như chị em giữa Lam Miệt và Tào Thù Lê, và Lam Miệt vẫn luôn hết mực yêu thương Hạ Đông, khiến Hạ Tưởng luôn ghi nhớ trong lòng.
Luôn nhớ cái tốt của người khác, luôn biết ơn những ai đã từng giúp mình, đạo lý làm người của Hạ Tưởng là phải có lòng tốt làm việc tốt, nhưng tuyệt đối không nương tay đối với những kẻ bại hoại hại nước, hại dân hoặc là châu chấu thương trường.
Tính toán thời gian, hôn lễ vừa kết thúc, Hạ Tưởng đã gọi điện cho bên Bắc Kinh, bên Bắc Kinh dĩ nhiên không phải chỉ một người, trước tiên là Liên Nhược Hạm, sau đó là Khâu Tự Phong, sau nữa là Cổ Ngọc, và cuối cùng là Mai Hiểu Lâm. Đương nhiên hắn cũng không quên gọi điện cho Lý Ngôn Hoằng để hỏi thăm và chúc tết.