Quan Thần

Chương 666: Lý luận về dao làm bếp



Cổ Ngọc từ bên ngoài đi vào với hai tay ướt. Đôi tay nhỏ bé trắng mịn bị lạnh mà đỏ bừng, vừa thấy Hạ Tưởng đã nói:

- Mau giúp em lấy một con dao, em muốn giết anh...

Hạ Tưởng hoảng sợ:

- Em giết anh làm gì?

- Ái chà, em nói nhầm, là muốn giết cá.

Cổ Ngọc nghịch ngợm mà mỉm cười, quay đầu lại hướng trong sân nhìn liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói

- Ông nội làm sao mà tức giận thế? Có phải anh đem chuyện của hai chúng ta nói cho ông không, nên ông mới giận?

"..." Hạ Tưởng dở khóc dở cười, nữ nhân có lối suy nghĩ không giống với nam nhân, điểm xuất phát để xem xét vấn đề cũng kém rất nhiều, hắn đang muốn xoay người vào bếp lấy dao, ánh mắt liền nhìn vào tay Cổ Ngọc, không khỏi quan tâm nói.

- Tay em bị lạnh mà đỏ hết rồi, đừng để da tổn thương vì lạnh. Da của em mỏng, bị tổn thương do giá lạnh dễ để lại vết thương, sẽ không đẹp nữa.

Cổ Ngọc ngây ngẩn cả người, đôi mắt đẹp nhìn Hạ Tưởng không chớp, vừa mừng vừa sợ:

- Anh thật sự quan tâm em?

Hạ Tưởng gật gật đầu, hắn quả thật có chút cảm tình với Cổ Ngọc. Thích tính cách đơn thuần và nghịch ngợm, còn có sự vui vẻ bẩm sinh của cô, cùng một chỗ với Cổ Ngọc, làm cho người ta cảm thấy thoải mái và sung sướng.

Cổ Ngọc bỗng chốc cảm động, liền nhào vào lòng của Hạ Tưởng, ô ô mà khóc lên:

- Anh là người rất xấu, em nghĩ rằng anh chỉ là lừa em một lần, về sau không bao giờ để ý tới em nữa, em còn khóc thầm vài lần. Gặp anh muốn hỏi anh, lại sợ anh chê cười em.

Cổ Ngọc khóc giống như một cô bé con, khóc nức nở làm cho người ta thấy thương xót, Hạ Tưởng đang ôm cũng không thể đẩy Cổ Ngọc ra, nhưng bởi vì hai người đang đứng ở trước cửa, sợ để lão Cổ nhìn thấy, hắn liền ôm Cổ Ngọc lui lại sau mấy bước.

Không ngờ Cổ Ngọc hiểu lầm ý tứ của Hạ Tưởng, mặt đỏ tới mang tai:

- Anh muốn làm gì? Ban ngày ban mặt, ông nội còn ở bên ngoài, anh đừng xằng bậy!

Hạ Tưởng dở khóc dở cười, trí tưởng tượng của Cổ Ngọc thật phong phú, nghĩ rằng hắn sẽ giữa ban ngày làm chuyện đó, chẳng lẽ động tác của hắn vậy làm cho cô suy nghĩ? Lập tức không thể không kìm nổi cười, bởi vì lúc Cổ Ngọc ôm hắn, ôm lấy cả cánh tay của hắn, nên hắn không thể giơ tay lên, vì vậy khi ôm Cổ Ngọc, tay ôm xuống phía dưới một ít, liền chạm vào mông Cổ Ngọc.

Làm như hắn có suy nghĩ xấu thì phải.

Hiện tại Hạ Tưởng cũng không có tâm suy nghĩ lệch như vậy, trong lòng hắn có việc không thể bỏ xuống được, nên một chút hứng thú cũng không có. Tuy nhiên ôm Cổ Ngọc vào trong ngực cảm giác cũng quả thật không tồi, chỗ hai tay chạm vào cũng là xúc cảm mười phần, nhưng nhịn một chút, vẫn là buông tay, nhỏ giọng nói:

- Đừng làm cho ông nội thấy, mau buông tay.

Cổ Ngọc nghe lời mà buông Hạ Tưởng ra, lại giống như dỗi mà đem đôi tay nhỏ bé ửng đỏ duỗi đến trước mặt Hạ Tưởng:

- Nhưng lạnh, giúp em hà hơi làm ấm đi.

Hạ Tưởng đem tay Cổ Ngọc - quả thật là mỹ nhân như ngọc, ngọc thủ động lòng người - nắm ở trong lòng bàn tay, chăm chỉ thổi vài hơi ấm.

Như vậy Cổ Ngọc mới vui vẻ, nhanh chóng hôn Hạ Tưởng một cái:

- Em đi nấu cơm cho anh, nhớ kỹ, cố gắng làm ông nội vui. Ông cũng già rồi, có nhiều lúc tính tình giống trẻ con.

Thực ra Hạ Tưởng đã sớm muốn đi khuyên nhủ lão Cổ, hắn lấy dao giúp Cổ Ngọc, đi ra bên ngoài, còn chưa đưa dao cho Cổ Ngọc, đã thấy lão Cổ từ sau núi giả đi qua.

Lão Cổ thấy trong tay Hạ Tưởng cầm dao làm bếp, gương mặt đang nghiêm bỗng nhiên mỉm cười:

- Thế nào. Muốn cùng tôi rèn luyện?

Hạ Tưởng cũng cười:

- Phải đấu văn, không cần võ đấu. Phải phát huy tinh thần quân tử động khẩu bất động thủ, nhưng khi động khẩu, nếu một tay cầm dao, một tay giảng đạo lý, khẳng định sẽ vô hình mà mang đến áp lực cực lớn cho đối phương.

Lão Cổ nghe thấy Hạ Tưởng nói bóng nói gió:

- Có chuyện thì nói rõ, đừng có nói vòng vo với tôi, tôi là người thô thiển, không giống các cậu người có văn hoá, làm việc rất thích kiểu đầu tiên là nói ba, sau đó mới nói tiếp cho tôi biết ba là từ một cộng hai mà có, hoặc là từ một cộng một lại cộng một mà có, rất phiền toái.

Hạ Tưởng đưa dao cho Cổ Ngọc:

- Dao ở trong tay người xấu, có thể dùng để giết người. Nhưng ở trong tay Cổ Ngọc, lại có thể dùng để giết cá làm món ăn ngon. Sai không phải do dao, mà do người dùng.

Hắn tiến lên dìu đỡ lão Cổ, cười ha hả

- Nhiều tuổi, ít tức giận cho thoải mái. Tức làm hại sức khỏe, tức giận người khác, vừa hại sức khỏe của mình vừa chẳng đạt được kết quả gì chỉ phí sức.

Lão Cổ không cảm kích, bỏ tay Hạ Tưởng ra:

- Tôi còn đi được...

Đi nhanh về phía trước vài bước mới nói.

- Có chuyện thì nói thẳng, nói vòng vo nữa là tôi không nghe đâu.

Hạ Tưởng đuổi kịp lão Cổ, theo ông đi vào một cái đình. Đình không lớn, bên trong có một bàn tròn, trên bàn tròn có khắc bàn cờ có bày quân cờ. Lão Cổ ngồi xuống. Hạ Tưởng cũng đi theo ngồi ở đối diện, tùy tay cầm lấy một quân cờ, cười nói:

- Cháu đi không phải con đường gia tộc, nói thô tục chút là con đường dao làm bếp.

Lão Cổ lập tức có hứng thú:

- Tôi mới nghe nói qua con đường trung gian, hay con đường tả khuynh, chứ chưa nghe nói qua con đường dao làm bếp, cậu nói một chút xem con đường dao làm bếp là làm sao.

- Cháu trợ giúp Khâu gia mưu cục, lại liên hợp Mai gia, ở mặt ngoài là trợ giúp thế lực gia tộc lớn mạnh, trên thực tế theo góc độ khác mà nói, là làm suy yếu thực lực Ngô gia và Phó gia. Bởi vì sau khi tầm quan trọng của tỉnh Yến được đề cao, khiến rất nhiều người nghe tin lập tức hành động, thế lực các nhà đều muốn nhúng tay vào thế cục tỉnh Yến. Cháu nghĩ nếu Khâu gia thực lực yếu nhất tỉnh Yến tiến quân tỉnh Yến, không cho Ngô gia thừa cơ nắm bắt vị trí Trưởng ban thư ký, Ngô gia sẽ không thể tại tỉnh Yến một mình độc tôn.

Hạ Tưởng một bên đùa nghịch quân cờ trong tay, một bên chậm rãi nói.

- Ngụy biện, vẫn là để Khâu gia mượn cơ hội lớn mạnh thực lực, tương đương là để thế lực gia tộc nhúng tay vào chuyện của tỉnh Yến, chẳng khác nào là cậu vẫn lấy lòng Khâu gia và Mai gia.

Lão Cổ vẫn là thở hổn hển nói.

- Ông Cổ, nếu ông để Hàng Trình Viễn tới tỉnh Yến, thuận lợi đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, sẽ có kết quả gì?

Hạ Tưởng hỏi lại một câu.

- Ít nhất có thể ngăn cản thế lực gia tộc tiến thêm một bước khống chế tỉnh Yến.

- Ở mặt ngoài xem là vậy. Thực ra là không phải.

Hạ Tưởng cẩn thận phân tích tình hình cho lão Cổ

- Ông nghĩ, cho dù Hàng Trình Viễn như ý lên làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, ông ta một mình thế đơn lực mỏng, ở tỉnh Yến sẽ có bao nhiêu tiếng nói? Hoặc là bị Phó bí thư ép tới mức không ngẩng đầu lên được, hoặc là bị Bí thư Diệp áp chế, mà ở trong hội nghị thường vụ, lại có không ít thế lực gia tộc liên kết, căn bản là ông chẳng làm được gì! Như vậy ở trước mặt ông ta chỉ có hai con đường có thể đi, một là dựa vào Bí thư Diệp hoặc Chủ tịch tỉnh Phạm, hoặc là dựa vào Ngô gia, Mai gia hoặc Phó gia đã chen vào thế cục tỉnh Yến. Nhưng mặc kệ là lựa chọn gì, đều không có quyền tự chủ, cũng chẳng làm được gì mấy, không trở thành con rối của Bí thư Diệp hoặc Chủ tịch tỉnh Phạm, thì là bị phụ thuộc mấy nhà kia, liền giống như Trưởng ban thư ký Tiền ở tỉnh Yến vài năm mà vẫn không có mở ra tình hình mới...

Lão Cổ chân mày cau lại:

- Có chút thú vị, tiếp tục nói đi.

- Đối với thế lực gia tộc, nên phân tán chứ không nên chặn, với thực lực hiện tại của bốn nhà, chặn cũng chặn không được. Cũng không biết vị chiến hữu ông nói là người thế nào, dù sao ông ấy muốn cho Hàng Trình Viễn tới tỉnh Yến để cân bằng thế cục không phải một nước cờ tốt, bởi vì Hàng Trình Viễn chả có quan hệ gì, tới tỉnh Yến lại càng không có uy vọng, đừng nói cân bằng thế cục, cuối cùng không bị thế cục san bằng là tốt lắm rồi. Cháu nghĩ Hàng Trình Viễn tới tỉnh Yến rồi chỉ có một kết quả, đó là tiền đồ chính trị ảm đạm, không có gì làm, cuối cùng chật vật kết thúc.

Lời Hạ Tưởng nói làm trong lòng lão Cổ nổi lên sóng to gió lớn.

Ông vốn nghĩ rằng tuy Hạ Tưởng tại tỉnh Yến mạng lưới quan hệ thâm hậu, nhưng là người trong cuộc thường mê muội thiếu sót, không nghĩ tới, Hạ Tưởng nhảy ra phạm trù tỉnh Yến, đứng ở thủ đô trông về tỉnh Yến phía xa, lấy một ánh mắt của người ngoài cuộc phân tích thế cục tỉnh Yến, cũng có thể nói rất hiểu biết.

Nhiều quan điểm còn rất sắc bén, làm cho người ta không thể không tin phục.

Lão Cổ có cảm giác một lần nữa nhận thức Hạ Tưởng, quen Hạ Tưởng càng lâu, càng phát hiện ra chỗ hơn người của hắn càng nhiều, thật sự là làm cho người ta không hiểu vì sao hắn trẻ tuổi như vậy, lại có được ánh mắt nhạy bén và lịch duyệt hơn người như thế?

- Con đường dao làm bếp của cậu nghĩa là sao?

Lão Cổ vẫn có nghi vấn muốn hỏi.

- Các thế lực ở Tỉnh Yến rải rác, bí thư và Chủ tịch tỉnh làm theo ý mình, trong các ủy viên thường vụ cũng có phe phái, trong mấy ủy viên thường vụ Lý Ngôn Hoằng và Cao Tấn Chu là phe Ngô gia, Thôi Hướng và Mã Tiêu là phe Phó gia, Mai Thái Bình thì không cần phải nói, bản thân ông ấy chính là đời thứ hai của Mai gia. Hiện tại vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy bị bỏ trống, bốn nhà đều muốn tranh thủ. Phó gia có động tĩnh hay không cháu không rõ lắm. Khâu gia và Mai gia dù sao đã đạt thành thỏa hiệp, cùng liên kết để Khâu gia đắc thủ, mà Ngô gia là giữ thái độ phản đối kiên quyết. Cháu đã ở trước mặt Ngô Tài Dương chịu đựng tức giận rồi...

Hạ Tưởng ha hả cười, vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Tuy rằng nói quan hệ giữa cháu và Ngô gia phức tạp nhất, theo lý thuyết cũng là thân cận nhất, nhưng cháu cũng không muốn để Ngô gia nắm bắt ngai vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, bởi vì nếu Ngô gia đắc thủ, đối với toàn bộ thế cục tỉnh Yến bất lợi, không phù hợp ý của lãnh đạo muốn cân bằng cục diện tỉnh Yến.

- Cân bằng, chính là muốn để bốn nhà đều được lợi, lại có chế ước lẫn nhau, mới đạt tới một cục diện cân bằng, mới khiến thế cục tỉnh Yến không đến mức bị một nhà khống chế. Chỉ có cục diện chế ước lẫn nhau, mới là một cục diện yên ổn đoàn kết.

Cuối cùng Hạ Tưởng tung ra lý luận dao làm bếp của hắn.

- Cháu để Khâu gia tranh thủ vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, có lợi cho Khâu gia, họ sẽ cảm kích cháu. Cảm kích của Khâu gia chính là con dao làm bếp khi cháu và Mai gia đàm phán, Mai gia có thể xem thường phân lượng của cháu, nhưng phải coi trọng uy lực con dao trong tay cháu. Sau khi cháu giúp Khâu gia và Mai gia liên kết, hai nhà chiếm được ưu đãi, bọn họ sẽ đều cảm kích cháu. Sự cảm kích của họ chính là một con dao làm bếp càng to khi cháu đối diện với áp bức của Phó gia và uy hiếp của Ngô gia...

- Ha ha ha ha...

Lão Cổ rốt cục hiểu rõ lý luận dao làm bếp của Hạ Tưởng là gì, ngửa mặt lên trời cười to.

- Hay cho một con dao làm bếp to lớn, hay cho một con dao làm bếp dọa người, Tiểu Hạ, hôm nay xem như cậu làm tôi sợ, cũng thuyết phục được tôi

Hạ Tưởng quả thật đoán đúng, lão Cổ tung Hàng Trình Viễn ra, chính là được người khác nhờ thử phản ứng của Hạ Tưởng, bởi vì gần đây hành động của Hạ Tưởng ở thủ đô không chỉ khiến cho Ngô gia bất mãn, cũng khiến vài lãnh đạo cao cấp vốn đang phản đối thế lực gia tộc rất là bất mãn, cố ý gõ gõ Hạ Tưởng, đừng quá đáng

Lão Cổ chính là ứng cử viên tốt nhất để gõ và thử Hạ Tưởng.

Thực ra theo ý lão Cổ, không cần thử Hạ Tưởng, trực tiếp tìm hắn khởi binh vấn tội là được. Không nghĩ tới, có lãnh đạo cao cấp không đồng ý, nói là thử một chút phản ứng của Hạ Tưởng, tìm hiểu ý tưởng thực sự của hắn. Lão Cổ cảm thấy Hạ Tưởng nếu đã làm chuyện trợ giúp Khâu gia, cũng không có gì, nhưng vẫn nghe theo lời nhân vật sau lưng nói, tung ra Hàng Trình Viễn tới thử Hạ Tưởng.

May mắn, may mắn, trong lòng lão Cổ thầm kêu may mắn, vẫn là người nọ lợi hại, nói là Hạ Tưởng chưa chắc như ở mặt ngoài là muốn đi con đường gia tộc, bởi vì theo ông ta quan sát Hạ Tưởng, trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng dường như còn không nông cạn đến như thế, nếu hắn muốn theo con đường gia tộc, thì phải đầu phục Ngô gia từ hai năm trước, chứ không phải hiện tại mới lựa chọn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Thái độ Ngô Tài Dương ra sao?

Lão Cổ ý thức được không thể xem nhẹ lực ảnh hưởng của Ngô gia, hỏi Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng đem tình cảnh khi gặp Ngô Tài Dương nói ngắn gọn cho ông, cười khổ một tiếng.

- Cuộc gặp mặt cùng bộ trưởng Ngô là ra về không vui, hơn nữa cũng có khi còn chọc ông cụ tức giận, ở Ngô gia, coi như cháu là người xấu rồi.

- Hừ, ông ta có gì mà phải sợ, ông ta dám làm gì cậu, tôi sẽ bảo vệ cậu, tôi sẽ đảm nhận làm con dao làm bếp khác, thể diện của tôi đừng nói Ngô Tài Dương phải cấp, ngay cả lão Ngô cũng phải nể ba phần.

Lão Cổ cũng là hăng hái, khó được thể hiện khí thế.

Hạ Tưởng ha hả cười:

- Ông đừng nói, cháu thật là có ý này, tuy nhiên đến lúc đó ông nhất định phải giúp cháu, nếu không lúc cháu giơ dao lên mới phát hiện, hoá ra trong tay chỉ có chuôi, không có lưỡi, sẽ chẳng dọa được ai.

- Tôi khi nào thì nói chuyện không giữ lời? Trừ phi tôi chết, nếu không, tôi nhất định làm một con dao làm bếp của cậu.

Lão Cổ đập bàn một cái.

- Tôi cũng không tin, bốn lão già Ngô, Mai, Khâu, Phó, có thể muốn làm gì thì làm được?

Ngay cả lão Cổ cũng dễ dàng nói ra xếp hạng của bốn nhà Ngô, Mai, Khâu, Phó, thì có thể thấy được quả thật hiện tại thế lực bốn đại gia tộc không phải là nhỏ, ngay cả quân đội cũng là cam chịu thực lực của bọn họ.

Hạ Tưởng cũng trong lòng tò mò, hỏi:

- Ông Cổ, vị lão chiến hữu của ông rốt cuộc là ai thế?

Lão Cổ ha hả cười, khoát tay:

- Đừng hỏi nhiều như vậy, lúc cần biết tự nhiên cậu sẽ biết. Nếu cậu theo lối suy nghĩ của cậu mà làm tiếp, đừng nói tôi không dám cam đoan, ít nhất lúc tôi còn sống, tôi có thể bảo vệ cậu không bị người khác làm thương tổn. Nếu ai dám động đến cậu, đầu tiên phải hỏi tôi một chút xem có đồng ý hay không!

Có lời hứa đáng giá nghìn vàng của lão Cổ đảm bảo, Hạ Tưởng liền kiên định rất nhiều:

- Cảm ơn, cảm ơn ông Cổ. Có trong tay con dao làm bếp chém sắt như bùn của ông, cháu có thể đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, bách chiến bách thắng.

Lão Cổ ha hả mỉm cười, tuy nhiên vẫn là không có lạc quan mù quáng

- Dao làm bếp đấu dao làm bếp, chúng ta không bị thua. Nhưng cẩn thận âm mưu quỷ kế của đối phương, liền phải cẩn thận đề phòng. Tôi dùng kế không giỏi, tính toán hay nhiễu loạn, cậu thì giỏi, thì do cậu tự ứng phó là được.

Lời này dường như không phải lời khen, bởi vì lúc lão Cổ nói, luôn nhếch miệng. Hạ Tưởng cũng không thèm để ý nhiều như vậy, cười hỏi:

- Hôm nay cháu có được ăn cơm không?

- Có, đương nhiên là có, Con bé Cổ Ngọc làm không ít, đều là thứ cậu thích ăn.

Nói đến Cổ Ngọc, lão Cổ bỗng nhiên nhớ tới cái gì.

- Đúng rồi, Cổ Ngọc gần đây hay nhắc tới cậu, có đôi khi còn đỏ mặt, có phải cậu đã làm gì nó hay không hả?

- Không có, tuyệt đối không có!

Hạ Tưởng hiên ngang lẫm liệt mà một mực phủ nhận.

- Ông có thể nói cháu, nhưng không thể nghi ngờ lung tung cháu gái mình, đúng hay không? Cổ Ngọc là cô gái tốt, không phải người tùy tiện.

- Cả đời tôi chỉ có một nữ nhân, là tình cảm từ những năm tháng cách mạng, nói thật, tôi không quá hiểu biết cô gái hiện tại muốn cái gì thích cái gì, tuy nhiên tôi biết rõ, Cổ Ngọc rất có hảo cảm với cậu, nếu cậu có ý đồ gì xấu, nó tuyệt đối không thể tránh được, cho nên tôi muốn cảnh cáo cậu một chút, Tiểu Hạ, cậu cũng không được lợi dụng Cổ Ngọc, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu.

Hạ Tưởng trong lòng lộp bộp một chút, có đôi khi không phải hắn muốn như thế nào, mà là việc luôn phát sinh ngoài ý muốn. Hắn thực không muốn lợi dụng, nhưng có mỹ ngọc thơm ngát trong lòng, hắn là nam nhân bình thường, không kiềm chế được cũng rất bình thường.

Đương nhiên, lý do có đầy đủ thế nào cũng không có thể giải thích với ông. Sau này phải nói cô bé ngốc Cổ Ngọc cho tốt, đừng có luôn ở trước mặt lão Cổ thất thần, khiến lão Cổ nhìn ra manh mối gì sẽ không tốt lắm, giống như hắn gặp một người yêu một người

Trên thực tế cho tới bây giờ, chỉ có vài nữ nhân hắn yêu thực sự, Tào Thù Lê là không cần phải nói, Liên Nhược Hạm là một, Tiếu Giai cũng có cảm tình có nguyên nhân ở bên trong, cuối cùng chính là Cổ Ngọc, hắn hiện tại cũng quả thật có chút tình cảm với Cổ Ngọc

Mà đối với Mai Hiểu Lâm... Có lẽ thật sự chỉ thích hợp làm một hồng nhan tri kỷ.

Giữa trưa, Cổ Ngọc làm một bàn đồ ăn phong phú rất ngon miệng, Hạ Tưởng và lão Cổ khá vui vẻ, liền mở một chai rượu, uống vào mấy ngụm. sau khi ăn ít đồ ăn, Cổ Ngọc liền ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn để hỏi trưng cầu ý kiến của hai người.

Lão Cổ nói:

- Ăn ngon, là lần cháu nấu ăn ngon miệng nhất từ trước đến nay

Hạ Tưởng cũng tốt:

- Ăn ngon thật, tuy nhiên nếu dựa theo cách anh nói thay đổi một chút, thì càng ngon hơn.

Cổ Ngọc vội hỏi:

- Là cái gì?

- Cho ít nước tương thôi.

Cổ Ngọc bực mình, làm bộ muốn đánh Hạ Tưởng, làm cho ông nội có vẻ mặt hồ nghi mà nhìn chăm chú Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, Cổ Ngọc sợ tới mức lè lưởi, vội vàng thu tay, giải thích:

- Trước kia ở tổ lãnh đạo, anh ấy tính tình tốt, có cô nữ đồng sự hay nói đùa với anh ấy, động cái là đánh anh ấy, cháu cũng đi theo bắt chước làm vậy.

Bịa, cực kỳ bịa chuyện, Hạ Tưởng nheo mắt nhìn Cổ Ngọc một cái, phát hiện trong mắt Cổ Ngọc cười giảo hoạt, nghĩ thầm rằng nữ nhân đơn thuần cũng có một tâm tư phức tạp, Cổ Ngọc cũng biết gạt người.

Sau khi nói chuyện, Hạ Tưởng cùng ông Cổ nói trong chốc lát, lại hàn huyên tán gẫu thế cục trước mắt. Lão Cổ không nói ông là người phát ngôn cho ai, Hạ Tưởng cũng không có hỏi nhiều. Dù sao hắn cũng rõ ràng lập trường của ông, biết về sau nên nói chuyện như thế nào với lão Cổ.

Buổi chiều hơn hai giờ, lúc chuẩn bị ra về, lão Cổ nhận một cuộc điện thoại. Tiếp điện thoại xong, cao hứng mà nói với Hạ Tưởng:

- Có một cuộc gặp, cậu nhất định phải tham gia.

Hạ Tưởng thấy vẻ mặt tươi cười của ông, liền hỏi:

- Có chuyện tốt gì hả ông?

- Là một buổi họp mặt chúc tết nội bộ, chính là sẽ không công bố ra ngoài để thăm hỏi một vài đồng chí cán bộ lão thành, cậu có thể theo đi cùng, đến lúc đó sẽ có một vài lãnh đạo trung ương tham gia.

Cơ hội tốt, Hạ Tưởng mỉm cười:

- Đương nhiên tốt, mở mang kiến thức cũng là chuyện tốt.

Chào tạm biệt lão Cổ, Cổ Ngọc đưa Hạ Tưởng ra cửa, đưa đến tận bên ngoài, cô mới nhỏ giọng nói:

- Khi nào anh lại đến thăm em.

Hạ Tưởng lắc đầu:

- Mấy ngày nay là không có thời gian, phỏng chừng còn phải quay về thành phố Yến. Anh cùng lắm ở thủ đô nốt ngày mai, ngày kia phải trở về!

Hạ Tưởng mùng 7 còn phải trực, tuy hắn là bí thư, không đi cũng không ai nói gì, nhưng hiện tại quận Hạ Mã là lúc đi vào quỹ đạo, hắn phải làm gương tốt dẫn đầu.