Mặc dù trong những khoảng thời gian qua thì Hạ Tưởng ở bên cô là nhiều nhất, tuy nhiên phụ nữ dù sao vẫn là phụ nữ, nghĩ tới Hạ Tưởng chăm sóc Liên Nhược Hạm trong mấy ngày liên tiếp thì trong lòng cô cũng không quá thoải mái.
Cũng may quả thật Hạ Tưởng là người cẩn thận, nói cho cô biết rằng hắn luôn phải đi lại bận rộn, bất kể là lời nói có thật tâm hay không thì tóm lại là hắn rất để ý đến tâm tư, suy nghĩ của cô, cố gắng để cô an tâm, không lo lắng. Vì thế, trong lòng cô lại tràn đầy sự ấm áp, đồng thời cũng có một ít sự tự trách mình. Trên thực tế, Hạ Tưởng đã dành không ít cho cô và đứa con, người mà nên oán hận và bất mãn với Hạ Tưởng chắc chắn phải là Liên Nhược Hạm thì mới đúng.
Tào Thù Lê cũng có chút hy vọng sau khi thường xuyên gặp mặt Liên Nhược Hạm thì sẽ tìm cách để ở cùng một chỗ với Liên Nhược Hạm, điều này sẽ tạo ra một hạnh phúc mới, chẳng những cô và Liên Nhược Hạm sẽ quên đi việc cùng tranh đoạt một người đàn ông, mà lúc đó bọn cô còn có thể trở lại khoảng thời gian tốt đẹp như những ngày trước.
Đàn ông thì luôn tạo ra sự đau lòng, Tào Thù Lê biết rõ rằng một người phụ nữ mà muốn hạnh phúc thì nhất định phải khoan dung trong tình cảm. Yêu một người chính là phải tiếp nhận cả khuyết điểm của người ta, hôn nhân cũng vậy, điểm khó xử của hôn nhân chính là khi kết hôn rồi thì có thể có nhiều thời gian để quan hệ tình dục với nhau nhưng lại thiếu đi khoảng thời gian trao đổi, thông cảm với nhau.
Hạ Tưởng chỉ ở nhà trong khoảng nửa giờ thì nghe thấy tiếng còi ô tô ở dưới nhà, đây là tài xế đúng giờ tới đón hắn lên Quận ủy để đi trực.
Phó Hiểu Bân đúng là Chánh Văn phòng Quận ủy thật cẩn thận và chu đáo, ngay cả điều động lái xe tới đúng giờ để đón hắn mà cũng nghĩ tới. Hạ Tưởng cười thầm, y là người quản gia của Quận ủy, cách làm việc Phó Hiểu Bân chẳng những tương xứng với chức vụ của mình, hơn nữa mọi việc thì y đều làm rất chu đáo, chặt chẽ. Người này về sau cũng sẽ rất có tiền đồ.
Tới Quận ủy, khiến Hạ Tưởng thật không ngờ chính là chẳng những Phó Hiểu Bân đã có mặt ở đây mà ngay cả Kim Hồng Tâm cũng vậy. Hôm nay vốn không phải là ngày trực của hai người bọn họ, xem ra hai người này tới đây là để góp vui cùng với hắn.
Quả nhiên, Phó Hiểu Bân vừa thấy Hạ Tưởng liền lập tức đứng dậy đi ra đón:
- Lãnh đạo, Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới! Hôm nay tôi không có việc gì, bỗng nhiên nhớ tới năm trước còn có công việc còn chưa hoàn thành, vì vậy hôm nay lên cơ quan để bắt đầu xốc tinh thần đầu nhập vào công tác.
Kim Hồng Tâm cũng với vẻ mặt cung kính nói:
- Lãnh đạo, chúc mừng năm mới. Tôi đến để xem xét, chuẩn bị các công việc cho ngày mai sẽ là ngày đầu tiên đi làm. Tôi cũng phải kiểm tra trước, nếu không ngày mai lại để các lãnh đạo phải luống cuống tay chân mà quét tước, vệ sinh … thì đúng là tôi đã không làm tròn bổn phận.
Nhìn hai quản gia của Quận ủy và Ủy ban đều có thể tận tâm làm hết phận sự của mình làm Hạ Tưởng cảm thấy vui mừng, liền khen hai người vài câu rồi sau đó lên trên tầng.
Nói là trực cơ quan nhưng thật ra cũng không có chuyện gì để làm. Ngay lập tức Hạ Tưởng cùng Phó Hiểu Bân, Kim Hồng Tâm đi kiểm tra vòng quanh trụ sở Quận ủy và Ủy ban nhân dân một vòng, sắp xếp người quét tước vệ sinh, rửa sạch sân bãi, chuẩn bị thật tốt các điều kiện để cho ngày mai là ngày bắt đầu làm việc.
Khiến Hạ Tưởng thật không ngờ chính là sau 11h thì Lý Hàm cũng tới.
Lý Hàm vừa nhìn thấy Phó Hiểu Bân và Kim Hồng Tâm đang ở cùng với Hạ Tưởng thì y liền chạy tới chào hỏi, tiếp đó hàn huyên mấy câu, sau đó cười nói:
- Bí thư Hạ, trưa nay cùng nhau dùng chút cơm rau dưa được không? Tôi cũng thuận tiện muốn báo cáo với ngài một số công tác.
Nếu Hạ Tưởng đã đến trực cơ quan thì nhất định là Triều Vĩ Cương cũng đã có mặt. Tuy nhiên, Triều Vĩ Cương đang ở Văn phòng đang vội vàng sửa lại các văn kiện để lãnh đạo diễn thuyết trong buổi hội nghị ngày mai, vì thế chưa thể túc trực bên cạnh Hạ Tưởng. Hạ Tưởng thấy Lý Hàm mời thật tâm như vậy, mà dù sao cũng không có việc gì, hắn đang định thuận miệng đồng ý, không ngờ còn chưa kịp mở miệng đã thấy Triều Vĩ Cương đang xồng xộc chạy tới.
- Lãnh đạo, tôi nhận được điện thoại của Nguyên Minh Lượng ở Thương mại Trường Cơ, ông ta mời ngài cùng ăn trưa với ông ấy. Ý của ngài thế nào ạ?
Nguyên Minh Lượng đã lộ diện? Hạ Tưởng nao nao trong lòng, nghĩ thầm rằng Nguyên Minh Lượng lựa chọn thời cơ lộ diện vào đúng phiên trực năm mới của mình thế này thì thật là chuẩn, đúng thật là một người rất có tâm cơ. Hắn liên tưởng tới Nguyên Minh Lượng khi ở hội trường trên Bắc Kinh đã cùng Phó Tiên Phong và Triệu Tuyền Tân chuyện trò vui vẻ tình cảm với nhau thì trong lòng Hạ Tưởng lập tức có chủ ý. Hắn xoay người nói với Lý Hàm:
- Chủ tịch Quận Lý, anh xem thử trưa nay có thể ngồi cùng với nhau không?
Lý Hàm vừa nghe thấy Nguyên Minh Lượng mời Hạ Tưởng ăn cơm thì cũng hơi sửng sốt, lại nghe thấy Hạ Tưởng mời y cùng đi thì tất nhiên hiểu rằng đây chỉ là lời mời khách sáo. Y thấy cũng không tiện, vì thế vội xua tay nói:
- Thôi, tôi không đi góp vui đâu…
Y quay đầu lại liếc mắt nhìn Phó Hiểu Bân và Kim Hồng Tâm một cái rồi nói.
- Hiểu Bân và Hồng Tâm trưa nay có rảnh không?
Chủ tịch Quận mở miệng mời thì tất nhiên phải cấp thể diện cho người ta, Phó Hiểu Bân và Kim Hồng Tâm lập tức liền đáp ứng. Tuy rằng hai người cũng biết Hạ Tưởng sẽ không để ý tới việc bọn họ sẽ đi ăn cơm với Lý Hàm, nhưng vẫn dùng ánh mắt lén lút để trưng cầu ý kiến của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng không chút nghĩ ngợi về việc này, dù sao cũng không nên đẩy Lý Hàm vào cảnh khó khăn, nếu vậy thì dường như hắn đã quá chuyên quyền và độc đoán. Vì vậy, hắn giả bộ không phát hiện ra ánh mắt của Phó Hiểu Bân và Kim Hồng Tâm, chỉ cười ha hả, cũng không khách khí mà lập tức quay người rời đi cùng Triều Vĩ Cương.
Tới Văn phòng, Hạ Tưởng nghe điện thoại của Nguyên Minh Lượng:
- Xin chào, tôi là Hạ Tưởng.
- Bí thư Hạ, tôi là Nguyên Minh Lượng ở Thương mại Trường Cơ.
Giọng của Nguyên Minh Lượng mười phần khách khí, có pha vào trong đó vẻ vui mừng.
- Chúc mừng năm mới! Nghe nói hôm nay Bí thư Hạ trực ở cơ quan, vì thế tôi mới cố ý gọi điện thoại tới mời ngài đi ăn cơm. Không biết tôi có được vinh hạnh đón tiếp Bí thư Hạ không ạ?
Nếu xét về việc công mà nói thì Nguyên Minh Lượng là nhà đầu tư lớn của quận Hạ Mã, do đó Hạ Tưởng phải để ý đến thể diện của y, nếu không thì sự biểu lộ nhiệt tình của Hạ Tưởng đối với các nhà đầu tư là không đủ, điều này mà lan truyền thì không có lợi cho công việc của hắn. Đồng thời, trong suy tính sâu xa của Hạ Tưởng thì hắn cũng có thể tiếp xúc với Nguyên Minh Lượng, chủ yếu trên hai phương diện, đầu tiên là công việc kiến thiết kinh tế của quận Hạ Mã, thứ hai chính là vì quá trình so chiêu sau này với Nguyên Minh Lượng, chắc sẽ rất chiêng trống rùm beng.
Đầu tiên cứ gặp mặt cái đã, xem thử đối phương là người như thế nào, từ đó mới có thể suy tính được lòng dạ của đối phương ra sao.
- Đồng ý.
Hạ Tưởng hơi trầm ngâm, giọng nói không chút chần chừ, nhân thể hắn nói thêm:
- Cũng là đầu năm, khó mấy khi trong dịp đón năm mới mà ngài ở lại phương Bắc như thế này, được, ngài cứ nói địa điểm rồi tôi sẽ đến.
Hạ Tưởng không nói Nguyên Minh Lượng đón Tết ở thành phố Yến mà lại nói đón Tết ở phương Bắc, tất nhiên là hắn đang ám chỉ, phương Bắc thì mặc dù phạm vi rộng lớn nhưng ai chẳng hiểu trong lòng rằng phương Bắc ở đây có nghĩa là tỉnh Yến và Bắc Kinh.
Đặc biệt là Bắc Kinh.
Cũng không biết Nguyên Minh Lượng có hiểu được ngụ ý của Hạ Tưởng hay không, y cười ha hả nói:
- Tốt, Bí thư Hạ là người thật sảng khoái, tôi rất thích điều này. Đã sớm nghe nói Bí thư Hạ có sự thưởng thức rất cao, quận Hạ Mã mới khai trương một nhà hàng nổi, vậy tôi xin mời Bí thư Hạ đến nhà hàng này một lần, được không ạ?
Sau giờ tan tầm, Hạ Tưởng gần như đúng giờ đi đến sông Hạ Mã, địa điểm mà Nguyên Minh Lượng hẹn. Lúc này trời rét buốt, sông Hạ Mã đã đóng băng lại, bên trên mặt sông hình thành một lớp băng mỏng. Tuy vậy, phía trên bờ sông lại có một nhà hàng mới khánh thành, khách quý chật nhà, cực kỳ náo nhiệt.
Nhà hàng có tên là Hạ Mã Cư, hiển nhiên có ý nghĩa là ở cạnh sông Hạ Mã. Thật ra, dựa theo suy nghĩ của Hạ Tưởng thì lúc này đang vào mùa đông, nhà hàng lại ở trên bờ sông, không khí nơi này cực kỳ lạnh lẽo, nếu như vậy thì công việc kinh doanh phải vắng lặng mới đúng. Hắn không nghĩ tới việc chẳng những nhà hàng này đầy ngập khách, hơn nữa vẫn còn nhiều người đang xếp hàng chờ đợi. Điều này làm cho trong lòng Hạ Tưởng rất cảm thán.
Hắn nhớ mang máng mấy năm trước đây, vào dịp Tết như thế này thì toàn bộ khách sạn và cửa hàng đều đóng cửa nghĩ lễ. Tết đúng là Tết, ngay cả người đi trên đường cũng ít một cách đáng thương. Tết của những năm gần đây, thời gian cũng không cách xa lắm, tuy vậy có sự khác biệt quá lớn, vẫn con đường cũ nhưng ngựa xe như nước, khách sạn thì người kín hết chỗ. Hạ Tưởng nghĩ rằng điểm thay đổi lớn nhất trong những ngày Tết lúc này chính là mọi thứ bây giờ đã trở nên thương mại hóa.
Tất cả đều thương mại hóa, thậm chí ngay cơm tất niên cũng phải đi ăn ở khách sạn, điều này làm mất đi hương vị của những ngày Tết cổ truyền dân tộc.
Nguyên Minh Lượng đã ở sẵn trước cửa khách sạn chờ Hạ Tưởng.
Y vừa thấy Hạ Tưởng xuất hiện, hơn nữa lại thấy chỉ một mình, không mang theo thư ký và lái xe thì y liền mỉm cười đến híp mắt lại. Y nghĩ thầm rằng Hạ Tưởng đúng là một người thật thú vị, rất ít khi thấy hắn kéo theo một đoàn rầm rộ cùng đi, ra khỏi cửa cũng không tiền hô hậu ủng, người mà không biết còn tưởng rằng Hạ Tưởng là một người trẻ tuổi bình thường.
Trên thực tế, Hạ Tưởng cũng là một Bí thư Quận ủy quyết đoán, thông minh và có thủ đoạn cao siêu
Nguyên Minh Lượng nhớ tới cảnh tượng diễn ra bên trong hội trường ở Bắc Kinh thì trong lòng hiện ra một cảm xúc phức tạp khôn kể.
Lúc ấy Hạ Tưởng xung đột với Phó gia, mà hai nhà Khâu gia, Mai gia lại bảo vệ hắn, thậm chí sau đó lại xuất hiện thêm một Ngô Tài Dương lạnh lùng đầy thế lực tham gia vào, cuối cùng lại còn có cảnh tượng Hạ Tưởng và Thủ tướng, Chủ tịch Quốc hội khẽ nói chuyện với nhau. Lúc ấy, Nguyên Minh Lượng và Phó Tiên Phong trốn ở một nơi bí mật, tất cả những điều này đều tận mắt nhìn thấy rất rành mạch.
Hạ Tưởng ứng phó trong hội trường một cách rất ung dung, không chút hoang mang, cực kỳ trấn tĩnh. Điều này đã khắc ấn tượng rất sâu trong đầu của Nguyên Minh Lượng. Tuy rằng Hạ Tưởng là người trong chốn quan trường, không phải là người thuộc giới thương nhân như y, theo lý thuyết thì càng làm quan thì lại càng phải sợ chức quan to hơn, là một cán bộ cấp Phó Giám đốc Sở, một trăm người khi đối mặt với hai Phó Thủ tướng thì cả một trăm người đều sẽ rất run sợ, còn người mà không run sợ thì chỉ sợ là không có.
Chỉ duy nhất điều này được gặp ở trên một người, đó chính là Hạ Tưởng.
Nếu nói sắc mặt của Hạ Tưởng không đổi khi ở trước mặt hai vị Phó Thủ tướng là vì hắn nhận được chỗ dựa từ hai nhà Mai gia, Khâu gia. Nếu vậy biểu hiện ra ngoài đúng mức, khiêm tốn của Hạ Tưởng khi nói chuyện với Chủ tịch Quốc hội, Thủ tướng lại càng khiến cho Nguyên Minh Lượng phải âm thầm trầm trồ khen ngợi trong bụng.
Bởi vì khi Nguyên Minh Lượng nhìn thấy Triệu Tuyền Tân thì nội tâm cũng không áp chế được sự kích động, lòng hai bàn tay cũng đổ cả mồ hôi, thiếu chút nữa ngay cả nói cũng không lưu loát. Dù sao đối phương cũng đường đường là một Phó Thủ tướng, là một trong mấy chục người có quyền lực cao nhất nước, ở thời phong kiến thì chức vụ này tương đương với chức quan Phó Tể tướng. Cho dù y có tự cao là thực lực hùng hậu, thì khi gặp mặt Phó Thủ tướng được một lần thôi cũng lấy đó làm quang vinh.
Hạ Tưởng là Bí thư Quận ủy, là người trong chốn quan trường, thông thường thì những người như thế này sợ nhất là cấp trên. Người nào người nấy khi gặp cấp trên đều tỏ ra bộ dáng được sủng ái quá mà lo sợ, bộ dạng luôn cố gắng vuốt đuôi đối phương. Hạ Tưởng có thể ở trước mặt hai vị Phó Thủ tướng, không, còn có một vị là Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương mà vẫn duy trì được sự trấn tĩnh, kể cả là y có cố gắng tỏ ra cách mấy thì cũng khó có được sự trầm ổn như vậy.
Trước đây thì Nguyên Minh Lượng nghĩ về Hạ Tưởng khá đơn giản, cho rằng Hạ Tưởng tuổi còn trẻ, sự thành thục thì còn xa mới bằng y, vì thế y đang cân nhắc không muốn ra mặt. Trước khi đi đến Bắc Kinh thì y vốn tính sau này mới gặp mặt Hạ Tưởng, tuy vậy khi quay trở lại thành phố Yến thì y lại thay đổi chủ ý, cho rằng nên gặp mặt Hạ Tưởng ngay lập tức. Năm sau giá nhà quận Hạ Mã chắc chắn sẽ tăng lên, lúc này càng cần phải thăm dò xem cách nhìn và mức độ khoang nhượng của Hạ Tưởng đối với sự leo thang của giá nhà. Đương nhiên, y cũng muốn tìm hiểu sâu thêm về ý tứ đối nhân xử thế của Hạ Tưởng.
Theo lời từ miệng của Phó Tiên Phong thì Nguyên Minh Lượng đã biết được những gì mà Hạ Tưởng đã từng thực hiện, biết Hạ Tưởng là một nhân vật cực kỳ khó đối phó. Nhưng khi người khác kể lại thì hơn một nửa người ta đã lồng thêm vào thành kiến của chính họ. Cũng không phải Nguyên Minh Lượng không tin Phó Tiên Phong, mà y phải dựa trên cơ sở lập trường của chính mình để phán đoán chuẩn xác tính cách và phương thức làm việc của Hạ Tưởng, không muốn mọi việc bị ảnh hưởng theo lối suy nghĩ của Phó Tiên Phong. Phó Tiên Phong là một chính khách, mọi việc mà y xem xét đều xuất phát từ lập trường chính trị, từ các cuộc tranh đấu trong chính trị. Còn Nguyên Minh Lượng là thương gia, mọi việc đều trên nguyên tắc kinh doanh, chỉ cần có thể kiếm được tiền thì mọi vấn đề nguyên tắc đều có bàn lại.
Y cần phải phán đoán chuẩn xác phong cách chấp chính và thiên hướng của Hạ Tưởng. Bởi vì hiện tại thì Bạch Chiến Mặc đã rời đi, đại cục của quận Hạ Mã hoàn toàn được nắm giữ trong tay Hạ Tưởng. Tuy rằng Lý Hàm là một quân cờ chôn sâu của Phó Tiên Phong, nhưng đây cũng chỉ là một Chủ tịch Quận. Thời điểm Hạ Tưởng còn làm Chủ tịch Quận cũng đã có thể khiến Bạch Chiến Mặc cảm thấy đau đầu, bó tay bó chân, mà lúc này Hạ Tưởng đã là Bí thư, một Bí thư đầy mạnh mẽ và cứng rắn, còn Lý Hàm là nhân vật số hai, liệu có thể đấu được với Hạ Tưởng hay không?
Nguyên Minh Lượng cũng hiểu rõ dụng ý của Phó Tiên Phong là không muốn Lý Hàm đối nghịch hoặc là tranh quyền với Hạ Tưởng ở quận Hạ Mã, mà là muốn Lý Hàm tránh xa tầm mắt của Hạ Tưởng, để Lý Hàm trốn ở một nơi bí mật gần đó trợ giúp cho sự vận tác của Thương mại Trường Cơ, không muốn diễn lại cảnh tượng đấu đá giống như Bạch Chiến Mặc, muốn tranh đấu ngoài sáng với Hạ Tưởng.
Minh thương khó tránh, ám tiễn khó phòng, chưa chắc Hạ Tưởng đã biết rằng Lý Hàm là người của Phó Tiên Phong, chưa chắc đã đề phòng các suy nghĩ chấp chính của Lý Hàm lại hoàn toàn nghiêng về phía Thương mại Trường Cơ, phải tạo ra hiệu quả bất ngờ, làm cho Hạ Tưởng không hay biết gì.
Tuy nhiên, dù sao thì hiện tại Hạ Tưởng cũng là Bí thư Quận ủy, là nhân vật số một. Bất kể xuất phát từ góc độ nào thì Nguyên Minh Lượng cũng nên tự mình ra mặt để mời vị quan phụ mẫu như Hạ Tưởng ngồi xuống, ít nhất cũng tạo ra được cảm tình ở bên ngoài, cũng tỏ vẻ rằng y có đủ sự tôn trọng với một Bí thư Quận ủy như Hạ Tưởng.
Nguyên Minh Lượng đúng lúc tiến lên nghênh đón Hạ Tưởng, đối với việc Hạ Tưởng đến đây thì y tỏ vẻ hoan nghênh và cảm tạ. Hạ Tưởng thấy vẻ mặt nhiệt tình của Nguyên Minh Lượng, vẻ tươi cười nóng bỏng quá mức thì trong bụng lại nghĩ thầm rằng thật ra nếu Nguyên Minh Lượng mà theo nghiệp chính trị thì y cũng là một nhân vật rất giỏi, ít nhất y cũng có thiên phú về biểu diễn, hơn nữa lại còn rất biết chọn lựa thời cơ.
Hạ Tưởng liền chủ động bắt tay với Nguyên Minh Lượng.
- Thành phố Yến trời đông giá lạnh, là người ở phương nam, vậy ông Nguyên có cảm thấy thích nghi với mùa đông phương Bắc không?
Nguyên Minh Lượng nhanh nhẹn bắt lấy tay Hạ Tưởng.
- Đa tạ Bí thư Hạ quan tâm, thật ra mùa đông phương Bắc so với phương Nam thì tốt hơn nhiều. Tuy rằng không khí ở bên ngoài thì lạnh lẽo hơn và khô hơn, nhưng không khí ở trong phòng thì lại ấm áp như mùa xuân. Tôi lại có điểm thích mùa đông phương Bắc, ha ha, về sau này hy vọng có thể hàng năm được trải qua mùa đông ấm áp ở phương Bắc như thế này.
- Việc kiến thiết của quận Hạ Mã vừa mới được bắt đầu, nếu ông Nguyên có tính toán đầu tư lâu dài ở quận Hạ Mã thì mùa đông của thành phố Yến cũng sẽ không thiếu được. Tôi cũng quen biết rất nhiều bạn bè ở phương Nam, bọn họ cũng rất thích được trải qua mùa đông ở phương Bắc.
Lời nói của Hạ Tưởng lộ ra một ý rất trọng điểm, Nguyên Minh Lượng nghe xong khẽ mỉm cười nhưng trong lòng cũng hơi động. Lời nói vừa rồi của Hạ Tưởng là có ám chỉ hay chỉ là thuận miệng nói ra vậy? Với thân phận Bí thư Quận ủy như Hạ Tưởng thì chắc chắn sẽ luôn hy vọng các nhà đầu tư sẽ đầu tư lâu dài tại quận Hạ Mã, mà Hạ Tưởng nói như vậy dường như không tin vào y lắm, chẳng lẽ là y đang đa nghi?
Nguyên Minh Lượng giơ tay chỉ ra một con thuyền nhỏ bên cạnh bờ sông Hạ Mã.
- Khách sạn đầy khách rồi, bọn họ vừa mới mở ra một loại thuyền dịch vụ, một dạng du thuyền có bàn tiệc rượu, rất đặc sắc.
Hạ Tưởng đáp:
- Đúng là rất mới lạ, vậy chúng ta cùng lên thuyền đi.
Nguyên Minh Lượng và Hạ Tưởng dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ đi lên chiếc du thuyền. Gọi là du thuyền nhưng thật ra là một con thuyền không lớn cũng không nhỏ, hình thức trang hoàng trang nhã, bên trong còn có lò sưởi, đúng là rất đặc sắc, rất có ý tưởng.
Con thuyền dập dập dềnh dềnh, không gian bên trong thì không lớn nhưng có vẻ rất nghệ thuật. Hạ Tưởng và Nguyên Minh Lượng ngồi đối diện nhau, sau khi nhân viên phục vụ đem đồ ăn đến đầy đủ, nói cho hai người biết rằng đã có thể chạy thuyền ra giữa sông để ăn cơm, trên thuyền cũng có thể giữ nhân viên ở lại để phục vụ hoặc là không cần giữ lại.
Hai người cũng không lưu lại người, liền cho con thuyền nhanh chóng rời khỏi bờ sông, đi ra giữa sông.
Mặt sông Hạ Mã kết lại thành một tầng băng mỏng, rất mỏng, khi thuyền di chuyển tầng băng vỡ ra tạo thành âm thanh và rung động lao xao. Hạ Tưởng liền cười:
- Hiện tại chúng ta đang ở trên cùng một con thuyền, nhưng cũng phải cẩn thận một chút chứ không thì lại lật thuyền.
Người nói bất kể là có hàm ý gì hay không thì khó nói, nhưng người nghe thì lại có ý.