Quan Thần

Chương 693: Ném đá dò đường



Tuy nhiên chỉ có mình Hạ Tưởng vui sướng, Cổ Ngọc hơi nhíu đôi mày ngài, co quắp người nằm gọn trong lòng của Hạ Tưởng, cả người da thịt như ngọc như tuyết, nhìn rất trắng trẻo mê người, hơn hẳn bất cứ một thân thể của người phụ nữ nào mà Hạ Tưởng từng thấy.

Vẻ đẹp cơ thể của Cổ Ngọc không phải là cái đẹp quá trắng quá đẫy đà, mà là cái dáng uyển chuyển không béo không gầy vừa đến mức, đương nhiên chỉ có dáng mê người sẽ không đủ để Hạ Tưởng khen ngợi, hắn biết qua hai người đẹp cực phẩm Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, còn có hưởng thụ qua thân thể rất quyến rũ của Tiếu Giai, cơ thể mỹ nữ dù đẹp thế nào cũng khó để hắn kinh ngạc, ví dụ Tiếu Giai trắng đến động lòng người, Tào Thù Lê dịu dàng vui vẻ cùng với Liên Nhược Hạm mềm mại say lòng người, thân thể Cổ Ngọc dù đẹp, cũng không thể hơn một trong ba người đẹp kia.

Nhưng Cổ Ngọc vẫn có chỗ hơn người, sự trắng nõn mịn màng, không thua Tiếu Giai. So sự vui vẻ hoạt bát, không thua Tào Thù Lê. So sự mềm mại, không thua Liên Nhược Hạm, nếu những thứ như trên còn chưa đủ, để cho Hạ Tưởng say mê chính là sự bóng như ngọc mà toàn thân Cổ Ngọc phát ra, thật sự là như ngọc như cầu vồng, khiến người ta không thể dùng lời nói mà diễn tả được.

Mỹ nhân như ngọc, chỉ sau khi biết thân thể hoàn mỹ của Cổ Ngọc, mới chân chính hiểu rõ được cảnh giới như ngọc.

Cổ Ngọc như con mèo nhỏ dịu ngoan nằm ở bên cạnh Hạ Tưởng, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt bất mãn:

- Bị lừa rồi, tức chết đi được. Thấy không ít tiểu thuyết miêu tả chuyện nam nữ hay như thế nào, em lại không cảm giác được một chút mỹ cảm nào, vẫn thấy hơi đau.

Hạ Tưởng thích nhất chính là Cổ Ngọc tính tình giống như trẻ con,, lấy tay quệt lên mũi cô:

- Mới hai lần, làm gì mà nhanh như vậy? Phụ nữ tiến vào trạng thái chậm, có một câu nói rất đúng, quá tam ba bận, bình thường sau từ khi ba,năm lần, mới thông suốt không trở ngại.

- Lại còn thông suốt không trở ngại, anh cho là đường cao tốc hả?

Cổ Ngọc không tin lắm lời Hạ Tưởng nói.

- Em luôn nghi ngờ anh đang gạt em, chính là để anh thoải mái, cho em ăn bánh vẽ đỡ đói lòng.

- Anh làm sao xấu xa như vậy được? Đều giống như điều em nói, phụ nữ đau liên miên, tỷ lệ ly hôn cao đến tám mươi phần trăm (80%), em có thể ngẫm lại, nếu trên thế giới tất cả nữ nhân đã kết hôn có cuộc sống như nước sôi lửa bỏng, làm gì còn có gia đình hòa thuận vợ chồng hạnh phúc?

- Đúng vậy, suy cho cùng cũng cũng có chút hợp lý.

Cổ Ngọc lại tin tưởng Hạ Tưởng nói, hì hì cười, giơ tay xuống sờ,

- Nếu không, chúng ta thử một lần nữa?

-...

Hạ Tưởng gieo gió gặt bão, đành phải đem hết toàn lực tiếp tục xây dựng công trạng.

Đến khi Hạ Tưởng bị Cổ Ngọc ép cho mệt nhoài, Cổ Ngọc mới cảm thấy mỹ mãn mà mặc quần áo, quay đầu lại nhìn Hạ Tưởng đang trần truồng liếc mắt một cái, vui vẻ mà cười:

- Đàn ông thực xấu. Bình thường thấy anh mặc quần áo thì rất nghiêm chỉnh, Cởi hết ra đúng là khó coi.

Ai cởi cũng khó coi, Hạ Tưởng không nói gì, so với một vài người ngồi không mà hưởng, dáng người của hắn cũng coi như khỏe đẹp.

Tuy nhiên hắn luôn cảm giác như bị Cổ Ngọc bài bố, muốn đánh trả vài câu, may mắn Cổ Ngọc lại nghĩ tới cái gì, không có tiếp tục trêu, mà hỏi:

- Anh tìm em là muốn nhờ vật gì vậy?

Hạ Tưởng vỗ đầu:

- Đương nhiên là có chính sự rồi, em nghĩ anh đến là mượn em à?

Ánh mắt Hạ Tưởng dừng lại trên một miếng ngọc trong phòng của Cổ Ngọc, lấy tay cầm lấy chiếc vòng ngọc trên bàn lại nhìn, rồi hỏi,

- Em có thước chặn giấy tốt nhất chứ, tốt nhất là loại chạm trổ nổi tiếng và quí giá lại tốt, anh muốn tặng một nhân vật trọng yếu.

- Thước chặn giấy? Đúng là có, tuy nhiên giá trị có mấy chục ngàn, cũng có cái mấy trăm ngàn, trong tay em không có cái quá tốt, chỉ có một loại ngọc Hòa Điền, phỏng chừng giá trị trên dưới 3 chục ngàn, có phải hơi kém một chút không? Muốn hơn thì phải đến thủ đô lấy.

Cổ Ngọc đối với Hạ Tưởng tuyệt đối không thể chê, không có một chút giấu diếm, ngay cả thứ cô trân quý giữ gìn 20 năm đều hiến cho Hạ Tưởng, còn có thể keo kiệt một miếng ngọc sao?

Trên dưới 3 chục ngàn, không cao không thấp, rất hợp lý. Nếu quá rẻ sẽ không phù hợp thân phận của Hồ Tăng Chu, quá quý trọng, sẽ dễ bị nghi là hối lộ. Hạ Tưởng chỉ muốn tạo một niềm vui, giữ lại cho Hồ Tăng Chu một sự nhớ, chứ không thật muốn tặng quà cho gã.

- Được rồi, cũng không cần quý giá quá....

Hạ Tưởng duỗi tay ra.

- Lấy cho anh nhanh, tiền anh gửi em sau.

Cổ Ngọc từ ngăn tủ trên đầu rút ra một cái thước chặn giấy cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cầm lấy, thấy thước chặn giấy trắng nõn, nắm trong tay, vô cùng nhẵn bóng, linh tính hợp lòng người, quả thật có cảm giác tay chạm vào nhẵn bóng như ngọc, cho dù là người không biết xem ngọc như hắn, liếc qua cũng có thể kết luận là một miếng mỹ ngọc tốt nhất.

- Em không cần tiền, em muốn người cơ.

Cổ Ngọc nhìn Hạ Tưởng một cái, hì hì cười.

- Tiền dễ trả, khoản nợ ân tình khó trả. Em muốn để anh nợ ân tình.

Hạ Tưởng thưởng thức cái thước chặn giấy, cười hỏi:

- Nợ ân tình thì trả như thế nào đây?

- Nợ ân tình, trả thịt.

Cổ Ngọc cắn nửa đầu lưỡi, mắt nhìn chằm chằm Hạ Tưởng, cười xấu xa.

Hạ Tưởng liền chịu thua...

Từ trong nhà Cổ Ngọc đi ra, trở về nhà mình, đã là hơn 9 giờ tối. Tào Thù Lê và con trai đã ngủ say, Hạ Tưởng không buồn ngủ, một mình ở thư phòng nhìn chằm chằm cái thước chặn giấy trong chốc lát mà thất thần, đắn đo suy nghĩ nột lúc, vẫn là điện thoại trước cho Trần Phong: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Bí thư Trần, nếu quấy rầy chú nghỉ ngơi, chú đừng trách cháu, là cháu muốn nói trước với chú, ngày mai sinh nhật Chủ tịch thành phố Hồ, cháu muốn đi chúc thọ ông ấy.

Trần Phong hiển nhiên chưa ngủ, tiếng nói rất tỉnh táo. Ý nghĩ cũng rất rõ ràng:

- Đi thì phải đi rồi, chú đều tán thành. Tăng Chu đối nhân xử thế có chỗ đáng học tập, sẽ không trở thành kẻ thù của cháu. Giữa cháu và ông ta đều có cơ sở hợp tác, cũng có triển vọng hợp tác. Chú cũng không phải là người cổ hủ, cháu cũng không cần phải nghĩ nhiều.

Trần Phong chẳng lẽ có lúc nghiêm túc như vậy, Hạ Tưởng chỉ biết Trần Phong là muốn nói cho hắn biết, không cần lo lắng ông sẽ đa tâm. Hạ Tưởng cũng biết rõ với trí tuệ chính trị của Trần Phong, tự nhiên hiểu chuyện chính trị, từ trước cho tới bây giờ đều là ích lợi vĩnh viễn, trước khác nay khác, hơn nữa quan như nước chảy bền vững nơi cửa sông, xem xét thời thế mới là gốc rể của làm quan.

- Trần Công dường như sắp tốt nghiệp?

Hạ Tưởng chuyển hướng đề tài, nói lên một câu,

- Chú vẫn muốn cho Trần Công đi theo bên cạnh cháu, không phải hiện tại thay đổi chủ ý chứ?

Trần Phong biết ý tứ của Hạ Tưởng là nói, giữa hắn và ông có giao tình hai người như một, cho dù hắn và Hồ Tăng Chu đến gần, cũng là xuất phát từ ích lợi, nói theo mức độ xa gần, thì Hạ tưởng và ông vẫn gần nhất, liền hiểu ý mà mỉm cười:

- Làm sao vậy, muốn nhàn hạ, không nghĩ giúp ta quản Trần Công? Trần Công sang năm tốt nghiệp, ngay khi tốt nghiệp, chú sẽ bảo nó đi theo bên cạnh cháu, cháu muốn chạy cũng chạy không được đâu...

Còn nói cười thêm vài câu, mới tắt điện thoại, Hạ Tưởng trong lòng hiểu rõ một chút, việc hắn đến chúc thọ Hồ Tăng Chu, trong lòng Trần phong không khúc mắc gì.

Buổi tối gần 10 giờ, Hạ Tưởng hơi chần chừ, lại gọi thêm một cuộc điện thoại.

Chuông vang lên ba tiếng, không ai nghe máy. Hạ Tưởng cho rằng chủ nhân điện thoại đã ngủ rồi, chuẩn bị tắt máy thì điện thoại lại có người bắt, bên trong truyền đến tiếng nói có chút không nén được của một người.

- Ai vậy?

- Chào Chủ tịch thành phố Hồ, tôi là Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng sở dĩ vào đêm khuya gọi điện thoại cho Hồ Tăng Chu, cũng có ý ném đá dò đường. Trang Thanh Vân trước khi sự việc xảy ra đã đưa ra thiện ý, nhưng hắn cần phải biết thái độ của Hồ Tăng Chu. Nguyên tắc của Hạ Tưởng là, hai bên muốn hợp tác tốt, nếu hắn nhiệt tình, Hồ Tăng Chu thì chỉ ôn hoà, hắn sẽ không cần phải đến gần làm gì.

Hồ Tăng Chu dường như đã ngủ rồi, trầm mặc một lát, tỉnh táo và truyền đến giọng nói chứa niềm vui bất ngờ:

- Hóa ra là Hạ Tưởng? Tôi nói ai gần nửa đêm còn gọi điện, trừ cậu có lá gan lớn dám đêm khuya gọi điện làm phiền tôi ra, bình thường đúng là không có người khác.

Hồ Tăng Chu dường như đã ngủ rồi, trầm mặc một lát, tỉnh táo và truyền đến giọng nói chứa niềm vui bất ngờ:

- Hóa ra là Hạ Tưởng? Tôi nói ai gần nửa đêm còn gọi điện, trừ cậu có lá gan lớn dám đêm khuya gọi điện làm phiền tôi ra, bình thường đúng là không có người khác.

Hạ Tưởng liền vội ha hả cười:

- Quấy rầy Chủ tịch thành phố Hồ nghỉ ngơi, thật là ngại quá, tôi cũng đột nhiên nhớ tới một công việc muốn hướng ông báo cáo một chút, không báo cáo thì ngủ không được, hy vọng Chủ tịch thành phố Hồ đừng trách tôi làm việc quá nhiệt tình.

Ý của Hạ Tưởng cũng không phải là làm việc quá nhiệt tình, mà là tâm trạng báo cáo công tác đã quá bức thiết.

Hồ Tăng Chu vừa nghe liền hiểu rõ, cười đến càng vui vẻ.

- Có Bí thư Quận ủy cố gắng công tác như vậy, là phúc khí của Chủ tịch thành phố như tôi. Giống như sự cần cù trung thực của cậu, tôi không ngủ được cũng không sao.

Hạ Tưởng làm gì có việc gì phải báo cáo, nhưng mồm đã nói ra, liền tùy tiện nhắc tới chuyện của Tập đoàn Tứ Ngưu, hướng Hồ Tăng Chu nói tóm tắt vài câu. Hồ Tăng Chu cũng là theo thường lệ cổ vũ hai câu, không có phát biểu ý kiến mang tính thực chất nào.

Gọi điện thoại mấy phút đồng hồ, Hạ Tưởng cuối cùng mới tung ra vấn đề mấu chốt:

- Ngày mai tôi đến chúc mừng đại thọ Chủ tịch thành phố Hồ, không biết có phiền phức cho lãnh đạo hay không?

- Cũng không phải đại thọ gì, chính là ngày sinh âm lịch thôi, vài bằng hữu gặp nhau.

Hồ Tăng Chu cười nói:

- Cũng không có tổ chức tiệc lớn, chỉ ở nhà cho thoải mái, cậu muốn đến thì cứ tay không mà đến, nếu tặng quà thì đừng đến đây, tôi nói trước rồi đấy, Tiểu Hạ, cậu dám tặng tôi lễ vật quý trọng, tôi dám đuổi cậu ra khỏi cửa.

Vừa rồi Hạ Tưởng tôn trọng xưng một câu "Lãnh đạo", Hồ Tăng Chu lập tức thân thiết mà gọi hắn là "Tiểu Hạ", giữa hai người khoảng cách nhanh chóng tiếp cận, nhân vật chính trị, quả thật đều theo chủ nghĩa hiện thực. Bởi vì Trần Phong vừa đi, Hồ Tăng Chu và Hạ Tưởng không còn ngăn cách, hai người cùng có ích lợi lớn với nhau, tất nhiên sẽ một lần nữa dắt tay cùng tiến.

Nhất là gặp phải cục diện Phó Tiên Phong có khả năng đảm nhiệm Chủ tịch thành phố.