Quan Thần

Chương 702: Lợi ích cộng đồng



Việc Hạ Tưởng lo lắng nhất không phải Phó Tiên Phong đảm nhiệm chức Thị trưởng thành phố Yến, mà là Nguyên Minh Lượng đến Bắc Kinh, rốt cuộc đang mưu tính sự tình gì!

Khoảng 8 giờ tối, mặc dù Triệu Tuyền Tân không đích thân ra mặt đàm phán với đám người Nguyên Minh Lượng, nhưng Triệu Tiểu Phong dưới sự tháp tùng của Phó Tiên Phong, lại xuất hiện đúng hẹn trong căn phòng "Hựu Nhất Thôn".

Sau khi Phó Tiên Phong biết được tin tức Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong đang quay về Bắc Kinh, trong lòng chùng xuống, vẫn thấy lo lắng, lại gọi một cú điện thoại cho Khâu Tự Phong. Sau khi nhận được câu trả lời quả quyết của Khâu Tự Phong, y bảo Khâu Tự Phong đến Bắc Kinh rồi điện thoại cho y. Dù sao vẫn còn khoảng hai tiếng đồng hồ, có thể nhân cơ hội xác định việc hợp tác với Triệu Tiểu Phong.

Suy nghĩ của Triệu Tuyền Tân cũng giống như Phó Tiên Phong đã nghĩ, khéo léo từ chối đề nghị gặp mặt với Nguyên Minh Lượng, khiến cho trong lòng Phó Tiên Phong càng thêm chắc chắc, hợp tác với Triệu Tiểu Phong, cũng phải tám chín phần mười.

Triệu Tuyền Tân nếu ra mặt với Triệu Tiểu Phong, y ỷ vào thân phận, sẽ chỉ thảo luận qua loa hời hợt. Nhưng Triệu Tuyền Tân mượn cớ không tham gia, chỉ để một mình Triệu Tiểu Phong lộ diện, liền chứng tỏ Triệu Tuyền Tân và Triệu Tiểu Phong đã đạt được nhận thức chung, có ý định hướng Thương mại Trường Cơ đầu tư. Đương nhiên, có khả năng sẽ đưa ra điều kiện hà khắc.

Mặc kệ, tiếp xúc trước rồi sẽ nói sau, Phó Tiên Phong liền tiếp chuyện Triệu Tiểu Phong, trên đường vừa nói vừa cười đi tới "Hựu Nhất Thôn".

Lại nói tiếp, hôm nay tâm trạng của Phó Tiên Phong thật đúng là có thể dùng "Hựu Nhất Thôn" của Ám Hoa Minh để diễn tả. Y hiện tại không thể nói là đường làm quan rộng mở, cũng là tâm trạng tốt, cảm giác thắng lợi đang trong tầm mắt.

Triệu Tiểu Phong dọc đường đi chỉ nói một vài đề tài không liên quan với Phó Tiên Phong, cũng không chính thức đề cập việc hợp tác với Thương mại Trường Cơ. Triệu Tiểu Phong năm nay 38 tuổi tai to mặt lớn, tướng mạo có chút uy vũ, lúc nói chuyện cũng luôn luôn cười ha hả, có vẻ tính tình vô cùng phóng khoáng. Phó Tiên Phong thực ra hiểu rõ, Triệu Tiểu Phong phóng khoáng là ở mặt ngoài, trên thực tế theo quan sát của y dưới tính cách dường như ngay thẳng, là tính toán chi li keo kiệt.

Lần này hợp tác với Triệu Tiểu Phong, vừa có suy tính trên mặt buôn bán, lại có ích lợi trong chính trị. Nhưng Phó Tiên Phong hiểu rõ trong lòng, y mượn dùng nguồn tài chính của Triệu Tiểu Phong là một quân cờ hiểm, làm không tốt, sẽ bị Triệu Tiểu Phong phiền lụy, bởi vì Triệu Tiểu Phong không phải một vụ mùa tốt.

Nhưng lúc này bố cục quận Hạ Mã vô cùng thuận lợi, chiếu theo như lời Nguyên Minh Lượng, đã nắm giữ hơn 50% nguồn nhà ở. Hơn nữa sau lễ hội đèn lồng Nguyên Tiêu lần trước, quận Hạ Mã tỏa sáng rực rỡ, giá nhà hiện tại vững bước bay lên. Nguồn nhà ở cung không đủ cầu, gần như là kinh doanh chỉ có lãi chứ không phải bù lỗ. Như vậy, tiền vốn của Triệu Tiểu Phong cũng sẽ không giảm xuống.

Lúc tới "Hựu Nhất Thôn", Nguyên Minh Lượng và Trịnh Nghị tương đối im lặng. Nguyên Minh Lượng trầm tư, Trịnh Nghị nghịch điện thoại di động, vừa thấy đã biết giữa hai người không có gì là trò chuyện vui vẻ với nhau.

Phó Tiên Phong đối với việc giữa Nguyên Minh Lượng và Trịnh Nghị không quá hợp nhau trong lòng biết rõ ràng, quan điểm của y là, bao dung là một đức tính, phải có bản lĩnh giao tiếp với những người muôn hình muôn vẻ, mới có tiềm năng trở thành một chính trị gia ưu tú. Mỗi một người ở tầng lớp cao, ai không từ cơ sở đến thành phố rồi đến tỉnh, rồi lại đến Bắc Kinh, mỗi một bước đều có thể gặp được đủ loại nhân vật, nếu không có khả năng bao dung người và tấm lòng bao dung người, cũng đi không xa được.

Đương nhiên, Nguyên Minh Lượng không phải nhân vật chính trị, nên coi như là một vấn đề khác cần bàn luận.

Phó Tiên Phong và Triệu Tiểu Phong vừa vào cửa, Nguyên Minh Lượng và Trịnh Nghị liền vội vàng đứng dậy nghênh đón, tiếp theo là một hồi hàn huyên. Phó Tiên Phong lần lượt giới thiệu mấy người, sau đó chia nhau ngồi xuống, bắt đầu tiến nhập chủ đề chính.

Đừng thấy Triệu Tiểu Phong dọc đường đi không nói chính sự, vừa vào cửa, đã hỏi thẳng Nguyên Minh Lượng:

- Tôi có tiền vốn 3 tỷ có thể tham gia vào thị trường, tỷ lệ trả lãi có thể cam đoan bao nhiêu? Chu kỳ hoàn trả dài bao lâu?

Đủ thẳng thắn đủ sòng phẳng, đúng là một người làm ăn. Nguyên Minh Lượng theo bản năng mà liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái, thấy Phó Tiên Phong bất động thanh sắc, hiển nhiên là để y toàn quyền xử lý, y liền khẽ gật đầu, trả lời chi tiết:

- Chu kỳ trả lãi từ nửa năm đến một năm, tỷ lệ trả lãi khoảng 10%.

Triệu Tiểu Phong cười đầy thâm ý:

- Nếu một năm vẫn là 10%, Nguyên tiên sinh, tiền của tôi gửi ở ngân hàng cũng được, hoặc là cho bất cứ kẻ nào vay cũng được, cũng cao hơn so với tỷ lệ trả lãi này... Nếu không phải nể mặt Tiên Phong, 3 tỷ của tôi đã cho cho người khác vay. Anh chế giễu, rõ ràng không có thành ý đối với việc hợp tác với chúng tôi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Sắc mặt của Triệu Tiểu Phong không thay đổi, vẻ mặt gượng cười, đứng dậy, còn tỏ vẻ muốn bỏ đi.

Một lời bất hòa muốn đi, đủ cứng rắn, mạnh mẽ, đủ có cá tính, sắc mặt Nguyên Minh Lượng hơi biến đổi, vẻ mặt vội cười nói một câu:

- Triệu tổng xin dừng bước, trong việc kinh doanh, vốn chính là cần cò kè mặc cả. Ngài nói xem, ngài kỳ vọng giá trị là bao nhiêu?

Triệu Tiểu Phong mới lại lần nữa ngồi xuống, liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái, lại nhìn về phía Nguyên Minh Lượng:

- Tôi nghe Tiên Phong nói, tỷ lệ lãi có thể là hai mươi phần trăm (20%)?

Nguyên Minh Lượng âm thầm hút một hơi khí lạnh.

Lãi suất hai mươi phần trăm (20%), có lẽ có thể đạt tới. Nhưng nghe giọng điệu hời hợt của Triệu Tiểu Phong, dường như ngay cả hai mươi phần trăm (20%) cũng chê ít!

Cũng không biết Phó Tiên Phong hứa như thế nào với Triệu Tiểu Phong, mở lời quá lớn.

Trên thực tế Nguyên Minh Lượng đối với 3 tỷ tiền vốn của Triệu Tiểu Phong cũng không phải vô cùng ham thích, bởi vì y không giống Phó Tiên Phong lúc suy xét vấn đề, còn có nhân tố chính trị - chỉ xuất phát từ góc độ buôn bán, y cho rằng 10 tỷ tiền vốn trong tay hiện tại cũng đã đủ thổi quét toàn bộ thị trường bất động sản quận Hạ Mã.

Đương nhiên, nếu thêm vào 3 tỷ, có thể bảo đảm tuyệt đối an toàn. Nhưng phải biết rằng, 3 tỷ của Triệu Tiểu Phong cũng không phải là một món tốt, không làm tốt khoản 3 tỷ mà Triệu Tiểu Phong bỏ vốn, không chỉ muốn lãi hai mươi phần trăm (20%), mà còn muốn mang về cả vốn lẫn lãi phải là 4 tỷ. Như vậy, y chẳng những không thể thu hoạch một xu lợi nhuận từ 3 tỷ của Triệu Tiểu Phong, nói không chừng còn phải bù lỗ lại.

Nguyên Minh Lượng cũng không nắm chắc tỷ lệ trả lãi ba mươi phần trăm (30%). 10 tỷ hiện có ở trong tay, có thể mang đến cho y 2 tỷ lợi nhuận y đã biết đủ. Kéo thêm 3 tỷ đầu tư, 13 tỷ, tổng cộng lợi nhuận có lẽ chỉ được khoảng 2,6 tỷ, lại phải trả Triệu Tiểu Phong 1 tỷ lợi nhuận, tương đương lỗ vốn 4 tỷ!

4 tỷ tệ, một phần hậu lễ nặng ký.

Nguyên Minh Lượng mang chút bất mãn mà liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái, nghĩ thầm rằng Phó Tiên Phong thật đúng là của người phúc ta. Không được, 4 tỷ lợi nhuận là quá nhiều, phải chia cho cả Phó Tiên Phong, y nhiều lắm chỉ gánh vác một phần nhỏ coi như quà ra mắt với Triệu Tiểu Phong, hi vọng về sau có thể gặp lại.

- Hai mươi phần trăm (20%)... Nếu hoạt động tốt, có lẽ có thể đạt được, điều kiện tiên quyết là không ai được cố ý cản trở.

Nguyên Minh Lượng bày ra một vẻ mặt như thoáng chút suy nghĩ, nghĩ thầm rằng không thể khiến Triệu Tiểu Phong ăn trắng được, cho dù y là con của Phó Thủ tướng, cũng phải thể hiện đủ thành ý mới được. Phải ra chút khí lực, nếu không để gã dễ dàng đắc thủ, về sau lại hợp tác, gã chẳng lẽ không định ăn thịt chính mình?

Hợp tác, đôi bên đều phải nỗ lực, mới gọi là hợp tác. Nếu một bên không nỗ lực mà chỉ đòi trả lãi, thì trở thành cho tặng.

- Sắp đặt của ông vô cùng chu đáo chặt chẽ, ai sẽ cản trở?

Triệu Tiểu Phong cũng nghe ra ngụ ý của Nguyên Minh Lượng, vô vị mà cười,

- Bất kể là lực cản bên ngoài hay là ngầm ngáng chân, có tôi ở đây, đều giải quyết tốt.

Giọng điệu thật đao to búa lớn, Nguyên Minh Lượng đối với ấn tượng về Triệu Tiểu Phong liền giảm xuống một bậc. Đừng nói Triệu Tiểu Phong là con trai của Phó Thủ tướng, mà chính gã là Phó Thủ tướng, cũng không thể một câu nói thì có thể giải quyết được mọi vấn đề.

Bởi vì Bí thư Quận ủy quận Hạ Mã là Hạ Tưởng.

Nguyên Minh Lượng và Hạ Tưởng cho đến hiện tại, phải nói còn chưa trực tiếp đối mặt, chỉ ở mặt ngoài ngồi cùng một chỗ vài lần, lá mặt lá trái, thoải mái mà thăm dò lẫn nhau, chưa có đao thật súng thực mà đánh nhau. Nhưng Hạ Tưởng và Bạch Chiến Mặc đánh nhau, Nguyên Minh Lượng biết rất rõ, cũng biết sự lợi hại của Hạ Tưởng.

Nguyên Minh Lượng không phải người không có kiến thức, công tử của Chủ tịch tỉnh, công tử của Bí thư Tỉnh ủy, cũng đều gặp qua không ít, có nhã nhặn khiêm tốn, có bình thản ôn hòa, cũng có làm ra vẻ, cũng có ngang ngược, vân vân, còn nhiều nữa, nhưng con trai của Phó Thủ tướng này lại là lần đầu tiên gặp.

Phó Thủ tướng cấp bậc cao tới đâu, cũng phải tuân thủ theo các phép tắc trong quan trường, cũng không thể vài câu nói đã trực tiếp can thiệp đến cấp Đảng ủy của Quận. Nguyên Minh Lượng coi như là nhân vật nửa quan trường, cũng biết tính độc lập và tính uy quyền không được phép can thiệp của cấp Đảng uỷ.

Tuy nhiên y cũng biết, Triệu Tiểu Phong là thân phận bán quan bán thương, phỏng chừng cũng có thói quen ở trước mặt cán bộ lấy thân phận thương nhân để nói chuyện, ở trước mặt thương nhân lấy miệng cán bộ để nói chuyện. Tóm lại một câu, mạnh miệng tùy tiện nói, mưu cầu không gì hơn ngoài tối đa hóa lợi ích.

- Bí thư quận ủy quận Hạ Mã Hạ Tưởng, là nhân vật khó giải quyết. Hắn có lý lịch, có năng lực, thủ đoạn cũng rất cao siêu. Nếu hắn biết ý đồ của Thương mại Trường Cơ, nếu muốn chèn ép Thương mại Trường Cơ, cũng là một việc vô cùng phiền toái.

Không đợi Nguyên Minh Lượng trả lời, Phó Tiên Phong giành trước ném Hạ Tưởng ra.

Phó Tiên Phong lúc này, vừa rồi còn từ trong thâm tâm cảm tạ Hạ Tưởng vì hắn từ giữa chu toàn liên lạc hai nhà Khâu, Mai – mặc dù cũng phải nói Phó Tiên Phong quả thật cũng không rõ ràng lắm, hai nhà Khâu, Mai liên kết cũng không phải là là Hạ Tưởng một tay thúc đẩy, mà là Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong cũng đã có xu hướng ăn nhịp với nhau nước chảy thành sông - cũng cảm tạ Hạ Tưởng đã thúc đẩy hai nhà Khâu, Mai liên kết trợ giúp Phó gia, hiện tại quay lại sự thật về quyền lợi, đề phòng hoạn nạn chưa xảy ra, không cho Hạ Tưởng cản trở đại kế của y mới là việc quan trọng nhất trước mắt.

Nhiều bằng hữu nhiều con đường, Triệu Tiểu Phong có thủ đoạn của Triệu Tiểu Phong, nếu chẳng may đến lúc đó Hạ Tưởng chơi xỏ, Phó Tiên Phong từng vài lần giao thủ với Hạ Tưởng e sợ sẽ lại bị ăn khoản thiệt của Hạ Tưởng. Có tiền vốn của Triệu Tiểu Phong rót vào, y và Triệu Tiểu Phong sẽ thành người cùng thuyền, Triệu Tiểu Phong có lẽ có thể trở thành khắc tinh của Hạ Tưởng.

Chủ yếu nhất chính là, dù sao Triệu Tuyền Tân cũng chỉ làm một lần rồi lui về, vì lợi ích, đã giận dữ, muốn sửa trị Hạ Tưởng một chút, thì người khác cũng không dám ngăn.

Phó Tiên Phong suy xét từ góc độ chính trị, kéo Triệu Tiểu Phong nhập bọn, xét đến cùng vẫn là vì Hạ Tưởng mà chuẩn bị thủ đoạn mượn đao giết người.

Phó Tiên Phong cũng hiểu rõ mặc dù y đã đáp ứng với Hạ Tưởng không cố ý gây phiền toái cho hắn, lúc ấy cũng nói rất rõ ràng, không tìm hắn gây phiền toái ở mặt ngoài, còn trong thâm tâm, giữa y và Hạ Tưởng vẫn còn có rất nhiều điều trướng tai gai mắt phải kể đến. Mục tiêu mà Phó Tiên Phong muốn đạt được chính là, ở trong nhiệm kỳ của y, đem thành tựu kiến thiết kinh tế của quận Hạ Mã thổi quét không còn gì. Trước khi y đi, khiến Hạ Tưởng thân bại danh liệt, tiền đồ tận hủy, sau đó y sẽ phủi đít rời khỏi thành phố Yến, đến Bắc Kinh hoặc đến tỉnh khác nhậm chức, ai có thể làm gì được y?

Hạ Tưởng à Hạ Tưởng, đừng tưởng rằng ngươi giúp ta một phen, ta sẽ lĩnh hội tình cảm của ngươi. Ngươi chờ xem, chờ sau khi ta ngồi trên ngai vàng Thị trưởng, ngươi thành thành thật thật còn đỡ, một khi có việc, đừng trách ta xuống tay không lưu tình.

Trong lòng Phó Tiên Phong tràn đầy căm hận đối với Hạ Tưởng, sao có thể dễ dàng tiêu trừ như vậy? Y thậm chí còn nghĩ Hạ Tưởng cũng thật là ngu, rốt cục bị y đùa bỡn một lần, không ngờ còn đáp ứng y, lại còn thuyết phục Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong quay về Bắc Kinh hiệp thương với Phó gia, trí tuệ chính trị của Hạ Tưởng cũng chỉ thường thôi.

Phó Tiên Phong đương nhiên không rõ ràng lắm Hạ Tưởng chỉ thuận theo thuỷ triều, quả thật là chẳng khác nào không làm gì cho lắm. Hơn nữa Hạ Tưởng cũng đã sớm từ sau thời kỳ Trần Phong, hoàn thành bố cục, mặc kệ y có đảm nhiệm chức Thị trưởng hay không đảm nhiệm, mặc kệ là ai đảm nhiệm chức Thị trưởng, Hạ Tưởng đã bảo chắc chắn đứng trong thế bất bại.

Sự hỗ trợ giữa Hạ Tưởng và Hồ Tăng Chu, Phó Tiên Phong biết, nhưng Phó Tiên Phong không biết chính là, quan hệ tiếp cận nhanh chóng giữa Hạ Tưởng và Hồ Tăng Chu, vượt xa ngoài sức tưởng tượng của y.

Hơn nữa trong lúc y đang bố trí tìm cách làm thế nào để lôi kéo Triệu Tiểu Phong đến đối phó với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng đã sắp đặt hai bước đối sách khá tốt. Thứ nhất là dặn dò Lý Thấm chuẩn bị một cuộc họp ngày mai, toàn lực khởi động bước kế hoạch thứ hai. Thứ hai là hắn tối nay cũng mời Vu Phồn Nhiên, Lý Đinh Sơn và Cao Hải, lại gặp nhau cùng một chỗ, nối lại tình cảm, cộng thêm ăn tối.

Một thế lực vòng tròn đang nhanh chóng hình thành, cũng giống như xung đột và va chạm hết lần này đến lần khác.

- Hạ Tưởng? Tôi dường như đã nghe qua tên này.

Triệu Tiểu Phong tĩnh tâm tưởng tượng, nghĩ ra,

- Ồ, là Hạ Tưởng cái người rất mâu thuẫn với Tiên Phong, có phải hay không?

Triệu Tiểu Phong tươi cười đầy thâm ý, Phó Tiên Phong liền cảm giác trên mặt mơ hồ nóng bừng.

Đúng, xung đột giữa y và Hạ Tưởng, không ít đồng nghiệp có biết một phần, rất nhiều người không rõ chân tướng còn cho rằng y bị thua, khiến cho y vô cùng xấu hổ. Kỳ thật theo y thấy, xung đột giữa y và Hạ Tưởng, chỉ vừa mới bắt đầu.

Tuy nhiên để kích thích sự phẫn nộ của Triệu Tiểu Phong, y lại ha hả cười nói:

- Đừng thấy Hạ Tưởng cấp bậc không cao, nhưng bản lĩnh không nhỏ, tại thành phố Yến, trên cơ bản không ai động được vào hắn.

- Lợi hại như vậy sao?

Triệu Tiểu Phong cười ha hả,

- Tôi chỉ nghe nói qua trong kinh tế có chủ nghĩa bảo hộ địa phương, trong chính trị chẳng lẽ cũng có? Trong kinh tế còn nói được, trong chính trị làm sao còn phân chia địa phương và trung ương, người địa phương nào dám không nghe lời trung ương nói? Tiên phong, hơi có phần cường điệu rồi.

Nói thật, Phó Tiên Phong cũng không thích lắm giọng điệu của Triệu Tiểu Phong lúc nào cũng thể hiện một bộ dạng vô cùng khẳng định chắc chắn, dường như gã giống như lãnh đạo cấp bậc cao lắm. Thực tế Triệu Tiểu Phong là phó tổng doanh nghiệp nhà nước, dựa theo cấp bậc bình thường, chỉ là cấp Sở mà thôi.

Nhưng thân phận bán quan bán thương của Triệu Tiểu Phong cũng rất có ưu thế, hơn nữa xí nghiệp của y là một trong những doanh nghiệp nhà nước độc quyền rất có lực ảnh hưởng trong nước, cũng có ảnh hưởng đến bộ phận quyết định chính sách của chính quyền địa phương. Chỉ có điều sau khi nghe xong giọng điệu nói chuyện có đôi lúc rất khó nghe, Phó Tiên Phong chỉ cười:

- Tiểu Phong cậu không biết, mạng lưới quan hệ chủ yếu của Hạ Tưởng ở thành phố Yến và tỉnh Yến, không gì phá nổi. Hơn nữa tính tình của Hạ Tưởng còn rất có tư duy kinh tế. Trong việc chính trị mà nói, tôi lo rằng kế hoạch đầu tư Thương mại Trường Cơ sau này nếu chẳng may bị Hạ Tưởng phát giác, hắn nếu muốn vận dụng một ít thủ đoạn để đối phó với chúng ta, sẽ rất nhức đầu.

- Tôi dù sao cũng đã ở doanh nghiệp nhà nước rất nhiều năm, đối với việc trong kinh tế cũng có một chút nghiên cứu. Tôi đã đem nguồn vốn đầu tư vào Thương mại Trường Cơ, cũng không sợ sau khi Hạ Tưởng phát hiện có mưu đồ gì. Tôi cũng muốn xem một chút, hắn một Bí thư Quận ủy chưa đến 30 tuổi, có thể có mấy cân mấy lượng.

Triệu Tiểu Phong vẫn là thái độ chống đối.

Nguyên Minh Lượng đối với hợp tác chính trị giữa Phó Tiên Phong và Triệu Tiểu Phong hứng thú không lớn, y phát hiện thấy chủ đề của Phó Tiên Phong và Triệu Tiểu Phong hơi lệch khỏi quỹ đạo, liền vội ho khan một tiếng, mượn việc hướng Triệu Tiểu Phong kính rượu, lại đem đề tài một lần nữa kéo trở về đầu mối chính:

- Lại nói về vấn đề trọng điểm của chúng ta... nếu Triệu tổng bỏ vốn 3 tỷ, tôi cam đoan khoảng một năm, lợi nhuận sẽ khoảng 4 tỷ trở lên.

Nguyên Minh Lượng cho ra một con số thận trọng, người làm ăn nói chuyện làm ăn, y không có khả năng ngay từ đầu đã hướng về phía cao để thảo luận.

Vẻ mặt Triệu Tiểu Phong hài lòng mà liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái:

- Tiên Phong, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? Là ông định đoạt, hay là Nguyên tiên sinh định đoạt? Cho tôi 10% lợi nhuận, tôi tội gì phải phí từng này khí lực!

Phó Tiên Phong bất đắc dĩ hướng về phía Nguyên Minh Lượng nháy mắt, ý tứ là để Nguyên Minh Lượng đề xuất lại, đưa ra một số khoản lợi nhuận cho Triệu Tiểu Phong.

Nguyên Minh Lượng có chút bất mãn, kinh doanh là kinh doanh, làm sao có đạo lý chủ động nhường lợi ích cho đối phương? Dù thế nào cũng phải cùng thể hiện thành ý, đều có thoái nhượng mới đúng, cũng không cần phải cầu Triệu Tiểu Phong bỏ vốn.

Tuy nhiên, Phó Tiên Phong là có việc cầu người, hợp tác giữa y và Phó Tiên Phong cũng không thể có nửa điểm sai lầm, Nguyên Minh Lượng đành phải trong lòng thở dài một tiếng, vội cười theo mặt nói:

- Tôi chỉ là thận trọng đoán chừng, ngài cũng biết, trong việc kinh doanh, ai cũng không dám cam đoan trăm phần trăm có lợi. 3 tỷ tiền vốn, dùng trong một năm, trả ngài 3,6 tỷ.

Nguyên Minh Lượng cắn răng, vẫn không cam lòng nói ra giới hạn thấp nhất 4 tỷ.

3,6 tỷ, đã là hai mươi phần trăm (20%) lợi nhuận!

Triệu Tiểu Phong không nói gì, mà bưng rượu lên, tự rót tự uống một ly, vẻ mặt như thoáng chút suy nghĩ.

Không khí tạm thời hơi ngưng trọng, tẻ nhạt.

Trịnh Nghị ở một bên nghe được không hiểu ra sao, không thể hiểu nổi kinh doanh cái gì mà có thể có lợi nhuận hai mươi phần trăm (20%), hơn nữa kỳ trả lãi chỉ có một năm! Quả thực không khác gì cướp giật tiền.

Rồi gã nghe được mấy người nói chuyện chính là vài tỷ tiền vốn, mới biết được mấy trăm triệu tệ của gã thật đúng là mưa bụi, không khỏi kinh ngạc đờ đẫn, cũng có chút cảm giác không còn tự tin. Lại thấy ánh mắt của Nguyên Minh Lượng và Triệu Tiểu Phong, không hề có vẻ tự kiêu của con nhà giàu mới nổi.

Trong lòng Phó Tiên Phong một trận ảo não, hôm nay thật nhiều việc, chỉ lo sắp xếp ổn thỏa từng sự việc, nhất thời sơ sẩy đã quên bảo Trịnh Nghị đi ra. Trịnh Nghị chỉ là đối tượng bị lợi dụng, cho gã biết cụ thể tin tức trong cuộc nói chuyện hôm nay sẽ không tốt lắm, bởi vì Trịnh Nghị cũng không phải là một người đáng tin cậy, không biết lúc nào thể bán đứng y!

Tuy nhiên hối hận cũng đã muộn, Phó Tiên Phong chỉ có thể về sau lại tìm mọi cách đem Trịnh Nghị buộc chặt bên người, dùng lợi ích đưa gã vào tròng, đỡ phải gã lắm chuyện bên ngoài, làm hỏng đại sự của y thì có hối hận cũng đã muộn.

Phó Tiên Phong liền liếc mắt nhìn Trịnh Nghị một cái, nói:

- Trịnh Nghị, sự tình hôm nay, cậu nghe thì nghe, nhưng phải biết rằng cái gì nên nói cái gì không nên nói...

Trịnh Nghị trước thì bị không khí cò kè mặc cả giữa Triệu Tiểu Phong và Nguyên Minh Lượng dọa, rồi lại bị Phó Tiên Phong dọa, liền càng không còn lòng dạ nào, liên tục gật đầu:

- Tôi biết, tôi biết, xin Bí thư Phó yên tâm, tôi biết rõ trong lòng.

Nguyên Minh Lượng sau lời nói của Phó Tiên Phong, cũng mới ý thức được quả thật không nên có sự hiện diện của Trịnh Nghị. Vừa rồi chỉ lo so chiêu với Triệu Tiểu Phong, đã quên bên cạnh còn có một Trịnh Nghị. Gã cũng có phần phiền phức, lại thấy Triệu Tiểu Phong còn trầm ngâm không nói, hiển nhiên chắc là chê ít, sẽ không tránh khỏi có chút vội vàng xao động.