Quan Thần

Chương 707: Tiếp tục lên kế hoạch



Nhớ tới Mễ Huyên, liền nhớ tới những năm tháng xanh tươi ở huyện Bá, Hạ Tưởng không tránh khỏi có phần bùi ngùi. Chính là ở huyện Bá hình thành nền móng tình cảm giữa hắn và Tào Thù Lê. Cũng chính là ở huyện Bá, biết Liên Nhược Hạm sẵn lòng sống chung cả đời cùng hắn.

Cũng ở huyện Bá, đã gặp Dương Bối người yêu cũ của hắn.

Nhớ tới Dương Bối, tâm tư của Hạ Tưởng có phần trôi xa, giữa lúc mơ hồ không tự chủ được suy nghĩ, cũng không biết Dương Bối đã đi nơi nào, kiếp này còn có duyên phận gặp lại hay không?

Không gặp cũng tốt, gặp lại không bằng hoài niệm. Kỳ thật đối với Dương Bối, Hạ Tưởng vừa không nhớ nhung cũng không muốn gặp lại, giống như mây trôi trên trời, ngẫu nhiên bay qua, chỉ kịp tạo cho mặt đất một mảnh râm mát, lập tức lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Sau đó lại nói mấy câu về đề tài Mễ Huyên, biết Mễ Huyên bây giờ vẫn còn độc thân, dường như còn nói muốn sống độc thân đến cùng. Đồng thời, việc kinh doanh của Mễ Huyên cũng không tệ lắm, phong sinh thủy khởi (gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc, ý là làm tới đâu phất tới đó), ít nhất cũng có gia tài chục triệu.

Một người phụ nữ xinh đẹp, một người phụ nữ độc thân, xinh đẹp và có thân thế giàu có, Mễ Huyên hiện tại đoán chừng là hoa thơm trái ngọt trong mắt không ít đàn ông, cũng không biết cuối cùng ai có thể thu hoạch được trái tim của Mễ Huyên, thành công ôm được mỹ nhân về.

Hạ Tưởng ngắt điện thoại với cô bé Lê, đi thẳng tới văn phòng của Lý Đinh Sơn. Vừa lúc, Tôn Định Quốc đang nói chuyện cùng Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng tiến vào, liền chào hỏi thân thiết với Tôn Định Quốc:

- Cục trưởng Tôn cũng ở đây à?

Tôn Định Quốc vừa thấy Hạ Tưởng, vẻ mặt lập tức tươi cười:

- Tiểu Hạ, xin chúc mừng.

Hạ Tưởng sửng sốt, hắn dường như không có chuyện tốt gì đáng để chúc mừng? Nghĩ lại mới hiểu được Tôn Định Quốc chúc mừng chính là sự việc Tào Vĩnh Quốc. Tôn Định Quốc là bạn tốt lâu năm với Tào Vĩnh Quốc, đối với việc Tào Vĩnh Quốc rốt cục cũng sắp sửa tiến lên cánh cửa cấp phó tỉnh, y cảm thấy vui mừng từ đáy lòng.

- Cảm ơn, tôi xin thay mặt bố vợ cảm ơn ngài.

Hạ Tưởng liền khách sáo vài câu, nhân tiện nói vài câu chuyện phiếm. Tôn Định Quốc cũng biết quan hệ giữa Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn, đoán chừng có chuyện muốn nói, liền cáo từ rời đi.

- Bí thư Tào thăng tiến thêm một bước, quả thật là việc rất đáng mừng.

Lý Đinh Sơn cao hứng nói,

- Tuy nhiên việc Phó Tiên Phong đảm nhiệm chức Thị trưởng, cũng không phải là một tin tốt.

Hạ Tưởng lại khoát tay:

- Bí thư Phó lên chức Thị trưởng, có lợi có hại. Không nói mặt hại, mặt lợi chính là, vị trí Phó Bí thư sẽ để trống...

Lý Đinh Sơn sửng sốt, lập tức ý thức được ý tứ trong lời nói của Hạ Tưởng, ha hả cười:

- Thời gian tôi làm ở vị trí Trưởng ban thư ký quả thật không ngắn, theo lý thuyết thì thay đổi vị trí cũng bình thường, nhưng quan hệ lão Sử đã dùng hết. Hơn nữa lúc ấy tôi được đặc biệt đề bạt từ Cục trưởng lên thẳng Giám đốc sở, cho dù Triêu Độ ra mặt tác động, chỉ sợ cũng không quá dễ dàng.

- Thử một lần bao giờ cũng tốt, không thử qua, cuối cùng lại tiếc nuối. Tôi ủng hộ ngài cố gắng một lần!

Hạ Tưởng động viên tinh thần Lý Đinh Sơn,

- Buổi tối có muốn cùng ngồi với Phó chủ tịch tỉnh Tống hay không?

Lý Đinh Sơn đương nhiên không có ý kiến gì khác, y tự mình gọi điện thoại cho Tống Triêu Độ. Không ngoài dự tính của Hạ Tưởng, Tống Triêu Độ bảo hai người đi thẳng đến nhà y.

Hạ Tưởng đến Thành ủy cùng lái xe và thư ký, hắn bảo lái xe và thư ký về Quận ủy trước, hắn và Lý Đinh Sơn cùng ngồi lên một chiếc xe đi tới nhà Tống Triêu Độ. Đến nhà họ Tống, Tống Triêu Độ còn chưa trở về, chỉ có Tống Nhất Phàm ở nhà.

Còn có cả Trương Quỳnh vợ của Tống Triêu Độ cũng ở nhà.

Khoảng thời gian Hạ Tưởng biết Tống Triêu Độ không ngắn, nhưng là lần đầu tiên gặp mặt Trương Quỳnh. Bộ dạng của Trương Quỳnh và Tống Nhất Phàm rất giống nhau, vừa nhìn đã biết là mẹ con. Vóc dáng của bà khá cao, Tống Nhất Phàm vốn không thấp, mà đứng cùng một chỗ với bà, mới chỉ đến qua mắt bà. Xem ra, chiều cao của Tống Nhất Phàm là từ mẹ của cô.

Trương Quỳnh tỏ vẻ hoan ngênh hai người đã đến, vẻ mặt thản nhiên, mặc dù cũng tươi cười, nhưng không một chút tha thiết. Lý Đinh Sơn và Trương Quỳnh biết nhau, nói vài câu khách sáo, sau đó liền cùng Hạ Tưởng ngồi ở sô pha trong phòng khách chờ.

Tống Nhất Phàm dường như rất không tự nhiên ở trước mặt mẹ, thấy Hạ Tưởng, chỉ cười trộm, cũng không dám đi về phía trước nắm tay Hạ Tưởng. Mặc dù Hạ Tưởng đã nhìn ra, cô đã sớm không kiềm chế được muốn lại gần nói chuyện, tuy nhiên vẻ mặt Trương Quỳnh vẫn thờ ơ như cũ, Tống Nhất Phàm không dám lại gần.

Từ đó có thể thấy được, trong thái độ có phần lý trí giữa Trương Quỳnh và Tống Nhất Phàm, quan hệ mẹ con của họ cũng không phải vô cùng thân thiết, mà trái lại, có một loại cảm giác xa cách lờ mờ. Tống Nhất Phàm ngoại trừ việc có một sự kính sợ tự nhiên đối với Trương Quỳnh ra, cũng không có nhiều tình cảm yêu mến lắm.

Có lẽ là nguyên nhân gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều.

Ngồi chẳng bao lâu, Tống Triêu Độ đã trở về.

Tống Triêu Độ vừa vào đến cửa, Trương Quỳnh liền lấy cớ có việc đi ra ngoài. Trương Quỳnh vừa đi, không khí trong nhà ngay lập tức sinh động hẳn lên, Tống Nhất Phàm liền vội ngồi xuống bên cạnh Hạ Tưởng, ôm cánh tay Hạ Tưởng, thè lưỡi:

- Hạ ca ca, có phải anh không thích mẹ của em hay không? Em cũng không thích mẹ, lúc nào cũng một bộ mặt nghiêm túc, bộ dạng lúc nào cũng không chịu cười. Ngay cả cười, cũng thật sự rất giả, còn quản đông quản tây, phiền cũng phiền đến chết. Nếu để mẹ thấy em ôm tay anh, ít nhất cũng sẽ dạy dỗ phê bình em hết nửa giờ. Nói từ việc nhỏ, là con gái phải tự ái tự trọng, đến việc lớn, là có thể nói đến hạnh phúc cả đời và tương lai của nhân loại... Giữa em và mẹ, đã nhanh chóng trở thành quan hệ đối địch giữa những kẻ thù giai cấp, sự khác biệt to lớn, đã vượt qua cả độ sâu của lòng biển Mariana!

Tống Triêu Độ cười mắng:

- Ở đâu lại có con gái nói xấu sau lưng mẹ như thế? Mẹ con là do công việc yêu cầu, thời gian kéo dài lâu, nên lạnh nhạt với người khác, nhưng thật ra bà ấy là người mặt lạnh tâm nóng. Con cho rằng là cứ đơn giản như con, cần phải cười một cái thì mới cho là cách chào đúng à? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Nông cạn!

Tống Nhất Phàm phản kích sự trách mắng không chút nể tình vừa rồi của Tống Triêu Độ,

- Cái gì mà nói cười mới đúng là người tốt, ba có thấy lúc nào Hạ Tưởng cười đùa cợt nhả không? Nhưng con lại cảm thấy anh ấy đúng là người tốt, và cũng chân thành. Ba, ba làm cái chức Chủ tịch tỉnh đi lãnh đạo người khác là được rồi, tạm tha cho con gái của ba đi. Cấp dưới của ba không thiếu một con tốt như con, về sau cũng đừng giảng đạo lý lớn với con.

- Nói nhảm cái gì thế?

Tống Triêu Độ dở khóc dở cười,

- Người ba lãnh đạo rất nhiều, nhưng ba chỉ có một đứa con gái cưng là con, ba không dạy bảo con thì dạy bảo ai?

Tống Nhất Phàm bĩu môi bĩu miệng, không để ý đến Tống Triêu Độ, cúi xuống thầm thì bên tai Hạ Tưởng.

Tống Nhất Phàm mặc một bộ quần áo ở nhà bằng nhung, có vẻ rất xịn, cô trông giống như một con gấu bông, Mặc dù cũng phải nói quả thật là một cô nàng to xác, nhưng ở trong mắt Hạ Tưởng, dù sao cũng chỉ là bộ dạng của một cô bé chưa lớn.

Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm nói cười vài câu, đối với những câu hỏi quái đản của cô, nhặt vài cái trọng yếu trả lời, một loạt những cái khác lừa bỏ qua trót lọt, làm cho Tống Nhất Phàm rất bất mãn, rồi trách móc Hạ Tưởng tết nhất cũng không đến gặp cô một lần, rõ ràng không để cô ở trong lòng.

Đối với lời trách mắng của Tống Nhất Phàm, Hạ Tưởng đành phải cười đáp lại, cô nói cái gì là cái đấy, không được phép chấp nhặt với cô. Con gái và phụ nữ có một tính cách chung chính là nói không cần biết lý do, muốn phân rõ phải trái với các cô, anh sẽ thua ngay.

Tống Nhất Phàm thấy Hạ Tưởng không thể suy chuyển, anh khen hắn, hắn vẻ mặt tươi cười, anh oán giận hắn, hắn vẫn là vẻ mặt tươi cười, không hề nóng tính, ảo não mà đẩy Hạ Tưởng một phen:

- Không để ý tới anh, giống như người gỗ, chẳng còn chút hứng thú nào.

Tống Nhất Phàm chân dài eo thon, lúc rời khỏi, dáng vẻ đã uyển chuyển dịu dàng. Hạ Tưởng khẽ thở dài, con gái lớn thật là nhanh, Lolita trước kia ngay tức khắc đã trưởng thành một cô nàng to lớn.

Làm đàn ông thật tốt, một cô gái chỉ có hai ba năm làm Lolita, còn một người đàn ông, lại có thể làm chú rất nhiều năm.

Tuy nhiên trong suy nghĩ của Hạ Tưởng lại không có ý tứ gì tà ác. Trong mắt hắn, Tống Nhất Phàm rất đáng yêu, đáng yêu đến nỗi không cho phép trong đầu hắn có bất kỳ ý niệm gì về phương diện nam nữ đối với cô, chỉ có điều cảm thấy Tống Nhất Phàm giống như như một quả bóng, lúc mới biết cô thì chỉ là cô bé Lolita, hiện tại chỉ chớp mắt, đã hoàn toàn trưởng thành thành một Lolita lớn phổng phao.

Tống Triêu Độ và Lý Đinh Sơn đối với việc Tống Nhất Phàm dựa dẫm Hạ Tưởng, chỉ cười, không hỏi giữa hai người thì thầm chuyện gì. Sau đó, Tống Triêu Độ không ngờ lại chủ động đề xuất muốn ra ngoài ăn cơm, khiến cho Hạ Tưởng hơi giật mình kinh hãi, bởi vì từ lúc Hạ Tưởng biết y tới nay, y dường như đều luôn luôn ăn cơm ở nhà.