Quan Thần

Chương 718: Cố ý



Lý Đinh Sơn đầu tiên là sửng sốt một lát. Theo sau thanh âm có chút hơi kích động:

- Nếu thật có thể thành hàng, nói gì tôi cũng phải cảm ơn cậu đàng hoàng mới được, Tiểu Hạ, cậu thật đúng là phúc tinh của tôi!

Có thể không vui được sao? Lý Đinh Sơn còn tính nếu có thể đảm nhiệm Phó bí thư, sau một nhiệm kỳ, lại làm một nhiệm kỳ Thị trưởng ở ngoài, rồi từ từ thăng tiến lên, không nghĩ tới, vận may xoay chuyển, không ngờ bỗng chốc có hi vọng chủ quản một phương, hoàn toàn là niềm vui bất ngờ

Tất nhiên, cũng là bởi vì kết quả mà thế lực các nơi đánh vào thành phố Yến. Có lẽ ở trong mắt Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, ứng cử viên Phó bí thư và Trưởng ban thư ký Thành ủy thành phố Yến so với ứng cử viên Thị trưởng thành phố Thủy Hằng, thì trọng yếu hơn, nhưng đối với bản nhân Lý Đinh Sơn mà nói, có thể nhảy ra khỏi thành phố Yến, đến thành phố Thủy Hằng chấp chính, là một bước lớn trong cuộc sống chính trị của ông

Hạ Tưởng có thể lý giải niềm vui của Lý Đinh Sơn, hắn ở trước mặt Lý Đinh Sơn nói chung vẫn duy trì đủ sự cung kính, là người dẫn đường hắn trong quan trường, Lý Đinh Sơn có ảnh hưởng rất lớn trong đời hắn. Hắn vĩnh viễn ghi tạc trong lòng:

- Trưởng ban thư ký ngài quá khách khí, có thể vì ngài làm một số sự tình trong khả năng có thể, tôi rất vui mừng

Lý Đinh Sơn xúc động nói:

- Tôi cả đời này quen biết vô số người, Tiểu Hạ, cậu là một trong số những người tôi quen biết, là người khiêm tốn nhất khiêm nhường nhất cũng là có phẩm hạnh đáng tin cậy nhất

Đạt được sự công nhận cao nhất của Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng cũng là trong lòng vui mừng. Quan hệ giữa hắn và Lý Đinh Sơn, vừa là thầy vừa là bạn, Lý Đinh Sơn là một người có quan hệ phức tạp nhất trong số bạn bè của hắn, cũng thuần túy nhất, gần như không có ý tưởng gì lợi dụng đối phương

Hy vọng có thể ở trên quan trường lúc nào cũng ưu tiên ích lợi trước, có thể duy trì được một tình hữu nghị giữa đàn ông, coi như là một phần an ủi trong tâm hồn

Bởi vì ngày hôm sau đi thủ đô, Hạ Tưởng trước khi sắp tan tầm, cho gọi Phó Hiểu Bân, Trần Thiên Vũ, chuyển giao một số công việc thiết yếu, bởi vì hắn ngày mai có thể không thể quay về thành phố Yến, theo sau lại bàn giao vài câu với Kim Hồng Tâm và Triều Vĩ Cương, mới tan tầm về nhà.

Buổi tối, hắn lại lần lượt gọi điện thoại cho Trần Phong, Hồ Tăng Chu, một là nói rõ chuyện hắn ngày mai đến thủ đô, hai là trao đổi một chút về cách nhìn đối với việc Lý Đinh Sơn sắp tới thành phố Thủy Hằng đảm nhiệm Thị trưởng. Trần Phong đối với sự tình thành phố Yến đã không quá quan tâm, chỉ đơn giản nói vài câu, không nói sâu thêm

Hồ Tăng Chu đối với việc Lý Đinh Sơn rời đi cũng là hơi bày tỏ sự tiếc nuối, càng tỏ vẻ chú ý đối với ứng cử viên Phó bí thư và Trưởng ban thư ký. Nếu Lý Đinh Sơn đảm nhiệm Phó bí thư còn đỡ, dù gì Lý Đinh Sơn bởi vì quan hệ của Hạ Tưởng, khẳng định cùng ông cũng có triển vọng hợp tác. Hơn nữa cho dù Trưởng ban thư ký mới bổ nhiệm sau Lý Đinh Sơn là người của người khác, cũng chỉ đến thêm một gương mặt mới. Hiện tại lại hay, Lý Đinh Sơn vừa đi, Thành ủy phút chốc có hai gương mặt mới sẽ tới, một Phó bí thư và một Trưởng ban thư ký Thành ủy, nếu mà đều tự có lập trường riêng, thế cục Thành ủy sẽ càng thêm phức tạp.

Hồ Tăng Chu vô cùng lo lắng

Hạ Tưởng cũng lý giải sự lo lắng của Hồ Tăng Chu, sắp lên làm Bí thư Thành ủy, trong lúc đó lại đột nhiên có thay đổi nhân sự trọng yếu, nếu nói nhân tố không phải cố ý nhằm vào ông ta, ông ta cũng sẽ không tin tưởng. Một Phó bí thư một Trưởng ban thư ký, đối với bí thư mà nói đều là chức vụ cực kỳ trọng yếu, nếu toàn bộ đổi người mới, ít nhất sẽ khiến ông ta trong một khoảng thời gian dài, sẽ có cảm giác như mũi nhọn ở lưng

Bên trái một Phó bí thư xa lạ, do Bí thư Thôi đề danh. Bên phải một Trưởng ban thư ký xa lạ, do Chủ tịch tỉnh Phạm đề danh, cảm giác hai bên đều là người xa lạ thật sự không được tốt.

Hồ Tăng Chu lúc chúc Hạ Tưởng thuận buồm xuôi gió, nhấn mạnh Hạ Tưởng sau khi từ thủ đô trở về, nhanh chóng đến Thành ủy cùng ông bàn bạc

Hạ Tưởng liền đồng ý, hắn nghe ra ý sầu lo của Hồ Tăng Chu, cũng có thể đoán được chỗ sầu lo của Hồ Tăng Chu. Hiện tại với sự vững vàng của thế cục ở tỉnh, sau điều chỉnh nhân sự ở thành phố hạ màn, một loạt ảnh hưởng mới thể hiện ra ngoài. Mặc kệ là nhìn từ phương diện nào, đều là Phó gia tăng mạnh thế công đối với Diệp Thạch Sinh, đồng thời, Phạm Duệ Hằng cũng bắt đầu có ý thức nuôi dưỡng lực lượng của chính mình, làm tốt cơ sở để hai năm sau ông tiếp nhận chức vụ Bí thư Tỉnh ủy.

Lại cộng thêmvòng kinh tế Bắc Kinh và tỉnh Yến có hi vọng cuối năm nay hoặc đầu năm sau chính thức đề ra nhật trình, có thể đoán được chính là, mùa hè năm nay, có thể sẽ nghênh đón rung chuyển mới. Ngoại trừ cuộc đối đầu giữa hắn và Nguyên Minh Lượng ở quận Hạ Mã, một cuộc chiến tranh đoạt lôi kéo Bí thư Tỉnh ủy, cũng sẽ trong sự lặng yên không một tiếng động, bắt đầu trình diễn

Còn có bên trong Thành ủy thành phố Yến, giữa Hồ Tăng Chu và Phó Tiên Phong, cũng có một trận đánh ác liệt phải đánh. Phó Tiên Phong mang thế Thị trưởng mới nhậm chức, hơn nữa nếu Phó bí thư mới nhậm chức cũng tay nắm tay với y, thì quyền lên tiếng trong Thành ủy của y sẽ tăng cao, nếu thủ đoạn cao siêu, nếu có thể nhân cơ hội lôi kéo vài tên cấp ủy viên thường vụ quan trọng, lúc đó liền có xu thế thẳng bức uy vọng Hồ Tăng Chu

Nếu lập trường Trưởng ban thư ký Thành ủy không rõ, đồng minh của Hồ Tăng Chu trong Thành ủy thật đúng là không nhiều lắm, nhất là không có nhân vật gì có phân lượng, duy nhất chỉ có một Tô Công Thần lại là một kẻ tính cách hai mặt.

Quả thật phía trước cũng là một mảnh sương mù, cẩn thận suy nghĩ cũng là khó khăn chồng chất, Hạ Tưởng đơn giản không suy nghĩ, trước tiên xử lý tốt sự tình trong tay rồi hãy nói tiếp

Sáng sớm hôm sau, hắn một mình lái xe lên đường cao tốc. Trên đường cao tốc, trước gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm, Liên Nhược Hạm bảo Hạ Tưởng trực tiếp đến sân bay là được, không cần quay lại nhà đón cô. Hạ Tưởng đồng ý

Khi xe tới khu vực dịch vụ nửa đường, Hạ Tưởng đi đổ xăng, liền nhận được điện thoại của Phó Tiên Tiên.

Phó Tiên Tiên bắt đầu liền thở phì phì nói:

- A, thật sự là không muốn biết giữa Nguyên Minh Lượng và Triệu Tiểu Phong có giao dịch gì, phải không? Lâu như vậy cũng không gọi điện thoại cho tôi, anh đúng là có cá tính

Hạ Tưởng hiện tại thật sự không có tâm tư ứng phó Phó Tiên Tiên, đành phải nói:

- Tôi gần đây không rảnh, không có thời gian, chờ thêm vài ngày bớt việc, trở về thành phố Yến sẽ gọi điện thoại cho cô

Không ngờ Phó Tiên Tiên cũng là thông minh, một cái liền nghe ra ý trong lời nói của Hạ Tưởng:

- Anh không ở thành phố Yến? Chẳng lẽ ở thủ đô?

- …

Suy nghĩ một chút, Hạ Tưởng vẫn nói thật

- Giữa trưa đến thủ đô

- Thật tốt quá, tôi vừa lúc ở thủ đô, buổi chiều tôi gọi cho anh, nói rồi nha, không được có việc khác, tạm biệt

Phó Tiên Tiên không đợi Hạ Tưởng có đồng ý không, liền trực tiếp cắt ngang điện thoại.

Hạ Tưởng lắc đầu, hắn hiện tại không phải không để tâm giao dịch giữa Nguyên Minh Lượng và Triệu Tiểu Phong, mà là không có tâm tư, lúc này vẫn là đưa tiễn Liên Nhược Hạm, sau đó gặp mặt ông cụ Ngô gia mới quan trọng hơn.

Tới sân bay. Hạ Tưởng đầu tiên là nhìn thấy Vệ Tân

Vệ Tân khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu đi nhiều, nhưng đôi mắt lại rất có thần thái, cô mặc áo gió và váy dài, có vẻ đẹp nhàn thục trầm tĩnh riêng biệt. Nhìn thấy hắn, chỉ khẽ gật đầu, miễn cưỡng cười, lại không nói gì.

Hạ Tưởng tiến đến, đầu tiên là bế đứa con, lại mượn cớ ôm Liên Nhược Hạm, ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi:

- Ông cụ có phải có việc tìm anh hay không?

Liên Nhược Hạm cũng là đè thấp thanh âm đáp lại:

- Hẳn là có, em không hỏi, anh cũng biết em luôn không quan tâm với sự tình chính trị. Lập trường của em là, cho dù anh làm gì, em đều ủng hộ anh

Hạ Tưởng dùng lực vỗ vỗ sau lưng Liên Nhược Hạm:

- Trở về sớm một chút, đừng để anh nhớ quá lâu

Liên Nhược Hạm liền thản nhiên cười:

- Biết nghĩ đến mẹ con em là đàn ông tốt. Ngắn nhất một tháng, dài nhất hai tháng, trước mùa hè, khẳng định trở về. Em vẫn muốn xây biệt thự Thủy Cảnh của em ở ven sông Hạ Mã

Một giờ sau, Hạ Tưởng và Vệ Tân sóng vai mà đứng, nhìn phi cơ bay lên trời dần dần biến mất ở chân trời, vẻ mặt hai người đều có chút mê man và hoài niệm.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Vệ Tân mới đột ngột thốt lên một câu:

- Tôi phát hiện, con người của tôi rất cố chấp, có chút thói quen thật khó có thể thay đổi…

Hạ Tưởng cho rằng Vệ Tân đang nói về chuyện tình cảm, khi đang do dự phải tiếp lời của cô như thế nào, cô lại giơ tay chỉ vào xe của Hạ Tưởng:

- Em không lái xe, có thể lên xe ngồi hay không?

Vệ Tân sớm đã có xe, đến tiễn Liên Nhược Hạm lại không lái xe, cũng không biết là có phải cố ý hay không, Hạ Tưởng mời cô lên xe. Sau khi lên xe, Vệ Tân mới tiếp thêm một câu:

- Mượn sự tình hôm nay mà nói, không tự mình đưa tiễn chủ tịch Liên ra sân bay, thì cứ cảm thấy trong lòng không yên, cho nên mặc dù chủ tịch Liên không cho em ra đưa tiễn, em vẫn từ thành phố Yến chạy ra đây, chỉ vì muốn có một sự an tâm

Nhân sinh trên đời, rất nhiều người muốn cầu một sự an tâm mà không thể được, Vệ Tân lại là một người phụ nữ cẩn thận, có được quan tâm cẩn thận của cô có thể làm cho người ta cảm giác được trình độ kín không kẽ hở, Hạ Tưởng có thể hoàn toàn hiểu được lời cô vừa nói

- Vệ Tân, cô luôn quá để ý đến sự cảm nhận trong nội tâm của chính cô, kỳ thật có đôi khi đổi vị trí suy tư một chút, hoặc là buông lỏng suy nghĩ một chút, có một số người và sự việc, không tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô, cho nên có số gánh nặng phải buông xuống, có một số việc phải quên, cô mới có thể sống vui vẻ hơn

Hạ Tưởng có ý khuyên bảo Vệ Tân

Vệ Tân liếc mắt nhìn Hạ Tưởng đầy vẻ thâm ý, bỗng nhiên mỉm cười:

- Cảm ơn Bí thư Hạ đã dạy bảo. Tôi hiện tại đã an tâm

Hạ Tưởng thấy Vệ Tân cười rất vui vẻ, có chút không rõ cô an tâm gì, lại không tiện hỏi thêm, đành phải chuyển đề tài:

- Đưa cô đi đâu?

- Không cần, xe của tôi dừng ở bên cạnh, tôi tự lái về thành phố Yến

Vệ Tân nhẹ nhàng mở cửa xe, xuống xe, sau đó đi ra mấy thước, khởi động chiếc Beetle màu xanh lá của mình, sau đó nghênh ngang mà đi.

Hạ Tưởng cười cười, không chú ý tới chiếc Beetle bên cạnh không ngờ là biển số thành phố Yến, còn bị Vệ Tân trêu cho, thực là buồn bực

Ngồi trên xe suy nghĩ chốc lát, Hạ Tưởng vẫn quyết định gọi điện thoại cho ông cụ. Tuy ông cụ không nói rõ là khi nào hắn tiễn Liên Nhược Hạm xong thì phải gọi về báo cáo, nhưng hắn không thể không biết điều, cũng không thể cố ý trốn tránh không gặp, liền gọi vào số điện thoại của ông cụ

Là lần đầu tiên Hạ Tưởng chủ động gọi cho ông cụ Ngô gia.

- Chào ông, cháu vừa tiễn Nhược Hạm đi rồi, bây giờ còn ở sân bay

Hạ Tưởng cung kính nói.

- Chỗ tôi vừa có một loại trà ngon, nghe nói cậu cũng thích trà?

Thanh âm Ông cụ bình thản nhạt nhẽo, không lên không xuống, không có câu mời gọi, nhưng đã có ý mời.

Hạ Tưởng nghe tiếng đàn hiểu nhã ý:

- Thích thì có thích, nhưng là kiến thức có hạn, uống không ra loại nào tốt. Nếu có thể được ông chỉ điểm hai câu, hẳn là sẽ rất có tiến bộ trên trà nghệ

- Biệt thự mà Nhược Hạm và Liên Hạ ở không tồi, im lặng, u nhã.

Ông cụ Ngô gia liền trực tiếp chỉ ra địa điểm.

Khi Hạ Tưởng lái ô-tô tới biệt thự của Liên Nhược Hạm, cũng chỉ khoảng 10h sáng. Hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời chiếu rọi, tuy rằng vẫn rét lạnh như cũ, nhưng trong không khí đã mơ hồ có khí xuân, xuống xe, ánh mặt trời rọi thẳng vào mặt, liền có chút ấm áp

Ông cụ Ngô gia một mình chắp tay sau lưng đứng ở trong viện, đứng ở bên cạnh ghế dựa mà lần trước ông và Hạ Tưởng ngồi nói chuyện, đưa lưng về phía Hạ Tưởng. Mặc dù bóng lưng của ông vẫn cao lớn như xưa, vẫn cố gắng đứng thẳng lưng, nhưng mái tóc hoa râm và phần eo hơi khom của ông vẫn lộ rõ ở trước mặt Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng rõ ràng cảm nhận được một người cho dù quyền thế lớn bao nhiêu, địa vị cao bao nhiêu, cuối cùng cũng không thể chống lại năm tháng, cuối cùng cũng sẽ già đi, giống như anh hùng tuổi xế chiều và người đẹp tóc bạc, đều là thăng trầm bất lực nhất của thế gian

Hạ Tưởng đi vào, cách ông cụ ba thước thì đứng lại, cung kính gọi một tiếng:

- Ông cụ

Ông cụ Ngô gia thong thả xoay người lại, so với lần gặp trước, thì tinh thần ông cụ tốt hơn nhiều, tâm tình tốt thì thân thể khỏe mạnh, có lẽ cũng là nguyên nhân tâm tình thả lỏng.

Ông cụ dùng tay chỉ ra ghế dựa:

- Ngồi

Hạ Tưởng ngồi xuống, hôm nay không gió, rất thích hợp phơi nắng, hắn ngồi bên ít ánh mặt trời. Ông cụ Ngô gia cũng chú ý tới chi tiết này, nao nao, âm thầm gật đầu, thật đúng là một người trẻ tuổi thận trọng

Hai người ngồi trên ghế dài, tắm nắng, ước chừng có một phút đều không nói gì. Hạ Tưởng hơi híp mắt, nhìn mặt trời càng lên càng cao, cảm nhận được trên người càng ngày càng ấm áp hơn, tâm tình cũng không hiểu tự nhiên thả lỏng hơn

Nên đối mặt, cuối cùng cũng phải đối mặt

Hắn cố lấy dũng khí —— nói ra thì buồn cười, khi hắn đối mặt với khí thế ép người của Ngô Tài Dương, một chút cũng không luống cuống, nhưng ở trước vẻ mặt ôn hoà của ông cụ, luôn có một loại cảm giác vô lực, không phải sợ hãi, không phải khiếp đảm, là một loại hoảng hốt nói không thành tiếng, nói không rõ ràng —— có lẽ hoảng hốt không phải bởi vì ông cụ từng có được quyền thế và ông đã thành lập nên đế quốc gia tộc khổng lồ, cũng không phải trí tuệ chính trị của ông sâu không lường được, mà là ông đem lại một loại cảm giác tang thương gần đất xa trời cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng luôn không đành lòng khiến ông cụ có một chút thất vọng.

Ai nhẫn tâm cự tuyệt nỗi lo lắng tha thiết của một ông cụ gần đất xa trời? Cho dù Hạ Tưởng kỳ thật cũng biết rõ, ông cụ Ngô gia cả đời tung hoành quan trường, dù cho bây giờ đã già, cũng sẽ không có quá nhiều thái độ tình cảm con cái, nổi tang thương cũng tốt, cho thấy cảnh gần đất xa trời cũng được, một nửa là chân thật, một nửa là biểu diễn, không thể hoàn toàn cho là thật Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhưng hắn vẫn không tự chủ được bị ông cụ cuốn hút, luôn luôn muốn đáp ứng tất cả yêu cầu của ông

Tóm lại là một trong những nhân vật hàng đầu, khí áp đảo rất mạnh, hắn gần như không có sức chống cự

Hạ Tưởng hít sâu mấy hơi, lại cố lấy dũng khí, chủ động hỏi:

- Cháu đến cuối cùng vẫn cứ cảm thấy trên vấn đề ứng cử viên Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tỉnh Yến, trong lòng ông hiểu rõ Ngô gia không thể nắm bắt được, lại cố ý áp dụng thái độ làm như không thấy, khẳng định là có thâm ý sâu sắc

Ông cụ Ngô gia cũng hơi nhắm mắt lại, dường như đang hưởng thụ ánh mặt trời, lại dường như đang đắm chìm trong sự bình yên hiếm có, Hạ Tưởng mở miệng hỏi một câu, ông cụ liền mở to hai mắt, cẩn thận đánh giá Hạ Tưởng vài lần, dường như là mới quen biết Hạ Tưởng, đại khái trầm mặc hết nửa phút, mới cười ha hả:

- Tài Giang nói, cậu dùng được vào việc lớn, thông minh tuyệt đỉnh, góc độ đối xử với vấn đề không giống bình thường. Tài Dương nói, cậu bảo thủ, tự cho là đúng, nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Nhược Hạm lại nói, cậu có tâm tư tinh tế, con người ân cần chu đáo, có thể dựa vào, tôi thấy ba người bọn họ nói đều không đúng…

Xem ra ông cụ muốn cho hắn một kết luận tiếp theo, Hạ Tưởng vẻ mặt mỉm cười, tĩnh tâm lắng nghe.

- Khi tôi bằng độ tuổi này của cậu, 30 tuổi... Là Giám đốc sở.

Ông cụ vẫn không trực tiếp nói ra kết luận, mà là nói đến sự tình khác.

Hạ Tưởng hoảng sợ, ông cụ 30 tuổi thì là Giám đốc sở, cũng không đơn giản. Lại suy nghĩ thời điểm ông cụ 30 tuổi, thể chế trong nước vẫn chưa hoàn mỹ, đừng nói là Giám đốc sở, đến phó tỉnh cũng là có thể, cũng liền bình thường trở lại.

- Tôi bàn tay trắng làm nên một thế lực gia tộc cũng coi như làm khá tốt, nhưng đối mặt cậu, bỗng nhiên cảm giác được, lúc tôi cùng tuổi cậu, trên thực tế còn không tinh mắt bằng cậu. Nếu tôi sớm giống như cậu có tầm mắt nhìn xa hiểu rộng, hẳn là có hi vọng trở thành người đầu tiên trong nước, tuy nhiên, sự tình đều đã trôi qua, nói cái gì cũng vô dụng! Tôi đối với cách nhìn của cậu là, có ánh mắt lâu dài, có lập trường kiên định, cũng có tương lai rộng lớn

Ông cụ đánh giá rất cao, có lẽ là phát ra từ thật tâm, có lẽ là cố ý nâng cao hắn, khiến hắn lâng lâng, Hạ Tưởng cũng không phải là người dễ thất thố, vẻ mặt vội cười khiêm tốn:

- Ông quá khen, cháu tự biết phân lượng mình, ở trước mặt ông, một chút thành tích của cháu căn bản không đáng nhắc tới

Ông cụ khoát tay:

- Chuyện cũ không thể truy cứu, cùng cậu nói chuyện trước kia cũng không có ý nghĩa gì, nhưng thời đại cũng quả thật bất đồng, quan lại hiện tại, khó làm hơn, cũng khó mà thăng tiến so với thời kỳ trước kia của chúng tôi. Cậu có thể có thành tựu hôm nay, tuy rằng phải tiếp tục duy trì tác phong khiêm tốn cẩn thận, nhưng không cần tự coi nhẹ mình, bởi vì góc độ cậu xem xét vấn đề quả thật rất chuẩn, trên vấn đề Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tại tỉnh Yến, tôi chính là thái độ buông xuôi không để ý tới, bởi vì tôi muốn xem, Tài Dương gặp gút mắc đầu tiên sau khi nó quay về Bắc Kinh, sẽ có bao nhiêu sức chịu đựng

Ở lần trước khi Hạ Tưởng và Mai Thái Bình, Khâu Tự Phong gặp mặt, sau khi được biết ba ông cụ Khâu, Mai, Phó đồng thời hành động, ông cụ Ngô gia vẫn như cũ án binh bất động, không hề có ý ra tay. Cuối cùng chẳng những không ra tay, hơn nữa đợi sau khi Ngô Tài Dương thảm bại, vẫn không hề có biểu hiện gì cả, trong lòng Hạ Tưởng liền mơ hồ đoán được một cái gì đó.

Ông cụ Ngô gia là cố ý!

Liên tưởng đến giữa Ngô Tài Dương và ông cụ xa cách hơn mười mấy năm, với lại sự chênh lệch giữa thủ đoạn và phương diện đối nhân xử thế của Ngô Tài Dương với ông cụ không lớn lắm, hành vi này của ông cụ rất có thâm ý—— tuyệt đối là có ý thờ ơ lạnh nhạt, để xem Ngô Tài Dương sau khi vấp phải trắc trở, có thể tỉnh ngộ được hay không

Ông cụ Ngô gia mắt sáng như đuốc, nếu nói ông không có ánh mắt hơn người, không có chiến lược nhìn xa trông rộng, cũng sẽ không giành được một mảnh giang sơn tốt cho Ngô gia, hơn nữa Ngô gia còn vững vàng đứng đầu bốn đại gia tộc. Hiện tại ông tuy rằng đã lui ra, tuy rằng Ngô Tài Giang rời xa trung tâm chính trị, an phận ở tỉnh Ninh, tuy rằng quyền to của Ngô gia trên cơ bản đều giao vào trong tay Ngô Tài Dương, nhưng trên thực tế, ông cụ Ngô gia đối với thủ đoạn hành động của Ngô Tài Dương vẫn là có chút không hài lòng, ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định là có ý kiến, nhưng lại không tiện biểu lộ ra ngoài, để tránh cho người khác nhìn ra bất hòa ở bên trong Ngô gia, bởi vậy, ông mới ở lúc đầu của sự việc, ở ngoài mặt vẫn giúp Ngô Tài Dương một phen, nhưng đến sự tình khẩn cấp, lại không đếm xỉa đến, sống chết mặc bay

Hạ Tưởng liền thật cẩn thận hỏi một câu:

- Bộ trưởng Ngô hẳn là đã cùng ông thương lượng qua chuyện này, ông lúc ấy là cổ vũ ông ta, hay là không phát biểu ý kiến?