Quan Thần

Chương 721: Không muốn chen ngang



Hạ Tưởng nhịn nhẫn, vẫn là không thể nhịn nổi

- Giọng điệu của cô cũng lớn lối thiệt. Chỉ vì một con chó có thể diệt một người, được, cô dám thả chó lần nữa, tôi cũng dám một chân đá văng nó ra

Người đàn bà ôm chó giận dữ:

- Cục cưng, cắn hắn, cắn chết hắn!

Xì, một con chó nhỏ mà muốn cắn chết người, đùa à! Nhưng giọng điệu người đàn bà ôm chó không giống nói giỡn, mà là hùng hổ, nghiến răng nghiến lợi!

Con chó Nhật lại một lần nữa hùng hổ vọt tới, chó không lớn, thanh âm không nhỏ, sủa dữ dội, thật có hiệu quả dọa người, Hạ Tưởng cũng nổi giận, hắn đã chịu đựng đủ rồi, vẫn chưa thật sự đụng vào một cọng lông của con chó thì bị áp sát hết lần này đến lần khác, là nhịn cũng không thể nào nhịn được nữa, hắn liền không khách khí, mà là phẫn nộ đá một cú, đá đúng vào mông con chó

Hạ Tưởng vốn tính đá một cú vào lưng con chó, khi vừa nâng chân lên, lại mềm lòng, dù sao nó chỉ là một súc sinh, tuy là súc sinh, cũng là một sinh mạng, không muốn để nó bị thương nặng, nên khi xuống chân lại giảm bớt mấy phần lực, nghiêng qua một bên đá vào mông, chỉ là muốn đá nó qua một bên thôi, không muốn làm nó bị thương

Hạ Tưởng khí lực đắn đo đúng chỗ, một cước đá văng con chó Nhật bay xa mấy mét, không đến mức bị thương. Chó Nhật đau khổ kêu lên mấy tiếng, lăn trên mặt đất vài cái, uất ức chạy đến dưới chân người đàn bà ôm chó, dùng sức cọ chân người đàn bà ôm chó, hiển nhiên là đang tìm kiếm sự an ủi.

Người đàn bà ôm chó nổi giận, tức giận ngút trời, cô không thèm để ý hình tượng, xắn tay áo, ba bước hai bước đi tới trước mặt Hạ Tưởng, dương tay liền đánh:

- Anh phản rồi, dám đánh cục cưng của tôi? Hôm nay tôi khiến cho anh chịu không nổi!

Hạ Tưởng nhanh như chớp né tránh khỏi bàn tay của cô, người đàn bà xõa tóc ra rất là hung hãn dọa người, cô vẻ mặt vặn vẹo, hai mắt trợn lên, tướng mạo vốn vô cùng xinh đẹp, không ngờ có thái độ dữ tợn, dưới đèn đường chiếu rọi, giống như bóng ma

Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, Hạ Tưởng lập trường nhất quán chính là không ra tay với phụ nữ. Đàn ông đánh phụ nữ, dù có lý, nếu người ngoài nhìn vào cũng không hay, hắn tránh qua một bên, hừ lạnh một tiếng:

- Tôi nhường cô một lần, nếu cô còn gây rối nữa, tôi cũng sẽ không khách khí!

- Tôi hôm nay là muốn gây rối đó, anh làm gì được tôi? Có bản lĩnh thì anh đánh tôi đi? Có bản lĩnh thì anh đá cục cưng của tôi nữa đi? Tôi nói cho anh biết, hôm nay anh đừng nghĩ sẽ rời khỏi nơi này, anh chết chắc rồi!

Người đàn bà ôm chó duỗi hai tay ra, hướng về trên mặt Hạ Tưởng chộp tới. Chó Nhật cũng thừa cơ gầm rú, từ phía dưới lại hướng Hạ Tưởng tập kích, há mồm liền cắn. Hạ Tưởng hiện tại trên dưới hai đầu thụ địch, nghĩ thầm rằng hôm nay thật đúng là xui xẻo, sao lại gặp phải một con mụ một con chó không nói lý thế này? Chó cậy thế chủ thì không nói, chủ nhân sau lưng người phụ nữ này là ai, khiến cô vênh váo ngút trời như vậy, chỉ vì hắn dọa con chó nhỏ một chút, liền rước lấy giằng co không dứt với mụ điên này, thật sự là phục tố chất ngạo mạn không thể chịu nổi của người phụ nữ này

Mụ điên bày ra thái độ hoàn toàn là muốn cào cấu vào mặt của hắn. Hạ Tưởng trong lòng dần dần tức giận, khinh người quá đáng, nhường cô ta ba phần cô ta lại được đằng chân lên đằng đầu, thực sự nghĩ rằng hắn sợ cô ta. Hắn ở trong thủ đô tuy rằng không có mạng lưới quan hệ thâm hậu như ở thành phố Yến, nhưng vẫn chưa đến mức như lời con mụ điên đã nói, tùy tiện một người là có thể giết hắn!

Cái khác không nói, ai muốn diệt hắn, cũng phải hỏi ông cụ Ngô gia có đáp ứng hay không! Cũng phải hỏi, Khâu gia có đồng ý hay không! Càng phải hỏi, Mai gia có vui hay không! Không đề cập tới thế lực mấy nhà, chỉ bằng tích lũy nhiều năm của Tiếu Giai ở thủ đô, bằng lực ảnh hưởng trăm triệu tài sản mà Tiếu Giai cầm giữ, khắp các nơi cũng phải nể mặt một chút

Hạ Tưởng còn thật sự muốn xem, một người đàn bà ôm chó ăn không ngồi rồi, làm cách nào khiến hắn chết!

Hắn duỗi tay ra bắt được hai tay của mụ điên, không cho cô đến gần mình, sau đó dưới chân vừa nhấc, một cước lại đá văng con chó ra ngoài! Có thể nói từ lúc tái sinh tới nay, Hạ Tưởng chưa từng tức giận như thế, nể mặt với người không biết xấu hổ, thì không cần nể làm chi. Chỉ vì một con chó thì muốn đánh người thì muốn giết người, trên thế giới thật sự không có đạo lý như vậy.

Lại nghĩ tới đời sau, một con chó chạy trên quốc lộ, bị một chiếc xe trong lúc vô ý đâm chết, chủ nhân con chó cứ một mực bắt người tài xế quỳ trước con chó. Hạ Tưởng liền đau xót thay cho người quỳ, quốc lộ là quốc lộ của con người, dựa theo pháp quy giao thông, chó không có quyền thông hành. Không có quyền thông hành, thì không phải là cố ý đâm chết mà là đáng đời. Bởi vì nếu vì chó mà nhường đường rồi lại gây ra tai nạn xe cộ đau đớn thê thảm, chủ nhân con chó có phải cũng nên chịu trách nhiệm hình sự tương ứng hay không?

Từng có một tin tức đưa tin. Có một lão bà chạy đến đường cao tốc nhặt đồ vật, kết quả một ô tô tránh né không kịp, đã xảy ra tai nạn xe cộ, những chiếc xe đằng sau lần lượt đụng vào nhau, dẫn đến vụ đụng xe liên hoàn nghiêm trọng, cuối cùng tử vong hơn mười người, mà lão bà dường như không có việc gì tiếp tục đi đường, nhìn cũng không thèm nhìn tới, cuối cùng cũng không có người truy cứu trách nhiệm của bà ta

Lại cũng có một tin tức đưa tin, một nữ bác sĩ trong nước tới Đức, bởi vì khi qua đường không xem đèn tín hiệu —— ở trong nước đã quen như vậy—— kết quả bị ô tô chạy nhanh đâm chết, cuối cùng phán quyết tài xế không cần chịu trách nhiệm, chỉ là xuất phát từ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo mà đưa ra bồi thường thích hợp. Thế giới bởi vì có chế độ nghiêm khắc mới hài hòa vận hành, 80% sự kiện người xe đụng nhau ở trong nước, trách nhiệm được quy về người đi bộ

Hạ Tưởng tức thì có tức, vẫn vô cùng bình tĩnh mà quăng mụ điên qua một bên:

- Cô có hậu thuẫn, có bối cảnh, được, gọi ra đây hết đi, tôi không đùa giỡn với cô, kêu hậu thuẫn cô đến đây, nên giải quyết như thế nào thì giải quyết như thế ấy

Mụ điên thấy con chó của ả ta bị Hạ Tưởng đá chạy, liền như nổi điên xông lên:

- Anh đá cục cưng của tôi hai cước, tôi phải đánh gãy hai chân của anh

Mắt thấy mụ điên cách Hạ Tưởng chưa tới một mét, lúc Hạ Tưởng chuẩn bị cho cô ả một trận giáo huấn, đẩy cô ả sang một bên, sau đó báo cảnh sát. Đột nhiên, từ bên cạnh hắn hiện ra một người, tốc độ cực nhanh, ngay cả hắn cũng không thấy rõ. Người tới chặn ngang giữa hắn và mụ điên, giơ tay lên, không chút khách khí tát một cái vào mặt mụ điên

"Bốp" một tiếng, trong trẻo giòn tan dễ nghe.

Chó Nhật vừa mới bị Hạ Tưởng đá bay thấy chủ nhân bị đánh, cũng là lâm nguy không sợ, gầm rú vọt tới, muốn cắn người vừa tới. Người vừa tới không hề dịu dàng như Hạ Tưởng, một cước đá ra, trúng ngay vào chân con chó Nhật, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, chó Nhật phát ra một tiếng chó tru bi thương, liên tiếp lăn hai vòng, té trên mặt đất rồi không thể đứng dậy được nữa, hiển nhiên, chân chó đã bị gãy

Mụ điên bị đánh đến hồ đồ, lại thấy cục cưng của cô ta bị đá gãy chân, lập tức giảm đi dáng vẻ bệ vệ, đầu tóc rối bời, sau một lát khóc thành tiếng "Oa":

- Chúng mày đúng là cẩu nam nữ, không được đi, tôi hôm nay phải cho chúng mày biết tay, phải đánh gãy chân chúng mày, phải cho chúng mày chết! Phải cho chúng mày dập đầu trước cục cưng của tôi…

Cô ta vừa khóc, vừa gọi điện thoại

Hạ Tưởng tập trung nhìn, mới nhìn rõ người vừa tới không ngờ là Phó Tiên Tiên!

Phó Tiên Tiên trừng mắt nhìn Hạ Tưởng, do chưa hết giận lấy tay chỉ vào mụ điên, thở hổn hển nói:

- Tôi nói anh cũng thật là, một người đàn ông, bị một mụ điên đuổi theo mà đánh, thực mất mặt. Cô ta là cái thứ gì, dám đánh anh? Nhiều lắm thì chỉ là một con bồ nhí, nuôi không nổi đàn ông thì nuôi chó, không an phận ngồi nhà vỗ béo, còn dám ra đây cho mất mặt, thật sự là không biết mất mặt bao nhiêu tiền một cân! Một con chó chút xíu mà đòi cắn người, tức chết tôi, tôi đi đá chết nó

Khi nói chuyện, Phó Tiên Tiên muốn đi lên trước đá thêm vài cú vào con chó Nhật rên rỉ té trên mặt đất

Hạ Tưởng vội vàng giữ chặt cô:

- Được rồi, đừng đi chấp nhất với một con chó. Chó là chó, người là người. Chó cắn cô một cái, cô cũng không thể cắn ngược lại, đúng không?

Phó Tiên Tiên lại bị Hạ Tưởng làm tức đến bật cười:

- Người cắn chó? Chuyện thiệt vậy anh cũng nghĩ ra được! Anh cũng thật là, tôi đợi điện thoại của anh cả buổi chiều, vừa lúc chạy qua đây có việc, không nghĩ tới lại gặp phải anh cùng một người đàn bà và một con chó đang đánh nhau, đúng là cười chết người. Anh nói, nếu không được mỹ nhân tôi đây cứu anh hùng, anh hôm nay nói không chừng thật đúng là gặp nạn ở chỗ này, đúng không?

- Vậy thì, cảm tạ Tiên Tiên ra tay tương trợ

Hạ Tưởng ngoài miệng nói lời dễ nghe, trong lòng lại nghĩ nhìn không ra Phó Tiên Tiên chẳng những là cô gái thời đại, hơn nữa còn là một cô gái bạo lực, vừa rồi mấy cú quyền cước, rất nhanh nhẹn lưu loát, hiển nhiên là đã từng luyện qua

- Thân thủ cô không tồi, đã luyện qua?

- Luyện qua thuật phòng thân của con gái, chuyên đánh kẻ háo sắc, anh muốn thử chút không?

Phó Tiên Tiên thủ thế trước Hạ Tưởng, cũng rất ra dáng, dù sao kiến thức cơ bản khá vững chắc, ít nhất có thể hù được người.

Hạ Tưởng không nói,, mỉm cười, liếc mắt nhìn mụ điên đang gọi điện thoại, nhỏ giọng nói với Phó Tiên Tiên:

- Chúng ta đi mau, không thôi lát nữa cô ta gọi thêm người tới giúp đỡ, chúng ta sẽ phiền toái lớn

- Tôi mới không sợ, ai dám đến thì tôi đánh người đó

Phó Tiên Tiên bất mãn đánh Hạ Tưởng một quyền

- Sao anh nhát gan như vậy, thật đúng là bị cô ta dọa cho sợ? Cô ta chỉ là một con bồ nhí, không an phận làm người, còn dám ra đây xuất đầu lộ diện, chính mình tự tìm lấy phiền phức, tôi sẽ khiến cô ta không được yên thân

Mụ điên vừa khóc lóc kể lể vừa gọi điện thoại:

- Tiểu Phong, mau tới cứu em, em bị người ta đánh, cục cưng của em sắp bị đánh chết, em cũng sắp bị đánh gãy chân, anh không phải thích nhất là đôi chân dài của em sao? Chân của em nếu bị gãy, sẽ để lại thẹo, sẽ rất xấu...

Tiểu Phong? Chẳng lẽ là Triệu Tiểu Phong? Hạ Tưởng sửng sốt, không phải trong lúc vô ý đụng phải người tình của Triệu Tiểu Phong chứ?

Tuy nhiên nghe lý do mà mụ điên nói, Hạ Tưởng thiếu chút nữa cười bật ra tiếng, thật đúng là ứng với một câu của cổ nhân "Cưới vợ cưới hiền, nạp thiếp nạp sắc", mụ điên cũng biết thân biết phận, biết người đàn ông chỉ là thích thân thể của cô, cho nên mượn thân thể mà nói chuyện, khẳng định có thể đả động người phía sau cô ta

Trong lúc Hạ Tưởng sửng sốt xuất thần, Phó Tiên Tiên liền giãy khỏi tay hắn, đi mấy bước đến trước mặt mụ điên, giơ tay đoạt lấy điện thoại của cô, ném thẳng xuống đất, lại giương tay lên đánh cô ta một bạt tai:

- Đàn bà thối, có biết cô hôm nay đụng nhầm người rồi không? Cô đụng đến anh ấy, chẳng khác nào đụng vào tôi, bởi vì hôm nay tôi tìm anh ấy có việc, cô làm anh ấy chậm trễ, chẳng khác nào làm tôi chậm trễ, tôi còn chưa làm phiền cô, cô còn dám kiếm người tới? Được, tôi sẽ chờ xem ai tới cứu cô!

Quả nhiên là hết hồn sợ đến ngây người, Phó Tiên Tiên hung hăng gây sự, sau khi đánh mụ điên bạt tai, mụ ta sợ tới mức xanh cả mặt, cả người run run, một câu cũng nói không nên lời, lại càng không dám trả đòn.

Hạ Tưởng nhìn bất đắc dĩ lắc đầu, đối phó phụ nữ, vẫn là phụ nữ ra tay là hiệu nghiệm nhất. Đổi lại là hắn, hắn đâu thể nào ra tay trên mặt mụ điên đó. Đàn ông đánh phụ nữ, mặc kệ là có lý đi chăng nữa, thật muốn xuống tay, nói như thế nào đều làm cho người ta cảm thấy mất điểm trên đạo đức

Hạ Tưởng còn tưởng rằng cứu binh của mụ điên trong chốc lát mới tới, không ngờ, Phó Tiên Tiên vừa mới đánh người xong, liền có hơn 10 chiếc Audi và xe quân đội, nối đuôi nhau chạy vào tiểu khu, uy phong lẫm lẫm bao vây xung quanh Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên ở bên trong

Mụ điên thấy cứu binh tới, lập tức như con chó Nhật vừa rồi cậy thế chủ, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Phó Tiên Tiên một cái:

- Đàn bà thối, cô chờ đó, chốc nữa tôi phải đánh gẫy chân chó của cô

Sau đó lại dùng tay chỉ Hạ Tưởng

- Còn anh nữa, chúng mày là một đôi cẩu nam nữ, đừng hòng chạy thoát, chốc nữa chúng mày sẽ biết cái gì kêu là sống không bằng chết

Xem bộ dáng cô nghiến răng nghiến lợi, cùng với trò hề đắc ý dào dạt, Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Phó Tiên Tiên một cái, ngược lại vẻ mặt cười nhạt:

- Được, tôi chờ, nhanh mà đi lắc đầu vẫy đuôi với chủ nhân của cô đi, tôi cũng muốn xem, ông ta làm cách nào thay cô ra mặt

Phó Tiên Tiên "bốp bốp" vài tiếng, vì Hạ Tưởng vỗ tay:

- Lời này mới giống đàn ông, tôi thích cái vẻ mạnh mẽ, cứng rắn này của anh đó

Mụ điên chạy đến một chiếc Audi ở giữa, mở cửa ra leo vào trong. Tất cả xe đều dán phim màu tối, nhìn không rõ ai ngồi bên trong, có bao nhiêu người, nhưng tất cả xe đều không nhúc nhích bao vây Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên ở chính giữa, tình thế vô cùng khẩn trương, hết sức căng thẳng.

Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng, nếu chẳng may từ trên xe đi xuống một đám người vạm vỡ, bắt trói hắn và Phó Tiên Tiên, cũng là một chuyện đáng xấu hổ. Hắn liếc mắt nhìn Phó Tiên Tiên một cái, Phó Tiên Tiên vẫn là một bộ dáng thoải mái không thèm để ý, còn lấy ra một miếng kẹo singum đưa vào miệng, thấy Hạ Tưởng nhìn cô, cô cho rằng Hạ Tưởng cũng muốn ăn, lại lấy ra một miếng, lột giấy gói ra, cười gian duyên dáng đưa đến miệng Hạ Tưởng.

Hành động dũng cảm vừa rồi của Phó Tiên Tiên đã để lại ấn tượng tốt cho Hạ Tưởng, hắn cũng không nghĩ nhiều, há mồm ra ăn, nhỏ giọng hỏi một câu:

- Lỡ chút nữa chúng ta bị người ta bắt nhốt, thì làm thế nào?

- Không sợ, mời thần dễ tiễn người khó

Phó Tiên Tiên đưa mắt liếc Hạ Tưởng một cái

- Anh ở Bắc Kinh cũng không phải không quen biết ai, tùy tiện một cuộc điện thoại là có thể gọi tới một đám người, sợ cái gì mà sợ? Anh là đàn ông, phải ra dáng đàn ông chứ

Hạ Tưởng còn chưa nói gì, chợt nghe cửa xe vang lên, mụ điên tay phải che mặt từ trên xe đi xuống, vẻ mặt phẫn hận, chỉ liếc mắt nhìn Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên một cái, liền che mặt mà chạy, khóc vô cùng thương tâm, xoay người đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

Từ trên một chiếc xe khác có một người đi xuống, không nói hai lời ôm lấy chó Nhật trên mặt đất, sau khi lên xe, tất cả xe cùng nhau khởi động, một trận thanh âm động cơ nổ vang truyền đến, mấy chiếc ô tô đến như thế nào thì cũng ra đi như thế ấy, trong chốc lát chạy mất tăm!

Sao không có người xuống cũng không thấy bất cứ động tĩnh gì, tới cũng nhanh mà đi cũng mau, rốt cuộc người trên xe là ai? Là lai lịch gì? Hạ Tưởng một bụng khó hiểu, rồi lại không thể nào biết được.

Phó Tiên Tiên cũng không biết, cô nhún nhún vai, vô vị mà lắc lắc đầu:

- Không có trò hay để xem rồi, tiếc quá đi. Đi rồi, tan rồi, chơi không vui chút nào. Đói bụng rồi, đi, mời tôi đi ăn cơm

Một trận phong ba đảo mắt một cái đã được hóa giải không còn bóng dáng, trò khôi hài vừa rồi như hiệu quả gió cuốn mây tan mà kết thúc, khiến Hạ Tưởng ít nhiều cũng có chút tiếc nuối. Hắn tiếc nuối không phải như Phó Tiên Tiên càn quấy không có náo nhiệt để xem, mà là đối với người trong xe không có lộ diện, hơi cảm thấy thất vọng.

Phó Tiên Tiên giúp hắn, mời cô ta ăn cơm là lẽ đương nhiên, mặc dù Hạ Tưởng kỳ thật đã ăn xong cơm chiều

Nửa giờ sau, Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên ngồi trong một gian phòng ở Toàn Tụ Đức—— lần trước Hạ Tưởng nằm viện ở thủ đô, Phó Tiên Tiên đưa tới một con vịt quay để thăm bệnh, nhưng chính cô ta lại được lộc ăn, không chừa lại cho Hạ Tưởng cái gì, bởi vậy, cô hôm nay cố ý mời Hạ Tưởng đến Toàn Tụ Đức để lại nhấm nháp vịt quay

Tuy nhiên Phó Tiên Tiên trước đó nói rõ, để Hạ Tưởng trả tiền, Hạ Tưởng cũng vui vẻ đáp ứng.

Phó Tiên Tiên sắc mặt hồng hào, một cảnh tượng vừa rồi mang đến sự hưng phấn cho cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất, dọc đường đi cô còn nói mãi không ngừng, cười nhạt đối với sự kiêu ngạo của mụ điên, cảm thấy tò mò đối với người đến giải vây nhưng lại không dám xuống xe còn đánh mụ điên một cái tát, lại đoán không ra người trong xe rốt cuộc là ai.

Hạ Tưởng lại luôn cảm thấy người trong xe rất có khả năng chính là Triệu Tiểu Phong, bởi vì khi mụ điên gọi điện thoại, hô lên tên "Tiểu Phong", tuy rằng Hạ Tưởng cũng chỉ bằng suy đoán, nhưng trực giác lại nói cho hắn, người trong xe khẳng định cực có lai lịch cũng rất có quyền thế, nếu không không có khả năng điều động hơn mười chiếc xe đồng thời xuất động, hơn nữa còn có xe quân đội. Nhưng sau khi đến đây lại không xuống xe, là bởi vì Triệu Tiểu Phong quen biết Phó Tiên Tiên.

Triệu Tiểu Phong mới sẽ không mất mặt ở trước mặt Phó Tiên Tiên, cho nên mới cả vú lấp miệng em mà tới, rồi lại yên lặng không một tiếng động mà rút lui

Hạ Tưởng đoán đúng phân nửa, người bên trong xe quả thật là Triệu Tiểu Phong, Triệu Tiểu Phong cũng quả thật nhận ra Phó Tiên Tiên, nhưng sở dĩ y không xuống xe, đều không phải hoàn toàn là vì Phó Tiên Tiên, đồng thời cũng là bởi vì hắn.

Bởi vì Triệu Tiểu Phong cũng nhận ra hắn! Nguồn truyện: Truyện FULL

Triệu Tiểu Phong cũng chưa gặp qua Hạ Tưởng, nhưng vừa lúc ở một cảnh trên TV, Hạ Tưởng và Thành Đạt Tài trong nghi thức khởi công Thành phố Sơn Thủy Tương Liên, y vì duyên cớ quan tâm thị trường bất động sản quận Hạ Mã, xem rất chăm chú, vì vậy, đối với bộ dạng Hạ Tưởng, liền ghi tạc trong lòng.

Vốn Triệu Tiểu Phong nổi giận đùng đùng dẫn người đến tiếp cứu —— Hoa Tiểu Đóa là một trong tứ đại mỹ nhân nổi tiếng trong giới nổi danh ở Bắc Kinh, y tốn không ít tâm tư mới đạt được tới tay, tạo thành "Kim ốc tàng kiều" (nhà vàng cất người đẹp), vốn có con của một bộ trưởng và cháu trai của một Ủy viên bộ Chính trị tranh giành rất lâu với y, Hoa Tiểu Đóa cuối cùng theo y, khiến cho y có cảm giác thỏa mãn cực lớn, liền mua nhà ở cho Hoa Tiểu Đóa, mỗi tháng cho cô ta mấy trăm ngàn tiền tiêu vặt, nói gì cũng sẽ không để Hoa Tiểu Đóa xuất đầu lộ diện, không cho cô xuất hiện bên trong tầm mắt công chúng, chính là để phòng ngừa Hoa Tiểu Đóa theo người khác.

Hoa Tiểu Đóa rất thích bay bướm, cô trời sinh khoe khoang, lại thích cảnh tượng người trước người sau, đồng ý an phận chỉ yêu một người quả thật không dễ, chủ yếu cũng là có quá nhiều người thích Hoa Tiểu Đóa. Hoa Tiểu Đóa dáng người hạng nhất, chân dài eo nhỏ, tuyệt đối là báu vật trời sinh.

Triệu Tiểu Phong sau khi có được Hoa Tiểu Đóa, quả thật cũng là yêu thích không buông tay, hơn nữa rất yêu thích đôi đùi đẹp của Hoa Tiểu Đóa, quả thực như một nghệ thuật làm người ta mê muội. Tinh xảo như ngọc, trơn bóng như sứ, đương nhiên, y càng say đắm cảm giác đôi chân dài vắt ngang eo của y

Hôm nay vừa nghe thấy Hoa Tiểu Đóa bị người ta ức hiếp, y nổi trận lôi đình, vừa lúc y ăn cơm ở gần đó, lập tức dẫn người tiến đến, đang lúc chuẩn bị khởi binh vấn tội, lại ngoài ý muốn phát hiện người đứng ở trong sân là Phó Tiên Tiên.

Triệu Tiểu Phong không sợ Phó Tiên Tiên, lại sợ cái mồm ba hoa của Phó Tiên Tiên, một khi y lộ diện, tuyệt đối sẽ bị Phó Tiên Tiên nắm lấy nhược điểm. Mặc dù sự tình giữa y và Hoa Tiểu Đóa, người trong vòng hầu hết đều biết rõ, nhưng biết thì biết, nhưng không ai dám ở ngoài nói lung tung. Phó Tiên Tiên thì khác, cô ta không phải là người trong thể chế, nhưng lại có quan hệ trong thể chế, hơn nữa lại quen biết với hầu hết những người trong thể chế, mấu chốt là, cô ta lại xem quy tắc ngầm trong thể chế không ra gì, làm theo ý mình, y lại không thể làm gì được cô ta, bởi vì Phó Tiên Tiên là người của Phó gia, ai cũng phải nể mặt Phó gia vài phần