Hạ Tưởng đương nhiên biết quan hệ thiệt hơn, nhưng Hạ Tưởng không phải bị làm cho sợ hãi, cũng chưa từng lùi bước trước sự chèn ép, đợi cho tiếng vỗ tay của mọi người dứt, mới nói:
- Thái độ của các đồng chí rất tích cực, làm việc rất nhiệt tình, khiến tôi rất nhận được sự cổ vũ, nhưng có một điểm có thể mọi người chưa hiểu rõ, vòng kinh tế thủ đô lớn sắp lên chương trình rồi, là một thành phố Lang gần với thủ đô nhất, thì sẽ tiến hành định vị đối với bản thân như thế nào? Lẽ nào nói, trên chính trị xa lánh Tỉnh ủy, trên kinh tế phụ thuộc thủ đô, đã cam nguyện lưu lạc thành thành thị hạng ba sao?
Lời này vừa nói ra, Cổ Hướng Quốc lập tức biến đổi sắc mặt, Hạ Tưởng, quá hung hăng sừng sộ rồi!
Hạ Tưởng không phải cố ý đối nghịch với Cổ Hướng Quốc, Cổ Hướng Quốc là nhân vật số một của Ủy ban nhân dân thành phố, trong bộ máy chính quyền có được quyền uy tuyệt đối. Nhưng hắn thân là Phó thị trưởng thường trực, cũng có quyền phát ngôn rất lớn. Cổ Hướng Quốc không chỉ không cho hắn sự tôn trọng đầy đủ, còn rõ ràng phỉnh phờ nhằm vô hiệu hóa ý của hắn, hơn nữa còn liên hợp với Đồ Quân cùng với mấy Phó thị trưởng, khiến hắn ở trong bộ máy chính quyền, đến cả một trình tự phát ngôn bình thường cũng bị tước đoạt, làm có chút quá đáng rồi.
Giữa Cổ Hướng Quốc và Nga Ni Trần là quan hệ hợp tác và mật thiết, đã không thể nghi ngờ nữa, đằng sau Đồ Quân có bí mật gì không thể nói cho người khác, Hạ Tưởng từ Lý Tài Nguyên, ít nhiều cũng suy đoán ra một chút. Dương Bân là một sợi dây mấu chốt, cũng là một chỗ đột phá, hắn đang tìm một cơ hội thích hợp nhất để châm ngòi. Nhưng đồng thời trong bố cục ngầm, địa vị nên có trong bộ máy chính quyền, cũng cần phải giành lấy.
Nếu không, hắn sẽ không có quyền uy trong bộ máy chính quyền, nói không có người nghe, muốn khai triển công tác cũng không có khả năng.
Sự đọ sức sau lưng này phải dành thắng lợi, sự tranh đấu bên ngoài, nửa bước cũng không được nhường. Quyền phát ngôn trên chính trị là cơ sở, không có quầng sáng lớn được mang lại từ quyền lực của Phó thị trưởng thường trực, hắn muốn đứng vững chân ở thành phố Lang, muốn làm việc cụ thể cho nhân dân, muốn dành được sự tán thành của nhân vật đằng sau, chỉ có thể là truyện nghìn lẻ một đêm.
Nếu Cổ Hướng Quốc đâu đâu cũng muốn đè tới mức hắn không thể ngẩng đầu lên được, hắn là chức phó, cũng phải ngoan cường mà ngẩng đầu lên, theo lý mà giành bằng được với Cổ Hướng Quốc.
Cổ Hướng Quốc vừa nói xong, trong 5 vị Phó thị trưởng, Triệu Đinh đứng đầu, chí ít có 3 người mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, dường như đang chờ xem Hạ Tưởng bị xấu mặt.
Hạ Tưởng một chút cũng không tức giận, trên mặt không ngờ còn mang dáng tươi cười như có như không:
- Thị trưởng Cổ, sự định vị của thành phố Lang quả thực là phải qua Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thảo luận quyết định, nhưng cũng đừng quên, vòng kinh tế thủ đô lớn là hiệp nghị ký kết giữa Ủy ban nhân dân tỉnh và thủ đô, trong quy hoạch của Ủy ban nhân dân tỉnh, sự định vị của thành phố Lang, cần thiết không được thoát ly khỏi phương hướng lớn của Ủy ban nhân dân tỉnh!
Sự phản kích của Hạ Tưởng tương đối mạnh mẽ, bằng với việc hiểu rất rõ mà nói cho Cổ Hướng Quốc biết, đừng cho rằng thành phố Lang trời cao hoàng đế xa, tất cả có thể do Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố nói là xong, vòng kinh tế thủ đô lớn là hợp tác ngang nhau giữa tỉnh Yến và thủ đô, thành phố Lang là một thành phố trực thuộc cấp quận bình thường, xin lỗi, không có tư cách cò kè mặc cả với thủ đô.
Hơn nữa vòng kinh tế thủ đô lớn đề cập đến trên 13 quận và thành phố, sự định vị của mỗi quận và thành phố, Ủy ban nhân dân tỉnh có một ván cờ lớn muốn đánh, thành phố Lang chỉ là một quân cờ trong số đó, không phải là tướng soái.
Cổ Hướng Quốc sắc mặt biến đổi thất thường, bị Hạ Tưởng phản bác đến mức không có lời gì có thể nói. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh có sự sắp xếp trù tính chung cho toàn cục, thành phố Lang có thể không phục với quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh? Thật buồn cười, chuyện nhỏ có thể thích hợp mà dựa dẫm thủ đô, còn chuyện lớn, thì cần có Tỉnh ủy nói là xong, thành phố Lang chưa phải là thành phố Lang của thủ đô.
Cổ Hướng Quốc cũng biết rõ Hạ Tưởng trực tiếp rơi xuống từ thành phố Yến, chắc chắn thân mang sứ mệnh. Sự bất mãn và không tín nhiệm của Tỉnh ủy đối với thành phố Lang đã có từ lâu, nhưng vẫn luôn không đưa ra quyết tâm giải phẫu lớn với thành phố Lang, cũng là vì hoàn cảnh của thành phố Lang quá phức tạp, không chỉ có thế lực của thủ đô cắm rễ trên chính trị, còn có sức ảnh hưởng khiến người ta khiếp sợ trong bóng tối của Nga Ni Trần, sự giải phẫu bên ngoài không thể trị tận gốc, thành lũy chỉ có thể đánh phá từ bên trong.
Hạ Tưởng, chính là người đứng đầu.
Cho nên Cổ Hướng Quốc mới vắt sức áp chế Hạ Tưởng, cũng không nghĩ Hạ Tưởng trẻ thì trẻ, thủ pháp làm việc cay nghiệt hơn nữa khiến người ta khó lòng phòng bị, thật đúng là một nhân vật khó giải quyết.
- Theo như cậu nói, trong tỉnh muốn định vị nhân vật của thành phố Lang như thế nào?
Cổ Hướng Quốc cố nén giận, muốn đưa ra cho Hạ Tưởng một vấn đề khó,
Hạ Tưởng đối diện với lực nắm trong tay rất lớn của Cổ Hướng Quốc với Ủy ban nhân dân thành phố, vẫn mang vẻ mặt thản nhiên, không hoảng hốt không vội vàng mà nói:
- Kỳ thực ý nghĩ của lãnh đạo tỉnh cũng có thể đoán được đại khái, chỉ cần sau khi liệt kê các ưu điểm của 13 quận và thành phố trong vòng kinh tế thủ đô, thì không khó để đưa ra kết luận. Dựa vào ưu thế địa lý của thành phố Lang, sự định vị của thành phố Lang có thể ở mấy phương hướng sau, thứ nhất, cung cấp rau xanh và tham quan nông nghiệp, thứ hai là dưỡng lão, nghỉ ngơi, nhàn nhã, thứ ba là, tiếp thu các nhà xưởng với mức giá kèm theo thấp của thủ đô, trở thành thành phố đồng bộ của thủ đô, hoặc nói là thành phố vệ tinh của thủ đô, vv, lấy phục vụ và nhàn nhã làm chủ, kiến tạo thành một tỉnh Yến để dùng chân, thành phố Lang kiểu mới mặt hướng về Bắc Kinh – Thiên Tân.
Cổ Hướng Quốc vẻ mặt trầm tư, cúi đầu không nói. Thiệu Đinh vẻ mặt kinh ngạc, nói không ra lời. Mấy vị Phó thị trưởng khác đều lần lượt ghé tai thì thầm, nhỏ giọng nghị luận, đối với những ý nghĩ mà Hạ Tưởng vừa nói, trao đổi một chút cách nhìn, đều đối với những định vị của thàh phố Lang mà Hạ Tưởng đưa ra, biểu thị nhận thức và vô cùng tán thưởng.
Định vị chuẩn xác, rõ ràng, phù hợp với triển vọng lâu dài và hiện trạng của thành phố Lang.
Đến cả Cổ Hướng Quốc rất có thành kiến với Hạ Tưởng, cũng không thể không thừa nhận Hạ Tưởng quả thực có tầm mắt, đề nghị của hắn không chỉ bao quát cả bộ phận mà trước đây bản thân và Ngả Thành Văn từng thương nghị qua, còn có rất nhiều ý tưởng vượt hơn người trước, cũng rất phù hợp với hiện trạng của thành phố Lang, gần như không có chỗ nào còn sót lại. Là một Phó thị trưởng thường trực nhậm chức chưa đầy một tháng, có thể nhìn thành phố Lang một cách thấu triệt như thế, thật là không dễ.
Hạ Tưởng không chỉ có thủ đoạn và dũng khí khi đối phó với Nga Ni Trần, về mặt chính trị, cũng là một cán bộ có tầm nhìn có kiến giải, Cổ Hướng Quốc trong lòng rõ, Hạ Tưởng càng tài ba, càng có thực lực, thì càng cấu thành uy hiếp đối với quyền uy của ông ta, cần phải gia tăng sự áp chế.
Chờ sau khi Đồ Quân trở về, sẽ thương nghị kỹ hơn một chút về đối sách, trong bộ máy chính quyền tiến thêm một bước nữa tiến hành trói buộc công tác của Hạ Tưởng, đem công việc của hắn phân ra cho mấy Phó thị trưởng, đem hắn gác cao lên!
Cổ Hướng Quốc quyết định chủ ý, ở mặt ngoài lại làm bộ có hứng thú nói:
- Suy nghĩ của đồng chí Hạ Tưởng, quả thực có kiến giải độc đáo, tuy nhiên suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, cũng chỉ là viễn cảnh, hào nhoáng bên ngoài, hơn nữa đợi sau khi tỉnh định ra phương án, có lẽ cũng nửa năm, một năm, món kim trâm cũng đã nguội rồi. Người dân có tiền cũng không mua sắm, chúng ta chế định chính sách tương quan, cũng cần phải có lợi ích hiệu quả nhanh chóng mới hiện thực, nếu không chính là lâu đài trên không rồi. Cho nên tôi cho rằng trong giai đoạn hiện nay, vẫn là mở rộng thí điểm ngành nông nghiệp mới của bộ nông nghiệp có thể mang đến lợi ích thực tế cho thành phố Lang. Những cái khác như vườn trồng rau, tham quan nông nghiệp, bây giờ cứ suy nghĩ là được rồi, hay là để về sau rồi tính vậy…
- Tình hình của đồng chí Đồ Quân có chút đặt biệt, chồng của cô ấy làm viêc ở Bộ Nông nghiệp, do cô ấy ra mặt, có thể càng tốt để đánh quân bài nhân tình, cậu phải suy xét vấn đề từ góc độ đại cục, đừng hành động theo cảm tính.
Hạ Tưởng mới không phải là hành động theo cảm tính, hắn là cố ý đưa ra việc này:
- Nói đến đánh quân bài nhân tình, tôi vừa khéo cũng quen biết một vị Vụ trưởng bên Bộ Nông nghiệp, ngày mai cũng lên Bộ Nông nghiệp tạo chút quan hệ, Thị trưởng Cổ, ông không có ý kiến chứ?
Cổ Hướng Quốc bị Hạ Tưởng ép đến mức không còn đường lui, Đồ Quân đã đi rồi, Hạ Tưởng muốn đi cũng là điều đương nhiên, chỉ đành nói:
Ông ta cũng chỉ có thể nói như thế, Hạ Tưởng nếu nghĩ cách để ngăn cản mở rộng thí điểm từ nội bộ Bộ Nông nghiệp, ông ta cũng không tìm thấy lý do cự tuyệt. Đương nhiên, ông ta cũng không tin có cái năng lực hoạt động này. Bởi vì ông ta biết rõ, hậu đài ủng hộ biến đổi gien hùng mạnh như thế nào.
- Sáng ngày mai tôi sẽ đi Bộ Nông nghiệp, vừa khéo thuận đường sẽ tiếp xúc với Tập đoàn Viễn Cảnh một chút, để thâm nhập trao đổi một chút cách nhìn về vấn đề đầu tư vào tham quan nông nghiệp, khi thời cơ thích hợp, tôi sẽ đề nghị với Bí thư Ngả, đệ trình lên hội nghị thường vụ thảo luận một chút.
Cổ Hướng Quốc ngây ra ngay tại chỗ, Hạ Tưởng không chút nể nang, nửa bước cũng không nhường, quyết tâm làm trái lại với ông ta đến cùng sao? Ông ta rất không hài lòng mà phẩy tay bỏ đi:
- Đồng chí Hạ Tưởng, tôi hy vọng cậu không cần hành động theo cảm tính, càng không cần cứ theo một con đường mà đi đến cùng!
Thiệu Đinh nhìn theo bóng dáng của Hạ Tưởng, ánh mắt mập mờ, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Buổi chiều, Hạ Tưởng và Lưu Nhất Lâm gặp nhau, trao đổi cách nhìn về vấn đề mở rộng thí điểm của Bộ Nông nghiệp, Lưu Nhất Lâm cũng mang thái độ phủ định hoàn toàn với biến đổi gien, tuy nhiên cô tỏ vẻ không lạc quan với triển vọng, vì nếu có sự tham gia của Nga Ni Trần, khả năng được hội nghị thông qua là rất lớn.
- Bí thư Ngả cuối cùng phỏng chừng cũng sẽ gật đầu ủng hộ, việc mở rộng thí điểm của Bộ Nông nghiệp, có thế lực của các mặt tham gia, rất khó giải quyết. Kiến nghị của tôi là, anh thấy tình hình hợp lý thì thu lại, đừng làm đến quá bị động.
Lưu Nhất Lâm không hiểu lắm về những cứng rắn gần đây của Hạ Tưởng, tuy nhiên cô cũng thầm khâm phục thủ đoạn của Hạ Tưởng, không ngờ trong sự giao thủ với Nga Ni Trần, đã thắng một hiệp.
Tuy nhiên đối với quan hệ giữa Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm, lại suy đoán nhiều hơn một chút về quan hệ nam nữ, nhưng lại không nói ra.
Lưu Nhất Lâm và Đồ Quân là hai nữ cán bộ có quyền lực nòng cốt ở thành phố Lang, tính cách hai người khác nhau, so với sự cứng rắn của Đồ Quân, cô làm việc khiêm tốn, phong cách dịu dàng, chỉ có một điểm, tâm cơ sâu lắng hơn nhiều so với Đồ Quân.
Theo Hạ Tưởng, con đường theo chính trị của Lưu Nhất Lâm rộng lớn hơn Đồ Quân. Nhưng hắn thừa nhận cách đối nhân xử thế của Lưu Nhất Lâm, không có nghĩa là đồng ý với quan điểm của cô.
- Có cái nên làm, có cái không nên làm, Trưởng ban Lưu, có một số vấn đề nguyên tắc không thể dao động, một quốc gia muốn sừng sững trong cánh rừng dân tộc thế giới, thì cần phải có nội tuyến, làm người cũng như vậy. Quốc gia nếu không có nội tuyến, làm người nếu không có nguyên tắc, đều là một chuyện bi ai.
Chuyện Tập đoàn Viễn Cảnh đầu tư vào tham quan nông nghiệp, Hạ Tưởng trước tiên thương lượng qua với Liên Nhược Hạm, Liên Nhược Hạm cũng biểu thị đồng ý. Cô tin tưởng vào tầm nhìn của Hạ Tưởng, hơn nữa theo cô, Tập đoàn Viễn Cảnh không khác gì cánh tay của Hạ Tưởng, khi Hạ Tưởng cần, chỉ đâu đánh đấy.
Buổi tối khi đi ngủ, Tống Nhất Phàm lại làm náo loạn một trận. Hai ngày qua, cô vẫn ngủ rất ngon trên giường của Hạ Tưởng, tối hôm nay không biết tại sao lương tâm phát hiện, cảm thấy Hạ Tưởng ngủ mãi ở sô pha không tốt lắm, nên muốn đổi chỗ với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng không đồng ý, cô liền nũng nịu, làm xấu, giả bộ khóc nhè, Hạ Tưởng chỉ đành gật đầu.
Ngủ đến nửa đêm, đang lúc say giấc, liền nghe từ phòng khách vọng vào những tiếng động không bình thường, Hạ Tưởng vội ra xem, không kìm nổi cười, Tống Nhất Phàm không chỉ mặc mình nội y, mà còn bị rơi xuống sàn nhà – may mắn là nền nhà có trải thảm, hơn nữa sô pha cũng không cao, nên mới không bị đau. Càng khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười là, Tống Nhất Phàm ôm gối, với một tư thế rất không vừa mắt, vẹo đùi, thớ thịt săn chắc, nằm nghiêng trên thảm, ngủ say như chết!
Hạ Tưởng liền bế cô lên, đặt cô lên giường, hắn lại ngủ ở sô pha.
Sang hôm sau, liền bị tiếng kêu sợ hãi của Tống Nhất Phàm làm cho giật mình tỉnh giấc, cô đi ra từ trong phòng ngủ, xoa thắt lưng, hung hăng nói với Hạ Tưởng:
- Anh Hạ, tối hôm qua anh khẳng định vô lễ với em rồi, anh xem đùi của em thâm hết cả lên, lưng cũng bị đau, anh… ức hiếp người quá đáng rồi.
Hạ Tưởng chớp mắt rất lâu, không nói ra câu gì, hắn thật sự còn oan hơn cả Đậu Nga (nhân vật trong vở kịch "Đậu Nga Oan" của Trung Quốc)!