Tưởng chừng như kiếp này không bao giờ có thể gặp lại nhau nữa, từ nay cách trở hai phương trời, thế đời mù mịt, không ngờ rằng lại có duyên gặp lại, hơn nữa lại rất tình cờ, khiến cho Hạ Tưởng cũng có giây khắc thất thần, chỉ là chần chừ vài giây, nhưng vẫn không đạp phanh xe, sau đó hắn đi thẳng, bỏ lại cô gái trong màn đêm sau lưng.
Phó Tiên Tiên phát hiện hành động kỳ lạ của Hạ Tưởng, đưa tay huơ huơ trước mắt hắn vài cái:
- Làm gì đứng thất thần ở đó, đều nhìn mất hết hồn vía, chút nữa là xảy ra tai nạn rồi. Cô gái vừa rồi là ai? Anh quen hả? Mối tình đầu? Xem ra mắt thẩm mỹ của anh cũng thường quá, cô gái đó vòng một thì chả thấy đâu, vòng hai cũng không có, chỉ có khuôn mặt thì tròn một chút, cũng không phải là xinh lắm…
Khỏi phải nói, Phó Tiên Tiên đoán mò mà hoá ra đúng thật, cô gái đó đúng là mối tình đầu của Hạ Tưởng, từng là mối tình đầu — Dương Bối.
Từ ngày chia tay ở huyện Bá, ít cũng đã được 5, 6 năm rồi, trước kia cũng từng nghe thoang thoáng rằng Dương Bối đi xuống phía nam, nhưng không rõ là làm gì, không ngờ rằng có thể bất ngờ gặp lại cô ấy giữa đêm hôm tại thành phố Lang này, đúng là đời người không có gì đoán trước được.
- Cô ta làm cái quái gì ở thành phố Lang này?
Hạ Tưởng chỉ là thất thần một chút rồi khôi phục lại trạng thái bình thường, đối với hắn mà nói, hiện giờ Dương Bối cũng chẳng khác gì những người đang đi trên đường kia là mấy, vừa rồi là quá bất ngờ, hoặc chỉ là liếc nhìn nhau một cái, sau này nên là mỗi người đi một hướng, không gặp lại nữa.
Không gặp là tốt nhất, Hạ Tưởng cười ha hả, quay sang nói với Phó Tiên Tiên:
- Nhìn lầm người, nhìn nhầm rồi, lúc nãy cứ tưởng người đó là cô, thật khiến người ta hết hồn. Rõ ràng cô đang ngồi kế bên mà sao lại đứng bên đường làm gì?
- Eo, mắt nhìn kiểu gì thế, cô ta mà giống tôi hả? Cô ta sao so được với vẻ đẹp như hoa như ngọc của tôi, không chút tì vết? Sao có thể dịu dàng, hiền lành hơn tôi, phóng khoáng, xinh đẹp, đảm đang…
Sau khi tự khen lấy khen để vẻ đẹp của mình thì Phó Tiên Tiên cuối cũng cũng vui vẻ hẳn lên.
Hạ Tưởng vội vàng ngắt lời cô:
- Ngừng, chúng ta tới rồi, lát nữa cô nhớ nói năng hành động cẩn thận một chút, phải nhớ lời cô nói đó, phải phóng khoáng.
Hạ Tưởng đồng ý rằng Phó Tiên Tiên xinh đẹp như hoa, nhưng nói cô ta phóng khoáng hay xinh đẹp, đảm đang gì đó thì hắn quả là nghe từ tai này lọt tai kia mất rồi.
Điểm hẹn với Dương Uy là khách sạn Vương Triều nổi tiếng ở thành phố Lang, là nơi duy nhất có thể sánh ngang bằng với khách sạn bốn sao Caesar của Nga Ni Trần, nghe nói ông chủ là người Tân Thành, là người rất có thực lực và quyết đoán.
Dương Uy và một cô gái mặc bộ quần áo màu đỏ đang đứng dưới bậc thềm, vừa thấy Hạ Tưởng đến, vội vã tiến lên trước mở cửa nghênh đón. Hạ Tưởng xuống xe bước đến bắt tay Dương Uy:
- Dương Uy, chúng ta đều là người một nhà, không cần phải khách sáo.
Dương Uy cười ha hả:
- Phó thị trưởng Hạ, con người tôi luôn có hai cái tật, anh nhất định phải bỏ quá cho, thứ nhất là thích phô trương, nhất là đối với người bạn mà tôi cho rằng giao lưu được, nhất định phải tận tâm tận lực, thứ hai là thích sưu tầm người đẹp, là thích sưu tập chứ không cất trữ, cho nên Phó thị trưởng Hạ đừng bao giờ nghĩ những người đẹp bên cạnh tôi là phải có mối quan hệ gì đó, có lúc là tình cờ gặp bên đường, thấy thuận mắt, thì đi cùng nhau vậy thôi.
Dương Uy thú vị hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của Hạ Tưởng, thế gian có mấy triệu người, mỗi người mỗi tính, nhờ vậy thế giới mới muôn hình muôn vẻ, thật thú vị, hắn không thèm để ý đến sở thích của Dương Uy, liền mở cửa xe cho Phó Tiên Tiên:
- Tôi giới thiệu một chút, đây là Phó Tiên Tiên, là người bạn đến từ Bắc Kinh.
Dương Uy từng nghe qua chuyện Hạ Tưởng liều mình cứu mạng Phó Tiên Tiên, hơn nữa cũng biết rõ thân thế của Phó Tiên Tiên, càng biết rõ lý lịch, mạng lưới quan hệ phức tạp của Hạ Tưởng nên không hỏi nhiều, chỉ cười khách sáo chào Phó Tiên Tiên.
Phó Tiên Tiên cũng biết đưa tay ra, đứng ngay ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra vẻ đoan trang hiếm thấy, ra dáng bắt tay Dương Uy, nghiêng đầu nói khẽ:
- Dương Uy? Cái tên nghe rất quen tai, có phải là một trong tứ đại hoa thiếu gia của Bắc Kinh?
Dương Uy ngượng ngùng cười, tuy nhiên vẻ mặt hắn dương dương tự đắc nói:
- Cái gì mà tứ đại hoa thiếu gia, chẳng qua chỉ là do bạn bè gọi đùa thế thôi, hư danh, hư danh, ha ha.
Hạ Tưởng cũng từng nghe nói đến danh tiếng của tứ đại thiếu gia Bắc Kinh, nhưng đây là lần đầu tiên nghe đến tên tứ đại hoa thiếu gia, tuy nhiên trông thấy vẻ đắc ý của Dương Uy, hắn cũng hiểu được trọng điểm rơi vào mấy chữ "hoa thiếu gia"này rồi nên cũng không hỏi nhiều, Dương Uy cười xong, giơ tay kéo cô gái mặc bộ áo đỏ lại gần nói:
- Lại đây, tôi giới thiệu một chút, đây là Hồng Y Y, người bạn đến từ phía nam của tôi.
Hồng Y Y có ngoại hình nhỏ nhắn, diện mạo xinh xắn đáng yêu, lại khoác trên mình bộ trang phục màu đỏ càng toát lên vẻ quyến rũ của cô, hơn nữa, với ngoại hình như thế ai mà không yêu quý.
Bốn người cùng nhau lên tầng, chọn căn phòng trang nhã, sau khi gọi món, không đợi Hạ Tưởng lên tiếng, Dương Uy đã chủ động kể giai thoại cái tên tứ đại hoa thiếu gia.
Nói ra cũng thật trùng hợp, họ của bốn người vừa đúng liền gần kề nhau trong danh sách một trăm họ tộc: Tưởng, Thẩm, Hàn, Dương, Dương Uy nổi danh nhất nhóm, nhưng cũng trẻ tuổi nhất. Cách nói hoa thiếu gia bắt nguồn từ gia cảnh tốt của bọn họ, có người con nhà làm kinh doanh, có người là con ông cháu cha của quan lớn, hoặc gia đình giàu có, nói thế nào cũng là những gia đình giàu có tiền xài không hết, lại còn có chút quyền thế. Tất cả kết hợp với nhau, bốn người lại không theo đuổi danh lợi, mà chỉ muốn trêu hoa ghẹo nguyệt. Nào là ca sĩ minh tinh, hay đào hát diễn viên, thường xuyên nhìn thấy những bóng hồng xuất hiện trong xe của họ, chỉ vài năm, bình quân mỗi người mỗi năm đều tiêu tốn hết trên ba triệu tệ chỉ để theo đuổi người đẹp.
Trước kia họ vốn là những người xa lạ, đầu tiên là Tưởng Thảo và Thẩm Đơn quen nhau trong một buổi tiệc rượu, sau đó trong một buổi tiệc khác, Hàn Lược và Dương Uy cũng quen biết nhau. Rồi sau đó bốn người liền tụ tập lại, khi biết cả bốn đều có chung chí hướng sở thích liền đặt cược với nhau, mỗi người chi ra ba triệu tệ, theo đuổi một nữ minh tinh đang nổi tiếng, ai chiếm được người đẹp trước là thắng toàn bộ số tiền đã chung.
Kết quả cuối cùng như thế nào, nữ minh tinh kia có thuộc về vị thiếu gia nào hay không thì càng không đủ cho người ngoài bàn luận, dù sao việc bốn người họ chi tiền theo đuổi một cô gái đã gây chấn động một thời, tin tức truyền đi nhanh chóng, cho nên những kẻ lắm chuyện mới gắn cho họ cái mác là tứ đại hoa thiếu gia Bắc Kinh.
Các công tử muốn thể hiện mình cũng là chuyện thường tình.
Dương Uy cứ thao thao bất tuyệt về chuyện phong lưu năm xưa mà không hề kiêng dè Hồng Y Y đang ngồi bên cạnh, Hồng Y Y lại cười vui hết sức, có thể thấy được Hồng Y Y tự biết rõ mình là người bạn tạm thời ngắn ngủi của Dương Uy.
Hôm nay thật hiếm được thấy bộ dạng đoan trang của Phó Tiên Tiên, mỗi lần cười đều chúm chím, cố gắng không chịu mất hình tượng mà cười to thành tiếng.
Sau khi nghe Dương Uy thao thao một hồi, Hạ Tưởng cũng hiểu rõ hơn con người anh ta, cảm giác không khí buổi nói chuyện cũng sinh động hẳn lên, liền bàn hết chuyện thời sự lại chuyển sang đủ chuyện trên đời dưới đất. Các chuyện của Dương Uy cứ ba câu là lại nhắc đến người đẹp, kể ra không ít bí mật trong thế giới showbiz. Nào là ngôi sao này bề ngoài sáng sủa, chói lọi nhưng người thật lại không nhìn nổi, làn da vừa đen vừa thô, so với Hồng Y Y thì còn thua xa cả mấy chục kylômet.
Còn nói ngọc nữ gì gì đấy, trong mắt mọi người luôn trong sáng đáng yêu, sau lưng lại nhận một đống cha nuôi anh trai, quan hệ phức tạp vô cùng, cứ như thế, từ từ vén lên bức màn bí mật, để lộ khoảng không gian đen tối đằng sau showbiz cho Hạ Tưởng xem, sau cùng y thở dài nói:
- Chả trách những người có tiền không bao giờ chấp thuận cho con trai mình tìm những cô gái làm việc trong nghành giải trí, đó cũng là quyết định sáng suốt. Tuy nhiên cũng chỉ là nghịch biện, phụ nữ muốn nổi danh, thì nghành giải trí là con đường nhanh nhất.
Nhưng ngành này lại là một chảo nhuộm lớn đầy tai tiếng. Khi đã nổi danh rồi, lại muốn tìm một anh chồng giàu có, có điều những gia đình có nề nếp quyền quý thật sự tuyệt đối không chấp nhận người con dâu từng dấn thân vào giới này, cho nên khi nhìn thấy đứa con gái mà tôi từng đùa chơi sau khi có danh tiếng rồi cũng muốn được gả vào nhà giàu, tôi liền nghĩ, haiz, công tử nhà giàu kia cũng chẳng có gì, nhiều tiền hơn tôi thì giỏi dang lắm? Vẫn không phải đi với đứa con gái mà tôi đã không cần? Đúng rồi, không phải chơi mà là cưới.
Dương Uy đã chớp choáng hơi men, nói nhiều hơn, than thở cũng nhiều:
- Lăn lộn vài năm, hiện giờ cũng đã hiểu ra được, chính là làm những việc thiết thực để mọi người luôn nhớ đến điều tốt về mình, có vậy mới không uổng phí cuộc đời này.
Mời Hạ Tưởng một ly xong y lại nói:
- Phó thị trưởng Hạ là một người làm việc thực sự, sau này tôi sẽ theo anh làm việc có thực, nếu như anh có thể chỉ bảo tôi mấy lần như chỉ bảo Tôn Hiện Vĩ của Bất động sản Thiên An thì tôi cảm thấy thỏa mãn rồi
Hạ Tưởng không tiếp lời Dương Uy.
Dương Uy và Tôn Hiện Vĩ có vài điểm giống nhau, là đều thích gái đẹp, cũng có điểm không giống nhau. Dương Uy xuất thân rất tốt, trước kia phong lưu quen rồi, hiện tại đã hồi tâm, là thật sự muốn xây dựng sự nghiệp hay chỉ là chờ đợi xem xét. Tuy nhiên con người anh ta tỉnh táo, có mắt nhìn, làm việc trôi chảy, cũng nhận được sự tin tưởng của Hạ Tưởng.
Nhất là sau sự việc Đồ Quân, Dương Uy đã góp phần quan trọng trong việc trở thành trợ lý tốt nhất.
Chưa đầy một tiếng kiên trì bộ dạng cười không lộ răng, Phó Tiên Tiên cuối cùng cũng không chịu đựng thêm được nữa, đưa tay gạt mồ hôi trên trán, lắc lắc đầu nói:
- Nhàm chán quá đi, đàn ông các anh không còn chuyện gì để bàn ngoài phụ nữ sao? Ngoài tình dục ra, còn có cái gì?"
Hạ Tưởng cười ha hả:
- Sau tôi sẽ cho xuất bản một quyển sách, lấy tiêu đề là "Ngoài phụ nữ ra, đàn ông còn có cái gì?" nội dung bên trong chỉ toàn là giấy trắng.
- Gì?
Phút chốc Phó Tiên Tiên không kịp phản ứng lại,
- Sách không có chữ…là ý gì vậy?
Dương Uy lập tức hiểu rõ ý Hạ Tưởng muốn ám chỉ:
- Phó thị trưởng Hạ quả nhiên học rộng biết nhiều, nói chuyện rất sâu sắc, huyền bí. Tiêu đề quyển sách là "đàn ông ngoài phụ nữ ra còn có cái gì?" nội dung lại không có lấy một chữ, ý tứ muốn nói, đàn ông ngoài phụ nữ ra, hoàn toàn không còn muốn nghĩ đến gì khác.
- Haizzz
Phó Tiên Tiên uống một hớp nước, nghe nói thế liền phun ra ngoài văng lên người Hồng Y Y, cô cười nghiêng ngã run rẩy:
- Chả trách con gái Bắc Kinh thường nói, đàn ông chẳng có gì tốt cả, hôm nay được thấy không sai chút nào.
Cô đưa tay giúp Hồng Y Y lau sạch người, hình tượng thục nữ duy trì từ nãy đến giờ đã tiêu thành mây khói. Lau xong nói với Hồng Y Y:
- Chúng ta cũng uống đi, uống rượu trắng hay bia chai?
Cuộc gặp gỡ hôm nay Hạ Tưởng đã thu hoạch được hai điều, thứ nhất là hiểu rõ hơn về con người của Dương Uy, đây cũng là nền móng đầu tiên để hai người thiết lập mối quan hệ lâu dài sau này, đồng thời cùng lúc hắn giúp Dương Uy xem xét đến việc đầu tư vào ngành nông nghiệp sinh thái hữu cơ, mở rộng ngành du lịch nông thôn. Thị trường du lịch về vùng nông nghiệp có tiềm năng rất lớn, hơn nữa theo đà phát triển vành kinh tế Bắc Kinh lớn thì sau này thành phố Lang có thể trở thành lựa chọn đầu tiên khi khách Bắc Kinh muốn thoát khỏi khói bụi xô bồ ở thành phố quay về nông thôn tận hưởng không gian yên bình, mùa xuân đi hái dâu tây, mùa hè hái dưa hấu, mùa thu hái táo, mùa đông ngắm tuyết rơi, tóm lại đây là ngành rất có tiềm năng.
Dương Uy cũng tỏ ý tán thành, còn nói khi về sẽ suy nghĩ về vấn đề này.
Điều thứ hai chính là Phó Tiên Tiên và Hồng Y Y trò chuyện rất vui vẻ, hiếm khi mới được nhìn thấy Phó Tiên Tiên khôi phục trở lại dáng vẻ tiểu ma nữ nên cũng khiến hắn rất cảm thấy an ủi, biết là những khuấc mắc trong lòng Phó Tiên Tiên đã được hóa giải.
Lúc tạm biệt Dương Uy ra về, Phó Tiên Tiên có chút say. Có người nói người con gái đẹp nhất khi vừa tắm xong, nhưng kỳ thật phụ nữ cũng có kiểu đẹp khác khi uống say, hai gò má Phó Tiên Tiên ửng hồng, bước chân loạng choạng, cổ trắng cùng những sợi lông tơ mềm mượt thật phong tình, cô thoải mái phất tay chào tạm biệt Dương Uy và Hồng Y Y, so với lúc ban đầu khác một trời một vực.
Hạ Tưởng lái xe về nhà, nhận thấy Phó Tiên Tiên không còn dằn vặt về chuyện đã qua, khiến hắn nhẹ cả lòng. Cảm giác sống sót quả thực không dễ chịu chút nào, nhiều người đều sẽ bị ám ảnh về tâm lý.
Sau khi về đến nhà, pha một tách trà nóng, ép bằng được Phó Tiên Tiên phải uống. Phó Tiên Tiền không nghe, hắn đã phải véo tai của cô ép uống, cũng may cô ấy không say lắm, nên một chốc là tỉnh táo lại nhiều, tắm rửa qua loa rồi lên giường đi ngủ.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Hạ Tưởng bị đánh thức bởi tiếng khóc nức nở, hắn dậy mặc quần áo, vội vã đến đập cửa phòng Phó Tiên Tiên:
- Có chuyện gì vậy? Mơ thấy ác mộng sao?
Phó Tiên Tiên nức nở, âm thanh đứt quãng nói:
- Mau vào ôm em đi.
Hạ Tưởng chần chừ một chút, rồi đưa tay đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Phó Tiên Tiên ngồi ở trên giường, ôm đầu gối, cúi đầu vùi giữa hai chân, đang không ngừng co giật. Chẳng lẽ hôm nay vui vẻ vậy vẫn không làm cô quên đi ám ảnh trước kia? Hạ Tưởng tiến đến bên giường, ngồi bên cạnh Phó Tiên Tiên:
- Không sao nữa rồi, đã có anh ở đây.
- Gạt được anh rồi.
Phó Tiên Tiên bỗng nhiên cười ra tiếng, lại đột ngột vung chăn đắp lên người Hạ Tưởng:
- Xem em đẩy anh nè.
Âm thanh mê loạn còn mang theo chút dục vọng.
Hạ Tưởng bất ngờ không kịp phòng bị nên bị Phó Tiên Tiên đẩy ngã nhào trên giường, bối rối vung tay khắp nơi, chợt cánh tay chạm vào hai chỗ mềm mềm, lại rất có tính đàn hồi — hắn biết là cái gì, Phó Tiên Tiên hoàn toàn không mặc đồ lót.
Trên người Hạ Tưởng vẫn còn mặc quần áo, bên trên khoác chiếc áo ngủ, phía dưới cũng mặc quần ngủ. Còn chưa phản ứng gì thì Phó Tiên Tiên đã xoay người ngồi lên người hắn, bắt đầu cởi quần áo hắn:
- Em đã suy nghĩ mấy ngày rồi, đàn bà con gái sớm muộn cũng phải trao cho đàn ông, mà lần đầu tiên của con gái rất quý giá, anh đã cứu mạng em, em lại không có gì để báo đáp anh, nên nguyện trao thân báo đáp.
Hạ Tưởng chưa bao giờ trải qua tình ý mê loạn kiểu điên cuồng, hoang dã như Phó Tiên Tiên, đã lâu rồi hắn chưa chạm đến đàn bà, huống chi đây là lần đầu tiên hắn được thưởng thức hương vị điên cuồng, hoang dã như Phó Tiên Tiên, hắn muốn cự tuyệt, nhưng sinh lý cơ thể đã có phản ứng, bởi vì Phó Tiên Tiên đang ngồi trên phần "yếu điểm" của hắn.
Hạ Tưởng có thể cảm nhận được cơ thể trắng mịn và trơn mượt của Phó Tiên Tiên, mặc dù được quấn trong lớp chăn, không có ánh sáng nhìn không rõ nhưng dưới ánh sáng mập mờ của đêm đen vẫn có thể giúp hắn phân biệt rõ đường nét cơ thể của Phó Tiên Tiên. Đường cong mê hồn, hình dáng tuyệt đẹp, bầu ngực nhô cao không cần phải nói, vùng bụng bằng phẳng, eo thon hẹp dần rồi mở rộng sang hai bên sườn, hình thành phần mông to nở nang. Tuy không thấy rõ từng đường nét nhưng có thể khẳng định được rằng, Phó Tiên Tiên không mặc quần áo quyến rũ hấp dẫn hơn gấp trăm lần Phó Tiên Tiên mặc quần áo.
Không biết Phó Tiên Tiên bị rượu kích thích, hay là tâm lý sau khi được giải toả mà tâm dục đột nhiên thay đổi, cô cởi xong áo ngủ của Hạ Tưởng, lại dùng lực kéo quần hắn, chỉ tiếc do chưa có kinh nghiệm, cô ngồi lên trên không chịu xuống nên nửa ngày vẫn không tuột được. Bỗng nhiên cô bỏ cuộc, áp người nằm lên thân Hạ Tưởng, dùng sức hôn hắn.
- Em muốn đem cái quý giá nhất của đời con gái trao cho anh. Không mong anh phải quý trọng, chỉ hy vọng anh cất giữ. Dù sao sớm muộn gì con gái cũng thuộc về đàn ông, so với trao cho người thích mình mà mình lại không thích người ta, chi bằng trao cho người mình thích dù chưa chắc người ta đã thích mình.
Bị Phó Tiên Tiên hôn khiến cho Hạ Tưởng không nói được, cũng rất khâm phục bản lĩnh của cô, vừa hôn vừa có thể nói nhanh những lời như vậy.
Hạ Tưởng vòng hai tay ra sau lưng Phó Tiên Tiên, vuốt ve làn da trơn mịn màng của cô, cảm giác đầu ngón tay chạm vào như yêu tinh đang nhảy mùa. Nói thật, hắn cũng là đàn ông, bị một cô gái đẩy ngược sẽ khó mà tránh khỏi ham muốn bị kích thích, nhưng hắn vẫn cố nhịn, bởi vì hắn cảm nhận được cơ thể nóng như lửa của Phó Tiên Tiên đang run nhè nhẹ, hơn nữa những lời Phó Tiên Tiên vừa nói, cũng khiến hắn suy nghĩ rất nhiều.
Đúng vậy, hắn cứu mạng Phó Tiên Tiên, Phó Tiên Tiên lấy thân báo đáp, có lẽ người khác sẽ thản nhiên nhận lấy, nhưng Hạ Tưởng thì không thể. Hắn khát khao đàn bà, nhưng giữa nam và nữ nếu đơn giản chỉ có mỗi tình dục, coi đó như cái giá để trao đổi ngang bằng cho nhau thì hắn thà không nhận.
Hắn coi Phó Tiên Tiên là bạn, một người bạn bình thường. Một khi vượt qua ranh giới tình bạn này, sau này có dễ nhìn nhau hay không chưa cần nghĩ đến, mà nếu chọn thời khắc này, chẳng phải là thừa nước đục thả câu? Hơn nữa hắn cũng hiểu rõ rằng, chưa chắc Phó Tiên Tiên là thật lòng muốn làm vậy cùng hắn, mà đó có khả năng chỉ là tâm lý phản ngược, một hành động được giải phóng theo bản năng mà thôi.
Hạ Tưởng xoay mình đè Phó Tiên Tiên xuống, hai tay giữ chặt lấy hai tay của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô mà nói:
- Anh cứu em, không phải là muốn thân thể của em, bây giờ em nói thật, rốt cuộc là từ suy nghĩ gì mà muốn cho anh?
Phó Tiên Tiên cắn môi, nở nụ cười yếu ớt, bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi hương cơ thể cô ngập mũi khiến người ta mê muội, màu ửng đỏ trên mặt cô cũng làm cho người ta say mê, đôi mắt cô như sương mờ, không yếu thế nhìn thẳng Hạ Tưởng.
Gắng gượng được trong chốc lát, nước mắt đã trào ra:
- Em rất đau lòng, hễ nghĩ đến chuyện chẳng may bị kẽ gian hãm hiếp, bản thân sẽ bẩn nhiều như thế nào, liền nghĩ chi bằng cứ cho một người đã, dù sao mình cũng không cần phải hối hận. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Có thể hôm nay em chỉ là nhất thời bị kích động, sau này cũng sẽ hối hận đấy. Hạ Tưởng không bao giờ làm những chuyện đốn mạt đó, cũng sẽ không nhân cơ hội Phó Tiên Tiên bấn loạn mà làm chuyện đó với cô, hắn rời khỏi người Phó Tiên Tiên, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
- Em là một cô gái tốt, phải biết quý trọng bản thân. Khụ khụ...Là một thằng con trai, nói thật, thân hình em rất quyến rũ, tuy nhiên anh không muốn một chuyện tốt đẹp biến thành cuộc trao đổi.
Phó Tiên Tiên hiểu ra gì đó, lấy chăn phủ lên không dám nhìn Hạ Tưởng, đưa chân đạp tung chăn:
- Biết rồi, mắc cỡ chết được, anh đi mau đi. Sau này em giúp được anh một việc, lúc đó chúng ta không ai nợ ai, em sẽ…
Em sẽ cái gì…tiếng cô nhỏ dần, chắc là quá xấu hổ không thốt được nên lời. Hạ Tưởng cười cười, những chuyện này cũng có thể giao kèo trước được sao? Thú vị thật.
Chuyện hôm nay từ chối Phó Tiên Tiên, Hạ Tưởng tuyệt không hối hận, là đàn ông thì phải hiểu rõ việc cần làm và không cần làm, hắn và Phó Tiên Tiên hoàn toàn không có tương lai, hơn nữa trước mắt còn nhiều sóng gió gian nan ngăn giữa, không nên vì một cuộc hoan lạc mà dẫn tới chuyện phiền phức không đáng có. Quan trọng là, trong lòng hắn không thoải mái, không thể thuyết phục được chính mình.
Sáng sớm hôm sau, Phó Tiên Tiên lặng lẽ bỏ đi, chỉ để lại cho Hạ Tưởng một tờ giấy nhỏ với vài chữ ngắn ngủi:
- Sau này chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau, em sẽ nhớ anh...
Đoán chắc rằng cô nàng vì quá mắc cỡ mà không đám đối mặt với Hạ Tưởng, đành phải lén lút rời đi.
Chỉ còn cách 3 ngày nữa là đến tết Dương lịch. Các hạng mục công tác cũng bước sang giai đoạn tổng kết, Hạ Tưởng vừa đến chỗ làm, đang định xem xét lại chuyện tài chính của Cục công an thành phố, Lý Tài Nguyên đã bưng lên một ly trà nóng, vừa mới đặt xuống bàn làm việc của Hạ Tưởng thì điện thoại vang lên, Lý Tài Nguyên thuận tay nhấc điện thoại lên nghe, vừa nghe xong mặt lập tức biến sắc: