Không đợi Trương Anh Tịch nói hết, Cổ Hướng Quốc ho khan vài tiếng, nghe có vẻ như bị sặc nước, sau đó vẫy tay ra hiệu Trương Anh Tịch ngưng nói
- Đề nghị của Anh Tịch và Trí Tiệp hoàn toàn đúng, lại tham khảo ý kiến của nhiều người, tôi cảm thấy hiện tại chưa cần thiết xây dựng cầu vượt, nên quyết định tạm hoãn. Về phần hạng mục nhà máy sơn, chúng ta cần nghiên cứu lại rồi sau đó đưa ra quyết định.
Đại khái bao gồm cả Ngả Thành Văn ở bên trong, và nhiều người được mở rộng tầm mắt, Cổ Hướng Quốc lật lọng, trực tiếp rủ bỏ đề nghị của mình ở hội nghị thường vụ, coi như chưa từng phát sinh ra chuyện này, trông rất kinh người.
Cổ Hướng Quốc biết sự nghi ngờ ẩn hiện trong mắt những người có mặt ở đây, không còn cách nào khác là phải giải thích là có nổi khổ không nói nên lời, nhưng trong lòng hiểu được Hạ Tưởng đứng ẩn phía sau, Trần Trí Tiệp và Trương Anh Tịch đứng đầu tiến công, tạo thành gọng kìm công kích y trước sau, nếu như y không chịu nhượng bộ, chắc chắn sẽ có thêm vài trận công kích mãnh liệt khác.
Với một người thủ đoạn như Hạ Tưởng, với sự mềm mỏng của Trương Anh Tịch, và sự mạnh mẽ của Trần Trí Tiệp, ba người họ liên hợp, vùi dập y đến mức thương tích đầy mình. Cho dù y thà chết không thừa nhận, thì chắc chắn ngay cả danh tiếng cũng chẳng còn.
Có một số việc cho dù ai nấy đều hiểu rõ, nhưng cũng không nên lộ liễu tiết lộ ra ngoài. Lấy tư thế vừa rồi của Trương Anh Tịch, rõ ràng là muốn lôi tất cả bày ra trước bàn dân thiên hạ, thử hỏi sao Cổ Hướng Quốc không khẩn trương cho được.
Cho nên phải biết thuận theo thời thế, có đôi khi, thỏa hiệp cũng là một cách nghênh chiến vẫn thường được áp dụng trong cuộc sống hằng ngày.
Cổ Hướng Quốc nghĩ rằng chỉ cần y nhường một bước, Hạ Tưởng sẽ bỏ qua y, không ngờ lời của y vừa mới vừa thốt ra khỏi miệng, Hạ Tưởng đã nói:
- Thị trưởng Cổ, hạng mục cầu vượt có thể tạm thời gác lại, đầu tư nhà máy sơn vẫn còn nhiều điểm cần tiếp tục thảo luận, bởi vì khoản đầu tư được đề xuất là 2 trăm triệu.
Lời Hạ Tưởng vừa dứt, phòng họp im lặng như tờ, con số 2 trăm triệu không phải số tiền nhỏ, quy mô thành phố Lang không lớn, không dễ dàng gì kiếm được hạng mục có trên trăm triệu vốn đầu tư. Cầu vượt là tiền chính phủ, đầu tư nhà máy sơn là tạo nguồn thu nhập cho thành phố Lang, với số tiền lớn như vậy, tại sao không thảo luận?
- Đúng vậy, vì sao không tiếp tục thảo luận đầu tư nhà máy sơn, 2 trăm triệu không phải con số nhỏ, có thể thu hút doanh nghiệp đầu tư lên đến 2 trăm triệu không phải là chuyện dễ dàng, nếu thành phố Lang cứ ngăn trở sẽ gây ra tổn thất lớn.
Lưu Nhất Lâm nhân cơ hội lên tiếng.
- Tôi cho rằng mỗi lần mở một cuộc họp nên giải quyết được nhiều hạng mục, không cần mở nhiều cuộc họp, để mọi người đến đây chỉ thảo luận với nhau. Nếu Phó thị trưởng Hạ có năng lực lôi kéo nguồn đầu tư cho thành phố Lang, chúng ta không những tán thành, mà phải nói là hoan nghênh. Hạng mục nhà máy sơn, ngoài việc thông qua, mà còn phải tổ chức rộn ràng, mới có thể cho thấy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố quyết tâm mở rộng thị trường, đồng thời, qua đây cũng nhằm tạo thêm chút áp lực cho sơn Occupy, để sau này họ bớt đưa ra những đòi hỏi quá đáng với thành phố.
Lý Hiểu Lượng Trưởng ban thư ký Thành ủy nãy giờ vẫn duy trì trầm mặc suốt buổi thảo luận, lúc này mới bắt đầu lên tiếng, đứng về phía lập trường của Hạ Tưởng, chấp thuận việc cho xây dựng nhà máy sơn.
Lý Hiểu Lượng là người phát ngôn của Ngả Thành Văn, y lên tiếng đồng ý có nghĩa là Ngả Thành Văn cũng đồng ý.
Định hướng của Cổ Hướng Quốc sắp phá sản, y không ngờ cuộc họp hôm nay lại đi theo chiều hướng này, đâm lao đành phải theo lao, muốn lui một bước e cũng khó. Hạ Tưởng ép sát, Ngả Thành Văn ăn theo, nếu y không gật đầu, Trương Anh Tịch và Trần Trí Tiệp tiếp tục đưa ra thêm dẫn chứng, thì người xấu hổ nhất chỉ có mình y, mà khẳng định rốt cuộc thua cuộc vẫn là thua cuộc.
Chần chừ một lát, Cổ Hướng Quốc đã có những cử chỉ tỏ ra bình thản thông minh, y nhẹ nhàng khép lại quyển sổ trong tay:
- Đề nghị của các đồng chí rất đúng, tôi sẽ xem xét lại vấn đề này, chấp thuận cho xây dựng hạng mục nhà máy sơn, công tác cụ thể sẽ do đồng chí Hạ Tưởng phụ trách.
Kỳ thật Cổ Hướng Quốc đã hiểu sai, Lý Hiểu Lượng chủ động lên tiếng không phải là được Ngả Thành Văn bày mưu đặt kế, bởi vì Ngả Thành Văn không thông qua hạng mục nhà máy sơn, vẫn chưa có chủ ý, nên y đang do dự phải thu xếp thế nào mới tốt mới có được thế cục cân bằng nhất.
Thái độ bất ngờ của Lý Hiểu Lượng nằm ngoài dự liệu của y.
Ánh mắt Ngả Thành Văn lóe ra, vẻ mặt đầy nghi vấn liếc mắt nhìn Lý Hiểu Lượng, Lý Hiểu Lượng không đáp trả hoài nghi của y, ánh mắt vẫn tập trung nhìn vào Trần Trí Tiệp.
Ngả Thành Văn hiểu rõ, chắc chắn rằng Trần Trí Tiệp đã thuyết phục được Lý Hiểu Lượng... trong lòng trổi lên sự căm giận, cho thông qua đề án xây dựng nhà máy sơn đâu phải chuyện nhỏ, Lý Hiểu Lượng không suy nghĩ thấu đáo trước đã vội đưa ra quyết định, khiến trong lòng y vô cùng khó chịu.
Nhưng tình thế cấp bách trước mắt, Lý Hiểu Lượng vừa mở miệng, lại có mấy người phụ họa phía sau, hơn nữa người ủng hộ Hạ Tưởng cũng không phải ít, chủ yếu là, Cổ Hướng Quốc đã toàn diện đứng về phía hắn, khiến cho Ngả Thành Văn cũng không còn cách nào khác. Y quả thật là người đứng đầu, nhưng không thể phủ quyết tất cả ý kiến của các thành viên thường vụ được, mà chỉ có thể mượn lực lượng Cổ Hướng Quốc để chèn áp Hạ Tưởng, cũng có thể mượn Hạ Tưởng khuấy động ích lợi của Cổ Hướng Quốc, nhưng y vẫn không phải là người giỏi hơn Cổ Hướng Quốc và Hạ Tưởng.
Thủ đoạn rất thâm cao... cho dù Ngả Thành Văn không hiểu rõ Hạ Tưởng làm thế nào thuyết phục được Trương Anh Tịch, hơn nữa cuối cùng lại bắt Cổ Hướng Quốc thỏa hiệp, điều y biết rõ chính là, Cổ Hướng Quốc đã bị đánh bại, thất bại vô cùng thê thảm.
Hơn nữa ngay cả y cũng là kẻ bại trận, trước kia y tỏ thái độ không đồng ý việc cho xây dựng nhà máy sơn này, không ngờ có lúc lại bị bức đến bước đường này, không dám nhắc đến thái độ trước kia, lợi hại, đúng là một thủ đoạn vô cùng tráo trở.
Mặc dù trong lòng Ngả Thành Văn không thoải mái, tuy nhiên vẫn đưa ra quyết định cuối cùng, chấp thuận cho đầu tư xây dựng nhà máy sơn, công việc cụ thể, Hạ Tưởng toàn quyền phụ trách, ngay lúc đó cũng báo cáo tiến triển sự kiện lên Thành ủy.
Kết quả cuộc họp hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người tham dự, một kết quả mà khiến cho hầu hết các uỷ viên thường vụ đều không ngừng cảm thấy khiếp sợ pha lẫn tò mò. Trong ấn tượng, hội nghị uỷ viên thường trực thành phố lần này, lần đầu tiên xuất hiện hiện tượng không thể khống chế được nội dung diễn biến.
Đương nhiên, nói tới nói lui, người không khống chế được cục diện chỉ có Cổ Hướng Quốc, chứ không phải Hạ Tưởng, Hạ Tưởng luôn luôn âm thầm khống chế được cục diện.
Sau buổi họp, Ngả Thành Văn cho gọi Hạ Tưởng tới văn phòng, bí mật thảo luận một lúc lâu. Sau khi thảo luận xong, Ngả Thành Văn đích thân đưa Hạ Tưởng ra tới cửa, chứng tỏ cuộc nói chuyện diễn ta rất vui vẻ, và cũng rất thành công.
Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, vừa mới ngồi xuống, liền nhận được điện thoại từ Bắc Kinh, điều khiến hắn kinh ngạc chính là, không ngờ chính Ngô Tài Dương đích thân gọi điện xuống.
- Hạ Tưởng, không ngờ cậu hoàn tất vụ việc nhà máy sơn sớm như vậy, tôi còn chưa kịp bắt tay hành động nữa, vậy mà cậu đã mở được cánh cửa ở thành phố Lang, phải nói rằng, thành quả thu được rất bất ngờ.
Ẩn trong giọng điệu của Ngô Tài Dương, mang theo ý tán dương cùng khâm phục, đúng là khó mà làm được như vậy. Từ khi Hạ Tưởng tiếp xúc với ông ta tới nay, đây là lần đầu tiên nghe được lời khen ngợi từ ông ta.
Hạ Tưởng vội khách khí đáp lại:
- Bộ trưởng Ngô quá khen, theo như tôi thấy, việc thông qua hạng mục nhà máy sơn, có lợi cho việc phá vỡ thế độc quyền của sơn Occupy, đồng thời, cũng xúc tiến việc sơn Occupy nâng cao chất lượng sản phẩm khi tung ra thị trường.
- Nói như thế...
Ngô Tài Dương dường như hơi chần chừ rồi tiếp tục nói:
- Hạng mục nhà máy sơn có thể bắt đầu, Ngô gia nợ cậu một ân tình, sau này cậu có gặp chuyện gì khó xử, bất cứ lúc nào có thể đến tìm tôi, tôi sẽ tận lực giúp đỡ cậu.
Tuy rằng giọng điệu Ngô Tài Dương so với trước kia vẫn còn mạnh mẽ, nhưng chẳng qua chỉ là nói xuông nói giao dịch không nói chuyện giao tình mà thôi… Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Hạ Tưởng lắc đầu cười cười, bình tĩnh mà xem xét, kỳ thật hắn cũng không phải xuất phát từ trợ giúp nhà họ Ngô đưa hạng mục nhà máy sơn thâm nhập vào thị trường thành phố Lang, mà chẳng qua là muốn phá vỡ thế độc quyền lẫn sự ngạo mạn của lãnh đạo nhà máy sơn Occupy.
Sơn Occupy chèn ép các sản phẩm sơn trong nước tính đến nay cũng đã mười mấy năm rồi, ngoại trừ một phần nguyên nhân cũng xuất phát từ thành phố Lang ra, cũng bởi vì sơn Occupy có uy tính cao trên thị trường. Khiến sơn Occupy trở thành sản phẩm chủ lực của thành phố Lang, nếu tiếp tục cho xây dựng một nhà máy sơn mới, cho dù là chưa có tên tuổi trên thị trường, cũng có thể mượn danh tiếng sơn Occupy, đột nhiên nổi danh, hơn nữa, ý nghĩa tượng trưng trọng đại.
Thậm chí hoàn toàn không khoa trương khi nói, việc cho xây dựng thêm một nhà máy sơn ở thành phố Lang, giống như hành động đi phá băng vậy.
Ở đây không chỉ phá vỡ thế cục độc quyền của sơn Occupy trên thị trường trong nước mà còn có những ảnh hưởng to lớn ẩn bóng phía sau sơn Occupy, ảnh hưởng sâu xa, mặc kệ về phía kinh tế hay là phía chính trị, tuyệt đối đều có ý nghĩa khác thường. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Tự nhiên, nói tới nói lui, điều Hạ Tưởng nhìn thấy chính là sự việc có ý nghĩ xâu xa ấy, nhưng đứng ở lập trường sơn Occupy, lại là sự việc khác.
Tin tức truyền đến tai Sato, Sato giận tím mặt, lập tức gọi điện thoại cho Nga Ni Trần, đề nghị khi khởi công xây dựng nhà máy sơn, phải nghĩ ra phương án ngăn cản công trình này.
Nga Ni Trần đáp ứng trong mơ hồ, không dám đưa ra lời khẳng định chắc chắn nào với Sato, y đã bị Hạ Tưởng làm cho khiếp sợ, nên không dám hành động thiếu suy tính. Đối phó người khác có thể dùng người thân để uy hiếp, hoặc dùng độc thủ ám toán, nhưng đối phó Hạ Tưởng thì tất cả chiêu thức đó đều không có tác dụng, phía Hạ Tưởng quá mạnh, lực lượng lại quá hùng hậu, hai lần tung chiêu đấu với hắn là cả hai lần y bị phản đòn, giờ y cũng không biết giở chiêu gì để nắm được nhược điểm Hạ Tưởng.
Nhưng lúc này Hạ Tưởng đã xâm phạm đến lợi ích của y, mặc dù khiến y vô cùng khó chịu. nếu thật sự chỉ gây ảnh hưởng lớn đến sản lượng tiêu thụ Occupy, việc kinh doanh của Trần Đại Đầu cũng sẽ bị liên lụy, mà một năm lợi nhuận Trần Đại Đầu có thể kiếm khoảng chừng hơn mười triệu.
Nga Ni Trần lo lắng, quyết định tìm Trần Đại Đầu thương lượng một chút.
Nhưng Nga Ni Trần không ngờ là, tình huống đã nghiêm trọng hơn rất nhiều so với dự đoán, cuộc họp thường vụ Thành ủy vừa mới kết thúc được một tiếng, thế nhưng tin thành uỷ đã chấp thuận cho xây dựng một nhà máy sơn mới gần như truyền đi khắp thành phố Lang, trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ mọi người trong thành phố Lang bàn tán xôn xao.
Bởi vì bao nhiêu năm qua người dân thành phố Lang đã quá quen thuộc với nhãn hiệu sơn Occupy toàn bộ các công trình xây dựng trong thành phố Lang đều sử dụng sơn Occupy, việc sử dụng sơn Occupy trong các hạng mục xây dựng đã trở thành thói quen rồi thì đột nhiên lại có một nhãn hiệu sơn mới sắp sửa tung ra thị trường khiến cho mọi người rất bất ngờ, chưa kịp thích nghi với sự thay đổi này.
Tin tức chưa truyền đến người dân thành phố, nhưng với những người buôn bán đã nhanh chóng cập nhật được tin tức, đầu tiên là tỏ thái độ xem chừng, chỉ trong vòng một khoảng thời gian ngắn ngủi, hoá đơn nhận hàng sơn Occupy đã giảm xuống 1/3.
Không chỉ như vậy, những nhà xưởng thương hiệu khác vừa hay tin đã vội lên kế hoạch hành động, liên tục gọi điện cho các các đại lý sơn Occupy, đưa ra rất nhiều điều kiện ưu đãi chào mời họ tham gia làm đại lý chi nhánh, ít nhất một phần tư số đại lý sơn Occupy đang thấp thỏm đứng ngồi không yên, và ý định chuyển đổi kinh doanh mặt hàng sơn bắt đầu được nhen nhóm.
Bởi vì tổng đại lý vẫn là Trần Đại Đầu, tạo nên thế cục độc quyền của sơn Occupy, để thu được nguồn lợi lớn nhất, Trần Đại Đầu luôn chèn giá của các đại lý xuống mức thấp nhất có thể, chẳng khác nào thu lợi trên xương máu người khác, chỉ chừa họ chút cháo húp qua ngày, hơn nữa còn là rất ít
Những tiểu thương căm uất nhưng chẳng dám lên tiếng, bởi vì Trần Đại Đầu là tổng đại lý duy nhất, thứ hai là y có Nga Ni Trần chống đỡ phía sau, cho nên muốn kinh doanh mặt hàng sơn Occupy này, chỉ có thể khuất phục trước y mà thôi.
Hiện tại cơ hội tới, những bức xúc đè nén bấy lâu giờ có cơ hội bộc phát, dẫn đến hoá đơn nhận hàng càng ít đi, sơn Occupy lần đầu tiên đứng trước nguy cơ ế hàng.
Đồng thời, Trần Đại Đầu cũng cảm thấy rét lạnh thấu xương, cho dù thời tiết thành phố Lang đang chuyển sang xuân, thế mà ở trong lòng hắn, gió lạnh thổi từng trận.
Trong văn phòng, Trần Đại Đầu đứng ngồi không yên, đầu tiên là chắp tay sau lưng lượn qua lượn lại vài vòng, thật sự là không thể tưởng tượng được, vội vã gọi điện thoại cho Nga Ni Trần ——Nga Ni Trần vừa nhấc điện thoại lên, đã nghe y than vãn một tràn dài, y đang rất hoang mang lo sợ, không biết ứng phó thế nào với cục diện trước mắt
Bỗng nhiên điện thoại vang, cầm lấy điện thoại, nặng nề lên tiếng:
- Alô, ai đó?
-Em đây.
Tiếng Dương Bối rất nhỏ rất nhẹ, vang lên bên đầu dây bên kia.
- Anh... Trưa nay anh có về nhà ăn cơm không?
- Ăn, ăn gì nổi mà ăn.
Trần Đại Đầu tức tối thốt lên, bỗng nhiên nhớ tới chuyện Dương Bối khóc lóc khi nhìn thấy Hạ Tưởng, cơn giận không biết từ đâu nổi bùng lên.
- Em đến công ty nhanh lên, anh có chuyện muốn hỏi.
Không đợi Dương Bối trả lời, đã ném phăng chiếc điện thoại xuống đất.
Nga Ni Trần vừa bước đến cửa, nghe thấy tiếng Trần Đại Đầu, không khỏi nhíu mày.
Lần trước khi tiễn Hạ Tưởng, Dương Bối khóc lóc trước mặt Hạ Tưởng, y cũng nhìn thấy rõ ràng. Lúc ấy y còn hoài nghi, nhưng sau khi điều tra mới hiểu ra, không ngờ hoá ra Dương Bối là bạn học của Hạ Tưởng, Nga Ni Trần cũng lờ mờ đoán được bảy tám phần ẩn chứa bên trong
Sau đó y lại sai người đi nghe ngóng, quả nhiên, trước kia Dương Bối và Hạ Tưởng từng có thời gian yêu nhau, khiến cho y dám khẳng định rằng, có lẽ lợi dụng được Dương Bối.
Nga Ni Trần tức giận nhìn Trần Đại Đầu nói:
- Không nên động chút là nổi nóng, nổi nóng thì có lợi gì? Nếu như nổi giận mà có tác dụng, thì mọi người cứ việc cải nhau đi, ai nóng hơn ai thì thắng, mọi chuyện cũng dễ giải quyết.
Trần Đại Đầu khá sợ Nga Ni Trần, hạ giận ngay lập tức:
- Chẳng qua anh nhớ đến nụ cười đểu của Hạ Tưởng, đã vậy trước kia còn có thời gian yêu đương với vợ anh, khiến cho anh một phút bốc đồng.
- Nhưng anh nổi nóng thì được gì, quan trọng là phải nghĩ ra cách, mà đối phó với Hạ Tưởng, lại không thể quá cứng rắn.
Nga Ni Trần lấy tay chỉ vào đầu, lời nói thấm thía nhắc nhở Trần Đại Đầu, kỳ thật trong lòng y cũng biết, làm thế nào cũng không tự quyết định được? Y cũng đang nghĩ biện pháp, nhưng khiến y đau đầu chính là không ngờ thế cục lại xoay chuyển theo chiều hướng này.
Làm thế nào mới tốt? Nga Ni Trần ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, Dương Bối ngừng Audi phía dưới lầu, sau khi xuống xe, đi thẳng lên trên lầu, ánh mắt y sáng hẳn lên.
- Anh, anh gọi chị dâu đến đây có chuyện gì?
- Anh...
Trần Đại Đầu thoáng nghẹn lời, y không dám nói thẳng với Nga Ni Trần suy nghĩ vừa rồi, lo lắng bị Nga Ni Trần mắng, bèn nói:
- Cũng không có chuyện gì, chẳng qua nhờ cô ấy mang mấy văn bản để quên ở nhà lại đây thôi.
Có lẽ Nga Ni Trần không đoán được dụng tâm của Trần Đại Đầu nên mới nói:
- Bảo chị dâu trực tiếp đến gặp Hạ Tưởng, có lẽ cứu vãn được gì, tuy nhiên, nếu chẳng may chị dâu và Hạ Tưởng nhen nhóm chuyện tình xưa, e người chịu thiệt lại là anh hai….
Trần Đại Đầu tức run cả người, khuôn mặt đỏ bừng:
- Anh, anh, anh muốn giết Hạ Tưởng
Nga Ni Trần vỗ nhẹ nhẹ vai Trần Đại Đầu:
- Anh, nên suy nghĩ sâu xa một chút, nếu chị dâu và Hạ Tưởng thực sự đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải chúng ta sẽ nắm được nhược điểm ở Hạ Tưởng sao...
Y hiểu rõ trong lòng giữa Trần Đại Đầu và Dương Bối là quan hệ như thế nào, muốn tình cảm thì không có tình cảm, muốn chung giường thì không cùng giường, là cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, cũng chỉ là một vở kịch đang diễn trước mắt mọi người, chứng minh sự bình thường của Trần Đại Đầu.
Nhưng ngay cả như vậy, Trần Đại Đầu cũng là một người đàn ông, mà đã là đàn ông thì phải đối xử nhã nhặn với phụ nữ, đó là tâm lý chung của mọi người, dù có lý do gì đi nữa cũng không thể phá vỡ đạo lý đó, e là anh ta cũng không có năng lực đó.
Lời nói Nga Ni Trần đã đánh thức Trần Đại Đầu, quả thật y và Dương Bối không có tình cảm sâu đậm gì, nhất là khi y biết được chuyện Dương Bối từng yêu thương Hạ Tưởng, chỉ cảm thấy hai người họ như cái gai trong mắt, ghê tởm không chịu được,
Cho nên gần đây, tính tình y rất thất thường, hay đánh chửi người khác.
Nếu hy sinh Dương Bối, mà có thể hạ bệ được Hạ Tưởng, con đường sự nghiệp sẽ thêm rộng mở, sau đó lại hất bỏ Dương Bối, không tin một người như y lại không thể tìm được người con gái trẻ đẹp, có thể xem một mũi tên bắn hai con nhạn, quả là diệu kế. Trần Đại Đầu cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, sau khi nghĩ thông suốt, mỗi ngày hễ nhìn thấy Dương Bối lại nghĩ tới Hạ Tưởng, khiến tâm phiền ý loạn, không bằng sử dụng Dương Bối làm kẻ lót đường, lại có thể dẹp bỏ được Hạ Tưởng, chỉ cần Hạ Tưởng cắn câu, thì thanh danh của Hạ Tưởng xem như bị huỷ hoại hoàn toàn.
Trần Đại Đầu liếc mắt nhìn Nga Ni Trần, sau đó cầm lấy điện thoại, gọi qua bệnh viện thành phố Chương Trình:
- Tôi là Trần Đại Đầu, tiền thuốc men của Ngưu Hồng Muội, có lẽ chúng tôi sẽ thanh toán chậm một chút.
Lấy bệnh tình của mẹ Dương Bối để uy hiếp Dương Bối, lần nào cũng thành công, cũng là nguyên nhân lớn nhất để Trần Đại Đầu có thể tùy ý bài trí Dương Bối.
Nga Ni Trần hiểu ý của Trần Đại Đầu nên không nói lời nào, nghẻo miệng cười.
Dương Bối vừa đẩy cửa vào, đã biết có chuyện xảy ra, vừa mới lên đến lầu cô liền nhận điện thoại từ bệnh viện, báo rằng tiền viện phí hiện chưa được thanh toán, nguyên nhân là Trần Đại Đầu không ủng hộ việc chữa bệnh, cô biết, Trần Đại Đầu lại muốn bức cô phải làm chuyện mà cô không muốn làm.
Cô cũng không muốn vòng vo liền đi thẳng vào vấn đề:
- Nói đi, muốn tôi làm chuyện gì?
Vốn Trần Đại Đầu không đánh Dương Bối trước mặt người ngoài, nhất là khi có mặt Nga Ni Trần ở đây, tuy nhiên không biết vì sao, vừa thấy vẻ mặt kiên định của Dương Bối, trở thành nguyên nhân khơi nguồn cơn giận của y, cánh tay không tự chủ tát Dương Bối một cái:
- Con đàn bà thối tha, còn dám dương dương tự đắc với tôi? Cô chẳng qua chỉ là một con điếm, nếu không có tôi, thì tất cả người nhà của cô đã chết cả rồi, nên biết ơn của tôi mà lo báo đáp, hơn nữa nếu như cô không có chỗ hữu dụng, thì gia đình cô có được như vậy không, cô còn không bằng một con chó.
Năm ngón tay hằn đỏ trên mặt Dương Bối, cô bụm mặt, cố nén nước mắt, cắn môi, gằn từng tiếng:
- Cảm ơn đại ân đại đức của anh, cả đời tôi sẽ không quên, anh có chuyện gì cần em đi làm, cho dù là nhảy vào núi đao biển lửa em cũng nguyện ý.
- Không cần lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần cô lên giường cùng Hạ Tưởng.
- Cái gì?
Dương Bối sững sờ, không thể tin được ngây người nhìn Trần Đại Đầu
- Anh, anh có còn là đàn ông không? Không ngờ có thể nghĩ được chuyện yêu cầu vợ mình lên giường cùng người đàn ông khác. Trần Đại Đầu, cuối cùng anh là hạng người gi?
Vốn dĩ trước nay Nga Ni Trần luôn tỏ vẻ văn minh trước mặt Dương Bối, vừa nghe những lời Dương Bối khiển trách Trần Đại Đầu, cũng nổi giận:
- Dương Bối, chị không cần sỉ diện, chuyện giữa chị và Hạ Tưởng, ai biết hai người đã từng làm gì? Đừng giả bộ nữa, nói thật cho chị biết, chỉ cần chị lên giường với Hạ Tưởng một lần, bằng không, chị sẽ ân hận cả đời…