Quan Thần

Chương 881: Định ngày hẹn, đàm phán cuối cùng



Vương Sắc Vi cũng đến thêm phiền, thừa cơ chiếm trước địa bàn, một số tên côn đồ hiện tại cũng dám ở địa bàn của y vùng vẫy tay chân, thật sự coi y như con hổ chết? Còn có Hạ Tưởng, chẳng những cưỡi lên đầu y muốn làm gì thì làm, còn muốn nhổ cỏ tận gốc, khinh người quá đáng

Có thể nhẫn nhịn, cũng là không thể chịu đựng

Còn có Thôi Kiến cũng muốn nhảy ra thừa cơ thêm phiền, cũng không làm một bãi mà tự soi lấy đức hạnh của mình, gã cũng xứng đến làm rối sao? Một nhân vật nhỏ, vươn một ngón tay là có thể bóp chết y, Nga Ni Trần trong lòng hậm hực, lúc trước sao không hạ độc thủ giết chết Thôi Kiến, bây giờ quá hay, đàn sói muốn cắn xé con hổ chết, đến cả chó mèo gì đó cũng muốn ra mà góp vui Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mặc kệ, ai không để tôi sống, thì tôi sẽ cho kẻ đó chết trước. Hai mắt Nga Ni Trần phát sáng, theo sau gọi một loạt điện thoại ra ngoài

Tin tức sản nghiệp Nga Ni Trần ở Bắc Kinh gặp phải cảnh tai ương ngập đầu, cũng sớm rơi vào tai Hạ Tưởng. Hạ Tưởng căn cứ thủ pháp phán đoán, biết là bút tích của Lý Thấm, liền cười thầm

Một chuyện khác khiến hắn vui mừng là, Sato lại gọi điện thoại tới hy vọng cùng hắn đàm phán trực tiếp, hắn đồng ý, đã hẹn xong buổi chiều gặp mặt.

Sato là thật sự chịu thua, bị đánh nên sợ rồi. Tính cách người Nhật Bản chính là như thế, anh yếu đuối, y không ngừng ức hiếp anh. Anh hùng mạnh, khiến y cảm thấy sợ hãi từ trong tâm, y liền thật tâm mà kính nể anh. Đáng tiếc chính là, trong cao tầng cái gọi là thân thiện với Nhật quá nhiều, thường xuyên ba hoa khoác lác phải lấy đức thu phục người, Trung Quốc và Nhật Bản ở rất gần nhau, ngàn năm nay không ngừng chiến tranh, có khi nào Nhật Bản phục Trung Quốc không?

Nhật Bản chỉ phục một quốc gia —— nước Mĩ, bởi vì nước Mĩ sau khi đánh bại Nhật Bản, liền đeo một sợi xích trên cổ bọn họ, bọn họ liền thần phục

Đương nhiên, Hạ Tưởng muốn không phải chỉ đơn giản là muốn Sato chịu thua, cũng không phải muốn một sự kiện buôn bán đơn giản bay lên đến độ cao của chính trị và ngoại giao, lại càng không phải là cẩu thả nói cái gì cảm giác tự hào dân tộc, hắn muốn chỉ là một trật tự thị trường công bằng và có trật tự, không cho sơn Occupy dưới sự ủng hộ của một số nhân vật, ở trong nước hoành hành ngang ngược

Nơi gặp mặt Sato được chọn ở khách sạn Caesar —— chỗ đóng quân của Nga Ni Trần, cũng không biết là Sato cố ý an bài hay là Nga Ni Trần cố ý gây nên, khi Hạ Tưởng tới khách sạn Caesar, đón chào ở cửa không chỉ có có Sato, còn có Hoa Nhài Vàng, Bạc.

Có một thời gian không gặp Hoa Nhài Vàng, Bạc, hơn nữa Hạ Tưởng quen biết các cô không lâu, cho nên hôm nay là lần đầu tiên thấy bộ dáng các cô mặc váy. Quả nhiên là người nếu đẹp, mặc bất cứ quần áo gì đều bắt mắt. Hai người toàn thân trong bộ váy dài chấm hoa, Hoa Nhài Vàng màu vàng, móng tay chân móng cũng tô màu vàng, duyên dáng yêu kiều, như hoa xinh tươi

Váy Hoa Nhài Bạc là màu bạc, móng tay móng chân tự nhiên là màu bạc, chỉnh tề, trắng noản, hoàn mỹ, mê người, thướt tha nhiều vẻ, như hoa nở rộ.

Hoa khai tịnh đế, đồng khí liên chi. Nhất hoa song diễm, lưỡng mỹ đồng phương.

Báu vật nhân gian, bất quá cũng chỉ như vậy

Hạ Tưởng cũng âm thầm cảm thán, con người Nga Ni Trần đáng khinh bỉ, lại sinh hai cô con gái đẹp, mà Hoa Nhài Vàng, Bạc kỳ thật bản tính cũng không hư, nhưng trong lúc vô ý lại giúp Nga Ni Trần làm những việc nối giáo cho giặc, cũng khiến hắn vô cùng thương tiếc.

Sato vừa thấy Hạ Tưởng, vội vàng đi lên trước, cúi đầu khom lưng thăm hỏi Hạ Tưởng, thái độ rất được, cùng với trước kia có sự khác biệt một trời một vực. Hạ Tưởng cũng không lên mặt, sau khi cùng Sato bắt tay hàn huyên, lại cùng Hoa Nhài Vàng, Bạc chào hỏi

Hoa Nhài Bạc ánh mắt lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, nhẹ nhàng đẩy Hoa Nhài Vàng về phía, hiển nhiên cô không muốn cùng Hạ Tưởng nói chuyện. Hoa Nhài Vàng vẻ mặt đỏ bừng, cũng không biết mặt cô sao lại đỏ, thanh âm không lớn:

- Phó thị trưởng Hạ, chào ngài. Ba muốn mời ngài ăn cơm, sợ ngài không chịu nể mặt, nên cho chị em chúng tôi ra mặt mời ngài, mời ngài nhận lấy thiệp mời.

Hoa Nhài Vàng hai tay đưa ra một tấm thiệp mời, chữ to đỏ tươi, bản in tinh xảo, không chỗ nào không hiện ra vẻ xa hoa và thưởng thức của chủ nhân nó.

Hạ Tưởng không nhận, trong lòng không biết là cảm giác gì. Nga Ni Trần có hai cô con gái như ngọc nữ nhân là phúc phận, nhưng luôn lợi dụng sự xinh đẹp của các cô để mở đường cho y, có lòng bất chính, cũng khiến Hoa Nhài Vàng, Bạc bỗng dưng bị bao nhiêu đàn ông âm thầm mang ý dâm dục, lại càng không cần loại bỏ khả năng chắc chắn có người dòm ngó các cô, tuy nhiên hiện tại bởi vỉ e ngại uy thế của Nga Ni Trần nên chỉ là tơ tưởng mà không dám ra tay

Bữa tiệc của Nga Ni Trần có cần phải đến không ta? Có. Nga Ni Trần mời hắn dự tiệc, là đối với hắn còn ôm ảo tưởng. Bình tĩnh mà suy xét, hắn đối với Nga Ni Trần cũng có ảo tưởng trong lòng, hy vọng Nga Ni Trần có thể nhận rõ tình thế, đúng lúc thu tay, có lẽ còn có thể bình an mà rút lui. Nhưng nếu Nga Ni Trần thấy không rõ tình thế, tiếp tục cứng rắn chống đỡ đến cùng, cũng chỉ có rơi đài một con đường có thể đi

Ngay trong lúc Hạ Tưởng chần chừ, Hoa Nhài Bạc rất bất mãn mà giật lấy thiệp mời từ trong tay Hoa Nhài Vàng, kéo Hoa Nhài Vàng một cái:

- Chúng ta đi, chúng ta không đủ tư cách, mời không được đại Thị trưởng Hạ, thì không cần phải mất mặt hơn nữa

Hạ Tưởng ngược lại ha hả cười lớn:

- Về nói lại với Chủ tịch Trần, bảo ông ta tự mình gọi điện thoại cho tôi.

Bóng dáng uyển chuyển của Hoa Nhài Vàng, Bạc dần biến mất trong bóng đêm, khiến cho không ít người qua đường đều quay đầu lại nhìn. Hai người đẹp dù đi tới đâu, đều là quan cảnh bắt mắt, chỉ có điều phụ nữ quá xinh đẹp cũng là một sự sai lầm, nếu không có khả năng tự bảo vệ chính mình, khó tránh khỏi sẽ chuốc họa vào thân

Thu hồi tâm tư, Hạ Tưởng và Sato cùng nhau đi vào phòng. Sau khi ngồi xuống, Sato đầu tiên là trịnh trọng hiếm thấy hướng Hạ Tưởng nói lời xin lỗi, là y lần trước thất lễ xin Hạ Tưởng tha thứ. Hạ Tưởng cần không phải là tiêu diệt sơn Occupy, cũng không phải muốn đuổi sơn Occupy ra thành phố Lang, hắn chỉ cần sơn Occupy nhận rõ tình thế, đừng tưởng rằng trên có người, là có thể dùng hai kiểu thủ đoạn trong tối ngoài sáng, vừa chế định tiêu chuẩn ngành sản xuất trong nước, lại áp chế sự nổi lên của sản phẩm thương hiệu trong nước

Theo sau, Sato hướng Hạ Tưởng báo cáo hiện trạng của sơn Occupy, hướng Hạ Tưởng than phiền, cuối cùng đề xuất sơn Occupy cùng anh em nhà họ Trần phân rõ giới hạn, đã đơn phương hủy bỏ hợp đồng đại lý của Trần Đại Đầu, chuẩn bị tìm kiếm đại lý kinh doanh mới có phong cách nghiêm chỉnh hơn

Những lời ở trên, cũng không là trọng điểm, trọng điểm là Sato đột nhiên đề xuất:

- Ứng cử viên của đại lý kinh doanh tạm thời vẫn chưa tin tức, Phó thị trưởng Hạ có ánh mắt vượt trội, có thể vì sơn Occupy tìm ra một ứng cử viên tốt nhất không? Tôi đây đại diện toàn thể công nhân sơn Occupy, cảm tạ sự hướng dẫn của Phó thị trưởng Hạ

Sato lại đứng dậy, hướng Hạ Tưởng cúi đầu thật thấp

Hạ Tưởng hạ thấp người, ra hiệu Sato ngồi xuống. Hắn đối với cách cư xử của người Nhật có hiểu biết rất sâu, cúi đầu chào kiểu Nhật và gật đầu kiểu Trung Quốc khác nhau không lớn, không có nghĩa là đối phương đối với anh thật tâm tôn trọng. Nhưng Sato đột nhiên đề nghị để hắn đề cử ứng cử viên đại lý, hẳn là suy tính xuất phát từ hai phương diện.

Một là muốn bán hắn một ân tình. Đại lý Sơn Occupy là một cái bánh thơm ngon mà người người tranh đoạt, lợi nhuận hàng năm ít nhất cũng ở con số trên chục triệu, bao nhiêu người có đánh vỡ đầu cũng muốn có được. Hai là muốn mượn cơ hội cùng hắn kéo gần quan hệ, nếu hắn đề cử ứng cử viên đại lý, lúc đó đại lý lớn của sơn Occupy đều là người của hắn, thì hắn sao tiện chèn ép sơn Occupy đúng không?

Sato rất thông minh, lấy lợi hứa hẹn, chỉ cần có gút mắc ích lợi, thì giữa người với người liền có thêm hợp tác mà ít đi sự chia rẻ

Hạ Tưởng liền mỉm cười, bởi vì hiện tại thế cục đã tới thời kỳ bình ổn, công tác giai đoạn đầu của sơn Toàn Mỹ đã hoàn thành, sơn Occupy tổn thất không ít, nhưng không thương tổn tới gốc rễ, mà mục đích hắn hỗ trợ sơn Toàn Mỹ đứng vững gót chân ở thành phố Lang đã đạt tới, hơn nữa hắn căn bản là không có ý tưởng muốn làm cho sơn Occupy tiếp tục tổn thất thêm nữa, vừa lúc Sato kiềm chế không được, hắn cũng ngay đúng lúc thuận thế thu tay lại, chuyển biến tốt là được rồi, coi như là cho Sato một chút mặt mũi.

Nếu hắn đoán không sai, Sato khẳng định là đã chịu áp lực cực lớn của tổng bộ, nếu không thể thuận lợi giải quyết nguy cơ trước mắt của sơn Occupy, thì chức vụ của Sato khó bảo toàn.

Hạ Tưởng quả thật đã đoán đúng rồi, Sato đã nhận được cảnh cáo của tổng bộ Nhật Bản, kỳ hạn y trong vòng nửa tháng phải hóa giải nguy cơ, nếu không, điều về Nhật Bản giáng chức sử dụng ngay tại quê nhà. Sato liền cuống quít lên, xí nghiệp Nhật Bản có chế độ lên chức nghiêm khắc, hiện tượng phân biệt đối xử cũng vô cùng phổ biến, nếu y phải giáng chức, về sau muốn thăng tiến gần như không có khả năng

Tất cả rơi vào đường cùng, dù rất căm hận Hạ Tưởng, cũng chỉ có con đường hướng Hạ Tưởng cúi đầu

Hạ Tưởng cũng biết rõ, nếu Sato có thể cùng anh em nhà họ Trần phân rõ giới hạn, coi như là cử chỉ sáng suốt. Nhưng đối với việc chọn người vào vị trí đại lý, hắn tạm thời chưa có ý tưởng gì, liền mở miệng từ chối khéo.

Sato cho rằng thành ý của y chưa đủ đánh động Hạ Tưởng, liền càng không ngừng cúi đầu tỏ vẻ kiểm điểm, cứ mãi yêu cầu Hạ Tưởng nhất định phải đề cử người vào đó, nếu không chính là không chịu tha thứ y. Hạ Tưởng bị Sato cúi đầu mãi làm cho không còn cách nào, đành phải cố mà làm đề cử một người, nhưng hắn cũng đề xuất một yêu cầu.

- Ông Sato, thân là đàn ông phải có lòng hào hiệp, tôi hy vọng ông có thể giáp mặt Ngụy Hồng Thanh nói một tiếng xin lỗi

Lời Hạ Tưởng nói như một búa tạ nặng trịch một nhát bổ trúng Sato, y ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt trắng bệch, nửa ngày nói không được một câu



Sato cuối cùng vẫn là đáp ứng yêu cầu của Hạ Tưởng, mặc kệ y có xuất phát từ thật tâm hay không, Hạ Tưởng cũng không quan tâm, dù gì hắn cho rằng Sato nợ Ngụy Hồng Thanh một lời xin lỗi, cho dù Ngụy Hồng Thanh tự nguyện chịu đựng hậu quả, Sato cũng nên lấy ra sự khoan dung của đàn ông, cúi đầu nhận sai.

Hạ Tưởng đề cử ứng cử cho đại lý của Sato là Mã Đông Mẫn, là họ hàng của Lý Tài Nguyên. Mã Đông Mẫn tốt nghiệp đại học khoa học kỹ thuật, sớm đã có sự từng trải của việc kinh doanh buôn bán, tuy rằng là kết cục thất bại, nhưng không phải bởi vì ánh mắt không được, mà là đắc tội với quan liêu bị lực lượng chính trị tiêu trừ. Hiện tại làm kinh doanh đầu cơ nhà đất, trên tay cũng đại khái có mộtôi số tài chính.

Mã Đông Mẫn cũng muốn đầu tư thực nghiệp, chỉ có điều vẫn chưa tìm được hạng mục thích hợp —— Hạ Tưởng gặp qua cô hai lần, ấn tượng đối với cô ấy cũng không mấy xấu, có cách nhìn, có gan làm, người cũng đáng tin cậy. Cô vẫn luôn giúp đỡ Lý Tài Nguyên rất nhiều, vào những lúc gian nan nhất của Lý Tài Nguyên, đúng là bởi vì có sự trợ giúp của cô, Lý Tài Nguyên mới vượt qua được cửa ải khó khăn.

Sato đối với người mà Hạ Tưởng đề không có ý kiến gì, đưa ra thời gian cùng Mã Đông Mẫn ngồi lại với nhau, cụ thể trao đổi một chút về công việc đại lý

Tổng thể mà nói, đàm phán cùng Sato coi như thuận lợi, đạt thành chung nhận thức, cũng vì sơn Occupy một lần nữa đi vào quỹ đạo bình thường mà đặt cơ sở, còn có một điểm, cũng là cắt đứt con đường tiền tài của Trần Đại Đầu, hoặc là nói, chặt đứt một cánh tay của Nga Ni Trần.

Trần Đại Đầu là tổng đại lý Hoa Bắc của sơn Occupy, lại cộng thêm chính sách lợi nhuận kếch xù vẫn luôn thực hành, lợi nhuận một năm ít nhất cũng trong khoản 15 đến 20 triệu

Tin rằng sau khi Nga Ni Trần nghe được tin tức này, sẽ đứng ngồi không yên. Hạ Tưởng cần nhất chính là từng bước làm suy yếu thực lực của Nga Ni Trần, trước tiên ra tay từ mặt kinh tế chính diện, Nga Ni Trần mất đi tài lực chống đỡ trên kinh tế, tay chân của y tất nhiên sẽ lục đục nội bộ, cuối cùng sụp đổ.

Quả thật, đế quốc kinh tế khổng lồ của Nga Ni Trần không phải là một sớm một chiều có thể tan rã, thậm chí muốn đánh bại Nga Ni Trần hoàn toàn, so với lật đổ Cổ Hướng Quốc còn khó khăn hơn nhiều. Cổ Hướng Quốc là một bức tường, ở mặt ngoài kiên cố chắc chắn, nhưng khi va chạm mạnh, đẩy cái sẽ đổ sụp. Nga Ni Trần lại là một gốc đại thụ che trời, mặt trên lắm cành nhiều lá, phía dưới rắc rối khó gỡ, muốn trừ tận gốc, cần phải kiên nhẫn kéo tơ lột kén và cẩn thận tìm hiểu nguồn gốc.

Cũng may, cái Hạ Tưởng có chính lá lòng tin



Ngụy Hồng Thanh sau khi đảm nhiệm giám đốc Marketing của sơn Toàn Mỹ, thân phận lập tức có chuyển biến cực lớn, cô từ lúc làm thủ tục từ chức ở đơn vị trước kia, thì đã chính thức đến làm tại sơn Toàn Mỹ. Sơn Toàn Mỹ đối với cô ấy cũng vô cùng coi trọng, còn bố trí trợ thủ và thư ký hành chính.

Ngụy Hồng Thanh bang hoàng như trong mơ, trong lòng hiểu tất cả đều là thể hiện ý chí quyền lực của Hạ Tưởng, cũng là sự quan tâm không nói nên lời của Hạ Tưởng đối với cô ấy, khiến cho cô đối với Hạ Tưởng vô cùng cảm kích. Người nam sinh hay ngại ngùng trong ấn tượng trước kia, nay đã trở thành một nhân vật tay nắm đầy quyền lực và có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Lang, vẫn khiến cô có chút không thể tin được ma lực của vận mệnh.

Ngụy Hồng Thanh tự biết năng lực không đủ, khả năng không thể đảm nhiệm chức vụ giám đốc Marketing, từ thời khắc cô nhận được thư bổ nhiệm, thì liền cắm đầu vào học tập, không ngừng nâng cao trình độ chuyên nghiệp của mình. Cũng may vì Dương Bối là tổng đại lý khu Hoa Bắc của sơn Toàn Mỹ, công tác chủ yếu của cô cũng là giao tiếp cùng với Dương Bối, hiệp trợ tiêu thụ và quản lý đại lý bán hàng, bởi vậy cũng khiến cô có thêm chút tự tin

Sau khi tan ca, Ngụy Hồng Thanh đợi các đồng sự sắp ra về hết, khi đó cô mới gác lại công việc trong ngày, khóa kỹ cửa, đi ra trụ sở làm việc mới xây dựng của sơn Toàn Mỹ. Bãi đỗ xe dưới lầu, đậu một chiếc Audi chuyên dụng mà công ty dành riêng cho cô sử dụng. Cô điều khiển mở cửa xe, đang muốn lên xe, bỗng nhiên một bóng đen từ sau xe xoẹt ra, thoắt cái đến ngay trước mặt cô ấy, dọa cô nhảy dựng lên

Đợi cô nhìn rõ người đến là ai, khi đó chìa khóa trong tay bỗng rơi tọt dưới đất, ngây ra như phổng

Sato nhìn thấy Ngụy Hồng Thanh toàn thân là trang phục công sở, do có phong độ năm xưa, càng làm tăng thêm nữ tính quyến rũ, không khỏi trong lòng chua xót. Y cố nén nổi bất an trong lòng, hướng Ngụy Hồng Thanh cúi đầu thật thấp:

- Hồng thanh, rất xin lỗi, năm đó là tôi đã sai, tôi biết lỗi rồi, xin cô tha thứ cho tôi

Ngụy Hồng Thanh chỉ sửng sốt một lát, lập tức nước mắt tuôn trào. Tuy nói ở sâu trong tâm, cô sớm đã hết hy vọng, không còn vấn vương bất cứ ảo tưởng gì đối với Sato, cũng không cho rằng lời xin lỗi của Sato có thể mang đến cho cô sự an ủi tâm hồn gì đó. Không ngờ khi thật sự đối mặt với lời xin lỗi của Sato, thì trong lòng vẫn vô cùng thương cảm và uất ức nghẹn ngào

Ngụy Hồng Thanh khóc không thành tiếng. Trong những giọt nước mắt kia, có vui mừng, cũng có cảm kích đối với Hạ Tưởng. Cô biết, người có thể khiến Sato cúi đầu, chỉ có Hạ Tưởng.

Cùng lúc với Sato tuân thủ lời hứa hướng Ngụy Hồng Thanh nói lời xin lỗi, Hạ Tưởng cũng vừa mới về đến nhà, vừa mới cùng Vệ Tân nói được mấy câu, liền nhận được điện thoại của Nga Ni Trần.

Nga Ni Trần không đợi được nữa rồi

- Phó thị trưởng Hạ, trưa ngày mốt có rảnh không? Muốn mời ngài ăn cơm, cũng có chút tình hình cần báo cáo với ngài một chút

Thái độ Nga Ni Trần vẫn rất nghiêm chỉnh, nhưng trong giọng điệu, có một ý quyết tuyệt.

Muốn bàn điều kiện cuối cùng rồi hả? Hạ Tưởng từ trong giọng nói của Nga Ni Trần nghe ra quyết tâm của y, mỉm cười:

- Được, tạm thời hình như chưa có sắp xếp gì, vậy đi, sáng ngày mai ông gọi lại cho tôi lần nữa, rồi xác định thời gian và địa điểm

Nga Ni Trần cũng không khách sáo gì nhiều, chỉ nói một tiếng "được" liền cắt đứt điện thoại

Trước kia Nga Ni Trần đều là đợi hắn cúp máy trước, hôm nay Nga Ni Trần cũng không phải là đã quên tình tiết, mà là cố ý lâm vào. Cũng phải, đã tới đến nước đàm phán cuối cùng rồi, chỉ kém một bước thì trở mặt, còn khách khí gì nữa?

Hạ Tưởng cũng không thèm để ý thái độ của Nga Ni Trần, ngồi xuống cùng Vệ Tân nói chuyện.

Bởi vì bất ngờ phát bệnh, hạng mục thông tin điện tử mà Vệ Tân đầu tư bị tạm dừng, tạm thời vẫn chưa tìm được người thích hợp thay cô ra mặt xử lý, Vệ Tân liền căn cứ nguyên tắc "trữ khuyết vật lạm" (khi tuyển chọn người hay lựa chọn một vật gì đó, thà ít đi một, chứ không thể vì để đủ số lượng mà không lo cho chất lượng), nên quyết định đợi bệnh tình của cô thuyên giảm mới bắt đầu khởi công. Ý kiến của Hạ Tưởng là, không muốn để Vệ Tân tiếp tục bôn ba bận rộn, bệnh tình của cô như một quả bom không biết giờ mới phát nổ, cần gì phải phí sức làm chi?

Tài sản dưới danh nghĩa của Vệ Tân không nhiều lắm, nhưng cũng vào khoảng năm sáu triệu, đủ cô tiêu xài một thời gian. Lại có sự yêu mến của Liên Nhược Hạm, còn có Hạ Tưởng cũng sẽ thay cô trù bị tiền bạc, để Vệ Tân cả đời không cần lo áo cơm chỉ là một việc rất nhỏ

Vệ Tân lại không chịu để Hạ Tưởng nuôi, vẫn kiên trì muốn ra ngoài kiếm tiền. Lý do của cô là, cô không phải là gánh nặng của bất kỳ người nào, cũng không muốn trở thành gánh nặng, cô có năng lực tay làm hàm nhai, không muốn để người khác xem cô như Tiểu Tam (kẻ thứ ba) bán đứng thân thể dựa vào đàn ông sống qua ngày

Hạ Tưởng liền mờ ám mà mỉm cười:

- Bán đứng thân thể? Dường như cho tới bây giờ, anh vẫn chưa chạm tới người em

Vệ Tân vốn ngồi ở bên cạnh Hạ Tưởng, nghe hắn nói vậy, lập tức mặt đỏ, như hoảng sợ mà bật người ra:

- Người xấu

- Người xấu?

Hạ Tưởng lại cười

- Người xấu là động thủ bất động khẩu, nếu anh có ý xấu, còn có thể cùng em thương lượng sao? Trực tiếp vồ lấy em rồi!

Vệ Tân bỗng nhiên trở nên lớn gan, cúi đầu, ánh mắt liếc xéo Hạ Tưởng một cái:

- Cũng đâu phải không cho anh cơ hội, anh mỗi ngày đều có cơ hội, lại không biết trân trọng

Hạ Tưởng tận đáy lòng thở dài một tiếng, hắn không phải không muốn có được Vệ Tân, hiện tại Vệ Tân bị bệnh, hắn sợ hoạt động nam nữ hoan ái kịch liệt sẽ dẫn phát bệnh tình Vệ Tân, nên cũng liền nén lại. Kỳ thật bình tĩnh mà suy xét, trong mấy người phụ nữ, hắn đối với Vệ Tân là có dục vọng nhất —— nói đùa sao, đời sau cùng ở với nhau đến ba năm, giữa hắn và Vệ Tân từng có những vận động trên giường đến điên cuồng mà phóng túng

Vệ Tân vừa nói, vừa cởi áo. Bởi vì nguyên nhân mùa hèVệ Tân vốn chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng manh, áo ngủ là chất liệu tơ tằm, cứ thế mà trơn tuột xuống, đúng lúc phác họa ra đường nét duyên dáng tuyệt đẹp của cô. Vẻ đẹp phụ nữ nằm ngay chỗ đường cong của vóc dáng, hoặc là nói dáng người hình quả bầu, đơn giản hình dung thì thế này vai rộng, ngực to, eo thon, chân dài...

Khổ người Vệ Tân không được cao, ngực cũng không phải rất đầy đặn, nhưng mỗi vị trí đều vừa phải, nhất là phần mông của cô vểnh khá cao, quyến rũ mê người

Áo vừa cởi ra, lộ ra phần cổ trắng ngần và bộ ngực trần. Hạ Tưởng thích nhất là phụ nữ có phần xương quai xanh mê người, Vệ Tân đúng lúc có phần xương quai xanh khêu gợi nhất, và có vòng eo mê người nhất, Hạ Tưởng nhìn thấy thân thể vừa quen thuộc vừa xa lạ, không khỏi ý loạn tình mê, lập tức động tình.

Hạ Tưởng ôm lấy Vệ Tân, tựa đầu sát vào trong phần ngực của cô, trong mũi truyền đến mùi thơm của cơ thể vừa quen thuộc lại vừa làm người ta mê muội, hắn lập tức đẩy ngã Vệ Tân lên sofa, liền muốn cởi chiếc quần của Vệ Tân

Điện thoại rất là không đúng lúc vang lên. Nếu điện báo bình thường, Hạ Tưởng khẳng định không tiếp, nhưng hắn cài đặt tiếng chuông đặc thù cho những số điện thoại, đều là điện báo của nhân vật trọng yếu, nhất là tiếng chuông điện báo "Hoan nhạc tụng" vừa nghe liền biết là điện thoại của Lịch Phi.

- Lãnh đạo, Dương Minh điều về nước rồi

Lịch Phi hưng phấn tột cùng

Dương Minh? Dương Minh là nhân vật mấu chốt nhất trong vụ án Tiêu Điện, tức là nói, ngọn lửa lớn rốt cục đã đốt tới người Cổ Hướng Quốc