Dương Kiếm, nam, 45 tuổi, bằng cấp đại học, tốt nghiệp đại học tỉnh Tương hệ tiếng Trung, đương nhiệm Trưởng ban thư ký Thành ủy, ủy viên thường vụ, uỷ viên thành ủy thành phố Thiên Trạch Đảng cộng sản Trung Quốc
Bởi vì phải tới thành phố Thiên Trạch nhậm chức, lãnh đạo chủ yếu của Đảng và Chính quyền thành ủy Thiên Trạch, Hạ Tưởng đều xem qua sơ yếu lý lịch, tên của Dương Kiếm hắn cũng ghi nhớ sâu sắc, bởi vì y là Trưởng ban thư ký Thành ủy, là nhân vật hết sức quan trọng của Thành ủy thành phố Lang, Hạ Tưởng tất nhiên nhớ rất tỉ mỉ
Bình thường xếp hạng ở trong Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy sẽ ở giữa gần cuối, không so được với Phó thị trưởng thường trực xếp hạng ở phía trước. Nhưng vị trí Trưởng ban thư ký Thành ủy cũng rất trọng yếu, phụ trách rất nhiều việc của Thành ủy, chuyển tiếp, hơn nữa tiếp xúc nhiều nhất với nhân vật số một.
Nhưng so sánh, nếu luận thực quyền vẫn là Phó thị trưởng thường trực lớn, dù sao chính phủ cùng quản công tác, phê duyệt, thu hút đầu tư, xây dựng cơ bản, vv…, nhất là Phó thị trưởng thường trực lại chủ quản tài chính chính phủ, có thể nói quyền cao chức trọng, trong tay nắm quản rất nhiều hạng mục đại quyền sinh tử, quyền lực lớn, nhiều lợi ích thực tế, dễ dàng có thành tích.
Từ Trưởng ban thư ký Thành ủy chuyển làm Phó thị trưởng thường trực, ở mặt ngoài cấp bậc chưa thay đổi, nhưng trên thực tế vẫn là tiến lên một bước nhỏ, chủ yếu là quyền lực lớn không ít. Người làm quan, có chức không có quyền là bi ai, giống như một Phó thị trưởng bình thường có khi còn không bằng cục trưởng của một cục lớn, nếu công tác của Phó thị trưởng không được Thị trưởng gật đầu và khẳng định của Bí thư
Lẽ ra yêu cầu mà Mai Thái Bình đề xuất không quá đáng, vì sao Tống Triêu Độ không vui?
Lý Đinh Sơn nói ra nguyên do:
- Dương Kiếm năm đó ở Tỉnh ủy công tác, quan hệ chặt chẽ với Cao Thành Tùng, từng vì Cao Thành Tùng đi theo làm tùy tùng bỏ ra không ít sức lực, tuy nhiên con người anh ta giỏi về chuyển theo hướng gió, vừa thấy Cao Thành Tùng có dấu hiệu rơi đài, liền lập tức sớm rời xa Cao Thành Tùng, sau khi Cao Thành Tùng rơi đài cũng không bị liên lụy...
Thì ra là thế, Hạ Tưởng biết rằng Tống Triêu Độ chán ghét nhất là người năm xưa ở bên cạnh Cao Thành Tùng, có lẽ đã thành khúc mắc của ông, nhiều năm trôi qua như vậy, Tống Triêu Độ đã là Chủ tịch của một tỉnh, vẫn là nhớ mãi không quên chuyện xưa năm đó, có thể thấy được là người đều có ngưỡng không qua được
Hạ Tưởng liền suy nghĩ từ trắc diện mà khuyên Tống Triêu Độ hai câu, thỏa hiệp trên chính trị là chuyện rất bình thường, không có thỏa hiệp thì không phải chính trị rồi, còn chưa mở miệng, cửa vang lên, Tống Nhất Phàm đã trở lại.
Tống Nhất Phàm xinh đẹp là xinh đẹp, khi điềm đạm nho nhã cũng có vẻ đẹp trầm tĩnh, nhưng cô hoạt bát lên, thật giống một thằng nhóc, đầu đổ đầy mồ hôi, kéo tay áo, thở hồng hộc, tóc cũng rối loạn, trên mặt còn có chút dơ, cũng không biết đã cọ ở đâu, mà bởi vì chạy nhảy, áo xốc lên, lộ ra phần eo trắng nõn
Đừng nói, Tống Nhất Phàm càng ngày càng mê người, tuy rằng hình tượng hơi không tốt, nhưng là một mỹ nhân thật sự
Nhưng hiện tại mỹ nhân này đã có chút bộ dáng xấu xa, cầm trong tay vài hộp kem Haagen-Dazs đưa cho mấy người Hạ Tưởng, vẻ mặt cười xấu xa:
- Mau ăn, không ăn không được, không ăn em sẽ chơi xấu, dù sao là mọi người kêu em đi mua mà
Tống Triêu Độ tiếp nhận, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Thời đại phát triển, xã hội tiến bộ, chúng ta cũng phải theo sát nện bước thời đại, phải nhìn về phía trước
Hạ Tưởng tiếp nhận, giành trước ăn một miếng:
- Ăn khá ngon, ngon hơn nhiều so với mấy cây kem lúc nhỏ đã ăn, nhưng cũng quá mắc rồi, thỉnh thoảng ăn một miếng còn được, thường xuyên ăn thì ăn không nổi. Chủ tịch tỉnh Tống nói đúng, phải nhìn về phía trước, chuyện đã qua thì qua rồi, mặc kệ là tốt là xấu, đều giống như cây kem thuở nhỏ, đã tan chảy từ lâu
Tống Triêu Độ nghe ra ngụ ý của Hạ Tưởng, cười ha hả:
- Còn cần cậu khuyên răn tôi sao? Cậu cũng thật cho rằng tôi là người tính toán chi li sao? Tôi tức giận là giận Mai Thái Bình, không phải có gì bất mãn đối với Dương Kiếm. Mai Thái Bình không tiết lộ phong thanh trước, còn đánh mai phục, thông qua cậu mới cho tôi biết cách nghĩ của ông ấy, thì…
Thì cái gì… Tống Triêu Độ không có nói, ở trên cấp bậc của ông, có những lời không cần nói quá rõ ràng, ông cũng ăn kem Haagen-Dazs rất ngon lành
Hạ Tưởng cũng không nói tiếp, quan hệ giữa Mai Thái Bình và Tống Triêu Độ vẫn không có gì đột phá, phỏng chừng cũng là hai người tính cách bất hòa, có một số việc miễn cưỡng không được, hắn cũng không muốn đứng giữa giật dây bắc cầu
Tuy nhiên mấy người cũng nằm ngoài dự kiến của Tống Nhất Phàm, ăn hết toàn bộ kem Haagen-Dazs, khiến Tống Nhất Phàm hô to hối hận, sớm biết không kích tướng mấy người, để lại cho mình ăn thì tốt biết mấy
Nếu Dương Kiếm từ Trưởng ban thư ký Thành ủy chuyển làm Phó thị trưởng thường trực, gần như là đã định rồi, vậy thì thành ủy Thiên Trạch sẽ trống ra một vị trí mấu chốt của Trưởng ban thư ký Thành ủy, Hạ Tưởng liền động lòng, trước mắt sáng ngời.
- Chủ tịch tỉnh Tống, con người Trần Thiên Vũ này, ngài cảm thấy thế nào?
- Trần Thiên Vũ?
Tống Triêu Độ cúi đầu suy nghĩ, nghĩ ra rồi
- Phó chủ tịch thường trực quận Hạ Mã… Tính tích cực trong công tác rất cao, có năng lực, cũng có nhiệt tình.
Tống Triêu Độ đánh giá không thấp, nói rõ có hi vọng, Hạ Tưởng liền mỉm cười:
- Tôi ở Bắc Kinh gặp qua Trần Khiết Văn, một phụ nữ thế lực rất mạnh, cũng rất có tâm cơ, một mình tôi qua đó, e rằng công tác không dễ khai triển…
- Trần Thiên Vũ...
Tống Triêu Độ ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, như thoáng chút suy nghĩ
Hạ Tưởng biết rằng, Tống Triêu Độ không có phản đối chính là tán thành, liền gật đầu cười:
- Kem Haagen-Dazs, hôm nay mời rất đáng giá
Lý Đinh Sơn vỗ vỗ vai của Hạ Tưởng:
- Haagen-Dazs cái gì đó không thể coi là cơm ăn, bữa cơm đêm nay, cũng phải do anh mời
Có bao nhiêu người muốn mời Tống Triêu Độ nể mặt ăn bữa cơm cũng mời không được, Hạ Tưởng có thể mời mấy vị dẫn đường trong quan trường ăn cơm, là ý phải có, liền hỏi:
- Chủ tịch tỉnh Tống, buổi tối ăn gì?
- Bánh mì loại lớn cuốn thịt
Tống Nhất Phàm đi lên liền khoát cánh tay của Hạ Tưởng, ngẩng mặt, vẻ mặt khí thế
- Thế nào, ba, ba đồng ý thì theo sau, không đồng ý, con cùng Hạ ca ca đi ăn, mặc kệ ba
Được, Chủ tịch tỉnh Tống trước mặt người khác uy phong bát diện đành phải vẻ mặt bất đắc dĩ cười, cũng mặc kệ qui củ quan trường gì đó, đi theo sau Hạ Tưởng và Tống Nhất Phàm, ngoan ngoãn đi ăn bánh mì loại lớn cuốn thịt gì đó
…
Tào Vĩnh Quốc sau khi trở về, chỉ ở lại thành phố Yến một ngày thì đi Bắc Kinh rồi. Quan cao cấp phó tỉnh, ngày lễ ngày tết không đến Bắc Kinh tuyệt đối là chuyện không bình thường, Hạ Tưởng hoàn toàn có thể lý giải. Trước khi đi, Hạ Tưởng cùng ba vợ xâm nhập giao lưu tình thế trước mắt, cũng hàm súc nói tới thiện ý của Khâu Nhân Lễ, Tào Vĩnh Quốc kinh nghiệm quan trường, tất nhiên biết không có chuyện tốt trên trời rơi xuống miếng bánh, cũng liền ngầm hiểu, bật cười ha hả cho qua chuyện
Ba vợ đi hoạt động ở Bắc Kinh, thăm hỏi thủ trưởng, liên lạc cảm tình, Hạ Tưởng tự không cần quan tâm, thời gian ba vợ ở trong quan trường dài hơn hắn, quen biết người cũng nhiều hơn hắn không ít
Tuy nói ba vợ cũng rất vui mừng đối với chuyện hắn sắp nắm quản một thành phố, khen thưởng hắn vài câu, hơn nữa khích lệ hắn không ngừng cố gắng và không kiêu ngạo, không nóng vội, tranh thủ trước 35 tuổi tiến phó bộ, hắn cũng nói vài câu lời nói hùng hồn, thực tế ở sâu trong tâm, đối với chuyến đi đến thành phố Thiên Trạch vẫn là không ôm lạc quan quá lớn
Thành phố Thiên Trạch không có Nga Ni Trần, không có Cổ Hướng Quốc, hơn nữa hắn là nhân vật số hai, Thị trưởng của một thành phố, cho dù Trần Khiết Văn đối với hắn có chế ước, cũng có hạn, ở trong sự vụ của chính phủ, hắn có thể một lời mà định, trực tiếp đánh nhịp, quyền uy của Thị trưởng vẫn là chân thật đáng tin. Nhưng tình trạng kinh tế của thành phố Thiên Trạch là chỗ để cho hắn lo lắng, hắn cũng không muốn giống như lời của ông cụ Ngô gia, ở thành phố Thiên Trạch lấy hai năm kinh nghiệm lý lịch, hắn muốn chính là làm quan một lần tạo phúc một phương.
Chẳng sợ chỉ vì một bộ phận người mang đến hy vọng, cũng không uổng làm quan một hồi.
Thành phố Thiên Trạch ở phía bắc Bắc Kinh, là một trong hai thành phố cấp địa (thành phố cấp 3) kinh tế không phát triển nhất của tỉnh Yến, ở trên trình độ lạc hậu giống như thành phố Chương Trình. Bởi vì nguyên nhân ở phía bắc Bắc Kinh, hơn nữa bản thân không có điểm sáng kinh tế gì, bình thường rất ít được Tỉnh ủy chú ý. Tỉnh Yến đều có một nhận thức chung, chính là ánh mắt của Tỉnh ủy bình thường chỉ tới Bắc Kinh, phía bắc Bắc Kinh thì lựa chọn xem nhẹ
Thành phố Chương Trình và thành phố Thiên Trạch, nghĩa rộng mà nói đều ở phía bắc Bắc Kinh
Ông cụ Ngô gia điều hắn đến thành phố Thiên Trạch, chỉ sợ còn có một dụng tâm, từ thành phố Lang có thể trực tiếp trở về thành phố Yến, mà từ thành phố Thiên Trạch muốn về thành phố Yến, tất nhiên phải đi ngang Bắc Kinh, ý là khiến hắn về sau phải để mắt nhiều hơn đến Bắc Kinh, suy nghĩ Bắc Kinh trước, sau đó mới quan tâm Tỉnh ủy.
Nếu thật sự dựa theo sắp xếp của ông cụ, sau khi hết nhiệm kỳ ở thành phố Thiên Trạch, có lẽ sẽ cho hắn đến Bắc Kinh rèn luyện thêm 2 năm
Trước mặc kệ suy tính trên chính trị như thế nào, trên kinh tế, phải làm gì đó, dù sao là nơi hắn lần đầu đảm nhiệm Thị trưởng, không vì dân chúng địa phương làm chút cống hiến, cũng không phải tính cách của hắn.
Hạ Tưởng ở nhà nghiên cứu suốt một ngày về triển vọng của thành phố Thiên Trạch, vẫn là không tìm ra manh mối, không khỏi hơi hơi đau đầu
Mắt thấy kỳ nghỉ Quốc khánh 1/10 sắp hết, còn có 3 ngày cuối, Tào Thù Lê bỗng nhiên đề nghị muốn về thành phố Đan Thành một chuyến, nói muốn thăm cha mẹ của Hạ Tưởng
Hạ Tưởng nghe xong thầm kêu hổ thẹn, rốt cuộc là đàn ông, gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe cha mẹ xong thì luôn bận rộn các hạng mục công việc, không ngờ không nghĩ tới phải về nhà thăm hỏi, thật là hổ thẹn làm con trai của người ta. Cũng là cha mẹ luôn mãi dặn dò, nếu bận thì không cần trở về, kỳ thật hiện tại Hạ Tưởng thân là cha của người ta, cũng biết tâm trạng cha mẹ khát vọng nhìn thấy con trai
Hắn lúc này quyết định lập tức trở về thành phố Đan Thành
Hạ Đông nghe nói được gặp ông nội bà nội, cũng rất vui mừng, cho dù ông bà nội đối với nó mà nói chỉ là một khái niệm, nhưng nhìn các bạn nhỏ khác luôn ở cùng ông bà nội, cũng rất ngưỡng mộ
Cả nhà lập tức xuất phát, sau hơn 2 tiếng thì tới Đan Thành.
Cả nhà Hạ Tưởng bất ngờ trở về, khiến vợ chồng Hạ Thiên Thành mừng rỡ.
Không chỉ có như thế, lập tức dẫn đến chấn động ở viện người nhà ký túc xá Đan Thành Nhất Kiến
Bởi vì rất nhiều người trước kia đối với Hạ Tưởng đảm nhiệm Chủ tịch quận, Bí thư Quận ủy gì đó không có khái niệm gì, còn tưởng rằng giống như Chủ tịch quận của thành phố Đan Thành, cùng lắm là cấp huyện, sau này Hạ Tưởng tới thành phố Lang đảm nhiệm Phó thị trưởng thường trực, nhưng ở trong mắt bọn họ, vẫn là trợ thủ, là trợ thủ vốn không có thực quyền.
Hiện tại thì khác rồi, sắp làm Thị trưởng rồi, là nhân vật số một, tin tức truyền đến Đan Thành Nhất Kiến, chấn động toàn bộ viện người nhà, người đến chúc mừng Hạ Thiên Thành nối liền không dứt, ngay cả Tổng giám đốc của Nhất Kiến cũng mang theo bao lớn bao nhỏ lễ vật đến thăm Hạ Thiên Thành, và nói Hạ Thiên Thành nhà ở đơn sơ, Nhất Kiến quyết định cung cấp một căn nhà mới 120 mét vuông ở khu chung cư mới xây dựng cho Hạ Thiên Thành, giá cả theo giá gốc
Trương Lan hơi động lòng, Hạ Thiên Thành chống đỡ hấp dẫn, khéo léo từ chối, ông còn răn dạy Trương Lan, nói không thể làm mất mặt con trai. Con trai lớn bây giờ là Thị trưởng, là lãnh đạo cao cấp, làm cha mẹ không thể làm vướng chân con. Lão nhị Hạ An cũng tới Phó cục trưởng, hơn nữa lại ở bên cạnh lãnh đạo Thành ủy, càng không thể làm chuyện lộn xộn, mù quáng gây chuyện
Hạ Thiên Thành liền tự hạn chế, ông cũng biết hiện tại rất nhiều người nhìn chằm chằm vào ông, phải đề phòng phạm sai lầm
Hạ Thiên Thành cả đời không có được việc, hai con trai lại càng ngày càng có tiền đồ, mới là chuyện khiến ông an ủi nhất lúc tuổi già, đừng thấy ông không có văn hóa gì, cũng không có kiến thức rộng lớn, nhưng cả đời ngay thẳng, và không tham lam, cũng là tính cách của ông đã ảnh hưởng Hạ Tưởng không ít, Hạ Tưởng trong xương cốt mới có một mặt chính nghĩa và cố chấp
Hạ Thiên Thành liền ước pháp tam chương đối với bản thân: không nhận quà đến nhà, không nhìn vào ân tình mà hứa hẹn lung tung, tất cả ân tình qua lại mọi thứ không gây phiền toái cho con trai làm điều kiện tiên quyết.
Hạ Thiên Thành cả đời lấy Hạ Tưởng là niềm tự hào, ông rất rõ ràng, chính là bởi vì Hạ Tưởng, Hạ An mới có địa vị hôm nay, cũng chính bởi vì Hạ Tưởng, ông già rồi mới nhận thức được cái gì gọi là được người ta tôn trọng
Đối với Hạ Tưởng trước khi lên nhậm chức tranh thủ thời gian về nhà, ông vô cùng vui mừng, cảm thấy con trai làm quan lớn rồi, nhưng càng hiểu chuyện hơn trước kia, làm cho ông cảm thấy rất an ủi khi về già
Đương nhiên, cũng có một mặt rối ren, chính là sự tình tới khá đột nhiên, ông không có chuẩn bị gì, ngay cả thức ăn cũng chưa mua
Còn có một điểm, cũng không biết ai nhiều chuyện cố ý la lên một tiếng, kết quả toàn bộ viện người nhà đều chấn động, quen biết hay không quen biết, đều ùn ùn chạy ra vây quanh, vây quanh cả nhà Hạ Tưởng chật như nêm cối.
Hạ Tưởng trở về chỉ mang theo 2 chiếc xe, hắn một chiếc, mấy người Tiêu Ngũ một chiếc, Tiêu Ngũ là nhất định muốn theo, y lo lắng cho Hạ Tưởng, cho dù Hạ Tưởng trở về thành phố Đan Thành, làm sao có nguy hiểm gì, nhưng y vẫn phải theo tới, Hạ Tưởng cũng bó tay với y. Tiêu Ngũ chính là biểu lộ tình anh em, hắn không thể coi Tiêu Ngũ là cấp dưới
Hạ Tưởng bị các hương thân vây quanh, cũng chỉ đành xuống xe đi bộ. Tào Thù Lê cũng rất có lễ phép xuống xe, mang theo Hạ Đông chào hỏi các hương thân
Đám người liền hoan hô một trận, có người chậc chậc khen ngợi, nói là sống lâu như vậy chưa từng thấy qua Thị trưởng trẻ như vậy, cũng có người liên tục cảm thán, Thị trưởng tuổi trẻ anh tuấn, Thị trưởng phu nhân tuổi trẻ xinh đẹp, thật sự là giống minh tinh điện ảnh
Hạ Đông thấy nhiều người vây quanh như vậy, chẳng những không luống cuống, còn rất tò mò nhìn xung quanh. Tào Thù Lê bảo nó chào hỏi mọi người, nó liền rất có bài bản mà phất cánh tay nhỏ, bước khoan thai, bộ dáng như vậy, chọc cho mọi người cười to không ngừng, nói là ba không có tướng quan, không có cái giá, con trai thì giống như quan lớn
Từ cửa viện người nhà tới nhà, khoảng 200 mét, Hạ Tưởng đi nửa tiếng, không thấy phiền mà bắt tay với mọi người, mỉm cười gật đầu chào hỏi, thái độ rất tốt, nằm ngoài dự đoán của mọi người, khiến mọi người thầm gật đầu, không phải người mà giàu lên thì sắc mặt thay đổi thành tiểu nhân đắc chí, Hạ Tưởng đứa nhỏ này, không quên cội nguồn
Khi sắp đến cửa nhà, mấy chiếc xe cảnh sát kêu inh ỏi chạy tới, trước là Cục trưởng Công an thành phố Đan Thành từ trên xe xuống, sau đó là Bí thư Thành ủy thành phố Đan Thành Vương Tiếu Mẫn
Hạ Tưởng thấy Vương Tiếu Mẫn vẻ mặt nhiệt tình, đành phải bất đắc dĩ mà lắc đầu cười, người ta là lòng tốt, nhưng hắn chỉ là trở về nhà thăm hỏi cha mẹ, không cần phải hưng sư động chúng, ồn ào đến cả thành đều biết
Vương Tiếu Mẫn dưới sự hộ tống của cảnh sát, tách ra đám người đi tới trước mặt Hạ Tưởng, cười ha hả:
- Thị trưởng Hạ, tôi biết cậu không kiên nhẫn, không muốn gặp tôi, nhưng tôi chính là đến phiền cậu, cậu cũng không có cách nào
Là không có cách nào, hắn và Vương Tiếu Mẫn là bạn cũ, hơn nữa Bí thư Thành ủy người ta đến thăm Thị trưởng là hắn, cũng coi như là rất nể mặt
Từ khi Hạ Tưởng làm chính trị tới nay cũng về nhà vài lần rồi, từ trước tới nay không có gây động tĩnh ồn ào giống như lần này, cũng không trách hắn, không chỉ vì hắn là Thị trưởng, cũng vì ba vợ là Phó chủ tịch tỉnh
Sau khi vào trong nhà ngồi xuống, Hạ Thiên Thành căn dặn Trương Lan đi mua đồ ăn, bị Vương Tiếu Mẫn nghe thấy được, cũng rất là bất mãn nói:
- Lão Hạ, Thị trưởng Hạ tới Đan Thành, tôi không mời cậu ấy ăn cơm, là sơ suất của tôi. Tôi mời rồi, Thị trưởng Hạ không đi, chính là cậu ấy không nể tình
Được thôi, cài thẳng cái mũ to như vậy, Hạ Tưởng đành phải vươn hai tay:
- Ngài là bí thư, tôi là Thị trưởng, ngài là nhân vật số một, tôi phối hợp công tác của ngài
Vương Tiếu Mẫn cười ha ha:
- Đi, đến khách sạn Đan Thành, không có người ngoài, chỉ mấy người bạn
Hạ Tưởng vốn không muốn đi, hắn trở về là đoàn tụ với ba mẹ, thời gian Quốc khánh xã giao đã đủ nhiều rồi, không muốn xã giao thêm nữa, nhưng Vương Tiếu Mẫn thịnh tình không thể chối từ, Hạ An lại là thư ký của y, y không đi không được
Người trong quan trường, thật đúng là không tự chủ được.
Cuối cùng đành phải cả nhà lên trận, cùng xuất động. Tới khách sạn, lại náo nhiệt một phen, mới ngồi xuống. Hạ Thiên Thành hiện tại coi như là kiến thức rộng rãi, không hề luống cuống giống như trước đây, chủ yếu cũng là đủ lòng tin, con trai là Thị trưởng, con dâu là thiên kim của Chủ tịch tỉnh, lưng của ông cũng cứng hơn nhiều
Vương Tiếu Mẫn mở tiệc chiêu đãi Hạ Tưởng, cũng không chỉ bởi vì Hạ Tưởng sau này tiền đồ rộng lớn, y rất có tất yếu phải tiếp tục tăng thêm tình nghĩa cá nhân giữa 2 người, đồng thời cũng là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Hạ Tưởng, y muốn cùng thành phố Thiên Trạch liên kết tổ chức lễ hội văn hóa du lịch
Năm đó chính là bởi vì sáng ý của Hạ Tưởng, dự án du lịch văn hóa câu chuyện thành ngữ thành phố Đan Thành lên ngựa, là Nghiêm Tiểu Thì đầu tư, hiện tại triển vọng còn rất rộng lớn, nhưng luôn cố gắng cho giỏi hơn, thành phố Thiên Trạch cũng là thành thị truyền thống du lịch, cùng thành phố Đan Thành một nam một bắc hô ứng lẫn nhau, một nơi bắc nhất, một nơi nam nhất, nếu liên kết tổ chức một lần lễ hội văn hóa du lịch, khẳng định có thể kéo ngành du lịch tiến thêm một bước thịnh vượng.
Vốn là công tác Thị trưởng nên phụ trách, nhưng Vương Tiếu Mẫn tự nhận cùng Hạ Tưởng quan hệ tốt, Thị trưởng thành phố Đan Thành ra mặt, Hạ Tưởng chưa chắc dụng tâm, hơn nữa chiến tích vẫn là rơi vào tay mình thì tốt một chút, y liền đích thân ra mặt
Hạ Tưởng và Vương Tiếu Mẫn ngồi cùng một chỗ, Hạ An ở phía sau tiếp khách. Y nhìn ca ca hiện tại đang cùng Bí thư Vương cùng ngồi cùng ăn, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa hạnh phúc, có một ca ca như vậy, là may mắn của y, cũng mang tới áp lực cho y, khiến y cố gắng gấp bội, ra roi thúc ngựa đuổi theo Hạ Tưởng
Cũng là bị Hạ Tưởng ảnh hưởng, Hạ An đối với chính mình yêu cầu cũng rất nghiêm khắc, cho nên vẫn rất được Vương Tiếu Mẫn tín nhiệm và thưởng thức, y hiện tại đã là Phó cục trưởng, lại thêm một hai năm Bí thư Vương vừa đi, y thả ra ngoài tới cục thành phố làm cục trưởng, hoặc là đi xuống huyện là Chủ tịch huyện, thuận lợi phù chính, Cục trưởng thực chức phỏng chừng vấn đề không lớn.
Con đường về sau càng thêm rộng lớn
Nhìn Hạ Tưởng chậm rãi mà nói chuyện với Bí thư Vương, Hạ An trong lòng âm thầm tăng sức mạnh, một ngày kia y cũng nhất định có thể giống đại ca, trở thành Thị trưởng của một thành phố, làm quan một lần, tạo phúc một phương
Hạ Tưởng vốn tưởng rằng hôm nay chỉ là một bữa xã giao không có ý nghĩa, không ngờ nghe thấy đề nghị của Vương Tiếu Mẫn, lập tức trước mắt sáng ngời, hắn đang lo từ đâu xuống tay đánh vang trận đầu tiên sau khi đến thành phố Thiên Trạch nhậm chức, Vương Tiếu Mẫn liền đúng lúc đưa lên gối đầu...
Đương nhiên, không có chuyện tốt trên trời rơi xuống miếng bánh, Hạ Tưởng cũng không hàm súc hỏi: