Thị trưởng Hạ sớm đã quên một chuyện nhỏ nhặt như vậy, nhưng Thị trưởng Lý lại không quên, lại còn mở một cuộc họp để thảo luận, nhấn mạnh thêm lần nữa phải coi sự an toàn của lãnh đạo lên hàng đầu, không thể mỗi năm bỏ ra mấy triệu tệ nhưng lại không có ích lợi gì, đều chạy vào túi riêng của mỗi người. Lý Hiểu Mẫn còn yêu cầu phòng Hành chính có thể đề xuất phương pháp cải tiến, xét duyệt lại một lần nữa số chi phí trùng tu khá cao hàng năm, lúc cần thiết, phải đấu thầu ở bên ngoài.
Đồng thời, Bành Vân Phong được mời họp cũng nhấn mạnh, thân là một nhân viên của bộ máy chính phủ, phải bắt đầu từ những chuyện nhỏ, bắt đầu từ chính mình, phải làm gương tốt, phải yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, không được để lại ấn tượng xấu với lãnh đạo. Tuy chuyện thang máy không lớn, Thị trưởng Hạ cũng rộng lượng không truy cứu những người có trách nhiệm liên quan, nhưng lãnh đạo rộng lượng không có nghĩa là chúng ta có thể buông lỏng bản thân. Gã kiến nghị, văn phòng phải mở một đợt phê bình và tự phê bình từ trên xuống dưới, đồng thời tùy vào tác phong làm việc của mỗi nhân viên, những người vô tổ chức vô kỷ luật lại tiến hành phê bình giáo dục, nếu sau khi phê bình mà vẫn không sửa đổi, thì sẽ khai trừ.
Hai lần mở hội nghị, khiến những nhân viên vốn dĩ có tác phong làm việc chậm rãi của cơ quan chính phủ, quả nhiên cũng cảm nhận được không khí khẩn trương.
Thực tế từ đầu đến cuối, bất luận là hội nghị do Lý Hiểu Mẫn chủ trì, hay do Bành Vân Phong chủ trì, Hạ Tưởng đều không có ý kiến gì, thậm chí cũng không hỏi đến. Đảm nhiệm chức Thị trưởng và chức Phó thị trưởng thì có sự khác nhau về bản chất, Thị trưởng dù sao cũng là người đứng đầu, không cần mở miệng hay đụng tay chân gì, chỉ cần những cấp dưới suy đoán suy nghĩ của anh, đoán đúng rồi, anh sẽ mặc nhận, đoán sai, anh lắc đầu, sau đó lại có người chủ động tích cực đi hoàn thành chỉ thị của anh.
Ý của Hạ Tưởng ngay từ đầu không phải muốn ra tay từ trong nội bộ, nhưng muốn ngăn cản ngay từ bên ngoài việc Trương Vưu nhúng tay vào công trình nhà ở cho người thu nhập thấp, cũng không phải hoàn toàn chặn Trương Vưu ở bên ngoài cửa, chỉ cần gã có thực lực, có kỹ thuật, hắn cũng không phải luôn muốn tuyệt đường kiếm tiền của người khác. Nhưng Lôi Nhất Đại có ý để lộ nội tình, cùng với Dương Kiếm và Hứa Phàm Hoa trong hội nghị chính phủ lại ra sức ủng hộ Trương Vưu, khiến cho hắn hơi cảnh giác.
Hơn nữa Trương Vưu đảm đương các công trình tu sửa và trùng tu của chính phủ trong nhiều năm, gần như có thể khẳng định, bên trong đó có tồn tại cuộc giao dịch tiền và quyền nghiêm trọng. Bắt lớn thả nhỏ là thói quen của hắn, nhưng sự nguy hại của những cuộc giao dịch tiền và quyền lại rất lớn, không thể khoan dung. Hắn ngoài mặt dùng quyền lực chính trị để khống chế công ty xây dựng Vĩnh Vượng, nhưng đồng thời cũng muốn bắt đầu từ vấn đề lớn nhất.
Nhưng Lý Hiểu Mẫn và Bành Vân Phong lại suy đoán suy nghĩ của hắn, nghĩ rằng hắn ngầm đồng ý việc phân quyền và thanh trừ mới, nếu đã phù hợp với suy nghĩ của hắn, lại không cần hắn đích thân ra tay, thì hắn không phản đối nữa.
Quả thật Bao Đại Quang làm cũng hơi quá một chút.
Một nữ nhân viên quản lý thang máy với mức tiền lương 1500 tệ một tháng, thành phố Thiên Trạch này liệu có được bao nhiêu người có thu nhập hàng tháng trên 1500 tệ? Huống hồ thời gian làm việc một ngày còn chưa đến một phút. Hạ Tưởng bây giờ là Thị trưởng của một thành phố hơn bốn triệu dân, vốn dĩ không muốn vì một chuyện nhỏ mà tức giận, nhưng nghĩ lại trước mắt hắn lại có những người dùng mọi thủ đoạn để mưu lợi cho người thân bạn bè mình, việc gì cũng nghĩ ra được, nên cũng khó tránh có chút tức giận.
Có nhiều người vất vả cực nhọc cả tháng cũng chỉ kiếm được bảy tám trăm tệ, nhưng nếu có người thân thích làm một chức vụ nào đó ở cơ quan chính phủ, thì có thể nhẹ nhàng thoải mái lấy được 1500 tệ một tháng. Nếu để cho người dân biết được, thì sẽ ngưỡng mộ đến mức muốn chen chân vào cơ quan chính phủ, hay sẽ tức giận đến mức thù hận chính phủ?
Nếu Lý Hiểu Mẫn đồng ý ra mặt để thay đổi hiện trạng này, bất luận là y đang muốn thu quyền hay muốn tìm lợi lộc cho bản thân, dù sao trong quá trình phá vỡ trình tự cũ, Hạ Tưởng cũng vẫn duy trì thái độ trầm mặc thích hợp.
Đồng thời, áp lực chính diện cũng làm thật đầy đủ.
Buổi trưa lúc sắp hết giờ làm, Dương Kiếm đến.
- Thị trưởng Hạ, trưa nay có thời gian không, cùng ngồi với nhau một lúc?
Dương Kiếm khôi phục lại nụ cười trên mặt, có vẻ như rất nhiệt tình.
- Đã hẹn trước với Thiên Vũ rồi, phải ngồi cùng anh ta một lúc.
Nếu nói câu trước là một lời khách sáo, thì câu sau khiến cho Dương Kiếm phải suy nghĩ, quả nhiên, trong lòng Thị trưởng Hạ, gã không bằng Trần Thiên Vũ.
Cũng đúng, Trần Thiên Vũ là cấp dưới cũ của Thị trưởng Hạ, suy nghĩ lại một chút, Dương Kiếm bình tĩnh lại, nói:
- Cũng được, lần sau ngài có thời gian rồi đi cũng được. Bây giờ tôi có việc muốn báo cáo một chút, ngài xem…
Hạ Tưởng liền cười:
- Còn mười phút.
Nếu nói còn năm phút, thì có ý đuổi gã rồi. Nếu nói còn hai mươi phút, thì quá thân thiện. Mười phút, không dài mà cũng không ngắn. Dương Kiếm hiểu rồi, bây giờ trong mắt Thị trưởng Hạ, quan hệ của hai người cũng chỉ ở lưng chừng như vậy thôi, còn lại phải xem biểu hiện của gã.
- Tối hôm qua tôi đã báo cáo tư tưởng với Phó bí thư Mai, Bí thư Mai chỉ thị, bảo tôi phải học tập ngài nhiều hơn, phải đoàn kết với ngài.
Hạ Tưởng không mời ngồi, nên Dương Kiếm cũng không ngồi, nhưng điều quan trọng vẫn là Thị trưởng Hạ cũng đang đứng, sao gã có thể ngồi được
-Bí thư Mai còn nói, sau này tôi cũng nên báo cáo tư tưởng với ngài nhiều hơn nữa.
Lãnh đạo đứng đó để nghe anh báo cáo, có hai tầng ý nghĩa, thứ nhất anh có thể chấm dứt bất cứ lúc nào, nếu anh nói không đúng với mong muốn của lãnh đạo, lãnh đạo vừa đưa tay nhìn đồng hồ, anh phải lập tức chấm dứt báo cáo. Thứ hai là gây thêm áp lực cho anh, đứng như vậy, có thể xem như coi trọng anh, cũng có thể coi như lúc nào cũng có thể rời đi. Cũng có thể bỏ đi ngay, nhưng cũng có thể ngồi lại, hoàn toàn phải xem biểu hiện của anh có làm vừa lòng lãnh đạo hay không.
Hạ Tưởng nghe Dương Kiếm nhắc đến Mai Thái Bình thì trong lòng cười thầm, cũng biết Dương Kiếm là người lão luyện trong chốn quan trường, bởi vì gã nói báo cáo tư tưởng thì có thể làm đường rút cho báo cáo công việc. Vì tư tưởng thì không có hình tượng cụ thể, không như những việc thực tế như công việc, nhưng trên thực tế cũng đâu có nhiều công việc cần phải báo cáo đến vậy? Còn tư tưởng thì bất cứ lúc nào cũng có thể nảy sinh ra được, chính là nói, có thể tùy tiện tìm lý do đến để báo cáo với lãnh đạo.
Số lần báo cáo càng nhiều, lãnh đạo càng thân thiện với anh hơn, anh liền được lãnh đạo để mắt đến, rồi có chút năng lực, liền có hy vọng được trọng dụng.
Nếu đã nhắc đến Mai Thái Bình, Hạ Tưởng liền tùy ý nói thêm mấy câu. Mối quan hệ giữa hắn và Mai Thái Bình cũng không cần phải giải thích nhiều, huống hồ hắn lại không thích ở đâu cũng đem chỗ dựa vững chắc của mình ra để khoe. Nếu như cần phải khoe, nhắc đến Tống Triều Đô còn hơn Mai Thái Bình nhiều.
Đương nhiên, thành phố Thiên Trạch là nơi có truyền thống coi trọng thế lực gia tộc, sức ảnh hưởng của Mai Thái Bình ở Thiên Trạch, có thể còn mạnh hơn cả Tống Triều Đô, nên có thể không nhắc đến.
Nói vài câu mở màn, Dương Kiếm thấy Thị trưởng Hạ không ngồi xuống mà cũng không đi, liền biết nên nói vào chủ đề chính rồi:
- Có lẽ Thị trưởng Hạ không rõ lắm, trong chốn quan trường ở Thiên Trạch, tồn tại một chủ nghĩa cá nhân. Chỉ cần không ngăn cản mình, không gây trở ngại trên con đường của mình, người khác như thế nào, thì đều không quan tâm, cười hi hi ha ha vài tiếng, việc lớn việc nhỏ gì đều cho qua.
Chủ nghĩa cá nhân thật ra cũng là một loại dung túng và tự lừa gạt mình, đối với những thành phần hủ bại xung quanh, mâu thuẫn và vấn đề, phần lớn đều nói năng thật thận trọng. Hoặc là thông đồng cùng làm bậy, hoặc là làm như vẻ không thấy không biết. Một nguyên nhân khiến chủ nghĩa cá nhân càng thêm sâu sắc hơn, chính là những mạng lưới quan hệ khó gỡ, là những mối quan hệ lợi ích rất nhập nhằng.
Thông thường, càng là ở cơ sở, mạng lưới này, lại càng có mật độ bao phủ lớn. Thông thường ở huyện sẽ tồn tại việc bạn bè ở khắp huyện, anh em thì nơi nào cũng gặp. Tất cả mọi cán bộ đều là thành viên trong mạng lưới quan hệ đó, là vì lợi ích mà đứng chung lại với nhau, tất cả các thế lực mờ ám cũng vậy. Ở cấp thứ nhất của thành phố thì còn được, ít nhất còn có những cán bộ biết giữ mình lương thiện, hoặc một lòng vì dân, còn có những đồng chí dù muốn lên chức cũng không thể không giữ mình trong sạch.
Thành phố Thiên Trạch là thành phố cấp 3, Hạ Tưởng cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Càng là những nơi truyền thống và kinh tế không phát triển, những người có chủ nghĩa cá nhân và tình bằng hữu lại xuất hiện càng nhiều, tình người còn thay thế cả quy củ thậm chí cả pháp luật.
Dương Kiếm lấy việc chủ nghĩa cá nhân trong chốn quan trường làm lời mở đầu, hiển nhiên là muốn giải vây cho Trương Vưu, Hạ Tưởng gật đầu:
- Hay là thế này, buổi trưa tôi ăn cơm cùng Thiên Vũ, anh cùng đi nhé?
Dương Kiếm biết rõ Hạ Tưởng cũng chỉ đang nói khách sáo thôi, gã cũng không phải không hiểu quy củ, vội vàng nói:
- Không cần, cảm ơn ý tốt của Thị trưởng Hạ, thật ra tôi cũng chỉ muốn nói một chút, chuyện công trình nhà ở cho người thu nhập thấp, cũng không phải là chuyện gì lớn, hơn nữa trước đây Bí thư Trần thật sự cũng có chỉ thị tinh thần, nhất định phải quan tâm đến các doanh nghiệp trong thành phố. Uy tín của công ty xây dựng Vĩnh Vượng cũng không tồi…
Hạ Tưởng liền biết Dương Kiếm muốn nói gì, nhìn đồng hồ:
- Cũng không còn sớm nữa, chuyện này sau này hãy nói, tôi cũng chưa gặp Bí thư Trần, chờ tôi thống nhất ý kiến với Bí thư Trần rồi, sẽ bàn bạc lại.
Dương Kiếm thấy thái độ của Hạ Tưởng vẫn kiên quyết, không khỏi hơi cảm thấy thất vọng. Biết Hạ Tưởng muốn đi rồi, nếu cứ đứng đó nữa thì không hiểu chuyện, nên liền cáo từ. Vừa mới đi đến cửa, lại nghe Hạ Tưởng nói thêm:
- Lão Dương, việc Hiểu Mẫn bắt tay chỉnh đốn Ủy ban nhân dân thành phố có ý nghĩa rất lớn, tôi cảm thấy là chuyện tốt, anh ra mặt ủng hộ một chút.
Trong lòng Dương Kiếm cảm thấy chua xót, được thôi, gã đến đây là để thuyết phục Thị trưởng Hạ, kết quả lại bị Thị trưởng Hạ phản hồi lại, bảo gã ủng hộ Lý Hiểu Mẫn, như vậy chẳng phải sẽ đối lập với Trương Vưu sao? Nhưng Thị trưởng nói thì phải nghe, nên gã đành phải đồng ý. Nguồn: http://truyenfull.vn
Sau khi quay về tâm trạng cực kỳ không tốt, Thị trưởng Hạ không những hiểu rõ về chốn quan trường, còn rất tinh ranh, làm sao bây giờ? Tuy nói Dương Kiếm là vì Mai Thái Bình, nhưng cũng vì muốn xích gần mối quan hệ với Hạ Tưởng. Nhưng Dương Kiếm ở Thiên Trạch cũng được một thời gian, biết rõ Thiên Trạch bên ngoài tuy yên bình, nhưng thực tế với chủ nghĩa cá nhân của nhiều người, có nhiều việc rất khó tiến triển. Bởi bên ngoài họ không kết bè kết đảng, nhưng thực tế cũng đã liên kết lại với nhau, thành một mạng lưới quan hệ như mạng nhện. Nếu tiếp xúc nhẹ nhàng thì không sao, nhưng nếu dùng sức quá mạnh, mạng lưới ấy sẽ co rụt lại, thậm chí còn có thể trói chặt người, sau cùng không thể động đậy.
Hoàn toàn khác với thành phố Lang, Thiên Trạch như một dòng nước xiết, mặt nước yên lặng, nhưng thật ra bên trong dòng nước xiết mới chết người. Những người biết bơi đều biết, những nơi chết người đều là những nơi nước chảy rất êm, bởi anh cho rằng nước chảy êm, nên không cảnh giác, thật ra dòng nước xoáy phía dưới mới thật sự nguy hiểm.
Dòng nước yên ả chảy xiết…
Dương Kiếm một nửa xuất phát từ lòng tốt, một nửa cũng không muốn lợi ích của mình bị tổn hại. Nhưng gã không thể thuyết phục nổi Hạ Tưởng, nên đành phải gọi điện thoại cho Mai Thái Bình.
Nguồn tài chính cho công trình nhà ở cho người thu nhập thấp và trùng tu Ủy ban nhân dân thành phố, một lớn một nhỏ, đều đề cập đến Trương Vưu. Dương Kiếm liền biết rõ, Trương Vưu là một cái chìa khóa, đã bước vào tầm nhìn của Hạ Tưởng. Nghĩ tới thủ đoạn của Hạ Tưởng đối phó với Nga Ni Trần ở thành phố Lang, mặc dù biết rõ năng lực của Trương Vưu không bằng Nga Ni Trần, nhưng Trương Vưu lại khéo đưa đẩy hơn Nga Ni Trần, càng biết luồn lách, Hạ Tưởng chưa chắc có thể bắt được điểm yếu của gã.
Tìm không được điểm yếu, nhưng có thể chặn đường tài lộc. Nếu giữa Hạ Tưởng và Trương Vưu có mâu thuẫn gì, điều mà Dương Kiếm lo lắng là, gã phải làm như thế nào? Trương Vưu không có thực lực lớn như Nga Ni Trần, nhưng gã lại giảo hoạt như hồ ly tinh, hơn nữa còn có thủ đoạn dìm người ta xuống nước mà người khác khó lòng phòng bị.
Hạ Tưởng chỉ chờ một ngày, cuối cùng Trần Khiết Văn cũng chủ động ra tay, cũng bắt đầu một cuộc tranh chấp không lớn không nhỏ giữa hắn và Trần Khiết Văn từ khi nhậm chức đến nay.
Nhậm chức đã được hơn một tuần, Hạ Tưởng chỉ ghé qua văn phòng Trần Khiết Văn một lần, tổng thể mà nói giữa hắn và Trần Khiết Văn coi như hòa hợp. Cũng không biết có phải đã từng gặp mặt một lần ở Bắc Kinh hay không, Trần Khiết Văn rất ít khi nhúng tay vào việc của chính phủ, cũng có thể thời gian còn quá sớm.
Cũng có một khả năng là, bây giờ vẫn còn chưa đụng đến lợi ích của hai bên. Bây giờ Trần Khiết Văn chưa nhúng tay vào chuyện của Chính phủ, không có nghĩa là bà thật sự sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một Bí thư. Nhưng cũng phải nói lại, một Bí thư không hề chỉ đạo gì về công việc của Chính phủ, cũng không phải là một Bí thư phù hợp tiêu chuẩn.
Hạ Tưởng vào thành phố Thiên Trạch, có thể nói trên có Trần Khiết Văn, dưới có Bành Vân Phong và Từ Tử Kỳ, cơ bản ai nấy cũng cung kính với hắn, cho hắn một sự tôn nghiêm mà một Thị trưởng nên có. Nhưng hôm nay đến văn phòng của Trần Khiết Văn, lại nhận được sự tiếp đón ôn hòa của Lý Dật Phong - thư ký của Trần Khiếu Văn.
Lý Dật Phong 35 tuổi, trắng trẻo, tướng mạo cũng ổn, chỉ có thần sắc hơi ngạo mạn, khi nhìn người thích ngửa mặt, khi nói chuyện cũng hay hừ mũi. Thư ký của một người đứng đầu thành phố Thiên Trạch thể hiện rất rõ ràng. Hạ Tưởng gõ cửa bước vào, y cũng chỉ khẽ gật đầu:
-Thị trưởng Hạ đến rồi? Bí thư Trần đang nghe điện thoại, xin chờ một chút.
Nói xong, cũng không mời Hạ Tưởng vào, liền đi vào trong xin chỉ thị.
Hạ Tưởng cũng không tức giận, cười nhạt bước vào trong, còn tiện tay đóng cửa, trong lòng biết rõ Lý Dật Phong kiêu ngạo cũng có nguyên nhân. Trần Khiết Văn muốn duy trì hình tượng vĩ đại, thì bên cạnh bà lúc nào cũng phải có một người hiểu ý hoặc làm một người ra mặt, mới có thể lúc nào cũng nhắc nhở người khác uy quyền của bà không được xâm phạm.
Cũng chính là điểm cao minh của Trần Khiết Văn.
Lý Dật Phong vào trong không đến nửa phút, Trần Khiết Văn liền đích thân ra ngoài tiếp đón Hạ Tưởng. Bà cười tươi, chủ động đưa tay ra:
-Thị trưởng Hạ đến rồi, mời vào, vừa rồi tôi mới gọi điện thoại, không biết cậu đến.
Ngoài sự nhiệt tình ra, dường như còn có cảm giác bà sẽ ra tận ngoài cổng để đón.
Nhiệt tình quá mức chính là kiêu ngạo. Hạ Tưởng cười cười, hai tay nắm nhẹ tay Trần Khiết Văn, sau đó cùng bước vào văn phòng. Ánh mắt lướt qua một chút, Lý Dật Phong với vẻ mặt thản nhiên rời đi. Hắn cười thầm, làm một khẩu súng, Lý Dật Phong lại chơi quá đam mê, còn cho rằng mình thật sự có hỏa lực, kỳ thật nếu mất đi sự ủng hộ phía sau của Trần Khiết Văn, sớm muộc gì y cũng sẽ có kết cục của một kẻ có mới nới cũ.
Cũng có thể sẽ không như vậy, tiền đề là, y có thể nắm chắc một điều, không bị Trần Khiết Văn ghét, lại không đắc tội với người khác. Nhưng xem ra rất khó, làm người rất ít người làm được việc bình đẳng với người ngoài…
Tiền đồ của Lý Dật Phong như thế nào, Hạ Tưởng không quan tâm. Sau khi ngồi yên ở văn phòng Trần Khiết Văn, liền nói:
- Bí thư Trần, bà tìm tôi để thảo luận về việc xây dựng nhà ở cho người thu nhập thấp?
Trần Khiết Văn gật gật đầu:
- Đúng vậy, cũng sắp đến mùa đông rồi, cũng phải đặt móng trước mùa đông, thì cũng dễ ăn nói hơn với người dân, để họ thấy được hy vọng.
Nói cũng rất uyển chuyển, nhưng đơn giản, là muốn Hạ Tưởng sớm hạ quyết định, đừng kéo dài nữa.
- Tôi cũng muốn công trình nhà ở cho người thu nhập thấp nhanh chóng khởi công, nhưng vấn đề chính là công trình này là công trình an dân, là công trình vì nhân dân, không phải là những công trình văn phòng thông thường, nhất định phải đảm bảo chất lượng, kế hoạch trăm năm, chất lượng phải xếp lên hàng đầu. Những điển hình về công trình chỉ chạy tiến độ mà không quan tâm chất lượng, thật sự rất nhiều, giáo huấn sâu sắc.
Lời của Hạ Tưởng cũng rất hay, Trần Khiết Văn biết tạo áp lực, hắn cũng biết. Trong chốn quan trường có nhiều chuyện người nào cũng có lý lẽ riêng của mình, chứ không đơn giản một là một hai là hai như vậy, nói thế nào cũng thông suốt được.
Trần Khiết Văn cũng rất kiên nhẫn:
- Công ty xây dựng Vĩnh Vượng là một công ty lâu năm, có uy tín rất tốt ở Thiên Trạch, cũng đã hợp tác nhiều năm với Ủy ban nhân dân thành phố, có thể tin được.
Hạ Tưởng cũng lùi để tiến:
- Tôi cũng đã tìm hiểu kỹ về công ty xây dựng Vĩnh Vượng, cũng tìm hiểu về những công trình gần đây họ xây dựng. Nhìn từ bên ngoài thì có thể tin được, nhưng có một điều, số tiền nợ còn nhiều, thì khả năng mắc nợ cũng rất cao. Công trình nhà ở cho người thu nhập thấp là công trình ưu tiên cho người dân, không được để sơ suất. Tôi vừa đến Thiên Trạch nhậm chức Thị trưởng, nếu như trong tay tôi công trình nhà ở cho người thu nhập thấp có vấn đề gì, tôi không gánh nổi trách nhiệm phụ lòng dân này. 30% tiền đặt cọc không thể thiếu được. Bí thư Trần, công ty xây dựng Vĩnh Vượng là một công ty có lương tâm và trách nhiệm, bỏ ra 30% tiền cọc, Ủy ban nhân dân thành phố cũng sẽ tuyên dương ra bên ngoài, bọn họ cũng có được danh tiếng.
Chút kiên nhẫn của Trần Khiết Văn bị Hạ Tưởng lấy mất hoàn toàn, nụ cười nhạt mà bà vẫn duy trì đã biến mất:
- Thị trưởng Hạ, quan mới nhậm chức còn rất nhiệt huyết, muốn mở rộng cục diện, triển khai công việc, tôi đều có thể hiểu, hơn nữa còn hết sức ủng hộ. Nhưng cũng đừng nên lấy công trình nhà ở thu nhập thấp làm ngọn lửa mới, còn đồng chí Lý Hiểu Mẫn lại đang nhắm vào hành chính của Ủy ban nhân dân thành phố, tôi ủng hộ y, cũng không nói gì, nhưng cũng nên ngăn chặn việc yêu chuộng lợi ích cá nhân.
Một câu hai ý nghĩa, vừa ám chỉ Lý Hiểu Mẫn, mà cũng nói bóng gió với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cười:
- Tôi cũng buồn bực lắm, chẳng qua cũng chỉ muốn công ty xây dựng Vĩnh Vượng trả thêm 20% tiền cọc thôi, không ngờ lại gặp phải phản ứng mạnh như vậy, cũng khó mà chắc chắn liệu có người mưu cầu việc tư trong đó hay không. Nếu lấy uy tín của công ty Vĩnh Vượng để bàn, tôi thấy, uy tín có lớn cũng không bằng thực lực thật sự. Thái độ của tôi là, có thực lực, thì có thể bao thầu được công trình. Không có thực lực, thì đứng một bên.
Sắc mặt Trần Khiết Văn thay đổi hẳn.
Tuy sau khi nhậm chức Hạ Tưởng cũng không tiếp xúc nhiều lắm với Trần Khiết Văn, nhưng trong lần gặp ở Bắc Kinh, hắn cũng có được sự hiểu biết nhất định về bà. Cho đến hôm nay, hắn mới lần đầu tiên thấy mặt Trần Khiết Văn đổi sắc, cũng không thể không bội phục sự trấn tĩnh và kiềm chế của bà.
Có thể nói là kiềm chế, cũng có thể nói là ứng xử rất tốt trong chốn quan trường.
Rất nhiều người sợ mặt lãnh đạo biến sắc, Hạ Tưởng không sợ, lãnh đạo biến sắc không sợ, lãnh đạo mà mặt không biến sắc mới dọa người. Vì cứ nói mãi bằng một giọng điệu, anh mãi mãi không biết được những hỉ nộ ái ố của lãnh đạo, anh mãi mãi không đoán được tâm tính của lãnh đạo, không nắm được nhược điểm của họ.
Trần Khiết Văn sau một lúc không nói gì, đột nhiên thốt lên một câu:
-S ức khỏe đồng chí Bao Đại Quang không tốt lắm, muốn về hưu sớm, Thị trưởng Hạ có người nào phù hợp để tiến cử không?
Điều kiện trao đổi? Hạ Tưởng biết, công trình nhà ở thu nhập thấp quả nhiên có đụng đến ích lợi của Trần Khiết Văn.