Trần Khiết Văn mở to hai mắt, trong lòng vừa tức vừa giận, Chiến Kính Bằng uống nhầm thuốc gì rồi, không biết nói thì đừng nói, khí thế hùng hùng hổ hổ mắng cái gì chứ? Thật mất mặt.
Sau đó lại nghĩ, Chiến Kính Bằng đứng trên lập trường của ai để phát biểu? Tuy rằng quan hệ giữa lão và bà cũng không thân thiết, ít nhất cũng không nên có cùng tư tưởng xấu với Hạ Tưởng. Trước khi sự việc xảy ra mặc dù bà không nói trước với lão, nhưng Chiến Kính Bằng cũng không ngốc chứ, không phải không hiểu lập trường của bà chứ?
Còn nữa, chắc chắn lão cũng biết lập trường của Hạ Tưởng, vậy mà lão còn nổi giận đùng đùng như vậy, là muốn làm lính hầu của Hạ Tưởng hay đã có cùng lợi ích gì đó với Hạ Tưởng?
Trần Khiết Văn suy nghĩ không ít, nhưng lại không nghĩ được đến điều mấu chốt.
Hạ Tưởng lại nghĩ được.
Đừng thấy Chiến Kính Bằng hùng hùng hổ hổ mắng huyện Bào Mã, dường như căm thù đến tận xương tủy những cán bộ ở huyện Bào Mã. Thật ra lão cơ bản đang mượn cây dâu mắng cây hòe, mượn việc chỉ trích huyện Bào Mã, âm thầm nói bóng gió quan trường của huyện Thiên Trạch.
Từ lúc Chiến Kính Bằng nhậm chức đến nay, mọi việc đều không thuận lợi, có lẽ hoàn toàn khác biệt với những gì lão mong muốn và tưởng tượng. Cũng không thể trách Thành ủy Thiên Trạch lạnh nhạt với lão, thực ra được Mã Tiêu đích thân đi cùng đến nhậm chức, đã có không ít người trong lòng có ấn tượng sâu sắc về lão, có lẽ những người muốn kết thân với lão cũng không ít. Nhưng huyện Bào Mã lại xảy ra chuyện lớn ngoài dự tính, hoàn toàn cướp mất thế thượng phong của lão, khiến lão mãi ngồi ở vị trí bị ghẻ lạnh, ngay cả những công việc lão được phân công quản lý cũng bị đẩy vào xó.
Lão thẹn quá hóa giận, giận chó đánh mèo cũng có thể hiểu được.
Nhưng trong Hội nghị thường vụ lão lấy thái độ tức giận để lên án mạnh mẽ huyện Bào Mã, cũng hơi thất thố, đồng thời cũng thể hiện mặt nông cạn và dễ xao động của mình ra trước mặt nhiều người. Những người ngồi đây đều là những người đã giảo hoạt trong chốn quan trường, không phải anh đạp bàn, nói vài câu đã có thể hù dọa được.
Những người đang ngồi đây trước tiên là kinh ngạc, sau khi sự kinh ngạc qua đây, liền có người khinh thường mỉm cười, còn có người trong ánh mắt có thâm ý gì đó, cũng có người trong mắt hiện lên một chút thất vọng.
Lôi Nhất Đại cười ha hả:
-Tiểu chiến, ngồi xuống, ngồi xuống rồi nói chuyện. Tôi tán thành ý kiến của cậu, nhưng không tán thành hành động của cậu, có chuyện gì nói chuyện đó, đừng nóng nảy. Hơn nữa, là lãnh đạo Thành ủy, trong lúc xử lý vấn đề của khu huyện phía dưới, phải vững vàng, xử đúng người đúng việc, đừng có suy nghĩ cá nhân.
Mặt Chiến Kính Bằng đỏ lên, cảm thấy rất mất mặt trước mặt nhiều người, cũng có chút hối hận vì sự kích động vừa rồi.
Hạ Tưởng liền nói một câu rất đúng lúc:
-Đồng chí Kính Bằng là một trong những lãnh đạo cấp cao của Thành ủy, ông đứng lên, là một lần nữa nhắc lại sự thật này.
Tất cả mọi người đều mỉm cười, trong tiếng cười, sự xấu hổ của Chiến Kính Bằng cũng giảm đi không ít, chậm rãi ngồi xuống, đối với sự giải vây của Thị trưởng Hạ, trong lòng lại có thêm một chút cảm xúc phức tạp.
Nếu đã mở miệng, Hạ Tưởng liền nói tiếp câu nói lúc nãy:
-Sự tức giận vừa rồi của đồng chí Kính Bằng không phải không có lý, huyện Bào Mã là một huyện nghèo, một huyện nghèo luôn luôn giãy giụa trong nghèo khó, Ủy ban nhân dân huyện còn trục lợi. Tiền thì Ủy ban nhân dân huyện kiếm rồi, còn người dân lại chết đói, theo tôi thấy, nên xử lý toàn bộ. Tại sao Biện Hữu Thủy lại không có trách nhiệm? Quyết định của Ủy ban nhân dân huyện, gã thân là Bí thư lại không biết? Dường như lúc Trương Hòa Hưng vỗ bàn quyết định bán đất, đồng chí Biện Hữu Thủy cũng không ra nước ngoài khảo sát, cũng không đến trường Đảng để học tập, càng không xin nghỉ bệnh. Hơn nữa hành vi vi phạm đất đai đã có từ hai năm trước, hai năm, một câu nói không biết thì có thể gột sạch trách nhiệm? Hù ai chứ? Tôi thấy đang hù quỷ thôi!
Lời nói của Thị trưởng Hạ như một cái tát, thật sự là một cái tát, trực tiếp đánh lên mặt Trần Khiết Văn. Bởi vì trong Hội nghị họp bàn công việc Bí thư được mở trước Hội nghị thường vụ, Trần Khiết Văn tìm mọi cách giải vây cho Biện Hữu Thủy, nói rằng Biện Hữu Thủy thật sự bị Chủ tịch huyện Trương Hòa Hưng, Phó chủ tịch huyện Chu Hàn Giang cùng với Trưởng phòng Đất đai huyện Lương Tùng liên kết lừa bịp, mà cũng không biết…Lúc đó Hạ Tưởng cũng không phản bác, chỉ nói đệ trình lên Hội nghị thường vụ nghiên cứu.
Bây giờ mới đánh trực diện, Thị trưởng Hạ, ra tay rất độc.
Nhất thời, Hội nghị thưởng vụ lặng ngắt như tờ, không ai nói lên một câu phản bác nào.
Cái Thị trưởng Hạ nói là tình hình thực tế, dưới cơ chế chính trị hiện tại, Bí thư là nhân vật đứng đầu, việc gì cũng phải nhúng tay vào. Nếu nói Bí thư không biết một quyết định quan trọng như vậy của Ủy ban nhân dân, những người ngồi đây ai tin thì người đó là ngốc. Còn có Trần Khiết Văn ngồi đó làm ví dụ, có quyết định nào của Ủy ban nhân dân mà bà không biết rõ ràng, hơn nữa còn cần có bà gật đầu mới thực thi được?
Nói lui một bước, Bí thư chẳng qua chỉ hỏi, là không làm tròn bổn phận. Hỏi rồi mà không ngăn lại, là không làm tròn trách nhiệm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Nhưng có những điều trong lòng mọi người đều rõ, nhưng lại không thể nói, nói ra rồi, lại khiến người ta khó chịu. Trong lời nói của Thị trưởng Hạ chứa đựng vấn đề mấu chốt, chỉ thẳng ra vấn đề, khiến người khác không còn gì để nói.
Cũng chỉ có Thị trưởng Hạ dám đối mặt trực diện với quyền uy của Bí thư Trần. Đổi lại là một người nào khác, lời nói cũng phải giấu trong lòng, cái gì cũng không nói ra.
Đều phải đề phòng họa từ miệng mà ra.
Hạ Tưởng cũng quyết tâm bắt Biện Hữu Thủy xuống. Chỉ thị của Tỉnh ủy tuy yêu cầu nghiêm túc xử lý, nhưng cũng không cho ý kiến cụ thể, dù sao việc bổ nhiệm nhân sự ở huyện Bào Mã cũng thuộc thẩm quyền của Thành ủy Thiên Trạch, Tỉnh ủy cũng không tiện cho chỉ thị cụ thể, bình thường sẽ không xử lý vượt cấp. Đương nhiên cũng có tiền lệ xử lý vượt cấp, vốn dĩ Hạ Tưởng cũng nghĩ Tỉnh ủy sẽ cho ám thị miễn chức toàn bộ đối với Biện Hữu Thủy và Trương Hòa Hưng, không ngờ cuối cùng chỉ thị tinh thần lại chỉ có ý kiến chung chung. Hắn cũng biết, có thể nhà họ Khâu đã nhúng tay vào.
Hơn nữa biết được tin nhà họ Khâu và nhà họ Mai kết hợp từ miệng Phó Tiên Tiên, chỉ thị tinh thần của Tỉnh ủy, có lẽ ý kiến của Mai Thái Bình và Phạm Duệ Hằng là chính. Nếu không nếu là ý kiến của Tống Triều Độ, chắc chắn sẽ miễn nhiệm toàn bộ đối với huyện Bào Mã.
Lôi Nhất Đại lại kịp thời nói:
-Phải điều tra, điều tra rõ ràng, đừng hành xử hồ đồ. Xử lý Trương Hòa Hưng mà không xử lý Biện Hữu Thủy, không ai phục. Bắt nhỏ bỏ lớn cũng là một quy luật bất thành văn, nhưng tình hình hiện tại thì không được. Thái độ của tôi rất rõ ràng, Bí thư và Chủ tịch huyện, toàn bộ bãi chức điều tra.
-Nếu đồng chí Biện Hữu Thủy bị bãi chức điều tra, quả thật có chút oan uổng. Gã cũng chịu trách nhiệm lãnh đạo nhất định, nhưng cũng không thể làm theo kiểu liên đới, có phải không?
Dương Kiếm lên tiếng rồi, thần sắc có vẻ khó khăn, dường như rất khó mở miệng, mắt cúi xuống nhìn mặt bàn, không nhìn ai,
-Ý kiến của tôi là, Trương Hòa Hưng bị bãi chức điều tra, đồng chí Biện Hữu Thủy xử lý nội bộ Đảng.
Dương Kiếm vẫn luôn đứng ra yêu cầu điều tra việc vi phạm đất đai ở huyện Bào Mã, trong mắt rất nhiều người, gã chính là người chủ quản---nhiều người cũng không biết thật ra Hạ Tưởng mới là người giật dây chính phía sau, đều nghĩ Dương Kiếm mới chính là người giật dây chính, bởi vậy không ai ngờ rằng, trong thời khắc quyết định, gã lại thỏa hiệp, khiến rất nhiều người chấn động.
Hạ Tưởng lại không cảm thấy khiếp sợ, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ và đau khổ. Chính trị vẫn là chính trị, không có nổi một chút tâm tư xúc động hay phẫn nộ. Dưới áp lực của Mai Thái Bình, Dương Kiếm không có lựa chọn, hắn hoàn toàn có thể hiểu được nỗi khổ của Dương Kiếm. Nếu đi ngược lại với Mai Thái Bình, có thể sẽ ảnh hưởng đến khả năng thăng tiến của bản thân. Nếu chỉ vì xử lý một Biện Hữu Thủy mà ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, 90% số người sẽ chọn cách thỏa hiệp.
Trần Khiết Văn ngoài mặt không có biểu hiện gì, trong mắt vẫn hiện lên tia vui mừng. Bảo vệ Biện Hữu Thủy là điều bà quan tâm, cũng là một lần đấu trang giữa bà và Hạ Tưởng trong vấn đề nhân sự.
Bì Bất Hưu từ sau sự kiện truyenfull.vn lần trước, đã im lặng hơn rất nhiều, bây giờ lại thêm Lưu Phong Thanh tự chủ động khiến gã vô cùng căm tức, cả người như có sự thay đổi rất lớn, vừa lớn tiếng liền khiến nhiều người khiếp sợ, tại sao lại khàn đi nhiều như vậy:
-Đồng chí Biện Hữu Thủy vẫn có công với huyện Bào Mã, trong mấy năm ông ấy đảm nhiệm chức vụ Bí thư, đã chỉnh đốn huyện Bào Mã rất đàng hoàng. Vấn đề vi phạm đất đai, cả tỉnh đều biết, chẳng qua ông ấy chỉ đụng vào điểm yếu, xem như không may. Thành ủy phải biết yêu thương cán bộ của mình, đừng quá dễ dàng phủ định công lao của cán bộ, cảnh cáo nội bộ Đảng là được rồi, huyện Bào Mã vẫn cần có đồng chí Biện Hữu Thủy chủ trì công việc, ổn định đại cục.
Trần Thiên Vũ cười lạnh lùng, từ việc Trần Khiết Văn kiên trì bảo vệ Biện Hữu Thủy, gã có thể nhận thấy, những lãnh đạo có thể đứng trên lập trường công chính như Thị trưởng Hạ thật sự không còn nhiều nữa, gã cũng tức giận:
-Chủ nhiệm Bì, có công thưởng công, có tội phải phạt. Thành ủy không dễ dàng phủ định công lao một cán bộ, cũng không dễ dàng dung túng một lãnh đạo còn đương chức phạm lỗi, vừa không có trách nhiệm với người dân huyện Bào Mã, vừa không có trách nhiệm với lãnh đạo Tỉnh ủy.
Bì Bất Hưu há miệng thở dốc, đang định mỉa mai lại mấy câu, Chiến Kính Bằng liền nói chen vào:
-Thời gian trước đây trên mạng có đưa tin, lãnh đạo Thành ủy nào đó của Thiên Trạch yêu quý cán bộ, yêu quý đến nỗi để người cán bộ đó lên con đường cùng, là thật hay giả vậy?
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Từ Hâm đang uống nước suýt chút nữa bị sặc, ho sặc sụa, dở khóc dở cười nghĩ, Chiến Kính Bằng thật sự không biết hay đang giả vờ, chẳng phải đang đứng trước mặt người không có tóc mắng đồ đầu trọc sao? Lão cũng thật có gan.
Bì Bất Hưu liền đỏ mặt tía tai, suýt chút nữa đã nổi giận, nhẫn nhịn, lại thấy Trần Khiết Văn nháy mắt với mình, liền nhịn luôn.
-Lão Bùi, nói xem ý kiến của ông đi.
Trần Khiết Văn không muốn tiếp tục tranh cãi nữa, muốn nhanh chóng kết thúc nhanh gọn, liền chỉ danh Bùi Nhất Phong.
Bùi Nhất Phong dường như rất điềm tĩnh, trước tiên chậm rãi uống mấy ngụm nước---sau lần lỡ tay làm vỡ mất cái ly, đã đổi lại ly mới, vẫn cái thói quen tay không rời ly---gã nhẹ nhàng buông ly nói:
-Đồng chí Biện Hữu Thủy không xứng đáng chủ trì công việc ở huyện Bào Mã, lão ở lại huyện Bào Mã thêm lần nào, ngọn lửa ở đó sẽ không dập tắt nổi ngày đó. Trước khi lên Hội nghị thường vụ, tôi đã tìm hiểu trên mạng cả nửa ngày, trên đó có một nửa nói Biện Hữu Thủy phải chịu trách nhiệm của một lãnh đạo, còn nói Biện Hữu Thủy không từ chức, chứng tỏ thành phố Thiên Trạch không nghiêm túc xử lý những người có trách nhiệm. Trên mạng còn tiếp tục chửi rủa Biện Hữu Thủy, phải tra ra ai là người đứng phía sau Biện Hữu Thủy…
Khóe mắt Trần Khiết Văn liền nhảy vài cái, trong lòng kinh ngạc, Bùi Nhất Phong làm sao vậy, lẽ nào đã hoàn toàn hướng về phía Hạ Tưởng? Nhưng nghĩ kỹ lại thì không đúng, trong lời nói Bùi Nhất Phong còn có ý khác, chắc chắn còn có lời muốn nói.
Quả nhiên, tiếp theo Bùi Nhất Phong lại đưa ra một đề tài khó mới.