Quan Tiên

Chương 1: Chương 1




Ngày 8 tháng 7 năm 1996.
Tháng 7 đen tối.
Ngày thi vào trường cao đẳng.
Hiện giờ đang là giờ thi môn Kinh tế Chính trị.
Trần Thái Trung không thích môn này, cho nên về cơ bản là hắn không hề ôn tập gì.
Trong phòng thi đã có ba mươi thí sinh ổn định chỗ ngồi. Hai giáo viên làm giám thị đang toát hết cả mồ hôi, nhìn cảnh phòng thi mà băn khoăn.
Không ai có thể quay cóp được trong điều kiện như vậy.
Nhưng, Trần Thái Trung vẫn có thể làm được. Tuy rằng hắn đang bị sắp xếp ngồi ngay hàng thứ hai ở giữa phòng.
Trong vòng chín năm sau khi đi vào thế giới này, hắn đã từ thiếu niên trưởng thành thành thanh niên. Mà thực lực của hắn cũng ít nhiều đã được khôi phục.
Dùng nửa thành tiên linh lực mới được khôi phục, hắn đã tự làm được một cái nhẫn Tu Di – thứ thường dùng của tiên gia để lưu trữ đồ vật. Bởi vì tài liệu rất bình thường nên không gian cũng nhỏ, nhưng cất một quyển sách vào đó thì cũng không thành vấn đề.
Trên bục giảng là một thầy giáo, ánh mắt sáng ngời nhìn quét khắp phòng thi. Trong một góc sáng sủa ở phía sau phòng thi, một cô giáo xinh đẹp ngồi xuống nghỉ chân. Cô mặc váy bằng vải mỏng, thân trên mơ hồ để lộ cái cổ áo hơi trễ, khiến cho thoáng nhìn có thể thấy được bóng dáng cả áo lót bên trong.
Đột nhiên, cô giáo phát hiện, khóe mắt liếc thấy có vật lay động. Theo cảm giác nhìn lại, đã thấy một tên học sinh nam cao lớn đang cắm đầu cắm cổ viết, tất cả đều như bình thường.
“Chẳng lẽ là mắt mình hoa mất rồi?” Cô dụi dụi mắt, nhìn chằm chằm vào gã học sinh kia.
Sau một lúc lâu nhìn chăm chú, rốt cuộc cô giáo có thể xác định được tất cả đều bình thường thì cho qua, đảo mắt ra nhìn bên ngoài cửa sổ. Cái thời tiết chết tiệt này, khi nào thì mới có được trận mưa chứ? Nhiệt độ này làm cho người ta cứ như ở trong lồng hấp, đầu óc cũng quay mòng mòng.
Ngay khi cô đang oán giận thì khóe mắt lại thấy có vật gì lay động.

Một chút ủ rũ vốn có của cô lập tức không cánh mà bay, nhìn chằm chằm vào gã học sinh kia, mãi một lúc lâu mà không hề di dời ánh mắt.
Lại một lần nữa. Cô giáo rốt cuộc đã thấy được, trong tay gã học sinh có cầm một quyển sách, đang lật xem. Mắt cô khá tốt, thậm chí còn nhìn ra là sách giáo khoa môn Kinh tế Chính trị nữa.
Cô ho nhẹ một tiếng, đi lên phía trước.
- Thí sinh này, mời em đứng lên một chút.
Trần Thái Trung đang lúc viết hăng tiết thì nghe được câu này, khẽ cau mày. Tuy rằng ngoan ngoãn đứng lên, nhưng vẻ mặt không hề kiên nhẫn đã chứng tỏ sự bất mãn của hắn.
- Này, cô giáo, đây là thi vào trường Cao đẳng chứ không phải là kiểm tra bình thường đâu nhé.
Cô giáo đương nhiên biết đây là kỳ thi vào trường Cao đẳng. Mà bởi vì đây là thi vào trường Cao đẳng cho nên cô mới xốc lại tinh thần đến xem xét, dung túng ột thí sinh quay cóp là có lỗi với các thí sinh khác đó.
Thời tiết nóng nực, mọi người cũng không mặc nhiều đồ. Cô nhìn liếc qua gã học sinh một cái cũng có thể kết luận: sách không có ở trên người hắn. Vì thế, cô cúi người nhìn ngăn kéo bàn. “Để tôi cho cậu không thể không phục được.”
Kỳ quái, ngăn kéo cũng chẳng có gì. Cô giáo nhất thời vẫn cúi người đứng đó sững sờ.
Cô sửng sốt trong khoảng một phút. Đến lúc thầy giáo kia cũng đi tới mà cô cũng chưa đứng thẳng lên được.
- Có chuyện gì thế?
Thầy giáo này đi sát vào, dùng giọng nói đặc biệt nhỏ hỏi cô. Tình huống này, ảnh hưởng tới suy nghĩ của thí sinh là lỗi không nhỏ đâu nhé.
Thầy giáo đã chờ cơ hội này rất lâu rồi. Anh ta giả vờ cúi người xem ngăn kéo, đồng thời vụng trộm liếc mắt nhìn cô nàng một cái. Đáng tiếc, thời tiết quá nóng làm cho bộ quần áo bằng vải mỏng như dán chặt vào thân thể cô giáo xinh đẹp. Anh ta hoàn toàn không thể nhìn thấy được cái gì khác nữa.
Thời tiết chết tiệt!

Cô giáo kinh ngạc liếc nhìn gã thí sinh này một cái. Lắc đầu, không nói một lời nào, từ từ đứng lên, duỗi tay cầm thẻ thí sinh đang đặt trên bàn. Một cái tên rất phổ biến – Trần Thái Trung.
Cô không thể nói được gì, bởi vì cô không hề có chứng cớ.
Nếu cô thực sự muốn nói gì để cho Trần Thái Trung phải trả lời thì vấn đề sẽ thành rất nghiêm trọng. “Giám thị gây khó dễ, làm cho thí sinh thi trượt” – đây tuyệt đối là một tai vạ.
Thời gian sau đó, cô giáo lại nhìn thấy cuốn sách Kinh tế Chính trị kia xuất hiện trong tay gã thí sinh tên là Trần Thái Trung kia. Nhưng cô không dám đi tới kiểm tra nữa.
Vừa rồi kiểm tra đã gần như là hoàn toàn hết tất cả. Sự thật chứng minh, trên người hắn căn bản là không có quyển sách kia.
Ông trời chết tiệt này! Cô giáo xinh đẹp thầm ca thán trong lòng, vô cùng buồn bực. Cô chỉ có thể đổ hết bực dọc vào cho ông trời mà thôi.
Đáng hận nhất là Trần Thái Trung không hề nể mặt cô tí nào. Sách giáo khoa lại xuất hiện trong tay hắn, lần này đặc biệt lâu, bởi vì nhất thời hắn tìm mãi mà không thấy đáp án.
Cô giáo thật sự là không thể nhịn được nữa, bước nhanh đến trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào tay hắn.
Trần Thái Trung ngẩng đầu nhìn cô rồi lại như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu lật sách tìm tiếp.
- Ở trang 168.
Cô giáo khẽ nói. Cô muốn biết chính mắt mình nhìn thấy tất cả thì là sự thật, hay vẫn là ảo giác.
Trần Thái Trung gật gù, mở đến trang 168, nhìn lướt qua một chút rồi tiện tay gấp sách lại.
Ngay lúc đó, cô giáo giơ tay nhanh như điện chộp tới quyển sách kia.
Cô tóm ngay được tay trái của Trần Thái Trung. Ngay trong chớp mắt, quyển sách kia biến mất.

Cô giáo quả thật là không thể tin nổi hai mắt mình nữa. Cô cầm lấy tay Trần Thái Trung, véo véo nhẹ - hic, đây là thịt, không phải trang giấy.
Cô đứng đó sững sờ.
- Cô giáo, cô rất xinh. Thật đấy. Nhưng mà…. Em còn muốn làm bài nữa.
Trần Thái Trung ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi. Hiển nhiên hắn cho hành vi này của cô là có ám chỉ mờ ám gì đó, tay phải đỡ lấy trang giấy làm bài.
Cô giáo vội vàng buông tay, mỉm cười như mếu với hắn, cũng không thể giải thích được gì nữa. Trong phòng thi vẫn im ắng như trước.
Một lúc sau, cô giáo mang ghế đến ngồi ngay trước bàn Trần Thái Trung. Cô phải ngồi đây, quan sát cẩn thận.
Trần Thái Trung dường như không có cảm giác gì. Ngòi bút như bay, lướt nhanh trên trang giấy. Ngay sau đó, cuốn sách Kinh tế Chính trị kia lại thần kỳ hiện ra trên tay hắn. Hắn cúi đầu, lật sách, tìm đáp án.
Cô giáo quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng. “Ôi, thời tiết hôm nay nóng nực quá đi mất. Có thể là vì thế mà mình cứ gặp ảo giác mãi hay không?”
- Thưa cô, câu này ở trang nào?
Trần Thái Trung khẽ hỏi.
Trời ạ, cô giáo đưa tay giật giật tóc mình. Là ảo giác – nhất định là ảo giác!
Trần Thái Trung nhìn cô giáo đáng thương, cũng thông cảm thở dài bảo:
- Thôi, quên đi. Em tự tìm được rồi.
Cho đến tận khi buổi thi kết thúc, tinh thần cô giáo vẫn chưa khôi phục lại được. Tai nghe thấy tiếng chuông báo hết giờ làm bài, cô mới tiến lên một bước, ngăn Trần Thái Trung lại:
- Em đi cùng tôi ra đây.
Đi thì đi, bài cũng đã nộp rồi, hắn cũng chẳng sợ gì cả.
- Rốt cuộc là em giấu quyển sách kia ở chỗ nào?

Trong một góc ở hành lang, cô giáo khẽ hỏi. Chỗ này mát mẻ hơn trong phòng thi rất nhiều.
“Ta giấu nó ở trong nhẫn Tu Di” nếu là trước kia thì Trần Thái Trung nhất định sẽ trả lời như thế. Dù sao bài cũng đã nộp, nói gì cũng chẳng để làm gì. Cô không bắt tôi ngay tại trận thì cũng chả ai có bằng chứng.
Hắn thích thấy người ta tức tối, nhất là người đẹp.
Nhưng mà, sau khi xuyên không rút ra kinh nghiệm xương máu, Trần Thái Trung đã ý thức được điểm thiếu sót của mình: tình thương không đủ. Làm việc, không thể cứ tùy tiện như tính cách của mình được.
Một đời này, hắn nhất định phải thay đổi tình huống này. Hơn nữa, phải tích cực sửa đổi, đỡ phải bị xuyên không lần nữa.
Hắn thậm chí còn đưa ra một số phương án tu luyện chỉ số EQ ình. Cho nên, hắn rất ngạc nhiên nhìn cô giáo xinh đẹp:
- Thưa cô, cô đang nói gì ạ? Sách nào cơ ạ?
- Quên đi. Em đi đi.
Cô giáo lười biếng phất tay. Toàn cơ thể như tê liệt đứng dựa vào góc tường.
“Tác dụng của cảm xúc nhạy cảm – thật sự là đáng đề cao!” Trần Thái Trung đắc ý dào dạt, cao hứng rằng không nói ra câu trả lời gì, kích động, nghênh ngang bước đi.
Cô giáo xinh đẹp kia cũng không vì thế mà nản lòng. Mặt trời đã lên cao, cũng sắp đến buổi thi môn kế tiếp – Sinh vật.
Cô mượn một cái camera mini, muốn quay lại để chứng minh rằng mình đúng.
Đáng tiếc chính là, cô không biết rằng Trần Thái Trung rất có hứng thú với môn học này. Tình thương, tự nhiên là chỉ chỉ số thông minh về tình cảm, cũng là về cảm tình nam nữ, đó chẳng phải là trọng điểm cần bồi dưỡng tình thương sao? Cho nên môn Sinh lý này, à không, Sinh vật, là môn hắn không giỏi không được.
Cho nên Trần Thái Trung chẳng cần quay cóp. Hắn vốn là người cực kỳ thông minh. Tuy rằng thi vào trường Cao đẳng thì có chút nghịch lý, nhưng ở Đại học lại không có môn tình thương mà ở Cao đẳng lại có. Hắn đã cẩn thận tìm hiểu vấn đề này rồi.
Cô giáo buồn bực, mượn camera vô dụng rồi.