Quan Tiên

Chương 166: Chương 166





Thật ra, cậu Thái Trung này cũng biết hưởng thụ hả? Di động không mở, lại cũng không ở đơn vị. Khai Phong tủm tỉm cười gật đầu với Trần Thái Trung:
- Nếu không phải giáo sư Diêm nói cho tôi biết cậu ở đâu, tôi còn định hỏi cô bé Thiến Thiến kia đấy.
Tất nhiên, Trương Khai Phong tìm Trần Thái Trung là muốn nhắc lại chuyện cũ mà thôi. Ông ta vẫn muốn tranh thủ lôi kéo tài chính của nhà họ Gia đến khu Thanh Hồ.
Đối với suy nghĩ này, Trần Thái Trung cảm thấy hết sức khó hiểu, nhưng hiện giờ Trương Khai Phong có thể theo đến tận Ảo Mộng Thành, cũng coi như đã đủ thành ý rồi :
- Chủ tịch khu Khai Phong, Tiểu Trần tôi có chút không hiểu. Khu Thanh Hồ của anh vẫn còn có mảnh đất lớn đến mức có thể quy hoạch được một nhà máy ở đó sao?
- Ha ha, việc này không thể vội vàng được. Hôm nay thật vất vả mới có dịp gặp được cậu mà. Ở chỗ này có rượu tây chứ?
Trương Khai Phong cười cười. Ông ta cũng biết Ảo Mộng Thành này có tiếng tăm rất lẫy lừng. Cho nên, ông ta không dẫn theo thư ký hay lái xe, tự mình vô cùng khiêm tốn đi đến đây. Đây đúng là một cuộc gặp gỡ mang tính chất cá nhân.
- Rượu tây à? Có, nhưng mà Brandy thì chỉ có Gold medal Ma Dieli and Pegasus VSOP. Mà người thành phố Phượng Hoàng chúng ta hình như là thích Whiskey hơn thì phải.
Trần Thái Trung cười hì hì gật đầu, sự khó hiểu trong lòng không giảm ngược lại còn tăng lên. Tuy nhiên, nếu đối phương đã muốn thân cận nhiều hơn nữa, thì hắn cũng rất hoan nghênh,
- Ha ha, Chủ tịch khu Khai Phong muốn uống gì gì? Tôi mời.
- Thái Trung, cậu nói gì thế? Nếu cậu mà nói như vậy, tôi không nói hai lời mà quay đầu về luôn đấy.
Ngay lập tức, sắc mặt Trương Khai Phong trầm xuống, ánh mắt lão đại cũng trừng lớn, thật cân xứng với dáng người cường tráng và cái bụng to của ông ta. Nhất thời, trông ông ta có vẻ không giận mà uy nghiêm.
- Cậu làm thế là không muốn nể mặt tôi sao? Thật khó mới gặp được nhau, còn cần cậu bỏ tiền hay sao?
Anh đi thì càng tốt, có phải tôi muốn mời anh đến đâu? Trong bụng Trần Thái Trung thầm đáp trả lại một câu.

Chẳng qua, lúc này khẳng định hắn sẽ không mắc phải sai lầm cơ bản như vậy nữa. Hơn nữa, nơi này tốt xấu gì cũng được coi là sản nghiệp của đàn em hắn, có người nguyện ý chủ động tới đây tiêu tiền thì hắn lại càng thích:
- Ha ha, Chủ tịch khu Khai Phong nói đúng, là Tiểu Trần tôi sơ sót.
- Đúng quá còn gì. Thái Trung, cậu nghĩ lại mà xem, chút tiền nhỏ ấy, tôi thừa sức chiêu đãi được cậu,
Trương Khai Phong rất hài lòng khi hắn biết sai chịu sửa, vì thế giọng điệu cũng hòa hoãn hơn, sau đó lại nói ngọn nguồn trong đó cho Trần Thái Trung nghe:
- Chẳng qua chỉ là chút công tác phí thôi phải không?
Lời này, là bí mật mà ai cũng biết. Nói ra cũng không có cảm giác thần bí hay chấn động gì cả. Nhưng Chủ tịch khu Trương là đương sự, có thể thản nhiên mà nói thẳng ra như vậy, cũng có ý không coi Trần Thái Trung là người ngoài. Phải biết rằng, bị người ác ý đoán được và vạch áo cho người xem lưng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
Vừa nói, ông ta vừa ngẩng đầu lên, giơ một ngón tay ra hiệu với nhân viên phục vụ:
- Một chai VSOP, à, dùng chén năm ounce. Chỗ này có chứ?
Hả?
Nghe thấy thế, Trần Thái Trung không nhịn nổi liếc mắt nhìn Trương Khai Phong một cái. Chẳng lẽ, Chủ tịch khu Trương là người từ Fontainebleau hoặc phố tài chính London tới đây hay sao? Uống rượu thì cứ uống thôi, việc gì phải phiền toái như vậy? Còn đòi cái gì mà…năm ounce, cứ nói thẳng là một cái ly cỡ ba hai không được sao?
Trên thực tế, Trần Thái Trung chỉ là tay ngang. Lúc đó, uống rượu tây, đều phải uống như vậy. Dường như loại quy củ này, xuất hiện sớm nhất ở tại vùng Quảng Đông, sau đó truyền khắp trong nước, cũng được cho là đặc sắc của thời kỳ này.
Hắn chỉ uống rượu tây một lần cùng với Trương Linh Linh. Nhưng khi hai người uống rượu, lại là một nam một nữ có chút mờ ám. Bởi vậy, hắn không biết cách uống cũng là điều bình thường.
Cốc năm ounce, chỉ là dụng cụ dùng để đong đếm mà thôi. Trương Khai Phong để nghiêng cái cốc, bình rượu cầm trong tay dựa vào miệng chén, rượu từ trong chai chầm chậm chảy vào trong chén. Năm đầu ngón tay mập mạp, làm vững vàng một cách khác thường, rót rượu cũng vô cùng chuẩn xác.
Mãi đến khi rượu đã ngang bằng miệng chén, Chủ tịch khu Trương mới nhẹ nhàng buông chai rượu trong tay ra, giơ tay lên đổ rượu từ chén vào trong một cái ly có chân đế cao, không khỏi đắc ý khoe khoang:
- Ấy, đây là tôi học được từ Quảng Đông, chỗ bọn họ uống rượu tây đều uống như vậy.

- Ha ha, đúng là khiến tôi được mở mang tầm mắt.
Diêm Khiêm cười hì hì ngắt lời, thuận tay cầm lấy cái cốc đong đo kia, cũng học bộ dạng rót rượu của Trương Khai Phong
- Tôi cũng thử một chút xem sao.
Chỉ có điều kỹ thuật của anh ta còn kém xa Chủ tịch khu Trương, chẳng những rót rất chậm, còn làm rớt vài giọt ra ngoài, vừa nhìn là biết không quen tay.
Trần Thái Trung cũng thử một chút, đương nhiên, hắn khống chế lực ở tay rất thích hợp, so với giáo sư Diêm thì tốt hơn rất nhiều. Trương Khai Phong nhìn thấy, còn tưởng rằng hắn cũng rất quen tay:
- Ha ha, Thái Trung cũng thường uống XO?
- Không đâu, thực ra tôi không thích uống rượu tây mấy.
Nhìn thấy Trương Khai Phong không có vẻ gì là giả bộ giữ ý cả, Trần Thái Trung cũng cảm thấy thoải mái hơn, nói chuyện cũng tự nhiên hơn nhiều:
- Uống thứ rượu này cứ cảm thấy có chút là lạ, không giống rượu Trung Quốc của mình.
Diêm Khiêm ngồi lặng lẳng, mắt nhìn, tai nghe. Tuy cảm thấy không khí trước mắt khá hài hòa, nhưng trong lòng vẫn không nhịn nổi có chút khinh miệt: Hừ, người Quảng Đông uống XO mới dùng cách đó, hai người lại đang uống VSOP. VSOP mà. Thế mà lại dùng cốc đong đo tính toán chi li, thật sự quá không phóng khoáng đi?
Trương Khai Phong cũng hoàn toàn không biết cái xấu của mình đã bị lòi ra. Ông ta vẫn thường xuyên làm như vậy để chứng tỏ là bản thân hiểu biết rộng. Lúc ông ta ở thành phố Phượng Hoàng khoe khoang như vậy, hiếm có người nào không bị hiểu biết uyên bác hoặc là thủ pháp thành thạo của ông ta “Thuyết phục”.
Nghe thấy Trần Thái Trung trả lời như vậy, Trương Khai Phong bĩu môi gật đầu, lại có chút tiếc nuối mà thở dài, giọng nói cũng thấp xuống:
- Ôi, ai mà không vậy chứ? Tôi cũng thích uống rượu trắng, nhưng bởi vì công việc, không thể không uống rượu tây được…Mọi người bây giờ, thật sự quá ham hư vinh, cũng rất sính ngoại nữa….
Diêm Khiêm nghe đến đó thì bật cười:

- Khụ, khụ, đúng vậy, những lời này nói ra…Đúng là rất có lý!
Nói thì nói như vậy, nhưng anh ta lại cúi đầu bưng cốc rượu lên, bởi vì, anh ta sợ bản thân không cẩn thận sẽ lộ ra vẻ mặt khinh miệt. Việc này khiến anh ta cảm thấy hơi chán ghét - Chẳng lẽ so với người khác thì ông không sính ngoại hay sao?
Giáo sư Diêm ngơ ngác nhìn chất lỏng màu hổ phách trong ly, ngón cái và ngón trỏ đối xứng nhau, vô thức mà quay ly rượu, trong lòng nhất thời cảm thán vô hạn: Bản thân mình phải thật sự tỉnh táo. Đây cũng không phải là chuyện tốt gì…
Chỉ đơn giản cười nói như vậy, không bao lâu, đã hết hơn nửa chai rượu tây. Cuối cùng, Chủ tịch quận Trương cũng tìm được cơ hội để nhắc tới chuyện kia:
- Khu Thanh Hồ lấy việc kinh doanh làm việc chính, sao có khả năng muốn làm nhà xưởng chứ? Không dấu gì cậu, nếu có mảnh đất như vậy, chẳng thà xây dựng một trung tâm thương mại gì đó còn hơn, Như thế lại càng có lời hơn ấy chứ.
- Vậy anh còn muốn kéo nhà họ Gia đến đầu tư làm gì?
Trần Thái Trung có chút khó hiểu.
- Không thể xây dựng nhà máy, anh có lôi kéo việc đầu tư này về cũng uổng công thôi.

Đương nhiên là tôi có chỗ cần dùng đến rồi. Trương Khai Phong cười khổ. Tuy khu Thanh Hồ là khu phồn hoa nhất, phát triển tốt nhất của thành phố Phượng Hoàng, nhưng có người nào làm quan ở địa phương lại ngại khu vực do mình quản lý quá nhiều tiền chứ?
Đúng vậy, nếu với quy mô đầu tư của nhà họ Gia mà nói, sợ là với thân phận của khu Thanh Hồ cũng không thể ngang hàng với nhà họ Gia. Đến lúc đó, trong cuộc đàm phán, các chế định, chính sách ưu tiên có liên quan, đại khái đều phải được thành phố thông qua. Dù nói thế nào, chỉ cần nhà họ Gia tới khu Thanh Hồ, nhân viên công tác trong khu có thể từ trong đó mà giành được không ít lợi.
- Là thế này.
Chủ tịch khu Trương ho khan một tiếng, chậm rãi giải thích:
- Tuy khu Thanh Hồ là đầu tầu phát triển kinh tế của thành phố Phượng Hoàng, nhưng những nhiệm vụ mà thành phố giao xuống cũng rất nặng nề. Nói thế nào nhỉ…Năm nay, tôi còn có nhiệm vụ phải thu hút hai trăm triệu vốn đầu tư mà vẫn chưa thể hoàn thành. Vậy đành phải nhờ Thái Trung cậu giúp ông anh này một phen.
- Nhưng còn vị trí của nhà máy thì sao?
Trần Thái Trung cảm thấy khó hiểu hỏi:
- Anh làm thế nào mà biến ra được?

- Tôi cần gì quan tâm nhà máy của họ ở chỗ nào? Tôi chỉ muốn Văn phòng giao dịch của nhà họ Gia được đặt ở khu Thanh Hồ là được. À, nói đúng hơn là, công ty đăng ký địa điểm ở Thanh Hồ là được rồi.
Chủ tịch khu Trương vừa uống Remy Martin VSOP vừa chậm rãi giải thích:
- Chỉ cần trong tương lai, toàn bộ tài chính đều đi qua tổng công ty ở khu Thanh Hồ này là được. Chuyện này cũng đâu phải là chuyện gì khó, đúng không?
Cái này…Không đến mức phải khoa trương như vậy chứ?
Trần Thái Trung vẫn chưa hiểu lắm. Tuy nhiên, hiện giờ hắn đã học được cách phải biết chôn một vài nghi hoặc ở trong lòng.
- Tài khoản tài chính của nhà họ Gia chắc là mở ở một chi nhánh ngân hàng thành phố chứ? Việc này với khu Thanh Hồ của anh cũng không có quan hệ gì mà?
- Việc này cứ để tôi suy xét. Thái Trung, cậu không cần phải lo lắng.
Trương Khai Phong thật sự còn không nghĩ tới, Trần Thái Trung còn trẻ tuổi như vậy, không ngờ lại có hiểu biết đối với hoạt động của ngân hàng tài chính.
Đúng vậy, tài chính nhà họ Gia lớn như vậy, dù phía dưới các chi nhánh của ngân hàng lớn có năng lực lôi kéo họ đến gửi tại ngân hàng, cũng phải nộp quan hệ khách hàng này lên ngân hàng. Tư bản kiểu gì sẽ có quản lý tài chính kiểu đó.
- Dù sao, tôi cũng không quan tâm nhà máy đặt ở đâu.
Không biết có phải do đã uống rượu hay không, trong lời nói của Chủ tịch khu Trương lại có chút hào khí:
- Chỉ cần trụ sở chính của bọn họ đặt ở chỗ của tôi là được. Khu Thanh Hồ vốn là khu buôn bán, sẽ không có khả năng bọn họ lại không đặt trụ sở ở đó, đúng không?
- Còn về phần nhà máy sẽ được đặt ở đâu, Thái Trung, cậu hoàn toàn có thể bán cho người khác cái nhân tình này. Cho dù trụ sở chính không ở chỗ đó, nhưng có thể làm giảm thất nghiệp, kéo sản xuất đồng bộ cùng phát triển. Giải quyết được mấy vấn đề này, cũng là một sự trợ giúp tương đối lớn rồi.
Trần Thái Trung tán thành với lời nói này, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy, chân tướng của sự việc, chưa chắc chỉ đơn giản như những lời Trương Khai Phong vừa nói. Hơn nữa còn có vết xe đổ của khách sạn Giả Nhật. Đương nhiên, hắn sẽ cho rằng, có lẽ Trương Khai Phong thèm nhỏ dãi tài chính của nhà họ Gia, muốn hung hăng cắn một ngụm.
Trên thực tế, hắn đã quá xem trọng dã tâm của Trương Khai Phong. Hay phải nói là, hắn đã xem nhẹ thủ đoạn làm việc của họ Trương này. Nếu Chủ tịch khu Trương thật sự muốn tính kế với nhà họ Gia, trước không nói có dám hay không, cũng không nói tới việc thời cơ có thích hợp hay không thích hợp, chỉ nói phương thức tính kế, tuyệt đối sẽ không trắng trợn như vậy. Căn bản không có chút nội dung kỹ thuật nào.
Hơn nữa, chỉ những người có cường quyền, mới dám không kiêng nể gì. Trương Khai Phong chẳng qua chỉ là một Chủ tịch quận nho nhỏ, còn chưa có năng lực trắng trợn với người đối diện như vậy!