Quan Tiên

Chương 171: Chương 171





- Haha, tôi lấy đĩa ra xem. Xem có đĩa phim mới nhất nào chưa có, người đàn bà cười, thân hình của ả lắc lư:
- Có phải đang cản trở cô quét dọn không?
- À, không có.
Người phụ nữ liền cầm cây chổi trong người, liên tục lắc tay
- Tôi không có ý này, tôi muốn nói…
Vừa nói, cô vừa lấy ra một túi nhựa dẹp trong chiếc áo của nhân viên vệ sinh.
- Là thế này, tôi vừa may đôi đế lót giày cho anh. Anh cũng biết, chúng tôi xuất thân từ xưởng may mặc, cái khác cũng không biết làm, còn cái này… Xem như một chút tâm ý của tôi vậy.
Trần Thái Trung hơi ngẩn người, được một hồi lâu mới định thần trở lại. Nhất thời, tâm trạng xáo trộn lẫn trong tâm trí của hắn, nhận được cảm xúc quấy nhiễu như thế này, thật lâu hắn cũng chưa nói được gì.
- Được rồi, tôi đặt ở đây.
Người phụ nữ thấy hắn ngây người ra, cô gượng cười và đặt chiếc túi nhựa sang một bên, lắc đầu và rời khỏi, bóng lưng có chút còng xuống.
Dường như người của Ảo Mộng Thành đều cho rằng hắn thích phá hoại. Trần Thái Trung đang khổ sở suy nghĩ, hắn không bao giờ nghĩ đến lời bàn luận của những người nói sau lưng. Nhưng, danh tiếng của bản thân, hắn là người hiểu rõ nhất.
Hình như tôi, thật sự không có làm gì mà.
Nhìn bóng dáng rời khỏi của người phụ nữ, cảm giác mơ hồ liền khơi lên trong lòng của hắn. Hắn lớn tiếng thét
- Cám ơn nha. Tôi lớn từng này, đây là món quà tốt nhất mà tôi nhận được đó!
Lòng người vô giá, so với đôi đế lót giày này, hắn cảm thấy số tiền nhân dân tệ mà hắn nhận được, thật sự là một thứ rác rưởi…
Mã Phong Tử không phải đi một mình, anh ta còn dẫn theo Bưu mặt chó,

- Ha ha, Bí thư Trần có chuyện gì à? Nếu không, tôi e một người không tiếp đón được, nên đã gọi Đại Bưu cùng đến.
Trần Thái Trung đang lơ lãng xem “ Independence Day “ , nhìn thấy hai người vào cùng lúc, liền tiện tay quăng máy điều khiển sang một bên, đứng dậy:
- Cũng không có chuyện gì, Ừ, hai người có lái xe đến không?
Với hai ba câu nói, Mã Phong Tử và Bưu mặt chó, liền hiểu rõ ý của Trần Thái Trung. Hai người cùng nhìn nhau, cuối cùng cũng là do Mã Phong Tử mở lời
- Việc này cũng đơn giản, đi, tôi đưa anh đến xem số khung máy phát đặt ở đâu
Trải qua chỉ dẫn của Mã Phong Tử, Trần Thái Trung mới hiểu được. Hóa ra, khung máy phát chỉ là một mặt cần được suy xét. Nếu như muốn những chiếc xe nhập khẩu có giấy phép, thì còn có nhiều thủ tục cần phải làm đấy.
Sau khi giới thiệu xong, Mã Phong Tử và Bưu mặt chó,lại liếc nhìn nhau. Cuối cùng, cũng là Mã Phong Tử lấy hết can đảm để hỏi:
- Anh Trần, anh hỏi cái này, có phải… có phải muốn chơi trò buôn lậu xe không?
Hai người bọn họ sao có thể nghĩ đến, Trần Thái Trung gọi họ đến, chỉ vì muốn giải quyết một chiếc xe? Trong mắt của hai người họ, tuy thế lực phía sau của Bí thư Trần trông có vẻ bình thường. Nhưng không thể nghi ngờ, người ta có một hoàn cảnh rất sâu và thủ đoạn lớn.
Vào cái năm 97, chính là thời ngang tàng của việc buôn lậu xe, nhiều người trong giới xã hội đen hay những người thuộc tầng lớp cao, họ đều thông qua cách này để thu được một khoản tiền lớn.
Lấy chiếc Mercedes-Benz 500 làm ví dụ, thông qua những thủ tục tại hải quan để nhập vào Trung Quốc, thể nào cũng phải mất hơn một triệu. Nhưng nếu xe này được thông qua kiểu buôn lậu, thông thường chỉ cần bốn, năm trăm ngàn là xong, dù là xe được tân trang lại hay xe đánh cắp. Thậm chí giá cả của một chiếc xe lậu có thể thấp dưới mười ngàn. Kiểu thu lợi nhuận như vậy, khiến nhiều người cùng nhau tham gia!
Cho nên, Mã Phong Tử và Bưu mặt chó, cho rằng, Trần Thái Trung cũng muốn làm nghề này. Nếu anh Trần đồng ý đứng ra, thì mười phần cũng đã lời được tám chín phần rồi. Hai người họ cũng đồng ý canh chừng, cũng như muốn tìm ít lợi lộc từ nghề này.
Buôn lậu xe? Trần Thái Trung suy nghĩ một hồi, hiểu được hai vị này đang nghĩ đến chuyện gì. Kiếm tiền từ việc buôn lậu xe, hắn cũng từng nghe qua, nhất là từng nghe Lưu Vọng Nam nói qua. Những người trong quân đội ngày càng nhiều người làm nghề này, có được cái ô lớn bảo vệ của quân đội, trên mảnh đất này không ai có quyền hỏi đến. Những người làm nghề này một cách trắng trơn, xem trời bằng vung.
Trong lòng Trần Thái Trung hiểu rõ, hắn không quan tâm đến tiền, nhưng không nói lên những người khác cũng không quan tâm. Nếu có thể thông qua một số thủ đoạn để kiếm chút đỉnh tiền, Mã Phong Tử và Bưu mặt chó, không chỉ khẩu phục hắn, tuyệt đối là thuần phục phát ra từ trong đáy lòng.
- Ừ, cái này à…
Hắn trầm ngâm một hồi, hắn từ từ nhớ lại những hình ảnh buôn lậu xe. Phút chốc trả lời:
- Hai người nói thử xem, nếu chơi trò này, điều rắc rối lớn nhất nằm ở đâu?

- Vận chuyển
Hai người đồng thanh lên tiếng. Hơn nửa buổi, Mã Phong Tử lại nói thêm một câu
- Nhưng mà, tìm người bán cũng khá rắc rối…
- Tôi lại không cho là vậy
Nhất thời, Diện Bưu mặt chó làm giáng đoạn câu nói của anh ta
- Người bán dễ bàn bạc, tôi có thể tìm được, người mua mới là rắc rối, xe buôn lậu được chuyển vào, mà không bán ra được, vậy không phải hủy trong tay của chúng ta sao?
Đây chính là kết quả của hai người bất đồng quan điểm với nhau. Bưu mặt chó thì hoàn toàn dốc hết sinh mệnh vào đó. Mỗi năm đều có gần nửa năm phải trốn chạy. Những người quen biết bên ngoài rất nhiều. Còn Mã Phong Tử sống ở khu Hồ Tây.
Với phạm vi như thế, quen biết người cũng rộng lớn.
- Vận chuyển à, đấy không thành vấn đề.
Trần Thái Trung lắc đầu, chuyện gì cũng nên cân nhắc. Mỗi lần chuyển ba năm trăm chiếc còn không dễ như chơi sao?
- Nhưng, thủ tục bất hợp pháp ở hải quan cũng rất khó xử đó?
Phần lớn những chiếc xe buôn lậu, muốn lấy được giấy phép lái xe, đều phải nghĩ ra vài cách thỏa hiệp, trong số đó thường thấy nhất chính là làm thủ tục tịch thu ở hải quan, chứng minh chiếc xe này vì buôn lậu nên bị hải quan kiểm tra và sau đó được đưa ra bán đấu giá.
- Làm những cái giả là xong thôi.
Mã Phong Tử liền thốt lên câu nói. Sau khi nói xong, anh ra nhìn Bưu mặt chó,. Cái nhìn của hai người dành cho đối phương ánh lên một chút khinh bỉ.
Bán xe buôn lậu, thông thường là tiền trao cháo múc. Sau khi hai bên thỏa thuận xong thì sẽ thanh toán. Hàng nào giá đó, khoản giá tiền đã chiếm lấy phần lợi nhuận cao, còn trông mong dịch vụ hậu mãi sẽ không thành sao?

Bí thư Trần này, có có chút non nớt. Đây chính là điều hai người ganh ghét nhau. Nhưng mà, cũng chính vì cái này, trong mắt họ, Trần Thái Trung ngày càng phát ra tâm địa bí hiểm hơn.
Chỉ có những người chú ý mới đồng ý chịu mọi trách nhiệm về tất cả mọi mặt.
Trần Thái Trung quan tâm đến thủ tục đầy đủ, ý nghĩa là gì? Ý là hắn quen là người chú trọng, gánh trách nhiệm cũng đã quen rồi. Với những chủ quản không có thực lực, anh mà muốn nói đến chú ý à, không thực lực nói cái gì chứ!
Do đó, thế lực lớn đứng phía sau anh Trần thì cũng không cần phải đoán nữa.
- Người có thể mua được xe, họ sẽ nghĩ cách tự làm giấy phép cho bản thân
Bưu mặt chó giải thích cẩn thận, nỗi sợ hãi của anh ta đối với Trần Thái Trung, so với Mã Phong Tử không cao biết bao nhiêu. Nghe thấy những lời của Tiểu Mã, không tránh khỏi có chút lo lắng, lập tức bắt đầu bổ sung.
- Anh Trần, cá có đường cá, tôm có đường tôm, mỗi người đều có con đường riêng của họ. Nếu thật có người ngại về rắc rối giấy phép lái xe. Khi mua xe, họ sẽ chủ động đề ra. Lúc đó mình lại kiếm thêm một ít, số tiền dư ra, tùy tiện tìm người nhét cho họ, chỗ nào mà lại không giải quyết được chứ?
- Ồ, điều này cũng đúng.
Trần Thái Trung gật đầu.
- Ừ, như vậy đi. Nếu hai người muốn làm, thì thu xếp người mua người bán đi. Ừ, tới lúc đó, việc vận chuyển thì giao cho tôi, thế nào?
Bưu mặt chó, và Mã Phong Tử lại đưa mắt nhìn nhau. Cũng là do Mã Phong Tử lên tiếng. Không còn cách, Bưu mặt chó, không có can đảm để nói lý với Trần Thái Trung. Còn Mã Phong Tử tự hỏi luôn nể mặt Bí thư Trần, đương nhiên cũng sẽ can đảm hơn rồi.
- Anh Trần, anh… dự định bỏ ra bao nhiêu cho vụ làm ăn này?
- Việc của hai người, tôi không tham gia.
Trần Thái Trung lên tiếng từ chối.
- Ừ, tiền cho hai anh lời được, không có bao nhiêu thì cứ tùy ý chia một ít cho tôi là được!
Tên này thật cẩn thận, vụ làm ăn của bản thân, không cho chúng ta tham gia!
Đây là suy nghĩ chung của Mã Phong Tử và Bưu mặt chó,. Tuy nhiên, song phương cũng không chơi chung một cấp bậc, nên hai người họ cũng không thể nói gì hết.
Nhưng trong lòng của Mã Phong Tử, vẫn có chút kiêng kị. Tên Bí thư Trần này không phải muốn ăn hết số tiền của hai chúng ta chứ? Nói không chừng phải thử hắn một tí,
- Vậy anh Trần anh nói… bao nhiêu chiếc mới có thể vận chuyển một lần?

- Càng nhiều càng tốt chứ sao.
Trần Thái Trung không cần suy nghĩ đã lên tiếng.
- Tôi chuyển hàng một lần, cũng là một chuyến rắc rối đó. Tốt nhất một lần có thể chuyển trên trăm chiếc xe lậu, hai anh nói sao?
Cái này…
Bưu mặt chó,và Mã Phong Tử cùng nhau hít một hơi lạnh. Trời, việc này có chút không đúng. Tới lúc đó anh nói bị bắt kiểm tra, hai chúng ta không phải… khóc đến cạn nước mắt luôn sao?
- Tôi… Tôi không có nhiều tiền đâu, anh Trần ơi
Lập tức Mã Phong Tử bắt đầu khóc than
- Lẽ ra trong tay còn có bốn năm trăm ngàn, toàn bộ đều đưa vô cái lò nung này hết. Hiện tại cũng đã tính đâu vào đấy, nhiều nhất cũng kiếm được mười đến tám chục ngàn…
Vừa nói, anh vừa liếc mắt nhìn Bưu mặt chó,
- Đại khái, trên tay của Đại Bưu sẽ thông thả một chút?
- Tôi còn nghèo hơn anh nữa đó
Bưu mặt chó liền chau mày nhăn mặt với vẻ ngoài hết sức thê lương.
- Dù sao anh cũng có cái lò nung. Cái đó… Nhiều nhất tôi cũng chỉ kiếm được gần hai trăm ngàn thôi.
Trong lòng hai người này đã nghĩ kĩ. Dù Trần Thái Trung muốn ăn luôn phần của họ. Con số tiền bạc này, họ có thể chấp nhận tổn thất, nhiều hơn cũng không có khả năng rồi. Nhưng mà, trong lòng họ vẫn còn ánh lên một tia hy vọng. Có lẽ, người ta chê số tiền này chăng?
Bí thư Trần quả thật là một người biết chú trọng đấy!
- Chút tiền này đủ để làm gì?
Mắt của Trần Thái Trung khẽ chớp, không hài lòng khi nhìn vào hai người họ.
- Dự tính vừa đủ ba trăm ngàn, hai người không phải đã lãng phí công sức của tôi sao? À, đúng rồi Tiểu Mã, lò nung của anh, tôi mua, không phải là năm trăm ngàn sao? Một tí tôi sẽ đưa tiền cho anh!