Quan Tiên

Chương 181: Chương 181





Biết Lưu Vọng Nam khổ tâm suy nghĩ ình như thế, Trần Thái Trung véo véo mũi cô:
- Em đối xử với anh thật tốt, ha ha.
Vừa nói hắn vừa sờ sờ vào ngực cô.
- Cô ta đánh em ở đâu nào, ở đây à?... Hay ở đây?...
Sau khi tìm được vị trí, hắn lại dùng tiên linh khí không còn nhiều lắm nhẹ nhàng xoa bóp.
- Ừ, được rồi, qua ngày mai là sẽ không có việc gì đâu. Yên tâm, khí công của anh rất lợi hại đó.
- Phía dưới cô ấy cũng đánh...
Lưu Vọng Nam đối với loại "khí công" này có chút cảm ứng, thấy rất thoải mái nên lại càng làm nũng, vì vậy kéo cánh tay hắn thẳng xuống khu vực rậm rạp của mình, nơi khe sâu tràn nước.
- Ư, phát công ở chỗ này cho em đi...
Không bao lâu sau, một hồi đại chiến lại diễn ra...
Ngày thứ hai, đôi gian phu dâm phụ này dậy rất sớm, tinh thần mười phần sảng khoái. Đinh Tiểu Ninh thì ngược lại đôi mắt lại đen như gấu mèo, ở trên khuôn mặt ngây thơ của cô lại có... Một vẻ khác.
Ngày hôm nay Trần Thái Trung cũng không đi về. Lữ Cường chuẩn bị hai khẩu súng săn, kéo hắn đi kiếm thức ăn tươi. Hắn đối với việc này cũng không hứng thú lắm nhưng Lưu Vọng Nam lại có hứng thú, thế là một ngày cứ như vậy trôi qua.
Nói là săn thú nhưng ngọn núi bên cạnh sớm đã bị săn gần sạch. Trần Thái Trung may mà còn chút thần thông thế nên tới chiều tối bọn họ cũng săn được hai con thỏ và một con chim ngói không lớn lắm.

Đợi tới khi đoàn người trở về tới nhà máy mới ngạc nhiên phát hiện ra, người thôn Đông Lâm Thủy tới rồi!
Những người thôn Đông Lâm Thủy tới gây sự thì người của nhà máy Verdunt cũng đã gặp rồi. Đơn giản là thôn dân muốn người trong nhà máy cho làm ít ngày công, hoặc là muốn thương lượng giá tiền công mà thôi.
Nhưng loại thủ đoạn này đối phó với nhà máy quốc doanh thì có lẽ có hiệu quả nhưng đối phó với xí nghiệp tư nhân thì còn lâu mới đủ. Lữ Cường gọi điện thoại cho chủ tịch xã Trương một cái, nửa giờ sau cảnh sát liền chạy tới hiện trường. Đôi bên giằng co một hồi, dân binh liền cuồn cuộn không ngừng chạy tới.
Chuyện xong đâu đấy, người cầm đầu liền trực tiếp bị túm cổ ngay.
Loại chuyện này đã phát sinh hai lần rồi. Không ai biết ông chủ Lữ đã bỏ ra bao nhiêu tiền, nhưng từ đó về sau thôn dân bình thường ở cạnh đây không dám tới gần nhà máy xi măng Verdunt nữa.
Người Thôn Đông Lâm Thủy tới, lẽ ra bảo vệ của nhà nhà máy xi măng Verdunt có thể đuổi người đi. Nhưng mà lần này người tới cũng không nhiều, hơn nữa... tất cả đều là phụ nữ.
Trong đó lại có một người trung niên quyến rũ, hai người phụ nữ mới cưới chồng, còn có hai cô gái chưa chồng, có thể miễn cưỡng coi là đẹp. Nói thế nào thì nói, ở thôn Đông Lâm Thủy cũng có hơn ba trăm hộ dân, tìm được mấy người phụ nữ nhìn thuận mắt cũng không phải là quá khó khăn.
Mà điều quan trọng chính là người ta tới tìm trưởng thôn Trần, chẳng liên quan gì tới việc của nhà máy xi măng Verdunt, thế nên bảo vệ hiển nhiên là không thể nhiều chuyện!
Vì vậy đôi bên liền cùng đợi đội săn thú trở về.
Miệng của tên bảo vệ tối hôm qua cũng thật là quá nhanh hả? Thấy cảnh tượng này, Lữ Cường trợn tròn cả mắt. Mẹ kiếp. Sớm biết thế này thì sao tối hôm qua mình lại lắm miệng thế làm gì? Đúng là uống nhiều rượu... Không phải chuyện gì tốt.
Trần Thái Trung vốn còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, nhưng mấy người phụ nữ nọ lần lượt nói chuyện tâm tình với hắn, lại còn muốn hẹn buổi tối tới phòng hắn "báo cáo tư tưởng", hắn dù ngu ngốc cũng đã hiểu ra.
Mẹ kiếp, danh tiếng bản thân mình sao giờ lại thối tha thế chứ? Hắn cũng hơi kỳ quái. Ngày hôm qua tới thôn Đông Lâm Thủy, có thấy mọi người có phản ứng lớn thế này đâu. Ai đã bôi nhọ tôi?
Hắn thật sự là không ngờ chính do tổng giám đốc Lữ lắm mồm mới nên cơ sự này, chỉ nghĩ là có người nhìn thấy trong xe mình có hai mỹ nữ, sau đó "nghiền ngẫm suy nghĩ", cuối cùng muốn dùng cách này lấy lòng hắn.
Thời gian hắn ở thôn Đông Lâm Thủy cũng không phải là dài nhưng mà thời gian đó hắn chạy loăng quăng khắp nơi, đối với tâm tư của thôn dân đã hiểu khá rõ.

Nếu đem so sánh với người thành thị thì những người này rất mâu thuẫn. Đại khái là nếu như mẹ hay con gái của mình mà bị mấy người như Lý Phàm Đinh để ý tới thì họ lại mơ hồ coi đó là một loại quang vinh, thậm chí còn ỷ vào đó mà hoành hành ở trong thôn. Bọn họ đúng là một đám người rất thực tế.
Hắn hiện giờ đã trở thành thần tài trong mắt bọn họ, so với loại người ác ôn như Lý Phàm Đinh thì còn được hoan nghênh hơn gấp bao nhiêu lần chứ? Một phát hiện này khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó nói lên lời.
Cái loại cảm giác này rất phức tạp, phức tạp tới mức Trần Thái Trung căn bản không thể hình dung nổi. Ban đầu hắn cũng hơi đắc ý, nhưng ngay sau đó hắn lại hơi xúc động, xúc động trôi qua, lại có một tia thương cảm như có như không, cuối cùng hắn không ngờ lại có chút phiền muộn: Đàn ông như vậy, lại có thể ngồi nhà nhìn người phụ nữ của mình làm những chuyện này sao?
Cho dù các cô có cam tâm tình nguyện nhưng tôi đây cũng không phải là loại người đó
~Xem ra hình tượng này của mình có vẻ không tốt rồi. Trần Thái Trung cảm thấy hơi mất hứng.
Nhưng mất hứng thì mất hứng chứ. Thôn Đông Lâm Thủy cách đây ba mươi cây số, trời lại sắp tối, hắn đành phải đưa người trở về. Đã có tâm tư rời khỏi quan trường, hắn đối với danh tiếng cũng không chú ý lắm. Nhưng ở thôn Đông Lâm Thủy, hắn lại muốn giữ cái danh tiếng tốt.
Lữ Cường trong lòng có quỷ, nghe nói hắn muốn đưa người về, không ngừng phái người trong nhà máy xi măng Verdunt ra. Nhưng lúc này Đinh Tiểu Ninh đối với hành động của Trần Thái Trung lại hơi ngạc nhiên - - Ngày hôm qua cả đêm không ngủ, cô đã biết hắn là một sắc ma. Nhưng lúc này vị sắc ma này... chẳng lẽ còn kén chọn sao?
Đêm xuống, có một cô thôn nữ lặng lẽ lẻn vào chỗ ở của trưởng thôn Trần. Đáng tiếc chính là Đinh Tiểu Ninh tránh khỏi những âm thanh quái dị trong phòng, liền loanh quanh đi dạo. Thế nên không bắt gặp chuyện này.
Cô thôn nữ này không ngờ không phải là người thôn Đông Lâm Thủy mà lại là người của thôn Tây Phượng! Người phụ nữ này cũng thật thông minh, có thể tránh được cả bảo vệ đêm mà vào đây!
Trần Thái Trung thật sự không thể chịu nổi nữa.
“Không được, mình cảm thấy mình như là con bướm cái vậy, bướm đực này cách xa cả cây số mà vẫn mạo hiểm vượt mưa to bay tới. Mình phải mau chóng trở về thành phố Phượng Hoàng thôi. Nơi này rất không an toàn, ở thêm thế nào cũng sinh chuyện!”
Lực lượng của quần chúng thật là vĩ đại, có thể san núi lấp biển. Dưới lực lượng này thì một người dù mạnh tới đâu cũng không thể chống đỡ, ngay cả thần tiên cũng chẳng có cách nào khác là đầu hàng.
Sự thật đã chứng minh, lựa chọn của Trần Thái Trung là phi thường chính xác. Mười giờ sáng ngày thứ hai, hắn đang ở trên đường trở về thành phố Phượng Hoàng thì nhận được điện thoại của Tần Liên Thành.

Đây có thể coi là người duy nhất trong sở đầu tư mà hắn có cảm tình. Đại chủ nhiệm Tần không vòng vo, nói thẳng luôn:
- Thái Trung, đang ở đâu thế? Mau trở về đơn vị, đoàn khảo sát của Thiên Gia tới rồi!
Trần Thái Trung hơi kỳ quái hỏi:
- Tôi mới xin nghỉ năm ngày có việc riêng mà. Không phải là chuyện này có sở chúng ta và chủ tịch khu Hạng phụ trách rồi sao?
- Ai nói với cậu thế?
Trong điện thoại, Tần Liên Thành dường như hơi tức giận.
- Trương Linh Linh có thể làm chủ thay cho sở đầu tư chúng ta không? Cô ta là sở trưởng hay tôi là sở trưởng?
- Tôi đang chạy về thành phố đây.
Trần Thái Trung nghe xong những lời này, trong lòng càng hận Trương Linh Linh. Mẹ kiếp, con mẹ này dùng việc công báo thù riêng sao? Lại còn nói là thời gian còn dài.
Hắn đang ở bên ngoài sao? Tần Liên Thành nghe vậy đã thấy nhức đầu, giọng nói hòa hoãn đi không ít.
- Chuyện này, Thái Trung à, bệnh thấp khớp của Hạng Đại Thông tái phát, hôm qua đã vào viện rồi, hiện giờ chỉ còn đợi cậu về tiếp đón khách thôi. Mau về đi nhé.
Mẹ, ra là thế. Trần Thái Trung hậm hực cúp điện thoại. Tôi còn tưởng là tổ chức xem trọng năng lực và thành tích của tôi, thật sự muốn gọi tôi trở về, hóa ra bản thân mình chỉ là một người về chữa cháy sao?
Lại còn muốn về nhanh một chút? Hắn đang buồn bực thì bên ngoài cửa kính xe hiện lên một loạt quảng cáo mời thuê phòng. Hắn chép miệng một cái.
- Ừ, Vọng Nam, tìm một nhà nghỉ chúng ta nghỉ ngơi đi.
- Em không mệt mà. Ha ha.
Lưu Vọng Nam quay đầu nhìn hắn cười cười, cũng không lưu ý vẻ hậm hực trên mặt hắn.

- Sao thế, hôm nay chưa muốn trở về à?
- Còn không sao.
Trần Thái Trung lắc đầu, giơ tay vươn vai. Chỉ là vóc người hắn khá khôi ngô, không gian bên trong xe lại quá nhỏ.
- Ngồi lâu quá cảm thấy hơi ức chế...
- Hơn nữa anh còn một ngày phép, chạy về thế này thì cũng có được tính công đâu.
Tức giận một hồi, hắn định nói hết ra. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nói những chuyện này với người phụ nữ của mình thì cũng hơi vội quá hả?
- Bọn họ thì chỉ những lúc cần mới tìm tới anh thôi, không có việc gì thì coi anh chả ra gì sao? Hừ, người đất còn có ba phần lửa giận, bọn họ cứ việc chờ đi...
- Em thích tính cách này của anh. Ha ha,
Lưu Vọng Nam cười hì hì, khen hắn một câu, giảm tốc độ xe.
Cô còn có chuyện không nói ra. Chỉ có anh mới có cái thực lực không thèm coi mặt mũi lãnh đạo vào đâu thế này. Nếu đổi lại là người khác thì chẳng lẽ sợ chết không đủ khó coi sao?
Có ý tưởng này, tốc độ Trần Thái Trung quay về có thể tưởng tượng ra là chậm thế nào. Mười giờ sáng nhận điện thoại, đợi tới khi hắn về tới sở đầu tư thì đã bốn giờ chiều.
Vừa lên tầng ba, Trần Thái Trung liền đụng phải Lý Kế Phong. Trưởng phòng tổng hợp đang cầm một tập tư liệu đi ra ngoài, nhìn thấy hắn không ngờ trên mặt lại hiện lên vẻ tươi cười:
- Ô, Thái Trung đã về đó sao?
Đột nhiên bị bắt chuyện khiến Trần Thái Trung không kịp phòng bị. Hắn vốn là muốn ngang nhiên đi qua, nhưng lại thấy đối phương chủ động chào hỏi mình, lại còn cười hì hì, quả thực là không thể tin nổi vào lỗ tai mình.