Quan Tiên

Chương 187: Chương 187





Tiệc vui, có bắt đầu thì sẽ có lúc kết thúc, mọi người chơi đến mười rưỡi thì mắt đã không mở ra được rồi, mọi người bắt đầu loạng choạng, Thụy Viễn lên tiếng:
- Hôm nay đến đây thôi, ngày mai còn có việc công cần xử lý.
Người làm đại sự, quả thật là làm việc lớn, hôm nay gã uống thật không ít, không ngờ thoạt nhìn, còn tỉnh hơn hai người Lương Thiên Trì và Bùi Tú Linh.
May mà hai tài xế không uống rượu, một nhóm người đem theo bốn cô đào, thất tha thất thiểu rời khỏi Ảo Mộng Thành, Trần Thái Trung thì ở lại.
Sau đó rất lâu, Trần Thái Trung mới biết, Thụy Viễn tửu lượng thật sự bình thường, nhớ lại cảnh tượng hôm nay, hắn không thể không thừa nhận, làm ông chủ, áp lực quả nhiên nhiều hơn công nhân, tính cảnh giác cũng cao nhiều hơn.
Tuy nhiên, đây là lời nói sau, Trần Thái Trung bây giờ, trong đầu toàn là nội dung của cuộc nói chuyện điện thoại với Dương Thiến Thiến, chuyện của nhà họ Gia, ta rốt cuộc lấy hay từ bỏ thể nào?
Nghĩ mãi hắn vẫn chưa nắm được chủ ý, đến cuối cùng, nhớ đến Lý Kế Phong nịnh nọt tươi cười sau lưng lại ẩn giấu âm hiểm, hơn nữa thêm Trương Linh Linh không coi ai ra gì, La Thiên Thượng Tiên trong lúc quá say rốt cuộc cũng đưa ra quyết định.
Chó thật. Các ngươi không phải muốn ta chê cười sao? Chuyện này ta không rút lui, trước mắt cứ để các ngươi cười, để xem ai cười đến cuối cùng nào, mọi người chờ mà xem.
Chuyện ngày, ta không nhưng muốn cực lực thúc đẩy, còn muốn khiến nhà họ Gia ở thành phố Phượng Hoàng cắm chặt rễ, phật thiêu nhất trụ hương, nhân tranh nhất khẩu khí , Trưởng phòng Nghiệp vụ số hai này, ta quyết định rồi!
hật không chịu để người ta chỉ thắp một nén hương; người phải tranh khẩu khí. Người phải có chí vươn lên để không thua kém người khác.
Nếu đã nắm chắc chủ ý rồi, hắn liền lười nghĩ tiếp, tìm được Lưu Vọng Nam, đem chìa khóa xe quăng cho cô ta:
- Được rồi, ngày mai đi văn phòng thu hút đầu tư, lái Santana đi, nếm thử chút hương vị vượt đèn đỏ.

- Muộn rồi, anh về thế nào?
Lưu Vọng Nam biết hắn uống không ít, tuy nói người có khả năng lẽ ra là không gì không làm được, có điều, cô ta vẫn lo lắng cho sự an toàn của hắn:
- Hay là, tối nay ngủ ở phòng em đi?
- Không cần đâu, anh đi trọ ở nhà tắm công cộng vậy.
Trần Thái Trung ra ngoài hai ngày, tự cảm thấy người bẩn quá, mà về nhà muộn thế này, khó tránh khỏi kinh động người trong nhà, chi bằng đi tắm xông hơi, tìm tạm phòng ngủ qua đêm vậy.
- Có cần em đi cùng anh không?
Lưu Vọng Nam hạ giọng hỏi, phòng cô ta không có thiết bị tắm rửa, nếu là muốn tắm, cũng đi ra ngoài tắm hơi.
- Em trên người cũng bẩn lắm.
- Em?
Trần Thái Trung nhìn thấy mặt cô ta đỏ ửng, trong lòng động một chút, có điều cuối cùng vẫn lắc đầu:
- Em tiếp đón Đinh Tiểu Ninh cho tốt là được rồi, chuyện của Quan Chí Bằng, anh phải qua hai ngày mới lo xử lý được.
Nói xong lời này, hắn duỗi tay ra, đợi hai xe taxi ở cửa Ảo Mộng Thành cùng lúc lao đến, thiếu chút nữa là đụng vào nhau. Ảo Mộng Thành gần đây kinh doanh quá tốt, xe taxi đón khách ở cửa ngày càng nhiều.

- Tôi đi xe khác!
Trần Thái Trung mắt trừng trừng nhìn hai mắt tài xế, hai tài xế này va chạm rất mạnh, thiếu chút nữa là va vào hắn rồi.
Nhìn hắn nghênh ngang đón chiếc khác mà đi, hai tài xế đồng thời tức giận mắng:
- Chó, có tiền mà to à, đầu toàn nước.
Ai ngờ, Lưu Vọng Nam vẫn còn đứng ở ngoài chưa đi, nghe xong lời này, da mặt lập tức biến chuyển:
- Hai tên khốn, sao lại nói lời đó?
Hai tên tài xế gần đây thường lăn lộn ở đây, quen với bảo an ở đây, nếu không, cổng ở Ảo Mộng Thành cũng không tới lượt bọn họ đến đó. Đảo mắt nhìn, không ngờ người lên tiếng là Lưu Vọng Nam, đồng thời ngậm chặt miệng.
Lưu Đại Đường thanh danh không nổi, có điều, kiếm ăn ở Ảo Mộng Thành không ai không biết, đây là nhân vật không bình thường trong ca thành, nghe thấy tiếu giai nhân bình thường cười hỉ hả đã tức giận, hai tên tài xế nào dám nói từ “không” chứ.
Một tên tài xế hơi béo liền phản ứng lại, chậm chạp đặt câu hỏi nghi ngờ:
- Lưu… Lưu tiểu thư, vừa rồi có phải là Bí thư Ngũ Độc không?
- Có bản lĩnh, ngươi đi mà gọi như thế trước mặt anh ta.
Lưu Vọng Nam trừng mắt nhìn hắn, quay lại ca thành, sau lưng tên đó cảm thán một câu:

- Món ngon như thế… thật khiến lợn va6y quanh.
Tên khác còn khó chịu hừ một tiếng:
- Chó chết, nếu như không phải mày tranh, ông mày đã kéo ông ta rồi, tiên sư mày thiếu chút nữa va vào ông ta rồi, người ta vẫn chưa xử lý ngươi, coi như ngươi may mắn rồi đó.
- Mày mới là chó chết ấy, cả nhà mày mới là chó chết ấy.
Lái xe Nha nghiêm túc, lập tức nhẩy ra khỏi xe:
- Mẹ mày định ép tao đánh hả? Hình nhưng mày mới là thiếu chút nữa va vào người ta còn gì…..
Trần Thái Trung tắm xong, lại tựa vào giường vận tâm pháp, lần này tiên lực của hắn tổn thất nhiều quá, qua không lâu lại muốn đi thu dọn Quan Chí Bằng, phải nhanh bổ sung đầy đủ mới là chính kinh.
Vận khí hơn một giờ, cảm thấy có thể tiến tới cảnh thượng, hắn thỏa mãn thở dài liền định đi ngủ, nhưng nằm trên giường, gương mặt của Lý Kế Phong, Hạng Đại Thông, Trương Khai Phong, Trương Linh Linh thay phiên hiện lên trong đầu hắn, ngẫm lại những người này giả dối và âm hiểm, hắn sao có thể ngủ được.
Ta… còn chưa bị ngươi ta tính kế qua, mẹ nó, thật nghĩ ta dễ bắt nạt sao?
Càng nghĩ hắn càng tức giận, càng tức giận hắn càng ngủ không được, nhưng càng ngủ không được, hắn lại càng nghĩ, bây giờ mới có hai giờ sáng, hắn một chút buồn ngủ cũng không có.
Hay là, hay là tìm Vọng Nam đến đánh mấy trận thi đấu hữu nghị, trong đầu hắn nghĩ ra cách này, có điều, nghĩ đến Lưu Vọng Nam hai ngày nay mệt mỏi không ít, mà lúc nãy hắn còn không nhận lời thỉnh cầu của cô ta, bây giờ mà làm thế có chút không thích hợp.
Không hợp lý … không hợp lý có thể tìm Nhâm Kiều, hắn nhớ tớ, vừa rồi Nhâm Kiều có gọi hai cuộc cho hắn, chỉ là lúc đó hắn không nghe thấy, sau đó lại bị điện thoại của Dương Thiến Thiến làm loạn tâm trí, nếu đã quên thì bỏ qua thôi.
Trước mắt gọi đi, hiên nhiên có chút phiền người tỉnh mộng, có điều, không phải là việc khó, hắn biết Nhâm Kiều ở phòng đơn độc, nếu đã gọi điện không thích hợp vậy thì trực tiếp qua vậy.
Hai người đã bảy tám ngày nay không gặp, lại còn lần trước vì đến kỳ, hai người không thể vui vẻ được, tính ngày, lúc này chắc cũng đến ngày an toàn, tự có thể ăn nhanh một phen.

Nghĩ đến là làm là tác phong trước sau như một của Trần Thái Trung, lúc này, người giặt quần áo vẫn chưa mang tới, hắn chỉ đành dùng tạm bộ đã dùng, đàng hoàng rời đi.
Gọi xe trước rồi đi xuyên qua tường sau, không tốn nhiều thời gian, hắn đến ngoài cửa phòng Nhâm Kiều, nghe thấy Nhâm Kiều đang ngủ ngon, lần nữa hắn lại đi xuyên qua tường, đến thẳng giường cô ta.
Thời tiết dần lạnh, Nhâm Kiều đã đắp một cái chăn mỏng, Trần Thái Trung lén lút cởi quần áo, một bên cho tay vào trong chăn sờ mó, không ngờ cô nàng lẳng lơ này, lõa thể ngủ à?
Nếu đã như thế, vậy thì ta sẽ dùng phương thức lãng mạn đánh thức cô vậy. Trần Thái Trung nhẹ nhàng cởi quần áo, tay chân nhẹ nhàng vén chăn bông chui vào, mình bây giờ, rất biết điều đấy.
Đúng vậy, hắn dự định dùng phương thức nhẹ nhàng để đánh thức cô giáo Nhâm, đưa tay vào sờ sờ phía dưới của đối phương, rất ấm áp, cái loại rất mềm mại, hắn kiên quyết dùng cái hùng vĩ của mình, từ từ tiếp cận vào đó.
Đồ của mình, hình như hơi to!
Ngày trước hắn vẫn tự hào kiêu ngạo, trước mắt dường như có chút vướng bận, trước khi con gái không bôi trơn đầy đủ cho con trai, người hiểu biết ít sẽ không dễ xâm nhập, trước mặt hắn còn muốn làm động tác nhỏ chút, để đạt được mục địch kinh ngạc của đối phương, khổ sở này, thật sự không cần nói cũng biết.
Dựa vào nghị lực cứng cỏi, và mong chờ nhìn niềm vui bất ngờ của đối phượng trong trái tim hư vinh, Trần Thái Trung lấy tinh thần bất khuất, áp dụng sách lược “ nhiều lần tiến nhiều lần lui, nhiều lần lui nhiều lần tiến”, cuối cùng không lâu sau, đã hoàn toàn đến đáy, hoàn thiện rồi, thực tại, đem tiểu đệ của mình vào bên trong của Nhâm Kiều rồi.
Vì thế, hắn không tiếc sử dụng chút tiên lực, làm cho tiểu đệ nhỏ lại một chút.
Đương nhiên, khi tên tiểu tử của hắn hoàn toàn xâm nhập vào bên trong Nhậm Kiều rồi, tất nhiên là không đồng ý làm oan bản thân, dương cụ của hắn trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, hắn dùng lực hướng lên trên, quả thật thật tới gốc.
Kiểu tấn công này, cho dù Nhâm Kiều đang ngủ, cũng không thể bỏ qua, thân cô run lên mạnh mẽ, nặng nề mà “ư ư” một tiếng, tay duỗi về sau xương hông.
Đó là lực đạo hướng ra phía ngoài, hiển nhiên, bất luận là ai, thân thể có bao nhiêu lạng thịt, luôn khó tránh khỏi tạm thời tiêu hóa không tốt.
Trần Thái Trung không để ý đến cô ta nữa, nghịch chuyển lực lượng, cả thân thể ấm áp mà kiên định co rím lại, mồm hắn hôn lên tai cô ta, bây giờ hắn muốn nói… khít quá