Quan Tiên

Chương 257: Chương 257





- Ồ! Tôi không phải là phụ nữ, già chút thì tốt.
Vương Hoành Vĩ đi lên vuốt vuốt mái tóc của Mông Hiểu Diễm một cách thắm thiết:
- Ngược lại Hiểu Diễm à, con càng lớn càng xinh đẹp.
Lúc này, Phó Chủ tịch thành phố Vương lại bị gạt bỏ sang một bên. Ngay cả Trương Khai Phong đều có chút buồn bực. Cô Hiểu Diễm này rốt cuộc là thần thánh phương nào, làm sao có thể khiến Vương Hoàn Vĩ thất thần tới vậy?
Vương Vĩ Tân thì một chút tự cao tự đại cũng không có. Trương Khải Phong cười mỉm tiếp đón, vừa nghiêng đầu nhìn Trần Thái Trung, trong ánh mắt cũng không nói ra sự vui mừng:
- Đây là anh Trần ở văn phòng thu hút đầu tư sao? Ha ha! Bộ dạng thật sự tuấn tú lịch sự.
Trần Thái Trung là tính cách con lừa, đuổi không đi đánh thì thụt lùi. Vương Vĩ Tân tiếp đón hắn như vậy, ngược lại hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng, cuối cùng đứng dậy, chìa tay ra:
- Ha ha! Phó Chủ tịch thành phố Vương, không ngờ hôm nay anh cũng tới.
Trần Thái Trung không phải là người rộng lượng, hắn vẫn là không hài lòng với Thư ký Tiểu Lâm. Tuy nhiên, đạo lý Diêm Vương dễ gặp quỷ sứ khó chơi, hắn cũng hiểu, Phó Chủ tịch thành phố Vương, cũng không phải là Tiểu Lâm
Nhìn thấy hắn chủ động chìa tay về hướng mình, Vương Vĩ Tân lại hơi kinh ngạc chút, liên tục gật đầu để che giấu sự quan sát, cũng chìa tay ra:
- Ồ! Vậy sao! Tôi chỉ là khách không mời mà đến.
Trong lòng y thật sự có chút kỳ quặc. Lẽ ra, lấy cấp bậc của người trẻ tuổi này, cơ bản không có quyền chủ động bắt tay cùng y. Cho dù lúc này chỉ là tình hữu nghị, vậy cũng phải khom lưng mà chìa hai tay ra phải không?

Nhưng không ngờ thằng nhãi danh này đơn độc chìa ra một bàn tay một cách gàn dở như vậy, trên mặt cũng là một vẻ mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh - là nguyên nhân gì, có thể khiến người thanh niên này đường hoàng như vậy?
Tuy nhiên, nghĩ lại hai vị khách cấp bậc quan trọng đang ngồi đó, Vương Vĩ Tân rất nhanh hiểu ra một vài điều. Trương Khai Phong là lính lác của Đoàn Hệ, Vương Hoành Vĩ lại là phái Tần Hệ, mà Trần Thái Trung… là người được Chương Đông yêu mến!
Có thể được nhiều nhân vật cấp quan trọng của nhiều phe phái xem trọng như vậy, tự nhiên là có lề lối của người ta. Phản ứng với điểm này, Vương Vĩ Tân mỉm cười gật gật đầu rồi ngồi xuống, trong lòng lại bắt đầu tính toán: Nói chuyện này giúp Mông Hiểu Diễm, dường như phải suy xét cẩn thận một chút về cách thức phương pháp.
Hôm nay cảm thấy vinh hạnh, không chỉ có một mình Dương Tân Cương, Cổ Hân cũng vô cùng vinh hạnh. Trên thực tế, ba vị Phó giám đốc Sở đều đang buồn bực. Kiểu trường hợp này, sao lại có thể xuất hiện một đồn trưởng nhỏ bé chứ?
Dương Tân Cương, là người Trưởng phòng Trần muốn nâng đỡ, như thế cũng lý giải được. Nhưng Cổ Hân này… là chuyện sao đây?
Chỉ có Cục trưởng Vương đã phản ứng trước nhất. Hóa ra tên Cổ Hân này vì vị trí Phó cục trưởng phân cục, cố ý mang Trần Thái Trung ra. Nói như vậy, bữa cơm hôm nay, để ăn mừng tên Phó phòng kia là ngụy trang, mục đích thật sự là vì tên trưởng phòng này.
Anh cũng đã mang Mông Hiểu Diễm ra, tôi có thể không quản được sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Vương Hoành Vĩ không kiềm chế được gượng cười một cái. Ôi! Đã lâu không trêu chọc Tôn Bồi An rồi, xem ra, lại được sát cánh cùng Ủy viên Chính trị rồi.
Cùng sát cánh với Ủy viên Chính trị Tôn, cũng không phải là chuyện gì quá trầm trọng. Nếu không như vậy cũng không thể lộ rõ giá trị tồn tại của cục trưởng này. Nghĩ xa thêm một chút Phó Bí thư Đảng ủy Nhạc Lỗi Vân, sếp của cục trưởng Vương vẫn thật sự có chút to hơn.
Vì một chức vụ Phó cục trưởng phân cục nhỏ bé, cùng lúc đắc tội với hai người. Đó là… dường như có chút không đáng à.
Y đang cân nhắc, Trần Thái Trung tại đây đẩy Cổ Hân ra một cách long trọng:
- Đây là Cổ Hân - Đồn trưởng đồn Công An của khu kinh tế mới. Lúc đó có tôi, Tân Cương còn có y, ba người cùng làm việc, công việc xem như có hiệu quả…
Lần này, Trương Khai Phong cướp lời, Thụy Viễn ngồi ngay bên cạnh y, tất nhiên y không thể biểu lộ bụng dạ hẹp hòi của mình:

- Ồ! Đồn trưởng Cổ làm việc luôn luôn thiết diện vô tư. Điểm này thì tôi sớm biết rồi, cậu em vợ không ra gì của tôi, còn được Đồn trưởng Cổ nhiệt tình dạy bảo nhiều lần. Vợ tôi nói khi có dịp phải cảm ơn anh nhiều.
Trần Thái Trung vừa nghe thấy liền sửng sốt. Anh đây sao có thể quên mất chuyện này nhỉ?
Cổ Hân nghe được cũng ngẩn người, nhất thời không phản ứng được: Trương Khai Phong tính tình kỳ quái như vậy, thật sự là muốn cảm ơn tôi, hay là muốn làm cho tôi xấu hổ vậy?
Đúng ra là, sĩ diện của Trần Thái Trung ở đó, Trương Khai Phong không thể so đo trong trường hợp như thế này. Thậm chí y cũng không nên nhắc tới sự việc kia, trừ phi y thực sự muốn cảm ơn Cổ Hân.
Nhưng, nếu thật sự phải cảm ơn thì… nó không hợp tình hợp lý à, mặt mũi của một Chủ tịch huyện lại đặt ngang một đồn trưởng Công an. Không ngờ lại phải cảm ơn người ta, đó không phải là có bệnh sao?
Cổ Hân nhất thời không biết trả lời như thế nào, y sao có thể biết được, có phải Trương Khai Phong sớm đã mang ân oán này hóa giải rồi không?
Nhưng thật ra cuối cùng Thụy Viễn có cơ hội để nói:
- Hà! Đúng vậy! Đồn trưởng Cổ đúng là người nhiệt tình. Mấy ngày hôm trước tôi đã gặp chút phiền toái, vẫn là đồn trưởng Cổ luôn bảo vệ tôi mà.
Y tất nhiên là nói việc thôn Tiểu Chương
- Ừ!
Trương Khai Phong gật gật đầu cười tủm tỉm. Y cảm thấy vẻ không tự nhiên của Cổ Hân, hơn nữa cũng có thể hiểu được, nhưng cho dù để gây ấn tượng tốt với Thụy Viễn, lúc này y cũng tỏ vẻ hiểu rõ ân oán của hai người đã loại bỏ:
- Một lát nữa rượu mới mang lên, tôi phải uống trước với đồn trưởng Cổ một chén.
Lời vừa nói ra, Cổ Hân lại không biết nên nói tiếp như thế nào. Gã đành chỉ đâm lao theo lao:

- Ha ha! Lúc đó không biết là người của Chủ tịch huyện Khai Phong, thật sự quá lỗ mãng, chờ lát nữa tôi tự phạt ba chén…
Hàn huyên xong, thì nên gọi đồ ăn lên, sau khi mọi người uống mấy chén, toàn bộ sự chú ý bắt đầu rời khỏi Dương Tân Cương. Điểm nóng bây giờ, tự nhiên biến thành Thụy Viễn.
Thậm chí, ngay cả Vương Vĩ Tân cũng buông lơ sự việc trong việc. Trước tiên cùng Thụy Viễn nói chuyện, nhà họ Gia đầu tư lần này ở Phượng Hoàng, thật sự là rất chấn động, không chỉ tiền nhiều, hơn nữa còn xảy ra một loạt sự việc.
Nhất là sự kiện thôn Tiểu Chương gần đây nhất, khiến danh tiếng của Thụy Viễn cực kỳ nổi bật, thì ngay cả Vương Vĩ Tân không hoạt động gì mấy, cũng chỉ biết nhà họ Gia đã lọt vào mắt thần của Lão Hoàng.
Chỉ có cục trưởng Vương và Thụy Viễn có chút khó xử. Vì thế, y liền bắt lấy Mông Hiểu Diễm bên cạnh nói chuyện:
- Đúng rồi! Hôm nay sao con nghĩ ra đến đây chứ?
Mông Hiểu Diễm có lẽ nhớ ra chuyện của Trần Thái Trung giải thích. Trước đây cô vẫn không quá tin tưởng, nhưng Vương Hoành Vĩ vừa nãy niềm vui bất ngờ là sự thật. Điều này khiến Công chúa lập tức tìm lại cảm giác của ngày xưa.
- Chú Vương! Lần này bác phải giúp đỡ Đồn trưởng Cổ nhé.
Cô lén lút nói thầm.
- Con và anh ta… là quan hệ gì?
Vương Hoành Vĩ rất chú ý cô bé mình đã trông nó trưởng thành. Nói thật ra trong lòng, y cảm thấy Trần Thái Trung cũng không phải là lương duyên tốt của Hiểu Diễm. Tên nhãi danh này làm việc, thật sự có chút kiêu ngạo, Hiểu Diễm đi theo hắn, nhất định chịu đựng một ít tính khí đó.
- Thì là… bạn bè thôi.
Mông Hiểu Diễm than nhẹ một tiếng, cũng không muốn giải thích nhiều, cô còn có thể giải thích gì nữa? Nói là người yêu phải không?
- Tuy nhiên, anh ta đã giúp đỡ con rất nhiều. Nếu không phải là anh ta, chú Vương hôm nay cũng không thể nhìn thấy con.
Con bé này… Xem ra đã nếm qua chút đau khổ. Trong lòng Vương Hoành Vĩ than nhẹ một tiếng, cuối cùng gật đầu một cách nghiêm túc:

- Được rồi! Con nói ra rồi, lần này chú nhất định giúp cho...
Nhưng lời vừa nói ra, trong lòng cục trưởng Vương liền có chút hối hận một cách mơ hồ, y trong quan trường lâu rồi, cũng đã từng chứng kiến quá nhiều đấu đá. Theo cảm tình y muốn ủng hộ Mông Hiểu Diễm, thế nhưng chọc giận người khác, y lại có chút do dự.
So sánh cùng với Đường Diệc Huyên, trong lòng Vương Hoành Vĩ càng vui mừng hoặc nói là gặp Mông Hiểu Diễm, dù sao cũng là đứa trẻ chính mình trông lớn. Nhưng nếu thật sự chọc giận người trong quan trường, trái lại y càng hy vọng là Đường Diệc Huyên cùng mình nhắc tới vấn đề này.
Mối quan hệ Đường Diệc Huyên cùng Mông Nghệ và vợ của Mông Nghệ đều cực kì tốt. Có kiểu ô dù này, Vương Hoành Vĩ đương nhiên không sợ chọc tức người ta. Cho dù là chống lại Bí thư Đảng Ủy Công an Nhung Diễm Mai, y cũng có chút cam đảm gọi nhịp, thì không cần nói đến Phó Bí thư và Ủy viên chính trị gì đó.
Có thể Mông Hiểu Diễm mất tích rất lâu rồi, Mông Nghệ - mọi người dường như cũng không mấy quan tâm đối với cô cháu gái này, cái này khiến cho y cảm giác có chút không biết làm thế nào.
Đúng vậy! Đây là mâu thuẫn căn bản nhất giữa tình người và quan trường. Cho dù mạnh mẽ như cục trưởng Cảnh sát, một khi gặp sự việc đó, cũng phải dứt bỏ cảm tình của bản thân, hơn nữa chính là dùng quyền thế để cân nhắc
Chờ một lúc vẫn là cùng Trần Thái Trung nói chuyện chút. Cuối cùng cục trưởng Vương đưa ra quyết định, phải biết rằng, Nhạc Lỗi Vân người ta có thể tớivị trí Phó bí thư đảng Ủy, trong tỉnh cũng có người đang ra sức ủng hộ, thật muốn chọc giận Bí thư Nhạc, khúc mắc này trong lòng, cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp, chi bằng nghĩ biện pháp vẹn cả đôi bên, lúc này mới đảm bảo.
Bữa cơm này, trở thành ký ức không bao giờ phai nhạt trong cuộc đời của Dương Tân Cương. Cũng chính bởi vì như vậy, y kiên quyết hạ quyết tâm đi theo Trần Thái Trung. Đối với loại nhân vật nhỏ như y, căn bản không có quyền lựa chọn phe phái, có thể dựa vào một gốc cây đại thụ thì đã tốt rồi. Mày còn có ao ước lựa chọn cây đại thụ khác hay sao?
Cho dù mày muốn, cũng phải có lý do tiếp cận nào đó! Thời đại này, người mang đầu heo tìm không thấy cửa miếu nhiều vô số kể. Trưởng phòng Trần lại yêu mến y như vậy, họ Dương cũng chỉ có một lòng một dạ đi theo.
Ai ngờ ngày hôm sau, Trương Tân Hoa liền dạo quanh phòng Dương Tân Cương, cười tủm tỉm rồi hỏi:
- Tiểu Dương à! Nghe nói đêm qua anh cùng Thái Trung… Các anh ngồi cùng nhau phải không?
Câu hỏi của y là cười mỉm mà hỏi. Tuy nhiên trong mắt Dương Tân Cương nụ cười tươi này, muốn báo nhiêu kinh hoàng thì có bấy nhiêu kinh hoảng. Y sửng sốt một hồi, mới gật gật đầu:
- Đúng! Trưởng phòng Trần nói nhà họ Gia có khả năng đầu tư ở Khu kinh tế mới, bảo tôi qua giới thiệu qmột chút, xem như là gửi lời chào hỏi.