Quan Tiên

Chương 4: Chương 4





Việc này, có vẻ như mình làm chưa được thỏa đáng. Trần Thái Trung cũng chưa rời đi xa, mà vẫn ngơ ngác đứng ngẩn ra ngoài cổng địa điểm đăng ký dự thi. Hắn mơ hồ cảm thấy chuyện vừa rồi phải giả vờ câm điếc và sử dụng công phu ‘súc địa thành thốn’ để giải quyết thì cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.
EQ của hắn thấp thực, nhưng chỉ số thông minh (IQ) cũng không đến nỗi nào. Vừa rồi có phải là mình nên lựa chọn có lập trường một chút, ủng hộ một trong hai bên? Làm như thế tuy có đắc tội với một bên, nhưng không hề nghi ngờ gì là có thể giành được hảo cảm thật lớn thật lớn từ phe còn lại.
Đương nhiên, nếu như không thể không lựa chọn một bên nào cả thì hắn chắc chắn sẽ chọn đứng về phía nhân viên phụ trách béo lùn ục ịch kia. Người ta có thể đại diện cho tổ chức nói chuyện. Sự lựa chọn đó sẽ là thông minh nhất.
Không biết có ai đó từng nói qua, “chỉ có nỗ lực thì mới có thể thành công”. Hiện giờ, Trần Thái Trung đang rơi vào trạng thái phải nỗ lực. Hắn đang cố gắng suy xét cho rõ ràng, “Vừa rồi có phải là phương pháp giải quyết tốt nhất có thể không?”
Quên đi, không nghĩ nữa. Nghĩ tới nghĩ lui nữa hắn cũng không làm sao hiểu rõ được. Chỉ cảm thấy làm như vậy cũng có cái hay. Dù sao thì anh bạn của chúng ta lại có thể tự ý thức được vấn đề này, EQ nhất định là sẽ có sự tiến bộ.
Nếu đã nghĩ thông suốt rồi, hắn cũng rảnh chân rời khỏi đó. Bất thình lình phía sau có tiếng nói vọng lại:
- Trần Thái Trung, anh cũng đăng ký tham gia thi à?
Trần Thái Trung quay lại thì thấy đằng sau là một cô nàng có đôi mắt to, lông mi cong dài, có quen biết, là bạn học cùng lớp với hắn. Khi hắn tốt nghiệp trường trung học số 13 – trường điểm của thành phố Phượng Hoàng, mỗi lớp ít nhất là có 70 học sinh.
Tuy nhiên dù có nhiều đi nữa thì hắn cũng có thể nhớ rõ người vừa chào hỏi mình. Ủy viên Ban Tuyên truyền của lớp, Dương Thiến Thiến, dung mạo xinh đẹp, hơn nữa, đáng quý nhất là cô giỏi ca múa, là thành viên tích cực và nổi tiếng của lớp trong mỗi hoạt động văn nghệ văn gừng.
- À, là cô à?
Trần Thái Trung cười dài gật đầu nói:
- Cô cũng tới tham gia thi à?
Trong lòng hắn nói thầm, “Dương Thiến Thiến này trước kia học cùng một lớp cũng chẳng nói với mình được câu nào. Hôm nay làm sao lại … có vẻ nhiệt tình thế nào ấy.”

Phản ứng này của hắn là rất bình thường. Tuy rằng đã quyết tâm phải rút kinh nghiệm xương máu để giă tăng thêm EQ, đã chú ý tới các bạn học cùng ở cùng rồi, nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tật xấu của hắn được nuôi dưỡng qua mấy trăm năm, giờ chỉ sửa chữa có vài ngày đã ăn thua gì.
Hơn nữa, khi hắn đang còn ngẩn ngơ, tuy rằng những lúc thế này không phải là rất nhiều, thì nhiều câu hắn nói theo bản năng đều có thể làm cho người ta sôi máu lên. Cho nên trong mắt phần đông bạn học, hắn là một kẻ tính cách cũng được, nhưng hơi cổ quái. Hơn nữa ai cũng là loại học sinh siêu sao cả, nhiệm vụ học tập đều rất nặng nề nên cũng không ai tình nguyện qua lại với hắn nhiều làm gì. Đó cũng là chuyện rất bình thường.
- Đúng thế.
Dương Thiến Thiến gật đầu. Cô là một trong số ít những bạn học trong lớp hắn không tham gia thi đại học. Không phải là bởi vì không đủ điểm vào đại học, mà là không thể vào được trường mình thích nên định năm sau thi lại.
Nhìn thấy thông báo thi tuyển nhân viên công chức, cô cũng phát hiện ra “sơ hở” ở đó, nên định thử xem. Thấy bạn học của mình xuất hiện, nghĩ rằng hắn cũng không thi đỗ Đại học cho nên mới không ngại ngùng chạy đến chào hỏi.
Phụ nữ làm lãnh đạo à? Trần Thái Trung hơi tròn mắt ra nhìn. Tuy nhiên, hắn cũng không nói ra, phải chú ý nâng cao tình thương mà.
- Thế nào, anh không tự tin à?
So với những người mới tốt nghiệp trung học ra thì Dương Thiến Thiến có vẻ chất phác hơn, cô hảo tâm hỏi lại.
- Có chứ. Tài liệu phát muộn như thế tôi càng thấy tự tin hơn.
Trần Thái Trung ăn ngay nói thật, cũng không cảm thấy lời nói này có gì là không ổn cả.
- Cẩn thận đấy. Nghe nói là nội bộ đã sắp xếp không ít rồi.
Dương Thiến Thiến đi lại gần, khẽ nói thầm với hắn. Hơi thở thanh xuân trên người thiếu nữ lan tràn xung quanh hắn.
- Cô cũng phải cố gắng nhé.

Trần Thái Trung cũng nhỏ giọng nói, trong lòng lại có chút khó chịu. “Ừ, không ngờ lại có sự sắp xếp nội bộ như cô nàng này nói. Như vậy thì cũng có thể nảy sinh những chuyện thiếu công bằng sao?”
- Không sao đâu. Bên trong có vị giám khảo khá tốt với tôi.
Dương Thiến Thiến đỏ mặt. Cô còn một câu nữa không nói ra, buổi tối tôi phải đến nhà vị giám khảo kia để được ông ta “hướng dẫn” cho nữa.
- Giám khảo cơ à?
Trần Thái Trung lại há hốc mồm ra. Vấn đề nghiêm trọng rồi đây. Nhân viên béo lùn ục ịch vừa rồi mà ngộ nhỡ lại là người trong ban giám khảo thì đây chính là hắn đã chọc vào người ta trước rồi.
- Ở đây không phải chỉ là địa điểm đăng ký thôi sao? Làm sao lại có cả giám khảo ở đây được?
- Ai biết được?
Dương Thiến Thiến cũng nghĩ đến rồi. Người kia chưa chắc đã đúng là giám khảo. Nhưng lần này thi vào trường Cao đẳng bị trượt, đối với cô là một sự đả kích rất lớn. Tuy rằng cô biết rõ giờ phụ đạo buổi tối này không chừng là con đường chẳng hay ho gì, nhưng mà ….nhỡ đâu sự việc không như mình tưởng thì phải là đã tự bỏ qua một cơ hội rồi ư?
Chuyện này, đã không thể thì thôi bỏ qua, trên mặt Trần Thái Trung lộ ra một tia cười lạnh. Hắn dĩ nhiên biết tùy tiện bỏ học đại học là không đúng, giờ lại làm ngơ việc người khác “sắp xếp nội bộ”. Hắn chỉ là một học sinh trung học. Muốn làm lãnh đạo ư? Sợ là phải học thêm một năm chuyển đổi nữa, rồi vào đại học nữa rồi mới nói sau.
Nhất thời, tính điên của hắn lại nổi lên, “Có thể để cho Trần Thái Trung này chịu thiệt thì thế giới này còn chưa có ai đủ tư cách đâu. Sắp xếp nội bộ à? Hừ hừ, cứ chờ xem. Quấy rối tu luyện còn nghiêm trọng hơn việc chặn đường công danh.”
Suy nghĩ cẩn thận vấn đề này hắn mới giương mắt nhìn, Dương Thiến Thiến đã đi đâu mất rồi. Đảo mắt tìm khắp mọi nơi mới phát hiện thấy một bóng dáng rất xinh đẹp đang đi càng lúc càng xa.
Có người chiếu cố cô thì có lẽ không cần phải bận tâm. Giờ phút này, hắn chẳng muốn động não gì nữa, quay đầu định đi về nhà.

Không đúng! Trong giây lát hắn ý thức được điều gì đó. Người ta ình biết thông tin quan trọng như thế. Nếu không có gì báo đáp thì dường như là không đủ tình thương rồi.
- Dương Thiến Thiến, chờ tôi một chút.
Hắn vừa gọi vừa chạy đuổi theo. Một người thanh niên đang đi trên đường đột nhiên rớt cả kính mắt:
- Đây chẳng phải là cái người vừa rồi bảo là câm điếc đó hay sao?
- Gì nữa thế?
Dương Thiến Thiến vừa thấy hắn đứng kia thất thần, mới đi được vài giây lại thấy hắn chạy đuổi theo tới đây thì hơi khó hiểu.
- Giám khảo gì đó, chưa chắc đã là người tốt.
Trần Thái Trung đã nghĩ ra một lý do hợp lý:
- Tài liệu lần này cô nhận được muộn như thế thì liệu có ôn tập được không?
- Không được thì cũng biết làm thế nào?
Dương Thiến Thiến thở dài một tiếng. Tốt nhất là cô đành chấp nhận buổi tối đi học “phụ đạo” thôi. Ý nghĩ đó càng thêm kiên định.
- Ai cũng như ai cả mà.
- Tôi tặng cô, à mà, cho cô mượn một thứ rất tốt.
Trần Thái Trung nhìn xung quanh thấy yên lặng, mới tháo cái nhẫn Tu Di trên tay ra:
- Cái này, dùng thế này ….

Dương Thiến Thiến nhìn hắn làm mẫu, sửng sốt đến phải chục phút mới phản ứng lại được. Cô kinh ngạc bịt cái miệng nhỏ nhắn của mình. “Trần Thái Trung này quả thật là quái nhân. Lại còn có cái …cái này kỳ quặc thật!”
Ngay sau đó, cô ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, đúng, là rất nghiêm trọng. Trong lòng cô lập tức trở nên cảnh giác hơn.
- Anh cho tôi mượn vật quý như thế… vì sao vậy?
- Cô là bạn học của tôi mà.
Trần Thái Trung thản nhiên cười, đáp:
- Bạn học giúp đỡ lẫn nhau, chẳng lẽ không hợp lý sao?
- Vậy còn anh? Anh làm sao giờ?
Lúc này, Dương Thiến Thiến thật sự cảm nhận được tình cảm ấm áp của người bạn học.
- Tôi á, tôi tự ôn tập được mà.
Trần Thái Trung lại vểnh cái đuôi cáo lên. Dù rằng đây cũng là thuộc phạm trù tình thương, nhưng cũng không liên can gì đến tính cách của hắn cả.
- Vừa rồi thi vào trường Cao đẳng, tôi được hơn 640 điểm ….
Bỏ dở nửa chừng, thằng ranh này nghênh ngang bước đi.
- Hơn 640 điểm mà không vào học đại học, lại đi thi tuyển nhân viên công chức ư?
Dương Thiến Thiến lại càng choáng váng. Người này ….. Thật đúng là quái nhân!