Quan Tiên

Chương 53: Chương 53





- Động thủ sao?
Hách lão Tam trầm ngâm một lúc rồi lắc lắc đầu.
- Thôi bỏ đi, nếu như hắn không đi thì cứ đuổi hắn ra ngoài chứ đừng đánh người.
Đúng vậy, hắn cũng nhận thấy việc này hơi kỳ quái vì dù sao hắn cũng không muốn trả tiền, nếu như động thủ đánh người thì… Hay là cứ từ từ xem vậy, lỡ như đằng sau người này có thế lực thì không phải là rắc rối rồi sao?
Lúc Dương Tân Cương mạnh miệng nói chuyện với Đại Đường hai chân hắn run rẩy. Nhưng bí thư Trần đã sắp đặt như vậy, còn hỏi mình có muốn thăng tiến không, thì hắn có thể dám nói không hay sao?
Muốn thăng tiến thì phải trả một cái giá. Việc này không thể tránh khỏi, con người khi đã lăn lộn trong giang hồ thì phải thân bất do kỷ nếu không thì làm sao mà sống được ở trên quan trường chứ? Hắn đã ba mươi tuổi vậy mà việc thăng chức vẫn còn ở rất xa cho nên chỉ có thể cố gắng!
Đại Đường thật ra vẫn không làm khó hắn mà đi ra nói với bốn tên thủ hạ.
- Tam ca nói, đuổi những người này đi ra ngoài, nếu lần sau còn đến thì sẽ đánh!
Lẽ ra lời nói của Đại Đường không hề quá đáng. Không đánh người mà chỉ lên giọng đe dọa thì cũng xem như là để đáp trả lại những lời nói lên mặt vừa rồi của Dương Tân Cương, để tỏ ra Khải Hoàn Môn là một nơi vô cùng đàng hoàng.
Đáng tiếc là bốn tên tiểu tử kia xuống tay lại không biết nặng nhẹ, đáng lẽ người ta nói là “đuổi ra ngoài” bọn họ lại nghe thành “Lăn đi” khiến cho Dương Tân Cương đáng thương cùng với những người trợ lý viên bị lăn xuống thẳng bậc thang xi măng, hai cái răng cửa cũng bị gãy.
Thấy máu! Dương Tân Cương cũng tức giận.
- Mẹ nó, chúng mày hãy chờ tao, cả Hách lão Tam nữa, chuyện này tao sẽ không để yên!!!

Bốn tên tiểu tử kia nghe vậy thì nhất thời quay lại, từ từ đi tới. Dương Tân Cương cảm thấy không hay liền lập tức bỏ chạy.
- Bí thư Trần, cậu thấy rồi đấy.
Dương Tân Cương bỏ chạy qua bên kia đường, vẫy tay gọi taxi.
- Ừ.
Trần Thái Trung vẫn đứng yên ở đây nhìn theo, hắn lạnh lùng gật gật đầu.
- Dương Tân Cương, mối thù này tôi sẽ trả thay cho cậu, là bốn tên tiểu tử này phải không?
- Còn có Hách lão Tam nữa.
Dương Tân Cưuơng bị ủy khuất trong lòng nên lớn tiếng nói.
- Mẹ nó, cậu yên tâm, tôi sẽ làm cho bọn nó ít nhất phải bị bại liệt nửa người.
Trần Thái Trung quay đầu, trừng mắt với tên lái xe.
- Nhìn con mẹ gì nữa, còn không mau lái xe đi.
Mẹ nó, đầu năm nay trong giới hắc đạo cũng có chức vụ bí thư hay sao? Tên lái xe tức giận bất bình nhưng khuôn mặt của hắn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, từ từ nổ máy chạy đi.
Vốn là Trần Thái Trung dự định rằng mình sẽ trực tiếp ra mặt nhưng sau đó hắn nghĩ lại như vậy thì không phù hợp với thân phận của mình. Mình đường đường là một bí thư Đảng ủy mà tới đòi tiền thì có phải là mất mặt hay không đây?
Vừa lúc hắn bắt đầu xây dựng thế lực nhỏ của mình. Công việc “chỉ huy cấp dưới” này cũng nên học tập phải không? Lỡ như trong tương lai, mình làm đến chủ tịch quốc hội thì sao nhỉ? Thì làm sao có thể làm việc như vậy chứ?
Vì thế lúc Dương Tân Cương ra mặt, bí thư Trần nói rất thâm tình:
- Dương Tân Cương, nếu như sợ nguy hiểm thì cậu có thể không đi, tôi từ trước đến giờ vẫn rất coi trọng cậu.
Quay trở lại? Sau đó Trần Thái Trun vận dụng tiên thuật đi ra ngoài để động thủ đánh người. Trong ba tên tiểu tử thì có một tên tiểu tử đẩy Dương Tân Cương một cái bị xử trị nặng nhất, phân biệt đối xử, đúng là phân biệt đối xử.
Đúng thế, đúng là phân biệt đối xử, đêm đến hắn động thủ ở ngay gần Khải Hoàn Môn. Người thì bị đánh gãy tứ chi phải nằm rên trên mặt đất. Người thì bị đánh bất tỉnh trong nhà vệ sinh, đầu cắm vào trong bồn cầu.
Không ai chứng kiến là người nào ra tay.
Công nhân sàn nhảy phát hiện ra điều kinh khủng này liền báo cáo cho Hách lão đại biết. Đúng lúc đó thì Hách gia lão đại vừa nhận được điện thoại của lão Nhị trong đó có nói lão tam đã…bị người ta hại.
Hách lão Tam buổi tối nay đã cảm thấy thoải mái nên đi ra ngoài giả sầu. Sau đó con gái của hắn đi học quay về thì phát hiện ra cha mình đã nằm bất tỉnh nhân sự ở trong nhà.
Xương cốt trên người của Hách lão Tam bị người ta đập cho dập nát, cả người cũng bị hôn mê. Điều kỳ quái chính là ở bên ngoài không phát hiện ra vết thương gì, không biết là do hung thủ nào làm!
Làm xong chuyện này, trong lòng Trần Thái Trung cảm thấy khoan khoái. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tại nơi này của hắn mới có chút hoạt động “thể lực” nho nhỏ, không ngờ lại có một cảm giác thích thú như vậy.

- Ừm, Mười Bảy, ngày mai mình đi tìm Mười Bảy, nói chuyện này với hắn.
Trên thực tế, thông tin của Mười Bảy còn nhanh chóng hơn nhiều so với tưởng tượng của Trần Thái Trung. Khải Hoàn Môn hôm nay gặp chuyện không may, ngay sáng hôm sau hắn đã trở lại phòng quy hoạch, tỏ vẻ thần thần bí bí.
- Bí thư Trần, anh đã biết chưa? Ngày hôm qua Khải Hoàn Môn đã xảy ra chuyện lớn.
- Chuyện này cần cậu nói cho tôi biết sao?
Trần Thái Trung bĩu môi với hắn.
- Đây là do tôi làm, chẳng lẽ tôi lại không biết à?
- Là do anh làm?
Khó mà tin được, Muời Bảy là người thông minh nhưng cũng phải há hốc mồm. Tuy nhiên, hắn lập tức nghĩ rằng việc đánh người này tuyệt đối không phải do bí thư tự mình ra tay nhưng tự mình bày ra chuyện này mà nói là “tự mình ra tay” thì cũng không phải là lừa gạt.
Hóa ra, bí thư Trần ngoại trừ ở trên quan trường có chỗ dựa thì ngay cả trong hắc đạo cũng có huynh đệ đó! Mười Bảy càng ngày càng bội phục hắn. Xem ra đi cùng với bí thư Trần có lẽ là một sự lựa chọn sáng suốt.
- Tại sao anh lại chỉ đánh Hách lão tam vậy? Hách gia lão Đại và lão Nhị đã treo mười vạn để tìm hung thủ đó!
- Thì sao, bây giờ đến lượt cậu dạy đời tôi phải không?
Trần Thái Trung cảm thấy không hài lòng, làm tiểu đệ mà lại dám tỏ ra như vậy. Hừ, vấn đề này phải nghiêm khắc mới được, không thể thả lỏng cho hắn.
Mười Bảy liền á khẩu không trả lời được, hắn có thể nói gì sao? Hắn dám nói gì chứ?
Nhìn thấy vẻ hoảng sợ lo lắng của hắn, bí thư đại nhân hơi cảm thấy hài lòng.
- Ừ, ngày hôm qua tôi đã kêu tiểu Dương đi đòi tiền, bọn họ lại ném hắn ra ngoài, ngay cả răng cũng bị gãy cho nên việc làm này cũng không phải là tâm ngoan thủ lạt. Bọn họ bị trừng phạt là đúng phải không?
- Là, là Trần ca huynh… đã lấy đức thu phục người.

Mười Bảy vội vàng không ngừng gật đầu, trong lòng thầm oán hận. Mẹ nó, kỹ nữ chết rồi còn muốn lập đền thờ sao?
- Đúng thế, tôi là muốn dùng đức để thu phục người. Trần Thái Trung tươi cười gật gật đầu. Hắn càng nhìn Mười Bảy càng cảm thấy thuận mắt. Có được tên tiểu đệ như vậy quả là khiến cho người ta cảm thấy an lòng.
Bởi vì lúc đó chỉ có Hách lão tam nên tôi chỉ tìm hắn để gây chuyện. Còn về hai người Hách gia lão Đại và lão Nhị thì…
Nói tới đây, hắn ngừng lại một chút, đưa mắt nhìn Mười Bảy.
- Mười Bảy này, hôm nay đến lượt cậu ra mặt đi đòi tiền, ừ, tôi là giảng đạo lý, muốn lấy đức thu phục người thì phải có cớ ra tay.
-… Vẻ mặt của cậu thế nào đây? Yên tâm đi, tôi tuyệt đối không khiến cậu phải chịu ấm ức đâu.
Mười Bảy nghe vậy thì bắt đầu run rẩy. Cậu muốn có cớ ra tay, chuyện này liên quan gì tới tôi? Nói không chừng, chuyện này không thể để cho người khác biết, giả vờ cho ai xem đây?
- Chuyện đó… Hay là Trần ca phái Tiểu Dương đi làm được không?
- Tiểu Dương đã đi rồi, hôm qua cậu không đi cho nên hôm nay tới lượt cậu. Cậu ngẫm lại xem chuyện này là tôi làm cho ai vậy?
Trần Thái Trung thay đổi sắc mặt.
- Thế nào, hình như cậu không muốn thì phải?