Quan Tiên

Chương 65: Chương 65





Ta phải gọi điện thoại cho quản lý! Phan Kha Mân không biết rằng Mười Bảy làm thế nào mà được như vậy, nhưng ông biết rằng chuyện này không phải là điều lương thiện. Chưa đến một ngày mà huynh đệ nhà Hách gia đã chết mất hai người, rốt cục đây là thủ đoạn đẫm máu gì chứ?
Giám đốc Chương ở bên kia không dám tiếp điện thoại chậm trễ cho nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi ba ngày Mười Bảy đã ký kết xong hợp đồng thành lập công ty.
Đối phó với những người còn lại ở Khải Hoàn Môn là một việc rất đơn giản. Sở trưởng Cổ cục công an phòng quy hoạch cũng có mặt ở đây. Mỗi người ở đây đều nghĩ anh em nhà Hách gia gặp hạn, không thể đi được ra ngoài.
Sở trưởng Cổ mang theo bảy tám cảnh sát đi thẳng tới cửa Khải Hoàn Môn. Sau đó không biết từ đâu ra bảy tám mươi người đi vào nhà lục soát khắp nơi.
Toàn bộ sàn nhảy đều bị đập bể, bao gồm cả đèn đóm và máy nhạc. Mười Bảy cũng không tính đến việc bán những thứ này để kiếm tiền. Nhiều thì không nói, chỉ có ba năm vạn thì bán đuợc bao nhiêu đây?
Không bán được thì đập bể. Hắn vô cùng hiểu rõ mình đang dùng chiêu bài “giúp cho phòng quy hoạch thanh lý”. Nếu như bán những của cải ở Khải Hoàn Môn này lấy tiền thì khó tránh khỏi mang tiếng là “cướp bóc”. Lỡ như có người truy cứu đến chuyện này thì hắn cũng không biết phải ứng phó ra sao.
Mười Bảy đang ở đây đập bể vui vẻ thì Trần Thái Trung lại đi tới.
Những vũ khí đánh nhau không che mắt được mọi người. Nữ phó chủ nhiệm phòng quy hoạch Triệu Học Văn nói với bí thư Trần.
- Nghe nói, trị an ở đây khá kém, cậu là bí thư Đảng ủy mà không biết đến chuyện này ư?
- Hiểu biết chuyện tình.

Trần Thái Trung gật gật đầu. Lần này hắn đến đã được chủ nhiệm Phan sắp đặt mưu kế cho.
- Để phòng ngừa việc tài sản quốc hữu bị chảy máu chúng tôi dự tính sẽ thu hồi khu chợ phía Đông thành phố. Sau đó người của Khải Hoàn Môn đã động thủ với chúng ta, chúng ta chỉ là tự vệ mà thôi.
- Tự vệ sao?
Nữ phó chủ nhiệm cười cười.
- Nghe nói bọn họ có đến chín người nằm viện trong khi các anh chỉ có một phải không?
- Trợ lý tư pháp phòng quy hoạch chúng ta cũng bị chúng đánh cho gãy răng.
Trần Thái Trung nở ra một nụ cười lạnh. Mọi người cấp bậc đều như nhau, cô nói như vậy là có ý gì?
Cán bộ quốc gia trong quá trình làm nhiệm vụ bị người ta đánh, vậy thì chẳng lẽ chúng ta không có phản ứng gì sao?
- Được rồi, không nói nữa.
Ngoài dự kiến của hắn, phó chủ nhiệm Triệu không hề tức giận mà lại cười cười.
- Đúng rồi, lần trước anh đánh nhau với cháu Đoạn thị trưởng, cuối cùng chuyện đó đã được giải quyết thế nào vậy?
- Không biết.
Trần Thái Trung thành thật lắc đầu. Hắn đã sớm có thành kiến với Đoạn thị trưởng cho nên cũng không muốn nhắc tới chuyện này.
- Không ai tìm tôi để nhắc tới chuyện này hết.
- Vậy thì tốt rồi.
Phó chủ nhiệm Triệu không tỏ vẻ gì gật gật đầu, sau đó cô lại ôn hòa nói chuyện với hắn.
- Việc này tuy rằng anh làm không sai nhưng là cán bộ của quốc gia thì có đôi khi cũng phải giải quyết theo pháp luật. Tiểu Trần à, anh còn trẻ, từ nay về sau phải chú ý, hình tượng của mình là điều rất quan trọng.
Đây là những lời nói hợp tình hợp lý nhưng Trần Thái Trung lại hiểu thành chủ nhiệm Tống ủng hộ việc mình làm. Chuyện này thật kỳ quái, cô không sợ đắc tội với Đoạn thị trưởng hay sao?
Trên thực tế, những lời này của chủ nhiệm Triệu không phải là do cô nghĩ ra mà là do bí thư Huyện ủy Ngô Ngôn ủy thác cho cô. Mà nguồn gốc thực sự của việc ủy thác này lại chính là Chương bí thư Chương Nghiêu Đông, một nhân vật quan trọng ở Chương gia.

Tuy nhiên, Trần Thái Trung làm sao mà đoán ra được nhiều chuyện đằng sau như vậy chứ? Hăn nghe thấy chủ nhiệm Triệu nói như vậy thì không khỏi sinh ra cảm giác “tri kỷ” với cô. Chắc chắn rằng, cô nữ chủ nhiệm này không hề sợ dâm uy của Đoạn thị trưởng.
- Cô nói như vậy cũng đúng, tôi lúc ấy vội vàng giữ gìn an ninh trật tự, tưởng rằng có người định tấn công xe của Hoàng lão. Tên tiểu tử này không biết từ đâu xông ra, Đoạn thị trưởng… cho dù là bà con của Đoạn thị trưởng cũng không được làm thế đúng không?
Nịnh bợ như vậy có vẻ hơi vô sỉ! Trần Thái Trung tuy rằng nói rất trơn tru nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên. Tuy nhiên, sau khi hắn nghĩ rằng nói trái với lương tâm cũng là một cách tu luyện EQ thì trong lòng cảm thấy thanh thản hơn. Hắn thầm tự nói với mình: Ta phải quên đi thân phận tiên nhân của mình đi thôi!
- Đúng vậy, đoàn xe đó của Hoàng lão, có thể tùy tiện xông vào hay sao?
Chủ nhiệm Triệu gật gật đầu, không tỏ vẻ gì cả.
- Đúng rồi, nghe nói anh cùng với Đoạn thị trưởng có quen biết nhau phải không?
Việc Đoạn thị trưởng để ý tới Trần Thái Trung không thể qua mắt được những người tinh tế. Chủ nhiệm Triệu cảm thấy kỳ quái, tại sao tên Trần Thái Trung này lại đắc tội với hậu trưởng của mình chứ? Hắn không muốn tiếp tục con đường làm quan nữa hay sao?
- Tôi làm sao mà có được vinh hạnh đó!
Trần Thái Trung bĩu môi. Tuy rằng hơi tiếc nuối nhưng trong giọng nói của hắn vẫn có một chút oán hận.
- Ha ha, với địa vị này của tôi thì có thể quen biết được thị trưởng hay sao?
Chủ nhiệm Triệu là người rất nhạy bén cho nên nhận ra ngay sự phẫn uất trong lời nói của hắn. Chà, xem ra chuyện này có hiểu lầm, hay là… hay là?
Cô cẩn thận nhớ lại tư liệu về người này. Trong giây lát liền hiểu ra, cảm thấy người này được thăng chức lên không phải là do Đoạn Vệ Hoa cố ý cất nhắc mà là… Đoạn thị trưởng xuất phát từ sự đấu đá với Tần hệ mà mới, vội vàng kéo hắn lên đây.
Cuộc thi nhân viên công chức và chuyện ở Hồng Sơn khu có bàn tay của Tần Hệ nhúng vào, sau đó Đoạn hệ cũng lao đến. Nghĩ đến đây, chủ nhiệm Triệu rốt cuộc cũng nhận ra rằng tên Trần Thái Trung này chẳng qua chỉ là may mắn gặp đúng dịp mà thôi!

Trong vòng hai năm nay ở thành phồ Phượng Hoàng, Đoạn Hệ vẫn không thể chiếm được ưu thế so với Tần Hệ. Điều này khiến cho bọn họ cảm thấy hơi mất mặt, do vậy, bọn họ không từ mọi thủ đoạn để phản kích lại cũng là một điều dễ hiểu. Chẳng qua, chuyện này lại khiến cho người trẻ tuổi trước mắt được hưởng lợi mà thôi!
Xem ra, người trẻ tuổi này vẫn còn chưa biết ai là người cất nhắc hắn!
Chủ nhiệm Triệu tinh tế nắm được cốt lõi của vấn đề. Đây là một phát hiện rất quan trọng, cô cảm thấy kiêu hãnh về mình.
Sau khi nói chuyện vài câu Trần Thái Trung liền cáo từ bỏ đi. Hắn hoàn toàn không biết rằng chỉ vì một câu nói vô tâm như vậy mà đã xảy ra một số biến cố mới.
Chỉ vài ngày sau, Sở trưởng Cổ ở đồn cong an đã gọi điện thoại cho Trần Thái Trung mời hắn sau khi tan sở đi uống một chút. Trần Thái Trung nghe thấy vậy thì kinh ngạc rồi liên tiếp từ chối.
- Sở trưởng Cổ, tiền của ông tôi còn chưa trả lại, làm sao có thể không biết xấu hổ quấy rầy như vậy chứ? Nếu như cùng nhau ăn uống thì phải để tôi mời mới được!
Thái Trung, tại sao cậu lại có thể khách khí nhu vậy được!
Sở trưởng Cổ cười sang sang ở đầu dây bên kia.
- Đó là chuyện công còn hôm nay anh em chúng ta tụ hội với nhau, không nói đến những chuyện đó!