Lúc này, Trần Thốc đang đứng ở một góc khuất ngoài hoa viên Vương phủ, vì không che ô nên quần áo đã ướt đẫm nước mưa từ lâu, chờ cho đến khi có hai bóng người bước ra từ bên trong thì mới mỉm cười kêu lên một tiếng, “Mộ Bạch!”
Trần Thốc là con trai thứ hai của Trần Minh Mặc. Năm đó, khi anh quyết định rời khỏi Trần gia thì những cuộc tranh đấu trong nội bộ này đã không còn can hệ gì đến anh, ngoài người em cùng cha khác mẹ này ra.
Trần Mộ Bạch không còn tỏ ra ngây thơ, vô tội như lúc nãy nữa, giữa hai đầu lông mày nhíu lại trông có chút phiền muộn, ngay cả khi nhếch môi cười lên một cái cũng không thể nào xua tan, “Anh hai.”
Hai người họ đứng tại một góc khuất, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u mịt mờ đằng xa, một lúc sau Trần Thốc mới mở lời, “Sao lại cãi nhau to đến vậy.”
Trần Mộ Bạch hơi nhắm mắt lại, “Không làm loạn như thế sao có thể thoát khỏi.”
“Bọn họ không gây khó dễ cho em chứ?”
Trần Mộ Bạch không biết rút ra từ đâu một nhánh lá liền đặt vào trong miệng, vẻ mặt có chút khinh thường, “Nữ chủ nhân Trần gia vừa chết, nhà họ Đổng đã bắt đầu lo sợ rồi, mơ mộng hão huyền muốn cùng với Trần Mộ Chiêu hợp tác để kéo em xuống, cũng không tự mình nhìn xem Trần Mộ Vân có gánh vác nổi không. Đổng Minh Huy vẫn tưởng Trần Minh Mặc vẫn còn kiêng dè nhà họ, làm sao ông ta biết được thứ Trần Minh Mặc ghét nhất là việc người ngoài nhúng tay vào chuyện gia đình của ông ta. Đổng Minh Huy nghĩ năm đó nhà họ Đổng có ơn giúp Trần Minh Mặc ngồi lên cái ghế đó thì có thể khống chế được nhà họ Trần sao? Trần Minh Mặc là người chịu để người khác khống chế sao? Mấy năm nay, Trần Minh Mặc luôn tỏ ra khoan nhượng với nhà họ Đổng, nhìn qua thì giống như là xem trọng Trần Mộ Vân, thật ra là đang đợi đến khi em gái nhà họ chết đi, bà ta vừa qua đời, người đầu tiên mà Trần Minh Mặc ra tay chính là nhà họ! Huống hồ Trần Mộ Chiêu là một con rắn độc, không chủ động đi cắn người đã là tốt rồi, làm gì có chuyện đi giúp người khác. Có điều, Đổng Minh Huy cũng là một người khôn ngoan, biết khó mà lui.”
Trần Thốc rời khỏi nhà họ Trần đã lâu, đối với mấy chuyện tranh đấu kia không hề có một chút hứng thú nào, anh chỉ quan tâm đến duy nhất một người, “Người đó… vẫn có vẻ che chở cho em, nếu là người khác mà làm loạn như vậy, ông ấy đã chả nhanh chóng sử dụng gia pháp rồi.”
Gương mặt điển trai của Trần Mộ Bạch dưới làn mưa bụi đã thấm một tầng nước, nốt ruồi hoa đào trên gương mặt càng thêm chói mắt. Không biết giọt mưa nào vô tình rơi vào trong mắt, anh thấy hơi đau liền nhắm mắt lại, từ từ mở miệng, “Em? Một người ích kỷ như Trần Minh Mặc sao có thể đối xử tốt với người khác, ông ta chẳng qua muốn dùng em để khống chế đám nhà họ Đổng và Trần Mộ Chiêu thôi. Mọi người càng tranh đến sứt đầu mẻ trán, vị trí của ông ta càng ổn định, em lại càng nhất quyết không để ông ta được như ý. Nếu em đi, Trần Mộ Vân và Trần Mộ Chiêu ắt sẽ càng giở nhiều trò hơn, chiêu ngư ông đắc lợi này không phải chỉ có mình Trần Minh Mặc mới biết dùng.”
Trần Thốc nhìn anh rất lâu, mãi mới từ từ mở miệng, “Tiểu Bạch, thật ra, em đi rồi không quay về nữa cũng không hẳn là chuyện xấu.”
Hai anh em họ tình cảm thắm thiết nói chuyện đã một lúc lâu, vị thiếu gia nào đó vừa nãy còn vô cùng nho nhã ngay tức khắc liền nổi hết cả da gà, “Em đã nói bao nhiêu lần rồi! Không được gọi là Tiểu Bạch!”
Cho đến khi sắc trời sắp chuyển màu đen, hai anh em họ mới từng người một rời đi.
Bước chân của Trần Mộ Bạch ngay cả trong mưa cũng vô cùng ổn định, trên miệng như ẩn như hiện một nụ cười không rõ nguyên do.
Không quay lại? Vậy năm đó hà tất anh phải bước chân vào Trần gia? Không trở lại, làm sao anh có thể tự xứng với bản thân mình đây?
Mấy năm sau.
Tuy đã trở lại được vài tháng nhưng Trần Mộ Bạch vẫn không chịu lộ diện.
Lúc nhận được điện thoại từ Trần gia, Trần Mộ Bạch đang là tiêu điểm trong một đám người, nhìn Đường Kính say ngất ngưởng đang nằm gối đầu lên đùi của một cô gái.
Trần Mộ Bạch cũng không hề kiêng dè gì, thuận tay nhận luôn điện thoại. Đúng lúc đó, một người phụ nữ dáng vẻ có chút lẳng lơ, nâng ly rượu lên đưa cho anh. Lúc anh đưa tay qua nhận, không biết cô ta vô ý hay cố tình sờ nhẹ lên tay anh một cái. Sắc mặt của Trần Mộ Bạch lập tức biến đổi, Đường Kính cứ tưởng người trong điện thoại đã nói gì đó, ai biết được kể từ lúc Trần Mộ Bạch bị cô gái kia chạm qua, hai tay liền cứng ngắc. Đường Kính ôm người đẹp mềm mại như nước vào lòng, kéo cổ cô ta lại không biết nói gì đó rồi cười đầy ái muội.
Trần Mộ Bạch vừa bình tĩnh, ung dung đối phó với cha mình vừa trợn mắt nhìn Đường Kính một cái.
Cuối cùng sau một tiếng gầm đầy mạnh mẽ của đầu dây bên kia là một tiếng cúp máy đột ngột, “Còn không về thì đừng bao giờ về nữa!”
Trần Mộ Bạch tắt máy, vẻ mặt không có chút cảm xúc nào, rút khăn ướt ở trên bàn cẩn thận tỉ mỉ lau chùi phần da vừa bị chạm qua, sau khi lau xong liền vứt ra một góc, rồi đứng dậy rời đi.
Sắc mặt của cô gái nọ lập tức biến ảo liên tục như một cái bảng màu, Đường Kính cũng đuổi theo anh, trước khi đi khỏi còn thương hoa tiếc ngọc an ủi một câu, “Cậu ta không cố ý nhắm vào em đâu, cậu ta có bệnh!”
Anh không an ủi còn tốt, vừa dứt lời xong, sắc mặt của cô gái ấy trông còn khó coi hơn.
Đường Kính đã đi ra ngoài rồi, giống như sực nhớ ra điều gì lại thò đầu vào trong, gãi gãi đầu giải thích, “Không phải kiểu bệnh kia đâu, là bị cuồng sạch sẽ.”
Vài phút sau, hai người đàn ông dừng ở cuối hành lang nói chuyện.
“Gần đây, hành động có hơi lớn, lão gia nhà cậu muốn triệu kiến cậu rồi à?”
Đường Kính ở ngoài có một biệt danh khác gọi là hồ ly, cái biệt danh này đặt ra cũng không uổng phí, gương mặt không chỉ đẹp đẽ như ngọc còn có chút ranh ma lanh lợi, anh ta đoán không sai một ly.
Trần Mộ Bạch gật gật đầu.
“Có lẽ là đã vây sẵn lưới chờ cậu rồi, cửa này cũng không dễ qua đâu.”
Trần Mộ Bạch lại tỏ ra như không quan tâm, “Nếu như thực sự dễ qua như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa? Sao có đủ tư cách để đấu với Trần Mộ Bạch tôi”
Đường Kính tỏ ra thán phục, “Cậu đúng là một tên biến thái!”
Dù sao hai người họ cũng là những chàng trai cao ráo, dung mạo tuấn tú xuất chúng, lại còn xuất hiện trong câu lạc bộ tư nhân như thế này ắt đều không phải là người bình thường. Hai người họ không làm gì, chỉ đứng ở đó thôi, thỉnh thoảng có người đi qua không khỏi phải ngước nhìn họ vài lần.
Trần Mộ Bạch bị ngắm đến mức cảm thấy khó chịu, dập tắt tàn thuốc xong liền quay người rời đi,
Đường Kính hét lên đằng sau lưng anh, “Cứ đi như vậy? Bao nhiêu mỹ nhân trong kia không chọn một người nào ư? Tên họ Triệu nào đó đặc biệt chuẩn bị để tạ lỗi với cậu đó!”
Đầu cũng chả buồn quay lại, Trần Mộ Bạch vẫy vẫy tay, “Cậu được hời rồi đó!”
Trần Mộ Bạch vừa bước vào cửa, Trần Tĩnh Khang đã nhanh chóng nhận lấy áo trong tay anh, vừa nói vừa ngẩng đầu về hướng phòng làm việc ở trên lầu, “Chủ nhiệm Mạnh đợi cậu cả buổi tối rồi, trông có vẻ rất gấp.”
Tuy là nghe thấy rồi, nhưng Trần Mộ Bạch vẫn tỏ ra không nghe thấy, sau khi lên lầu liền tắm rửa thay quần áo, rồi ung dung tự tại uống hết một ly trà mới bắt đầu bước về phía phòng làm việc, đi gặp cái người mà nghe nói đã đợi cả một buổi tối đến mức lòng dạ thiêu đốt nhưng vẫn không dám đi thúc giục kia.
Trần Mộ Bạch biết lý do vì sao ông ta tới, Mạnh Tinh Văn cũng không dám nhắc đến tên của người họ Triệu nào đó, mà hỏi thẳng luôn, “Xử lý thế nào?”
Trần Mộ Bạch dựa vào sofa, chầm chậm giơ tay làm một động tác khiến cho Mạnh Tinh Văn lập tức cả người đầy mồ hôi hột. Ai cũng nói Mộ thiếu ra tay tàn độc, đúng thật là không uổng cái danh tiếng đó, ông ta sững sờ một chút mới mở miệng, “Cậu ta tuy không có công lao cũng có khổ lao, cậu tuyệt tình như vậy, những người sau cũng khó tránh khỏi cảm thấy thất vọng, sau này…”
Trần Mộ Bạch khó hiểu nói, “Tôi quan tâm sao? Ông có thể trực tiếp nói cho bọn họ, nếu ai thấy thất vọng có thể ngay lập tức bỏ đi. Trần Mộ Bạch tôi tuyệt đối sẽ không níu giữ. Tuy nhiên bọn họ cần phải rõ một điều rằng, thứ mà bọn họ cần rốt cuộc là ô dù sờ không thấy nhìn không ra hay là những lợi ích thực tế nhất. Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ bạc đãi bọn họ.”
Mạnh Tinh Văn nghe vậy liền gật đầu không ngừng, “Cậu nói rất đúng, là do tôi quá cổ hủ rồi.”
Trần Mộ Bạch đổi tư thế rồi nói tiếp, “Ông cũng có tuổi rồi, có một số nguyên tắc chắc không cần tôi phải chỉ. Mỗi ngày cho bọn họ ăn một viên kẹo, ngày nào không cho, bọn họ sẽ mắng ông. Còn nếu mỗi ngày ông cho bọn họ một cái tát, ngày nào không tát, bọn họ sẽ cảm kích ngày đó. Thực ra thứ mà Triệu Hưng Bang muốn, đối với tôi cũng chả phải chuyện to tát gì, tôi chỉ muốn bọn họ rõ một điều, tôi không phải Trần Minh Mặc, cách thức xử lý kia của Trần Minh Mặc không được thực hiện ở chỗ tôi. Có một số thứ tôi có thể cho đi, đó là vì tôi cho phép anh ta có. Thế nhưng, anh ta không được mở miệng đòi hỏi từ tôi, đặc biệt là, uy hiếp tôi.”
Mấy từ cuối cùng anh đặc biệt nói rất chậm, giọng điệu lạnh lẽo càng làm cho Mạnh Tinh Văn cảm thấy ướt cả lưng, trong lòng ông hoàn toàn hiểu rõ là hết hy vọng rồi, sau đó chỉ nói thêm một vài việc gấp không liên quan khác rồi lập tức rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Mộ Bạch đang ngồi trên bàn ăn sáng đột nhiên giống như người mới bừng tỉnh từ trong cõi mộng mà hỏi, “Ôi, có phải là tôi đã quên mất phải về nhà báo cáo rồi không?”
Trần Tĩnh Khang, người vẫn luôn theo anh từ bé đến lớn, liền tỏ vẻ đau khổ mà không dám lên tiếng, cuối cùng dưới ánh mắt đầy áp bức của Trần Mộ Bạch mới cực kỳ khổ sở mà nhỏ giọng “Vâng” một tiếng.
Trong lòng thì cực kỳ khinh thường, không phải ba cậu đã thúc giục ba lần rồi cậu vẫn làm như không thấy sao.
Trần Mộ Bạch giống như đang đợi một tiếng “Vâng.” này, rất nhanh liền nhẹ giọng mở miệng, “Hôm nay thời tiết cũng đẹp, vậy thì chúng ta trở về đó thôi.”
Ăn xong bữa sáng liền chuẩn bị ra khỏi nhà, thế nhưng đến gần bữa trưa rồi mà vẫn chưa tới nơi, Trần Tĩnh Khang lái xe đi theo được vài km đã muốn xuống xe đuổi theo người nào đó đang bước đi từng bước từng bước.
Cậu hạ kính xe xuống hắng giọng kêu lên, “Tam thiếu, cậu đi nhanh một chút đi, sắp không kịp bữa trưa rồi.”
Người nào đó dường như lại không hề vội vã một chút nào, đáp một tiếng như lấy lệ, sau đó vẫn bước từng bước dẫm lên những cánh hoa đào rơi đầy trên mặt đất, đón lấy những cơn gió ấm áp của mùa xuân, dường như rất vui vẻ còn ngâm nga một bài hát nào đó.
Tĩnh Khang à, trên lưng cậu đeo một cái bao thật nặng thật nặng, cứ từng bước từng bước mà bò đi.
Trần Tĩnh Khang chỉ đành rụt cổ lại ngồi im trong xe mà âm thầm rơi lệ.
Trần Mộ Bạch đi mãi một lúc sau mới chịu bước vào trong viện, trên đường vẫn cứ không ngừng lề mề chậm chạp làm cho Trần Tĩnh Khang sợ đến mức một đầu đầy mồ hôi.
Khi sắp bước vào sảnh chính, Trần Mộ Bạch đột nhiên dừng lại, hất cằm hướng về phía cô gái đang đứng cách đó không xa hỏi, “Ai kia?”
Cô gái dường như cũng đã nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn Trần Mộ Bạch một cái, rồi cũng rất nhanh liền quay đầu về, giống như không hề nhìn anh lấy một lần nào.
Trần Tĩnh Khang ngẩng cổ lên nhìn, “Cô ấy ư, nghe nói là lão gia đón về.”
Trần Mộ Bạch đột nhiên thú vị cười lên một cái, “À, không phải là viên ngọc quý* trong tay lão gia chứ?” (nguyên tác là thương hải di châu: ý chỉ viên ngọc quý bị giấu dưới biển, ý chỉ những nhân tài)
Giọng nói của anh không to không nhỏ vừa đủ để ba người bọn họ đều nghe thấy.
Trần Tĩnh Khang giả vờ ho nhẹ một cái, trong lòng không ngừng oán thầm, được rồi, cậu đúng là không chịu bỏ qua lấy bất cứ một ai, cô gái kia không phải chỉ là không thèm để ý đến cậu sao, cậu thấy có đáng không. Cậu trêu chọc cha cậu thì trêu chọc cha cậu đi, con gái nhà người ta mặt mũi thanh tú xinh đẹp như thế kia, cậu trêu chọc người ta làm gì.
Trần Mộ Bạch đứng ở hành lang rề rà nửa ngày, một lúc thì khen cây hoa này đẹp, lúc thì tán dương bụi cỏ kia thật xanh, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng ho không to không nhỏ từ trong sảnh chính vang ra mà chủ nhân của tiếng ho này đương nhiên là Trần Minh Mặc thì Trần Mộ Bạch mới bước vào bên trong.
Những người ở bên trong hoặc đứng hoặc ngồi, vẫn là đám người mà mấy năm trước anh rời đi ngày đó, tựa như đã đợi được một lúc lâu, Trần Mộ Bạch vẫn tỏ ra kiêu ngạo, bước vào trong cũng giống như đang tản bộ vậy, dáng vẻ thong thả như muốn nói tôi đây thích đến trễ đấy các người có giỏi thì đừng có đợi tôi.