Quần Tú Tĩnh Thủy Lưu Thâm

Chương 1



Lý Trình Tú nói rõ chuyện giữa mình và Lê Sóc cho Thiệu Quần, anh ngẫm lại mối quan hệ này, quả thật anh vẫn còn chút giữ lại, thế nhưng vốn đã như thói quen cũng khó sửa đổi, lòng người chẳng thể nào như công tắc tùy ý tắt mở, sự tin tưởng phải từng bước một tạo lập.

Mấy ngày đó Thiệu Quần đặc biệt dính người, sau khi biết được tin Lê Sóc cùng anh chưa từng ngủ với nhau thì bản thân hắn còn vui vẻ hơn ký được hợp đồng mấy chục triệu, ánh mắt mỗi ngày nhìn Lý Trình Tú đều vô cùng ám muội diễm tình.

Cuộc sống gia đình những ngày qua cũng xem như nhẹ nhàng tạm ổn, thế nhưng cảm giác thấp thỏm bất an vẫn luôn đè nặng trong lòng Lý Trình Tú, ngọn nguồn không hoàn toàn từ phía Thiệu Quần, chỉ là sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, anh càng bắt đầu tin chuyện không nên dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, chỉ có bản thân...!Là đáng tin cậy nhất.

Anh nhớ khi đó Trà Bôi sinh bệnh, chỉ là bệnh viêm ruột nhỏ cũng tốn hơn mấy triệu bạc, bây giờ còn có con, lỡ như sau này Thiệu Quần lại đạp vào vết xe đổ thì sao.

Truyện Hot

Hoặc có khi thân phận Chính Chính bị nhà họ Thiệu phát hiện thì sao?

Quá nhiều vấn đề không chắc chắn khiến anh không thể phóng túng cho chính mình hoàn toàn tin tưởng Thiệu Quần, nếu như không có Chính Chính, anh có thể thả lỏng một chút, thế nhưng hiện tại đã có con, những chuyện tình cảm hay những vấn đề chưa hóa giải xong giữa anh và Thiệu Quần nên vì tương lai Chính Chính mà suy xét.

Anh còn đề phòng nếu xảy ra trường hợp xấu nhất, nếu Thiệu Quần lập gia đình, không để ý anh nữa, anh sẽ mang con đi.

Dạo gần đây ngoại trừ chăm sóc con ra anh đều dùng phần lớn thời gian rảnh để học, cứ đến buổi tối sau khi dỗ Chính Chính ngủ xong anh liền qua thư phòng đọc sách, Thiệu Quần cũng thường xuyên cách một hai ngày ngồi với anh.

Anh cảm thấy không thoải mái lắm, có lẽ là do cảm giác tồn tại của Thiệu Quần quá mạnh, dù cho hắn ngồi ở chỗ đó bất động, thế nhưng trên người dẫn ra một luồng từ trường cực đại, anh cảm nhận được hô hấp chậm rãi cùng mùi hương sữa tắm khoan khoái nhẹ nhàng thoang thoảng rõ ràng trong thư phòng yên tĩnh này.

Thiệu Quần tình cờ nghiêng người hỏi anh không hiểu chỗ nào, mắt hắn nhìn vào sách, cũng không động tay động chân hay trêu đùa gì, chỉ dùng thân hình cao lớn của hắn giam anh vào trong, tay chống mặt bàn: "Có chỗ nào không hiểu không?"

Lý Trình Tú cảm giác như mình bị quấy rầy vậy.

Lý do thứ nhất là thế, còn thứ hai chính là ban ngày Thiệu Quần cũng phải đi làm, cứ dính lấy anh cũng không phải chuyện tốt.

Anh rất sợ, so với việc trực tiếp tiếp xúc da thịt cùng Thiệu Quần, thì anh càng sợ bản thân lạc lối chìm đắm vào,  sợ bản thân lại dùng hết lòng hết yêu Thiệu Quần, sợ cũ chuyện tái diễn.

Thành ra anh quyết định đổi thời gian học đời xuống buổi trưa, trên tủ lạnh trong phòng bếp dán những điểm yếu lỗi sai kiểm toán, anh sẽ thừa dịp Chính Chính ngủ trưa mà bắt đầu học.

Trời đã vào hạ, thời tiết nóng nực ơi bức, nhiệt độ lên tới 34 độ C, chỉ cần đẩy cửa ra thì luồng khí nóng lập tức xông vào mặt mình.

Lý Trình Tú không mở máy lạnh, chuyện này cốt không phải vì tiết kiệm tiền, chỉ là anh muốn nhắc nhở chính mình từng trải qua tháng ngày cực khổ như thế nào nhằm nhắc mình không thể ngủ, phải nỗ lực học tập.

Cho dù không muốn nhưng anh cũng phải thừa nhận, trí nhớ của anh thật sự không còn được như năm xưa, việc học hành  là một chuyện vất vả.

Anh nhớ khoảng thời gian mình trốn tránh Thiệu Quần sống rất khó khăn, sau đó Chính Chính ra đời, việc học cũng dần bị hạn chế thời gian, anh dành thời gian chăm Chính Chính, nửa đêm còn pha sữa bột cho con, chờ đến khi Chính Chính ngủ anh mới dám chợp mắt, có những lúc con trai vừa khóc anh liền lập tức bò qua ôm con, việc học tập cứ vậy mà trôi vào quên lãng suốt một năm, đến bây giờ mới bắt đầu lại từ đầu.

Thiệu Quần cảm giác ngủ thẳng cẳng một giấc tròn, khi tỉnh dậy đầu tiên sờ đầu con trai mình, cả cái đầu tròn tròn mịn mịn, không bị lạnh.

Thiệu Quần dụi mắt, ngẫm lại vẫn chỉnh nhiệt độ máy lạnh cao lên một chút, bởi anh thấy bà xã mình nói đúng, nóng chút không sao, cảm lạnh mới mệt.

Hắn xỏ dép lê qua thư phòng tìm người, thư phòng ở lầu hai, khi hắn bước lên lầu hai cố gắng thả nhẹ bước chân, lúc này một luồng khí nóng chợt xông thẳng vào mặt, rõ ràng còn nóng hơn cả lầu một.

Thiệu Quần đứng góc tường chếch đối diện thư phòng, dựa vào ánh sáng nhìn qua cửa phòng, những thanh âm trùng lặp lọt vào tai, Thiệu Quần dựa đầu vào tường lười nhác ngắm nhìn người đang tập trung ở bên trong.

Bóng lưng ba mươi tuổi của Trình Tú vẫn hệt như một sinh viên đại học vậy, tóc ngắn sạch sẻ, cần cổ vừa thon vừa trắng, chiếc áo vải bông ôm lấy khung xương gầy kia, thoạt nhìn qua có vẻ dễ bắt nạt, thế nhưng thực ra rất ngoan cường.

Bình thường quả thật không nhìn ra, chú thỏ nhỏ này khi bị ép cũng sẽ cắn người, đối phương không những dám mắng hắn súc sinh, dám đánh hắn, tát hắn, còn dám lừa hắn ngủ với Lê Sóc, có lúc không nói câu nào cũng có thể đâm hắn một nhát.

Ví dụ như hiện tại, đối phương vẫn ngồi ở đó, dẫu cho trên cổ lấm tấm lấm tấm mồ hôi, nhưng anh vẫn ngoan cố không chịu mở điều hòa, mà chỉ nghiêng đầu dùng tay lau vội đi.

Thiệu Quần nghĩ, đống sách vở kia không chừng đã bị cánh tay đính mồ hôi kia thấm ướt.

Hắn hiểu tại sao Lý Trình Tú thành ra như vậy hơn bất kỳ kẻ nào khác, anh vốn không chịu tin hắn, trong lòng anh lúc nào cũng nghĩ tới chuỗi ngày cực khổ đau đớn trước kia khiến trong lòng hắn cực kỳ buồn bã, khó chịu muốn bật khóc.

Phải qua bao lâu nữa? Anh ấy mới có thể thật sự tin tưởng mình đây?.