Quần Tú Tĩnh Thủy Lưu Thâm

Chương 55: Chương 55





Thực ra không phải trong lòng Thiệu Quần không để ý con trai, chờ sau khi ở nhà thoải mái ba bốn ngày dằn vặt cả người Lý Trình Tý đầy vết tích xanh đỏ, khiến cho tính tình của đối phương vốn còn mềm hơn chú mèo nay đã học được cách đạp chân đá người, rốt cuộc Thiệu đại công tử mới sờ mũi hoàn toàn thỏa mãn.

Chủ nhật rảnh rỗi để cho Lý Trình Tú nghỉ ngơi, song nghĩ, cũng gần nửa tháng hắn chưa về nhà, lần này vừa làm đứa con có hiếu đến thăm, vừa làm người cha tốt đón con trai về, một công đôi việc.

Lý Trình Tú vùi ở trên giường, dùng chăn che nửa mặt mình lại: "Em tới khu chợ vào cửa hàng Vương Ký lấy giúp anh con gà đi, anh đặt mấy hôm trước, lấy xong nhân tiện nhắn dì bảo mẫu hầm canh cho ba em uống, còn đông trùng hạ thảo thì đưa cho anh rể, anh có để ở ngăn kéo bên phải trong nhà bếp.

"
Thiệu Quần cầm theo một túi đông trùng hạ thảo cau mày đến chợ lấy gà, ông chủ thấy Thiệu Quần đến cố ý bọc lại hai túi nilong còn quấn thật chặt, đây là do Lý Trình Tú cố tình nhờ vả, nói rằng em trai mình kỵ mấy mùi này.

Lần đầu tiên nhìn thấy Thiệu Quần, quai hàm của ông như muốn rớt xuống đất: "Anh bạn này, đừng nói cậu là vị minh tinh nào trên màn ảnh nha?"
Tuy bản thân ít xem TV, nhưng ông cảm thấy minh tinh điện ảnh chính là tướng mạo này, mấy năm trước Thiệu Quần và Lý Trình Tú đến còn gây nhau, hắn nói anh dám nói hắn là em trai anh sao?
Lúc đó cả hai vẫn còn khoảng cách, Lý Trình Tú dùng nhu thắng cương, sao có thể nói hai người bọn họ sống bên nhau?
Thiệu Quần không dám trêu anh tức giận, sau đó suy nghĩ ra cách trị Trình Tú, chính là nếu anh bảo hắn là em trai anh, vậy thì hắn liên tục gọi anh một câu anh trai, hai câu anh trai.

"Anh trai, em muốn ăn nho móng tay.

"
Ăn gì chứ, nho thường cũng ngọt mà, Lý Trình Tú nhỏ giọng bĩu môi, sớm biết vậy không dẫn hắn tới rồi.

Thiệu Quần lấy xong liền đi ngay, song cũng cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, hai năm trước hắn còn hoảng sợ lo lắng anh sẽ rời xa mình, hận không thể bám dính đối phương suốt hai mươi bốn giờ đồng hồ, bây giờ nỗi buồn phiền chỉ còn mỗi chuyện, hắn sợ ba mình biết thân phận Chính Chính.


Ngoài chuyện đó ra, hắn cảm thấy tháng ngày trôi qua gần như trọn vẹn.

Khi lái xe tới, vừa đặt chân vào cửa, hắn đã nghe người trong nhà nói ba hắn dẫn Chính Chính đi câu cá rồi.

Dì bảo mẫu nhận lấy đồ trong tay Thiệu Quần: "Cậu ăn cơm chưa?"
Thiệu Quần cầm lấy quả quýt trong rổ lột vỏ, một nửa đưa cho bà, nửa kia nhét vào miệng ăn: "Ăn rồi, ba có bảo mấy giờ về không?" Bảo mẫu hiểu ý nở nụ cười nhận lấy quýt: "Mỗi lần lão gia dẫn Chính Chính câu cá thường đến tối mới về.

"
"Vậy để con đi tìm bọn họ.

"
"Cậu chủ đợi lát nữa đi, bánh trứng sắp nướng xong rồi, cậu chủ mang cho Chính Chính ăn, với lại trên bàn đựng trái cây có trà lão già hay uống, lúc đi ngài quên mang theo.

"
"Chỉ có ba cùng Chính Chính, không có gì cho con sao?"
Bảo mẫu lườm hắn một cái, "Tôi có bao giờ quên đâu chứ, cho cậu chủ một túi nho ngón tay đã rửa sạch, hôm nay tôi mua nhiều, lão gia cũng thích ăn, khẩu vị hai cha con cậu chủ quả thật giống nhau.

"
"Trình Tú còn nói gì khác với dì không?"
"Có thể nói cái gì chứ, ngoại trừ nói cậu chủ kén ăn thích chưng diện, khó nuôi thì còn lại đều khen cậu.


"
Lò nướng vang lên một tiếng "keng", Thiệu Quần lấy bánh trứng nóng hổi ra, nghĩ đến Lý Trình Tú khẽ bật cười.

Chính Chính đang trong tuổi hiếu động, bản thân hắn bận rộn công việc, còn Trình Tú xưa nay vô cùng cẩn thận, cho nên mấy chuyện leo trèo hay nguy hiểm hầu như rất hiếm khi anh cho phép, chỉ có mỗi khi đến chỗ ba mình, có ông cùng đám lính, nhóc con này mới có thể khi thì quậy phá tưng bừng phơi nắng đến đen sì, khi thì câu cá mò tôm, mấy chuyện bắt bươm bướm lấy trứng trên tổ chim trở thành những chuyện thường ngày, có những lúc nghỉ hè chỉ có nửa tháng, khi về nhà cả người rám đen, thế nhưng cũng may khi về nhà lại trở thành một bé con ngoan ngoãn hiểu chuyện, khi đến chỗ ông nội mới bắt đầu biến thành chú hổ con tự do bay lượn trong cánh rừng.

ngôn tình hay
Hắn lái xe tiến vào vùng ngoại thành, khi đến nơi, khung cảnh đập vào mắt lúc này chính là từ tán cây phía xa đặt một cây dù, con trai hắn xắn ống quần đội mũ rơm cầm lấy cần câu phiên bản mini câu cá cùng ông nội, lúc cười lộ ra cái răng thỏ trắng cực kỳ xinh xắn.

Thiệu Quần không nhịn được bật cười, chơi sao bị nắng cháy thành cục than mất rồi.

Trời nắng chang chang, bên ven hồ, Thiệu Quần chợt bắt gặp bộ dạng tươi cười vui vẻ hiếm hoi của ba mình, dáng vẻ ấy trông ông như một người già trong gia đình bình thường, hai ông cháu một lớn một nhỏ, người cúi đầu người ngẩng đầu như muốn nói chuyện gì đó.

Hắn nhìn thấy mỗi lần Chính Chính muốn mở miệng nói, ba mình đều sẽ tập trung cúi đầu nghe.

Gió thổi nhẹ qua làn nước gợi lên những cơn sóng lăn tăn, Thiệu Quần không nỡ xuống xe phá rối cảnh đẹp này.

Hắn rút chiếc điện thoại ra chụp một tấm hình, chiếc mũ rơm của con trai treo trên lưng, cần câu thì đặt luôn xuống đất, ba hắ một tay cầm cần câu, một tay cầm lấy quạt cói quạt mát cho cậu bạn nhỏ này.

Cỏ xanh như một tấm đệm mát làm dịu đi cái nắng chói chang ngày hè, trong lòng Thiệu Quần bất chợt cảm thấy hổ thẹn day dứt với ba mình, cả Chính Chính.


Lúc trước hắn muốn đứa con trai này, đơn giản chỉ vì muốn dùng thủ đoạn trói chân Trình Tú lại, thế nhưng tháng ngày dần trôi qua, hắn càng sợ sệt ngày lộ ra chân tướng, hắn không dám nói cho ba mình biết Chính Chính không phải đứa con mang dòng máu của mình, hay nói đúng hơn, hắn không biết nên nói làm sao cho ông biết là cháu trai mà ông hằng cưng chiều thực ra không phải cháu ruột của mình? Về Chính Chính, liệu con trai hắn sẽ như thế nào nếu đối mặt với chuyện đột nhiên mất tình thương từ nhà họ Thiệu?
Thiệu Quần nhẹ nhàng đi tới cạnh ông cầm lấy quạt phẩy phẩy cho hai ông cháu.

"Có mang tách trà của ta theo không?"
Thiệu Quần trêu ba mình: "Ý ngài là con chó lông xoăn kia sao?" (Trà Bôi nghĩa là tách trà đó)
"Thằng ranh này mi muốn ăn đòn đúng không!"
Thiệu Quần mở túi lấy tách trà ra; "Của ngài đây.

"
Thiệu tướng quân cầm lấy uống vài hớp: "Sao lại tới đây?"
"Ba nói gì vậy, con tới thăm ngài cùng con trai phải chọn ngày tháng nữa sao?"
Thiệu tướng quân không muốn lật tẩy thằng con trai này, mấy năm qua ông cũng hiểu rõ, căn bản không phải Lý Trình Tú bám dính con trai mình, mà là con trai ông cầu xin người ta đừng đi: "Sao, chọc cho Trình Tú tức rồi? Bị đuổi ra ngoài rồi sao?"
Thiệu Quần ngắt lấy một nhánh cỏ đuôi chồn chơi, lại nằm xuống phô ra đôi chân dài trên bãi cỏ xanh um: "Nhìn ba hẳn có kinh nghiệm từng trải nhỉ.

"
"Hừ, mẹ mi cũng tính giống vậy, bình thường không tức giận, lúc giận lên ta cũng không dám lên tiếng.

"
"Tính chị hai giống mẹ đúng không?"
"Ừ, chị ba cũng giống như bà, nhất là lúc làm nũng.

"
"Vậy lúc mẹ tức giận trông như thế nào?"
"Tức giận lên không nói lời nào, lúc ta xin cưới, ông ngoại mi không chịu, cậu ruột trong nhà đến cầu xin bà về mà bà cũng không chịu về, khi đó ta mới vào bộ đội được mấy năm, chưa có chức vụ gì, chỉ có bà là tin ta sẽ làm nên chuyện, nếu như mi không nhìn giống bà, chắc ta đã sớm đánh chết thằng nhóc ranh mi rồi.


"
"Vậy ba yêu mẹ nhiều không?"
"Yêu chứ, lúc đó ba của bà là tổng tư lệnh, ta còn dám cầm súng chỉ vào ông ta, vậy nói xem yêu cỡ nào.

" Lúc Thiệu tướng quân nói ra chuyện này, gương mặt vô cùng lấy làm kiêu ngạo, thật sự cứ như thành tựu lớn nhất của đời ông chẳng phải là bảo vệ nước nhà, mà chính là dám cả gan chỉ súng vào ba vợ cướp hôn.

"Con cũng yêu Lý Trình Tú như ba yêu mẹ vậy.

"
Ông nghe xong hầm hừ: "Ông đây chẳng muốn quản mấy người, đừng gây chuyện cho ta là được.

"
"Nếu sau này con làm chuyện khiến ba cực kỳ giận, ba có giận lây sang Trình Tú cùng Chính Chính không?"
Thiệu tướng quân cầm tách trà nhấp một ngụm, lá trà chợt dính vào môi, ông bĩu môi thổi một cái về lại trong tách, cúi đầu nhìn Chính Chính, sau đó lên tiếng: "Ta lớn tuổi cả rồi còn quản được bao nhiêu năm nữa, chỉ là nếu như có chuyện như vậy thì đừng nói cho ta biết, bớt làm ông đây nổi giận!"
Thiệu Quần ân cần quạt cho ông: "Với sức khỏe của ngài, con tin ngài còn có thể mắng con thêm trăm năm nữa.

"
Thiệu tướng quân cười mắng thằng ranh thối, sau đó ôm lấy Chính Chính lên xe ra lệnh Thiệu Quần: "Thu dọn giỏ cá với cần câu đi.

"
"Vâng vâng.

".