Quần Tú Tĩnh Thủy Lưu Thâm

Chương 62: Chương 62





Ở khách sạn điên cuồng hết hai ngày, sau khi Lý Trình Tú về nhà liền ngủ một giấc đến nửa đêm khát nước tỉnh lại.
Lúc tỉnh giấc, Chính Chính nằm trong lòng anh, Trà Bôi nằm nhoài phía trên gối, còn Thiệu Quần bên cạnh ôm lấy anh từ phía sau, bàn tay lớn đặt trên eo, Lý Trình Tú bật cười, hèn gì lúc ngủ anh cứ thấy ngột ngạt.
Thế nhưng anh cũng không có ý định dời tay hắn ra, chỉ quay đầu ngắm nhìn Thiệu Quần.

Nhiệt độ trong phòng ấm áp, Chính Chính cùng Trà Bôi vẫn còn say sưa trên giường, con trai anh còn mặc áo ngủ Tôn Ngộ Không có cái đuôi nhỏ phía sau mông.
Thiệu Quần nghe thấy động tĩnh dụi mắt: "Tỉnh rồi sao? Đói bụng không?"
"Suỵt!"
"Anh suỵt cái gì, giờ có sét đánh ranh con này cũng không tỉnh đâu, anh còn không biết nết ngủ con trai mình sao?"
Lý Trình Tú cúi đầu nhìn con trai ngủ đến chảy nước dãi, thế nhưng vẫn thỏ thẻ hỏi Thiệu Quần: "Chính Chính về lúc nào?"
"Sáng ba em ôm tới trả."
"Vậy sao em không gọi anh dậy!" Lý Trình Tú trở mình ngồi dậy, Trà Bôi bị kinh động mơ mơ màng màng mở mắt nhìn, sau đó bò lại leo lên đùi anh ngủ tiếp.
"Gọi anh làm gì, chờ anh tỉnh dậy cũng có thể gặp con mà, cần gì gấp gáp."
Thật ra Lý Trình Tú không phải gấp vì Chính Chính, chẳng qua anh cảm thấy thân là con cháu, lúc trưởng bối đến mình còn ngủ thực sự không phép tắc, huống chi ba Thiệu Quần còn là tướng quân.

"Không sao, ba em bảo anh thi cử vất vả, còn định chăm Chính Chính vài hôm cho anh nghỉ ngơi."
"Vậy ba em có nói Chính Chính nghịch ngợm gây sự gì hay không?"
"Không có, có thằng con như em đóng vai phản diện, ba em cưng cháu còn không kịp nữa."
Lý Trình Tú thở phào nhẹ nhõm, khoảng thời gian này anh bận bịu học tập cho nên không quan tâm nhiều đến những chuyện khác, tuy rằng tinh thần thoải mái nhưng cảm thấy có chút ngại, suy cho cùng thì quan hệ giữa anh và người họ Thiệu vẫn còn cách nhau một khoảng cách.
"Anh đói bụng không?"
Lý Trình Tú ngửa mặt nở nụ cười: "Đói bụng."
Thiệu Quần ôm anh hôn một cái, xoay người lấy điện thoại: "Gọi đồ ăn ngoài đi, anh muốn ăn cái gì?"
"Luộc chút sủi cảo hay hoành thánh là được."
"Trong nhà hết rồi."
"?! Không phải anh đã gói những hai túi cho em rồi sao? Anh nhớ là đêm đó anh đã chuẩn bị nấu rất nhiều món để trong tủ lạnh." Trong khoảng thời gian ôn tập, cứ cách nửa tháng anh lại làm đồ ăn một lần, sau khi làm xong sẽ bỏ hết vào hộp trữ lạnh để dành cho Thiệu Quần ăn.
Anh vẫn nhớ kỹ khoảng thời gian năm xưa, Thiệu Quần đến tìm anh, cùng anh chen chúc trong căn phòng cũ chật chội.

Lúc đó Thiệu Quần ăn hết món khoai tây nguội ngắt còn chưa chín kỹ, sau này khi về bên nhau, Thiệu Quần vẫn không bỏ tật xấu này, mỗi lần đi công tác về nhất định phải ăn cơm nhà trước, dù cho thiên vương hay ai có gọi mời hắn đi uống rượu hay gì, cũng phải chờ hắn về nhà ăn cơm xong rồi tính tiếp.
"Sao em ăn nhanh thế, anh nhớ mình đã làm đủ phần mỗi ngày mà."

Thiệu Quần vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, hắn mất một lúc mới chọn xong bảy tám món, chẳng buồn nhấc mi mắt lên: "Có ngày em ăn hai bữa, sáng ăn, tối ăn thêm nữa."
"Vậy sao em không nói với anh."
"Nói cho anh làm gì, anh không nghe ba em nói à, em nói em muốn ăn cháo anh nấu mà ông đã muốn dí súng vô đầu em rồi."
Đèn ngủ rọi vào sườn mặt Thiệu Quần, hắn mặc đồ ngủ ngồi trên giường cầm điện thoại bấm tới bấm lui, Lý Trình Tú nhìn khung cảnh này, lại bất chợt nhớ tới mười mấy năm về trước, khi đó Thiệu Quần mua một chiếc điện thoại di động cho anh, sau đó còn dạy anh cách gửi tin nhắn.

Lúc đó anh đã gửi cho hắn một tin nhắn với nội dung chẳng bao giờ anh quên được:
"Thiệu Quần là đồ xấu xa."
Thiệu Quần cảm nhận được ánh mắt của anh nhìn chằm chằm lấy mình, thoáng di chuyển tầm mắt đang nhìn màn hình sang anh cười hỏi: "Nhìn chằm chằm chồng mình làm gì đấy."
Hai người đã lâu không trò chuyện lâu đến như vậy, cho nên hiện tại vẫn không nỡ dừng lại.

Chỉ có mỗi chuyện đặt đồ ăn ngoài mà qua mười mấy phút còn chưa xong.

Lý Trình Tú không muốn nói cho hắn nghe mình đang nhớ về quá khứ bèn đổi chủ đề nói: "Hay là đừng gọi thức ăn ngoài nữa, anh làm cháo cho em? Hay là mì trứng?"

"Anh không mệt sao? Mấy ngày nữa rồi làm."
"Vậy anh nhìn xem em đặt món gì." Lý Trình Tú tiến lại gần giao diện app đặt đồ ăn sau đó nhập mật khẩu điện thoại của Thiệu Quần, nhìn thấy giỏ hàng đặt đến những tám chín mối, tổng cộng gần hai ngàn tệ.

(có 7tr thôi à)
Mỗi khi Lý Trình Tú đặt thức ăn ngoài nếu như thấy đồ ăn quá đắt còn thu thêm phí đóng gói anh liền đổi sang quán khác, cho dù đói bụng cũng không muốn tiêu xài lãng phí, trừ khi nếu như là Thiệu Quần hoặc Chính Chính muốn ăn, anh mới chấp nhập đặt mà thôi.
Còn Thiệu Quần thì ngược lại, mỗi lần đều đặt mấy món cực kỳ đắt tiền.

Lý Trình Tú khoá màn hình điện thoại lập tức trở mình ngồi dậy: "Anh tự đi làm."
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng, trong lúc di chuyển từ phòng ngủ đến phòng bếp bắt đầu rùm beng.
"Chỉ có hai người em đặt nhiều như vậy, em có biết ăn không hết cực kỳ lãng phí không?"
"Cho anh ăn mà, vì kỳ thi này anh tổn biết bao nhiêu công sức, tối còn bò dậy làm đồ ăn làm gì, vậy em không đặt nữa, em đặt mỗi mì sợi thôi."
"Mì sợi cũng đắt."
"Ngày mai em đổi mật khẩu điện thoại."
Lý Trình Tú xoay người trả điện thoại cho hắn: "Vậy em đổi bây giờ luôn đi."
Thiệu tổng cười nịnh: "Em đùa thôi, em hận không thể khiến cho anh ngày nào cũng quản thúc em, không đặt thì không đặt nữa, em giúp anh đi rửa rau."
Cuộc chiến này chỉ kéo dài đến khi tới cửa phòng bếp là kết thúc, Lý Trình Tú bắt nồi nước sôi, sau đó thái thịt nguội, còn Thiệu Quần phụ trách rửa cải xanh.


Giữa màn đêm tăm tối trong khu "Lung Sơn Uyển", một luồng sáng chiếu rọi lên căn biệt thự nọ, bên trong có hai bóng người chênh lệch nhau đứng trước kệ bếp tạo ra một khung cảnh ấm áp hài hòa.
Thiệu Quần rửa cải xong quay đầu hỏi: "Ban nãy anh vẫn chưa trả lời em vì sao cứ nhìn chằm chằm vào em?"
"Anh không có nhìn chằm chằm em mà."
"Lần nào bắt tại trận anh đang nhìn em anh cũng chối đây đẩy."
Lý Trình Tú quả thực không muốn thừa nhận mình đang nghĩ đến Thiệu Quần khi còn bé, nghĩ đến tin nhắn mình gửi cho hắn, không muốn bộc bạch trực tiếp mình yêu đối phương nhiều như thế nào, cho nên chỉ cúi đầu tập trung khuấy trứng trong bát, vị thơm bắt đầu ngập tràn bốn góc phòng bếp.
Lúc sau, Lý tổng tương lai bắt đầu bịa chuyện: "Ban nãy anh nhìn em bởi vì ngay miệng em dính lông Trà Bôi."
Khí chất công tử cao sang quyền quý của Thiệu Quần tích tắc đã biến mất sạch sành sanh, nghe xong cuống cuồng lau miệng: "Con chó chết tiệt này, chắc chắn thừa dịp em ngủ lại liếm em!"
Lý Trình Tú nhìn Thiệu Quần, bả vai đang bận bịu đánh trứng trong bát cũng run bật bật nén cười, sau khi đánh trứng xong bỏ đũa ra, thoáng nhìn Thiệu Quần vẫn còn đang lau miệng, khiến cho anh cảm thấy năm đó mình hẳn là gửi sai nội dung tin nhắn cho Thiệu Quần rồi, lẽ ra nên là: Thiệu Quần là đồ ngốc nghếch.
Nói cái gì cũng tin.
Còn bạn nhỏ Chính Chính cho dù có bị sét đánh cũng bất tỉnh kia vừa nghe thấy mùi thơm đồ ăn thì mũi còn nhạy hơn cả Trà Bôi, bé con ôm gối tìm đến chỗ tỏa ra mùi thơm ngát ấy, nhìn thấy bố và ba đang ngồi trên bàn ăn mì, còn Trà Bôi đang ăn chút vụn thịt gà ban nãy được Trình Tú tiện tay làm cho.
Chính Chính oan ức lên tiếng: "Ba ba, bố, Chính Chính cũng muốn ăn."
Hai vị phụ huynh ngây ra, không nghĩ tới nhóc con này tỉnh giấc, nãy Trình Tú chỉ làm phần đủ cho hai người, cũng may Thiệu Quần nhanh trí: "May là còn chút nước súp mì."
Chính Chính dùng chân ngắn của mình lon ton chạy đến trèo lên đùi Thiệu Quần ngồi, Thiệu Quần để con trai ăn chút mì cùng nước súp còn lại của mình, ấy vậy mà người bạn nhỏ vẫn ăn một cách say sưa ngon lành.
Lý Trình Tú bắt đầu hoài nghi những tháng ngày anh ôn thi, có lẽ Chính Chính không hề được ăn canh sủi cảo với Thiệu Quần..