Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1487: Tứ oa oa lạc mất không trở lại (1)



Hứa Thanh do dự, nhìn qua trái cây kia, lại nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại ở

trước mặt mình.

Từ thân ảnh Thế Tử ở bên, cùng với mục đích đi tới nơi đây, hắn tự nhiên có

thể đoán được người này là ai, nhưng vẫn không cách nào chồng lại cùng với bộ

dáng đối phương xuất hiện ở băng nguyên phía bắc trong trí nhớ lúc trước.

Chênh lệch quá lớn.

Mà vừa rồi, hắn vốn đã làm xong chuẩn bị đại chiến một trận cùng vị Linh

Tàng kia.

Nhưng lúc này...

Hứa Thanh đưa mắt nhìn cái cây, đã mất đi tất cả hứng thú, cung kính nhận

lấy trái cây.

"Đa tạ tiền bối."

Hắn cảm thấy như vậy cũng không tệ.

Minh Mai công chúa khẽ gật đầu, thật ra nàng cảm thấy tên tiểu bối ở trước

mắt này rất được, một mặt là đệ đệ mình nhận thức, một phương diện khác thì là

nàng hiểu rõ, chính mình có thể thoát khốn, tất nhiên có liên quan cùng tiểu bối

này.

Cho nên đối với người ân oán rõ ràng như nàng mà nói, không thể vì cái gọi

là ma luyện gì đó của đệ đệ mà ảnh hưởng tới đồ tặng.

Thế Tử bất đắc dĩ, lão muốn rèn luyện Hứa Thanh một chút, bất quá bây giờ

nếu như Tam tỷ đã chủ động cho, lão cũng chỉ có thể cười một cái.

"Như vậy, chúng ta đi thôi?"

Thế Tử nhìn Tam tỷ.

Minh Mai công chúa quét mắt nhìn bộ dáng tuổi già sức yếu của Thế Tử,

đáy lòng thở dài, tuy biết rõ đây là Thế Tử cố ý làm ra biểu tượng mà thôi,

nhưng từ bên trong vẻ mặt của đối phương, nàng cũng có thể cảm nhận được đệ

đệ của mình, thật sự nhận thức bộ dáng bây giờ từ trong lòng.

"Thế Tử của Chúa Tể năm đó phong độ nhẹ nhàng du hành khắp thiên hạ...

Bây giờ, chúng ta đều đã già rồi."

"Giai đoạn tuổi tác sung mãn nhất, lại bị phong ấn ở nơi không thấy mặt

trời."

Minh Mai công chúa lắc đầu, cũng cải biến bộ dáng, hóa thành một lão thái

thái vẻ mặt hiền lành, nhàn nhạt mở miệng.

"Hình như ngươi ở trong tiệm thuốc kia rất thoải mái."

Thế Tử nghe vậy nở nụ cười, nhẹ giọng mở miệng.

"Cái tiệm thuốc nhỏ đó, rất ấm áp."

Minh Mai công chúa như có điều suy nghĩ.

Hứa Thanh trừng mắt nhìn, quan sát lão gia gia cùng lão thái thái trước mắt

một chút, hắn mơ hồ có một loại cảm giác, hình như không lâu về sau, bên

trong tiệm thuốc của chính mình sẽ có nhiều lão chưởng quỹ hơn.

Nghĩ tới bên trong một tiệm thuốc bình thường, lại có hai vị Uẩn Thần tồn

tại... Hứa Thanh có chút hoảng hốt.

"Đi thôi, đi tới nơi phong ấn Ngũ muội cùng với Bát đệ theo như lời ngươi

nói, dựa theo hành động của chúng ta lần trước đó ở Thần Điện, luồng thần hồn

giấu kín của bọn họ bị đánh vỡ, bây giờ đã có thể thức tỉnh rồi."

Minh Mai công chúa bình tĩnh mở miệng, đi thẳng về phía trước.

Thế Tử vẫy vẫy tay gọi Hứa Thanh, cất bước đi theo.

Hứa Thanh theo sau, thần sắc cổ quái, hắn cảm thấy lúc trước mình tính

toán sai rồi, tiệm thuốc của mình, khả năng không phải là hai vị Uẩn Thần, mà

là bốn.

"Hoặc là, theo huynh đệ tỷ muội của Thế Tử bỏ niêm phong, sẽ có thêm

càng nhiều nữa?"

Hứa Thanh nghĩ tới đây, dù là với định lực của hắn, tâm thần cũng đều chấn

động, nhịn không được nhìn về phía tiệm thuốc nhỏ của mình.

Ban đầu hắn mở tiệm thuốc ở nơi đó, chưa từng nghĩ qua có một ngày....

Sẽ là tình hình như thế này.

Cứ như vậy, ba người đi xa.

Lão gia gia cùng lão thái thái ở trên trời, Hứa Thanh ở dưới đại địa.

Bọn họ cất bước trên bầu trời, Hứa Thanh nổ vang bên dưới đại mạc.

Sa mạc có nền đất rất xốp, khiến cho sau khi Hứa Thanh thu hồi lực lượng

Tử Nguyệt, mỗi một bước hạ xuống thì trình độ cố gắng cũng đạt đến mức tận

cùng, hơi không cẩn thận một chút, hắn sẽ lập tức lún vào bên trong đất cát.

Nhất là có một chút đất cát, một khi lõm xuống là bên trong còn xuất hiện

lực hút cực lớn, khiến cho quá trình Hứa Thanh leo ra trở nên rất khó khăn.

Thế Tử ở trước mặt tỷ tỷ của mình hình như cũng thiếu đi một chút tư thái

lão gia, giống như một lão ngoan đồng, không hề biết mệt nhìn xem Hứa Thanh,

mà Minh Mai công chúa sau khi nhìn vài ngày, phất tay kéo Hứa Thanh ra từ

trong một vũng lõm của sa mạc.

Hứa Thanh có chút lúng túng, hắn đã bò ở trong đó hai canh giờ rồi.

"Một đứa bé thật tốt, lại bị ngươi hành hạ thành cái bộ dáng gì đây!"

Minh Mai công chúa bất mãn quét mắt qua Thế Tử, Thế Tử vừa muốn mở

miệng.

"Có phải ngươi nghĩ tới trừng phạt của phụ vương đối với ngươi khi còn bé

hay không? Khối thiết cầu này nhìn có chút quen mắt, chính là thứ năm đó phụ

vương buộc ở trên người của ngươi đó hả?"

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Thế Tử, hắn cũng phát hiện, những ngày

này mỗi lần mình vùng vẫy bò ra, trong ánh mắt Thế Tử nhìn mình liền có hồi

ức, cũng có vui vẻ.

Thế Tử cười ha ha, chuyển chủ đề.

"Tam tỷ, nơi mà Ngũ muội bị phong ấn có chút đặc biệt, không giống với

chúng ta, lúc trước ta đã đi cảm thụ qua một phen."

Minh Mai công chúa đưa Hứa Thanh theo, khẽ gật đầu.

"Đặc biệt như thế nào?"

"Ngũ muội không phải bị phong ấn ở trong hiện thực." Thần sắc Thế Tử

hiện ra một tia ngưng trọng, hai mắt lộ ra quang mang kỳ lạ, thanh âm cũng

khàn khàn lên.

"Nàng bị phong ấn ở bên trong một bài đồng dao."

Minh Mai công chúa như có điều suy nghĩ, Hứa Thanh nghe đến đó, đáy

lòng dâng lên cảm giác kỳ dị, dù là đã trải qua không ít việc, nhưng hắn lần đầu

tiên nghe nói, đồng dao có thể phong ấn.

"Ở vùng phía nam dưới Vĩnh Ngô sơn mạch, chỗ Hắc Ngô sơn có một cái

thôn nhỏ."

"Thôn này đã tồn tại trong năm tháng rất lâu, dù là gặp tai họa nên đã trở

thành thôn chết, cũng thường thường lại xuất hiện ở sau một chút năm tháng."

"Trong thôn, một mực truyền lưu một bài đồng dao...."

Giọng nói của Thế Tử mang theo tang thương, vừa đi về phía trước vừa

vang vọng.

"Ngũ muội, chính là bị phong ấn ở bên trong bản đồng dao đó, lúc người

trong thiên địa này không nhớ kỹ bản đồng dao này, Ngũ muội sẽ hoàn toàn tử

vong."

"Đối với Thần tử đệ đệ của chúng ta, vì hành hạ Ngũ muội thì sao gã có thể

để cho nàng chết chứ, cho nên trừ gã nhớ kỹ ra, gã cũng sẽ luôn an bài khiến

người ta nhớ được."

"Đồng thời, gã cũng mượn nhờ lực lượng Xích Mẫu, khiến cho bản đồng

dao này mỗi một lần được người đọc lên, đều hình thành tổn thương cực lớn đối

với Ngũ muội, đau khổ giống như thôn phệ máu thịt, sở dĩ lựa chọn cái thôn

trang nhỏ kia, bởi vì chỗ đó... Là nơi huyết mạch Ngũ muội còn sót lại, mọi

người sinh hoạt ở chỗ đó, đều là hậu nhân của nàng."