Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1490: Đầu nguồn của Môn tộc (2)



So với Minh Mai công chúa, lão nãi nãi kia gầy gò hơn rất nhiều, nàng mặc

toàn thân trường bào màu đen, xương gò má rất cao, thoạt nhìn cũng không phải

là người hiền lành, mà hiện ra vẻ cay nghiệt.

Càng toát ra một vòng âm trầm nồng đậm không tiêu tan.

Mà mỗi lần nhìn Thế Tử, vẻ âm trầm này sẽ càng sâu, chỉ có lúc đối mặt với

Minh Mai công chúa, trong thần sắc của lão nãi nãi áo đen này mới hiện ra một

tia ấm áp thân tình.

Còn đối với Hứa Thanh, vẻ âm trầm của nàng cũng sẽ ít đi rất nhiều, thay

vào đó chính là vẻ hòa ái tựa như trưởng bối nhìn vãn bối.

Hứa Thanh có thể cảm nhận được, lão nãi nãi áo đen này hình như không

am hiểu biểu lộ cảm xúc hiền lành, vẻ hòa ái như vậy đã rất là dụng tâm rồi.

"Bát đệ, chính là bị phong ấn ở nơi đây."

"Gã bị phong ấn ở trong một cánh cửa cổ xưa, cánh cửa kia lại bị đánh vỡ

hóa thành vô số phần, vì vậy giữa thiên địa liền có Môn tộc."

"Môn tộc không có tộc địa, nhưng cánh cửa thì có."

"Chuẩn xác mà nói, tộc nhân Môn tộc cũng không phải những tu sĩ kia, mà

là những cánh cửa này."

"Nơi đây, chính là tộc địa của Môn tộc."

"Từng cánh cửa đều là một bộ phận của Bát đệ, mà mỗi một lần thế nhân

truyền tống, đều là tiêu hao thần hồn của Bát đệ."

"Loại tiêu hao đó sẽ hình thành nhân quả vô hình, loại nhân quả này có thể

tạo thành hành hạ liên tục đối với Bát đệ...."

Trên vách đá, Thế Tử nhẹ giọng mở miệng.

Minh Mai công chúa chú ý đến dưới hạp cốc, Ngũ nãi nãi một bên cũng âm

trầm hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Thế Tử.

Hiển nhiên giữa hai người đã từng có một chút mâu thuẫn, Hứa Thanh

không biết được nguyên nhân, nhưng nhìn ra trong thần sắc của Thế Tử hiển lộ

một chút ý mắc nợ.

Đồng thời hắn nghe lời nói của Thế Tử, nghĩ tới chính mình đã từng chỉ

xém chút nữa đã mượn nhờ Môn tộc truyền tống.

Giờ phút này nhớ lại, hình như lúc ấy... Thế Tử là cố ý ngăn cản, khiến cho

mình không bước vào.

"Cho nên, muốn cởi bỏ phong ấn của Bát đệ, vẻn vẹn dựa vào ta cùng Tam

tỷ, cuối cùng hơi khó có thể hoàn mỹ, Yêu muội*, việc này cần lực lượng quyền

hành của ngươi..." Thế tử nhìn Ngũ muội của mình, âm thanh êm dịu một chút.

(*Yêu muội: "Yêu = 幺", em gái út nhỏ nhất, cách gọi thân thiết)

Lão nãi nãi áo đen lạnh nhạt nhìn qua Thế Tử, không nói chuyện.

Minh Mai công chúa một bên thầm than, cầm tay Ngũ muội.

Lão não nãi áo đen trầm mặc, sau một lúc lâu nhẹ gật đầu.

Thế Tử thở dài trong đáy lòng, nhưng vẫn giữ vững tinh thần, lão tương tự

cùng lúc trước, chịu trách nhiệm che đậy hết thảy chấn động, mà Minh Mai

công chúa sẽ vào hạp cốc, lấy ra cánh cửa cổ xưa phong ấn Bát đệ.

"Tiểu oa nhi, cho ta một giọt Tử Nguyệt chi huyết của ngươi."

Trước khi đi, Minh Mai công chúa nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh không chút do dự, lập tức tràn ra lực lượng Tử Nguyệt, hóa

thành huyết hải, cho rất nhiều.

Cách làm này để cho Minh Mai công chúa nở nụ cười, lão nãi nãi áo đen

cũng âm thầm gật đầu, lúc nhìn Hứa Thanh cảm giác hòa ái càng tự nhiên hơn

một chút.

Cầm lấy máu huyết Tử Nguyệt của Hứa Thanh, Minh Mai công chúa cất

bước đi thẳng đến hạp cốc phía dưới, mà nàng rời đi, bầu không khí nơi đây

cũng lập tức quạnh quẽ lạnh nhạt.

Lão nãi nãi áo đen không nói một lời, Thế Tử cũng không biết nói cái gì, vì

vậy nhìn Hứa Thanh.

"Tiểu tử, mấy ngày hôm nay ngươi có chút thanh nhàn, trên đường trở về,

không thể dùng lực lượng Tử Nguyệt, ngươi phải dựa vào bản thân tự đi trở về."

"Thối lắm!" Lão nãi nãi áo đen hừ lạnh một tiếng.

Thế Tử nghe vậy cười khổ, nhìn Ngũ muội của mình.

"Yêu muội....."

"Câm miệng!"

Thế Tử nhướng lông mi lên, có chút phẫn nộ, nhưng nhìn muội muội trước

mắt, cảm thấy khí tức của nàng suy yếu, lão lần nữa thở dài, dung nhập tức giận

vào trong ánh mắt, tìm đến chỗ Hứa Thanh.

Hứa Thanh trừng mắt nhìn, nhích tới gần lão nãi nãi áo đen một chút, mà

ngay một khắc này, trong hạp cốc truyền ra âm thanh nổ vang, đất rung núi

chuyển, Thế Tử cũng thu hồi tâm thần, phất tay ảnh hưởng thiên địa, hóa thành

che lấp, lúc này âm thanh dưới đáy hạp cốc lại càng lúc càng động trời hơn.

Mơ hồ trong đó, có vô số tiếng gào thét vang vọng, càng có chấn động đáng

sợ khuếch tán ra.

Chấn động rất mạnh, chẳng những khiến cho hạp cốc lay động mà vách đá

phía dưới cũng xuất hiện rất nhiều khe hở, liên tục vỡ ra hình thành vô số đá

vụn liên tiếp lăn xuống.

Hứa Thanh chỉ là thoáng cảm ứng, toàn thân liền dâng lên cảm giác nguy

hiểm vô tận, hắn có thể tưởng tượng đến, nhất định trong hạp cốc có tồn tại kinh

khủng cực hạn.

Nhưng hiển nhiên đối với Minh Mai công chúa mà nói, những thứ này

không coi vào đâu.

Một lát sau chấn động đình chỉ, thân ảnh Minh Mai công chúa trong lúc im

hơi lặng tiếng xuất hiện ở trên vách đá, toàn thân nhẹ nhõm, không nhìn ra nửa

điểm dấu vết đã từng ra tay.

Trong tay của nàng cầm một mảnh gỗ vỡ cỡ lòng bàn tay, phất tay cho nó

trôi nổi giữa không trung.

"Cánh cửa cổ xưa phong ấn Bát đệ đã hoàn toàn vỡ vụn, khó có thể hình

thành vật dẫn, đây là bụi bặm ta sưu tập gom lại ở phía dưới, dùng dòng sông

thời gian trọng tố lại, cũng chỉ có thể hình thành được một chút thế này."

Cảm giác cổ xưa tang thương từ bên trong mảnh gỗ vỡ không ngừng khuếch

tán ra.

Hứa Thanh cảm ứng một phen, bản năng nhìn lão nãi nãi áo đen.

Hắn muốn biết quyền hành của đối phương, là cái gì.

Lão nãi nãi áo đen ngóng nhìn mảnh gỗ vỡ kia, giơ lên ngón trỏ tay phải khô

héo hình như không cách nào tự hành khôi phục, nhẹ nhàng điểm vào phía trên.

Qua một lát, thân thể của nàng rõ ràng càng già yếu hơn, thế nhưng mảnh gỗ

vỡ kia lại rung động lắc lư kịch liệt, mắt thường có thể thấy được bắt đầu khôi

phục!

Nó không ngừng sinh trưởng và lan tràn, trong ngắn ngủi năm cái hô hấp,

liền tạo thành một cánh cửa lớn cổ xưa, đứng sừng sững giữa thiên địa.

Khuôn cửa màu đen, cánh cửa màu trắng, điêu khắc hoa văn dây leo phức

tạp, nhất là trên cửa, những dây leo điêu khắc này lượn lờ, hình thành một đóa

hoa khiên ngưu màu xám.

Hoa này yêu dị, có thể rung chuyển linh hồn.

Từng trận cảm giác năm tháng hoang cổ tản ra, hình thành uy áp khiến hư

vô bốn phía vỡ vụn.

Càng là một khắc cánh cửa gỗ này xuất hiện, trong đó truyền ra tiếng đập

cửa kịch liệt.

Phanh phanh, phanh phanh!

Như là thiên lôi cuồn cuộn.

"Quyền hành của ta không phải do luyện hay tu hành, mà là trời sinh đã có,

có thể khiến cho vạn vật khôi phục, chỉ duy nhất bản thân mình là không thể

nghịch lại để khôi phục."

Lão nãi nãi áo đen quay đầu nhìn qua Hứa Thanh, khàn khàn mở miệng.