Nhìn bộ dạng hưng phấn của đội trưởng, Hứa Thanh nhẹ gật đầu."Đi thôi, ta đã chuẩn bị không ít trước đại sự lần này, đa số là điều tra tàiliệu, bây giờ khiếm khuyết không nhiều lắm, chờ tin tức tốt của ta!"Đội trưởng vẻ mặt hưng phấn, chuẩn bị rời khỏi sau nhà chỗ Hứa Thanh,định về nghiên cứu thảo luận kỹ hơn một chút cùng lão tổ Kim Cương Tông.Trước khi đi, Hứa Thanh gọi lại, muốn một miếng da của đội trưởng.Đội trưởng chẳng hề để ý, tiện tay liền ném một miếng tới, hình như đối vớiy mà nói, giờ khắc này thứ khác không nhiều lắm, nhưng da là có sẵn rất nhiều."Có đủ hay không? Chưa đủ cứ nói, ta vẫn còn!"Đội trưởng hùng hồn nhìn Hứa Thanh."Đã đủ rồi....." Hứa Thanh quét mắt nhìn miếng da trước mặt này, pháthiện mặt trên còn có cái rốn, thần sắc không khỏi cổ quái.Đội trưởng cười ngạo nghễ, nghênh ngang bước đi.Nhìn bóng lưng đội trưởng, đáy lòng Hứa Thanh cũng có chút cảm khái.Đây chẳng phải là lần đầu tiên hắn nghe ba chữ ‘làm đại sự’ từ trong miệngđội trưởng.Theo đạo lý mà nói, Hứa Thanh cảm thấy có lẽ mình nên thích ứng mớiđúng, nhưng khi đội trưởng rời đi, hắn khoanh chân ngồi đó, vậy mà vẫn dânglên một chút gợn sóng.Thật sự là..... Mỗi một lần đội trưởng làm đại sự, cũng đều cực kỳ kíchthích, vả lại theo tu vi tăng trưởng, loại trình độ kích thích này cũng khôngngừng đề cao.Nhiều khi Hứa Thanh cũng có chút không rõ, tại sao đội trưởng lại điêncuồng như thế, luôn hứng thú với liều mạng như vậy."Bộ dạng giống như lúc nào cũng muốn chơi chết chính mình....." HứaThanh thổn thức, trong đầu hiện ra hai chữ khi Bát gia gia lần đầu tiên trôngthấy đội trưởng, ‘Thần Nghiệt’."Chẳng lẽ đại sư huynh đã từng, thật sự là Thần Nghiệt?"Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, nhớ lại những sự tình mình đã làm cùngđại sư huynh.Vô luận là đi Hải Thi tộc trộm đồ, hay là đi tới chỗ U Tinh đánh cắp, hoặc làtới chỗ cây Thập Tràng cũng là vơ vét... Trên cơ bản không phải trộm thì chínhlà ăn.Hứa Thanh trầm ngâm.Sau một lúc lâu hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía đội trưởng, lúc này chỗđó đang truyền ra cảm xúc chấn động run rẩy của lão tổ Kim Cương Tông."Theo lời đội trưởng, lần này là muốn diễn kịch, như vậy hẳn không phải làtrộm đồ đi?"Trong lúc thì thào, Hứa Thanh theo bản năng mở túi trữ vật ra, kiểm tranhững vật truyền tống của mình, xác định số lượng chúng nó đầy đủ, lúc nàyđáy lòng của hắn mới an ổn một chút."Thời điểm đi, phải đưa Anh Vũ theo cùng.”Trong lòng Hứa Thanh đã có quyết đoán, không hề suy tư đại sự của độitrưởng nữa, đắm chìm bên trong nghiên cứu đối với Triêu Hà Quang.Trên thực tế, vào thời điểm ngày thứ ba, hắn đã có thể thông qua biến hóacủa thất thải sắc bên trong Triêu Hà Quang, điều chỉnh ra một chút cảnh tượngtrong suy nghĩ của mình.Nhưng đáng tiếc, những thứ cảnh tượng này chỉ có thể lưu lại trong đầu HứaThanh, hắn có thể tưởng tượng ra, cũng có thể thử nghiệm dùng Triêu HàQuang biến ảo, nhưng cảnh tượng phản ứng chênh lệch cực lớn cùng với suynghĩ của hắn.Ánh sáng, vẫn là ánh sáng như trước, không cách nào thành ảnh.Vì vậy mấy ngày về sau, hắn lấy ngọc giản lưu ảnh làm vật trung gian,nghiên cứu nguyên lý lưu ảnh và sự tương quan với ánh sáng.Nguyên lý này không khó, nhất là sau khi đã tự mình trải qua một màn độitrưởng dùng da cùng ánh sáng chiết xạ để lạc ấn dấu vân tay, đáy lòng HứaThanh đã có một chút phương hướng đối với phương pháp biến ảo ánh sáng."Ánh sáng sở dĩ thành ảnh, là bởi vì chiết xạ, phương thức ta tản Triêu HàQuang ra cũng không thể nói là không đúng, mà chỉ là đang dụng hiệu quả quétvạn pháp.""Cho nên, ta cần phải làm là tập trung Triêu Hà Quang, bởi vì bản thân ánhsáng này kỳ dị, chẳng những có thể chiếu trên vật thể, cũng có thể rọi lên phápthuật của địch nhân!""Tiến tới sinh ra một chút chiết xạ ta không nhìn thấy.....""Lúc này, việc ta cần phải làm là biến những cái chiết xạ ta không nhìn thấykia, cho nó thành ảnh!"Hứa Thanh thì thào trong đáy lòng, ánh mắt lộ ra tinh mang, cầm lấy ngọcgiản lưu ảnh."Ngọc giản bình thường và ngọc giản lưu ảnh khác nhau..... Cái phíatrước mẫn cảm đối với thần thức, cho nên có thể lạc ấn thần niệm vào bêntrong, cái sau mẫn cảm với ánh sáng, cho nên có thể lưu lại hình ảnh.""Cho nên vô luận là ngọc giản lưu ảnh hay là da của đội trưởng, thật ra cũnglà một loại vật vô cùng mẫn cảm với ánh sáng."Hứa Thanh thả ngọc giản lưu ảnh trong tay ra, cầm lấy da của đội trưởng,sau khi nghiên cứu một phen, xác định kết quả vài ngày nghiên cứu của mình."Nhất là da của đội trưởng, thuộc về loại vật phi phàm, chẳng những cứngcỏi vô cùng, cẩn thận quan sát thì thấy hoa văn trong đó cho ta một loại cảmgiác là phù văn lạc ấn.""Đây là đặc thù của bản thân đội trưởng, ta trở ngại tu vi cùng với phươngthức bình thường thì không cách nào làm được.""Nhưng ta có thể dùng một chút biện pháp khác, để cho bộ phận làn da trênngười ta, trở nên cực kỳ mẫn cảm đối với ánh sáng..... Tiến tới kích thích bộthân hình Thần Linh phi phàm của ta.""Kể từ đó, dưới sự tập trung chiết xạ của Triêu Hà Quang, cảnh tượng takhông nhìn thấy, có thể dùng da của ta để cảm giác, tiến tới theo bản nănghuyễn hóa ra tới!"Hứa Thanh chuyển động suy nghĩ trong nội tâm, cúi đầu giơ bàn tay phảicủa mình lên, ngóng nhìn lòng bàn tay.Có rất nhiều phương pháp để cho bản thân trở nên mẫn cảm với ánh sáng,Hứa Thanh cảm thấy nên dùng cách mà chính mình am hiểu nhất, đó là dựa vàothuật thảo mộc."Có không ít thảo dược cùng với độc cũng có thể khiến cho làn da trở nênmẫn cảm, mặc dù dạng đó là một loại tổn thương, nhưng dùng đúng chỗ thìchính là một loại thần thông phụ trợ.""Bây giờ trong túi trữ vật của ta cũng có không ít độc dược có đủ dược hiệunhư vậy.""Minh Mai công chúa nói không sai, sức tưởng tượng, là một trong nhữngnguyên nhân trọng yếu hạn chế độ mạnh yếu của thần thông."Hứa Thanh thở sâu, sau khi cẩn thận phân tích trong đáy lòng, hắn cho rằngbiện pháp này có thể thực hiện, vì vậy liền mở túi trữ vật lấy ra những độc dượccó dược hiệu đủ để cho làn da mẫn cảm, chuẩn bị luyện chế tay phải của mình.Hắn muốn tự hạ độc tay phải của mình, thành cánh tay vô cùng mẫn cảmvới ánh sáng."Một khi thành công, cánh tay này của ta, liền có thể xưng là Vạn PhápThủ!"Tim Hứa Thanh đập thình thịch, bắt đầu luyện chế.