Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1508: Thiên địa nghịch chuyển, gia gia nãi nãi đều tại (2)



"Một hồi sau khi chúng ta đi vào, vừa đi vừa thi pháp thiêu đốt, lần này

chúng ta không phân tán tản ra, phải hợp lại cùng một chỗ, chỉ cần ánh lửa bất

diệt, những hồn kia cũng không thể tới gần."

"Những thứ da này là đồ tốt, các ngươi dùng tiết kiệm chút....."

Đội trường có chút ít không nỡ, dặn dò một phen.

Sau khi Hứa Thanh nhận lấy, từ trên cảm giác lập tức phân biệt ra đây chính

là da của đại sư huynh, cũng là đồng tình nhìn y một cái.

Hắn cảm thấy mình vẫn là không nên nói việc đám người Thế tử đã đến cho

với đại sư huynh, nếu không tâm tình của đối phương khả năng sẽ lập tức không

còn sung sướng.

Tuy rằng Thế tử bọn họ có lẽ cũng rất nhanh liền xuất hiện, nhưng ít ra để

đội trưởng vui vẻ nhiều một hồi vẫn tốt hơn.

Hứa Thanh cảm khái trong lòng, đi thẳng tới đại hạp cốc phía trước.

Một cái chớp mắt đi vào, thiên địa nghịch chuyển.

Bầu trời đã trở thành đại địa, đại địa hóa thành bầu trời.

Hạp cốc nguyên bản ở trên trời, xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh, hai bên

thân núi cao ngất, hạp cốc như nhất tuyến thiên, mà sơn mạch giống như đao

phong kia, bây giờ đã trở thành màn trời.

Bộ dạng nghiêng của nó, tựu thật sự giống như là một cây đại đao, bị giơ lên

cao cao trên trời màn, thời khắc sẽ chém xuống, rơi vào trong hạp cốc này, lại

còn là... Cực kỳ kín kẽ, khít khìn khịt.

Dị tượng như thế, đối với mọi người lần lượt xuất hiện ở trong hạp cốc này

mà nói, liền tồn tại một cảm giác áp bách từ thiên nhiên.

Một loại cảm giác nguy cơ đại đao treo trên đỉnh đầu bốc lên bên trong tâm

thần.

Lúc mọi người kinh hãi, đội trưởng lấy tấm da ra, phất tay đốt lên sinh ra

ánh lửa.

Bóng tối bốn phía rõ ràng giống như mực, hóa thành vô số sợi tơ, chậm rãi

thối lui về bốn phía, khiến khu vực chỗ ánh lửa trở thành trống không.

"Đừng lãng phí, cùng lúc bảo trì thiêu đốt 2 tấm là được, ta vẫn cứ đốt, về

phần các ngươi, mỗi người một lần đốt một tờ là đủ rồi.”

“Đại Kiếm Kiếm ngươi tới trước, sau đó là tiểu Ninh Ninh, Lý Hữu Phỉ,

mông..... U tỷ cùng với tiểu Thanh."

Theo lời đội trưởng truyền ra, một cỗ ấm áp cũng theo ánh lửa tản ra, bao

phủ cơ thể và đầu óc mọi người, mà ngoài ánh lửa, giờ phút này đã bắt đầu vặn

vẹo, Hứa Thanh thấy rõ ràng, trong bóng tối xuất hiện một đôi mắt âm lãnh.

Thậm chí còn cảm nhận tựa như còn có một số vật khổng lồ đang qua lại

trong bóng đêm, nhìn chằm chằm.

Một cỗ cảm giác nguy cơ sinh tử biến thành nguy hiểm, sinh sôi trong lòng

Hứa Thanh.

Bất quá nghĩ đến có đám người Thế tử, Hứa Thanh yên tâm.

Mà Ngô Kiếm Vu cũng nhanh chóng đốt lên tấm da thứ nhất, khiến cho

phạm vi của ánh lửa càng lớn hơn một chút.

"Đi thôi."

Đội trưởng thở sâu, cất bước đi về phía trước, Hứa Thanh đi theo sau, mọi

người một đường theo lối hạp cốc, đi vào trong bóng tối.

Theo họ đi đến, ánh lửa chiếu rọi, chỗ khu vực bọn họ đã trở thành nguồn

sáng duy nhất trong mảnh thế giới màu đen này, ngăn cản hung hiểm đến từ bên

ngoài, đồng thời cũng tự nhiên khiến cho càng nhiều ác ý che giấu bên trong

bóng đêm ngóng nhìn.

Phối hợp với sơn mạch nghiêng trên bầu trời, áp lực truyền tới cho mọi

người cũng là cực lớn.

Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu đã có chút ít hối hận khi tới đây, Lý Hữu Phỉ

thì là chăm chú đi theo sau lưng Hứa Thanh, lão cảm thấy chỉ có như vậy mới

có cảm giác an toàn.

U Tinh thì đi ở phía sau cùng, vừa cười lạnh cất bước, vừa tiếp tục dùng tay

vả tới đèn lồng da người.

Cứ như vậy thời gian cứ trôi, một canh giờ rất nhanh qua đi.

Sau khi mọi người đi được non nửa lộ trình trên hạp cốc, số lượng da thiêu

đốt đã hơn mười tờ.

Càng đi về đoạn sau lại đốt càng nhanh, mà đội trưởng mặc dù chuẩn bị đầy

đủ, nhưng nhìn da của mình tiêu hao như vậy, thật ra y vô cùng đau lòng, biểu

cảm biến hóa…

Dẫu sao mỗi một tờ, đều là y nhịn đau lột bỏ.

Mà dựa theo cái tốc độ này, y lo lắng đến tiếp sau nếu như không đủ, có lẽ

còn cần tạm thời lột da.

"Không phải đi....."

Đội trưởng thở dài một tiếng.

Cuối cùng Hứa Thanh cũng ít nhiều không đành lòng, thấp giọng mở miệng

trong đáy lòng.

"Tiền bối....."

"Đã biết, số lượng bốn phía đưa tới cũng không xê xích gì nhiều."

Thế tử nhàn nhạt mở miệng, trong nháy mắt tiếp theo, lá bùa trong tay đội

trưởng cùng với Ninh Viêm trực tiếp đang trong trạng thái thiêu đốt lập tức dập

tắt.

Mọi người cả kinh, riêng phần mình cảnh giác, đội trưởng cũng là trợn mắt

thật to.

Cùng lúc đó theo ánh lửa biến mất, hết thảy bốn phía lại lâm vào đen nhánh,

những linh hồn hội tụ trong bóng đêm, từng đạo mang theo tham lam và điên

cuồng, bay thẳng đến mọi người.

Tiếng quỷ khóc sói tru vang vọng bốn phương, nhưng trong chốc lát, những

âm thanh này bỗng nhiên cải biến, hóa thành âm thanh hoảng sợ, không ngừng

vọt xa về bốn phương.

Tựa như gặp cái gì khiến cho chúng nó sợ hãi.

Nhưng vẫn đã chậm, Hứa Thanh cảm giác ống tay áo mình lắc lư vài cái,

mấy thân ảnh bay ra, ngay sau đó âm thanh hoảng sợ đã trở thành tiếng kêu

thảm thiết thê lương.

Nương theo âm thanh nhấm nuốt đáng sợ, vô số linh hồn đang bị cắn nuốt!

Sấm sét nổ vang, tia chớp đảo qua, thoáng chiếu rọi rõ ràng bốn phía một

chút, Hứa Thanh mơ hồ thấy thân ảnh đám người Thế Tử, riêng phần mình hóa

thành vòng xoáy, đi tới phía bất đồng, điên cuồng thôn phệ.

Vô số hồn, vỡ vụn xé rách trong vòng xoáy, cuối cùng cuốn vào bên trong

vòng xoáy, trở thành thức ăn.

Giờ khắc này, đám lão gia gia nãi nãi cho Hứa Thanh cảm giác không còn

hòa ái giống như mình chứng kiến ngày bình thường nữa, mà hiện ra vẻ lạnh

lùng.

Thần sắc Hứa Thanh như thường, cũng không có gì ngoài ý muốn.

Hắn biết rõ, đây, thật ra mới là Uẩn Thần.

Mang theo một chữ Thần, từ ý nghĩa nào đó, đã vượt qua phạm trù sinh

mệnh nguyên bản.

Sở dĩ hòa ái hiền lành, đó là bởi vì người đối mặt là Hứa Thanh, là bọn tiểu

bối bên trong tiệm thuốc.

Nhưng đối với người bên ngoài, hai chữ Uẩn Thần này, nhiều khi.....

Không khác gì Thần Linh!