Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1667: Ý nghĩa của Tế Nguyệt



Trong huyết mạch của chúng sinh đã không còn lời nguyền Hồng Nguyệt, từ

nay về sau không hề cần đến Giải Nan đan, không cần Hàng Trú Đan, bước

chân của bọn họ cũng sẽ không bị cực hạn tại mảnh đại vực này nữa.

Tự do, một lần nữa được trả vẻ lại cho chúng sinh Tế Nguyệt.

Chỉ là sau khi đã trải qua sự dằn vặt trong vô số kỷ nguyên và còn phải thừa

nhận nỗi tuyệt vọng, bây giờ đứng trước giao điểm với thời đại mới, bọn họ vừa

hoan hô và phấn chấn, đồng thời cũng khó mà đánh mất sự uể oải trong thân

tâm.

Bọn họ, mệt chết đi được.

Tế Nguyệt, cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức.

Vì vậy Thế tử đi ra, thân phận của hắn khiến cho hắn vào giờ khắc này nhất

định phải hoàn thành chức trách và sứ mệnh của mình.

Tu vi của hắn, cũng đủ để đảm đương.

Cho nên dưới sự đồng thuận của đám đông, Thế tử thay quyền lực đã từng

của phụ thân hắn, trở thành người đứng đầu Tế Nguyệt.

Tế Nguyệt cung mới, Thế tử tuyên chỉ ở dãy núi Khổ Sinh, từ đó về sau hắn

sẽ tọa trấn ở vùng đất này, thủ hộ phe đại vực này.

Mà ở sâu trong Tế Nguyệt cung này, nơi đó tồn tại một hiệu thuốc bình

thường.

Nơi đây không cần bị định nghĩa, nó sẽ nối liền một chỗ cùng với truyền

thuyết, bởi vì hiệu thuốc vốn là một bộ phận của truyền thuyết, cũng là khởi

nguồn của truyền thuyết.

Chủ nhân hiệu thuốc không phải Thế tử mà là một người tên là Hứa Thanh.

Sau khi Tế Nguyệt đại vực quy thuận, cuối cùng Thế tử không có lựa chọn

trở về Nhân tộc mà là chọn độc lập.

Cái tên Tế Nguyệt cũng không có thay đổi.

Nhưng ý nghĩa đã hoàn toàn khác biệt.

Không còn là tế tự, mà là tế hiến.

Đem Hồng Nguyệt tế hiến!

Đây là sự lựa chọn của Thế tử và huynh đệ tỷ muội của hắn, cũng là sự lựa

chọn của chúng sinh Tế Nguyệt đại vực, mà công chúa Minh Mai thì cũng có

chức trách của mình.

Nàng đi băng nguyên Bắc bộ, nơi đó vốn chính là đất phong của nàng.

Ở Bắc bộ, công chúa Minh Mai thành lập nên một học phủ, tên là Bắc Minh

cung. Trong năm tháng sau này, ở nơi đây, nàng sẽ giáo hóa chúng sinh, dâng

hiến tất cả của bản thân mình cho con dân.

Còn bên Ngũ công chúa, nàng cũng có sứ mệnh của bản thân.

Nàng sử dụng năng lực của mình chữa trị kính Nghịch Nguyệt, ghép nó lại

rồi cho nó dâng lên cao, trôi lơ lửng trên vòm trời của Tế Nguyệt đại vực.

Trở thành thái dương.

Mà bản thân nàng thì lựa chọn đi vào bên trong kính Nghịch Nguyệt, vĩnh

hằng đả tọa ở nơi đó, thả ra quyền hành của bản thân, thả ra ánh sáng của của

bản thân, làm cho Tế Nguyệt đại vực từ nay về sau có ánh mặt trời, vạn vật

được tẩm bổ, sinh cơ ngang nhiên.

Về phần các tu sĩ bên trong Nghịch Nguyệt Điện, bọn họ cũng khôi phục tự

do, có thể tự chủ lựa chọn lối đi riêng của bản thân, Vì vậy một nhóm người

chọn gỡ bỏ liên hệ với Nghịch Nguyệt Điện, trở về tộc quần của riêng mình, cố

gắng nỗ lực vì sống lại.

Còn có một bộ phận còn lại thì cam nguyện ở lại bên trong kính Nghịch

Nguyệt, lấy sinh mệnh vô hạn trở thành hộ vệ của mặt trời.

Một bộ phận cuối cùng thì theo đuôi Thế tử, cùng hắn thủ hộ mảnh gia viên

này.

Mà lựa chọn của lão Bát thì khác với huynh đệ tỷ muội của hắn, tính cách

của hắn vốn không thích hợp với việc sống lâu ở một chữ, sự bắt giữ trước kia

càng khiến hắn có phán đoán của bản thân mình đối với biến hóa vô số năm ở

thế giới bên ngoài.

Vì vậy hắn lựa chọn dạo chơi nhân gian, rời khỏi Tế Nguyệt đại vực, hắn

phải nhìn đại lục Vọng Cổ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này cho kỹ.

Còn về lão Cửu… hắn là người có chiến lực mạnh nhất trong tất cả các

huynh đệ tỷ muội, hắn đi vào bình nguyên Sám Hối, đi tới bên cạnh ngọn núi

máu thịt do máu thịt của phụ thân hắn biến thành.

Ở trước mặt chủ cấm khu, lão Cửu khoanh chân ngồi xuống, không hề nhúc

nhích.

Thần niệm của hắn lan đến toàn bộ cấm khu, cũng lan tràn khắp Tế Nguyệt

đại vực, hắn đang tu hành, đang tìm con đường đã từng của phụ thân hắn.

Chuyện ở Tế Nguyệt đại vực từ đây có một kết thúc.

Mà về thu hoạch trong trận chiến Xích Mẫu, mỗi người tham dự trận chiến

lại có thu hoạch khác nhau, cũng sẽ không báo cho bên ngoài biết.

Nhưng dường như phe nào cũng đều rất hài lòng.

Cổ Linh Hoàng không đi tìm Hứa Thanh nữa, rõ ràng là cảm giác mình thu

hoạch rất lớn.

Nguyệt Viêm và Tinh Viêm cũng không có xuất hiện lần nữa, nghĩ đến nhất

định họ cũng cho rằng tiền lời không nhỏ.

Đám người Thế tử cũng không có bất kỳ phát biểu gì đối với việc này tương

tự, nhưng nhìn từ kết quả, có lẽ có thêm quà tặng đến từ phụ vương của bọn họ.

Còn như Hứa Thanh và đội trưởng... ngoài mặt thì bọn họ là bên có thu

hoạch ít nhất, chỉ có một phân thân của Xích Mẫu Trương Tư Vận bị bọn họ

trấn áp làm thu hoạch.

Để thu được phần tiền lời này bọn họ đã phải bỏ ra rất nhiều, bất luận là tác

dụng quyền hành Hồng Nguyệt của Hứa Thanh, hay rất nhiều chuẩn bị từ kiếp

trước của đội trưởng cùng với Thự Quang Chi Dương.

Tất cả mọi thứ này đều làm cho phần tiền lời ấy thoạt nhìn tuy có vẻ phù

hợp phân phối tu vi của bọn họ, nhưng nếu nhìn từ giá trị thì lại tương đối khiên

cưỡng với các bên còn lại.

Vì vậy đội trưởng nhiều lần tìm đến đám người Thế tử bày ra vẻ mặt khổ sở,

thậm chí còn không tiếc mọi cách để triệu hoán Nguyệt Viêm thượng thần,

muốn đòi một lời giải thích, càng là kêu gào Hứa Thanh đi thúc giục Cổ Linh

Hoàng và Hồ Ly Bùn.

Dáng vẻ như bị địa chủ khất nợ tiền công.

Nhưng Nguyệt Viêm thượng thần không để ý, Cổ Linh Hoàng càng không

có chút lời đáp lại nào.

Bên phía Hồ Ly Bùn, Hứa Thanh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn từ bỏ

việc nói chuyện.

Chỉ có đsam người Thế tử nhìn đội trưởng một cái đầy thâm ý, dáng vẻ ta

biết thu hoạch chân chính của tiểu tử ngươi.

Nếu đổi thành người khác, dưới cái nhìn này sợ là ít nhiều gì cũng có chút

xấu hổ.

Thế nhưng đội trưởng không có, hắn vẫn muốn đòi một cách nói, cuối cùng

bày ra bộ dạng tức giận, than thở rời đi.