Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1685: Một khúc thanh phong xuân ý tới (2)



Oanh một tiếng, tượng băng tan vỡ, toàn thân Lăng Vân lão tổ phun ra máu

tươi, cả người nhất thời tóc tai bù xù, chật vật và suy yếu trước nay chưa từng

có.

Đội trưởng ngạo nghễ, lần nữa phóng tới, phối hợp với Hứa Thanh một cách

hoàn mỹ không gì sánh được, hai người ngươi tới ta đi, triển khai oanh cách

như dời núi lấp bể về phía Lăng Vân lão tổ trong thời gian ngắn ngủi này.

Đốc quân cùng với đại quân bốn phía đang định tương trợ, nhưng mấy

người Thất gia cũng đều tự bạo phát khí thế.

Ngay sau đó, Lăng Vân lão tổ phát ra tiếng gào rống đinh tai nhức óc, khí

tức dâng lên giống như xuất hiện hồi quang phản chiếu, nhưng lại không phải

động thủ mà là rút lui, sự lựa chọn của hắn đúng là tạm thời tránh đi mũi nhọn.

Bởi vậy có thể thấy được, Hứa Thanh và đội trưởng xuất thủ làm cho Lăng

Vân lão tổ cũng đều phải hoảng sợ.

Nhưng hắn không có cơ hội.

Toàn thân đội trưởng run lên, lam quang như biển, hóa thành vô số nhuyễn

trùng màu lam trong sự chớp lóe bát phương, cuốn theo biển ánh sáng hình

thành một bàn tay lớn màu xanh lam, bóp một cái về phía Lăng Vân lão tổ.

Bên phía Hứa Thanh, thân thể nháy mắt tràn ra hắc khí vờn quanh bản thân,

hình thành áo giáp màu đen, trong mắt thiêu đốt u hỏa, khí tức kinh người tăng

vọt vào giờ khắc này.

Đây không phải là toàn bộ hình thái thần linh tầng thứ hai của hắn, chỉ là

một bộ phận.

Cùng đội trưởng đồng loạt ra tay giết một Lăng Vân lão tổ, còn không đáng

để Hứa Thanh tiêu hao máu thịt Xích Mẫu triển khai hình thái thần linh tầng thứ

hai hoàn chỉnh, hôm nay là biểu hiện mạnh nhất của hắn trong điều kiện không

tiêu hao máu thịt Xích Mẫu.

Trong chớp mắt, hai người đồng thời xuất thủ dưới sự bạo phát như vậy,

thiên địa rung động, thiên lôi ầm vang, hư vô nổ tung, thân hình Hứa Thanh gần

sát Lăng Vân lão tổ, tay phải nhấc lên, hắc khí bùng nổ, vờn quanh trường

thương, hình thành đao ảnh ở bên ngoài, hóa thành một thanh thiên đao.

Đao này quét ngang ra, lướt qua cổ của Lăng Vân lão tổ. Độc cấm càng là

nhanh chóng lan tràn ra khắp toàn thân của Lăng Vân, khiến cho hắn nhanh

chóng hư thối.

Lăng Vân kêu rên, đạo ngân của hắn thế mà cũng đều xuất hiện ý bị ăn mòn.

Cũng trong lúc đó, bàn tay lớn màu xanh lam do đội trưởng biến ra cũng

một tay bắt lấy Lăng Vân lão tổ bị chia lìa thân thể, bóp mạnh một cái. Trong

tiếng nổ vang, thân thể Lăng Vân biến thành thịt nhão.

Khuôn mặt đội trưởng biến ảo, đang định nuốt xuống.

Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, hắn phát hiện bên trong có độc, bèn vội vã

từ bỏ, đổi nuốt thành thu.

Lam quang cũng tiêu tán vào thời khắc này, lộ ra chân thân của đội trưởng,

u oán nhìn Hứa Thanh một cái.

Thân thể Hứa Thanh nhanh chóng cải biến, từ hình thái thần linh tầng thứ

hai trở về tầng thứ nhất, đứng ở nơi đó, nhìn về phía đại quân, sát khí trên người

dâng lên, khiến cho thiên địa tối sầm lại.

Bốn phía cũng lập tức im ắng, vô số ánh mắt hội tụ ở trên người Hứa Thanh

và đội trưởng, từng tiếng hút khí cũng lục tục truyền ra.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, hung mãnh tột cùng, mọi người nơi

này đều nhao nhao chấn động tâm thần.

Linh Tàng trảm Quy Khư.

Việc này... rất ít khả năng xảy ra, nhưng ngày hôm nay, mọi người nơi đây

lại tận mắt chứng kiến.

Bên phía đốc quân, trên từng người của hơn vạn tu sĩ dao động cường liệt,

lúc này sắc mặt của trung niên trên voi trắng nghiêm túc, trong mắt lộ vẻ túc sát.

Mà bên quận Phong Hải, Thất gia nở nụ cười, trong mắt mang theo sự vui

mừng, vừa liếc nhìn phương hướng của Tế Nguyệt đại vực như có điều suy

nghĩ, đồng thời khóe mắt đảo qua trời cao, không nói tiếng nào.

Huyết Luyện Tử thì sờ râu mép, thần sắc ngạo nghễ, mang theo vẻ đắc ý,

thoạt nhìn có vài phần rất giống với biểu cảm theo thói quen của đội trưởng.

Khuôn mặt Diêu Hầu hiện lên một kỳ dị, cái hắn nhìn trọng điểm là hai chữ

bên trên cánh buồm, còn những người khác thì cũng ai nấy có sắc mặt khác

nhau.

Cung chủ ba cung, chấp sự cùng với cường giả các tông, đều đang ngưng

thần.

Trên mặt đất, trong lòng Diêu Vân Tuệ nổi lên rung động.

Trong khoảng thời gian này nàng luôn không nhịn được nhớ đến điểm tốt

của Hứa Thanh, lại chậm rãi ăn sâu bén rễ vào trong suy nghĩ.

Thế nên đến lúc này, nàng có chút ngây người.

Mà Tử Huyền thướt tha yêu kiều trên bầu trời, trong đôi mắt đẹp của nàng

không có thuyền lớn, không có vạn vật, chỉ có đứng bóng hình đứng ở đằng xa

kia, trở thành duy nhất trong thế giới của nàng, nhẹ giọng nỉ non.

"Trở về là tốt rồi."

Trên khuôn mặt quốc sắc thiên hương của nàng, vẻ ưu sầu dần dần tiêu tán,

lộ ra thần thái sáng rỡ, lại càng thêm mỹ lệ.

Chính là: Mắt cười hỏi hoa hoa nói hết, một khúc thanh phong xuân ý tới.

Sự phấn chấn theo Hứa Thanh và đội trưởng sừng sững trên trời cao lan đến

tám phương!

Tất cả người chấp kiếm đều kích động trong lòng, trong lúc mơ hồ có cảm

giác như trở lại thời khắc quận trưởng quận Phong Hải thay đổi trước đây.

Khi đó Hứa Thanh cũng đứng như thế ở trong thiên địa, thân hình rơi vào

trong lòng mọi người!

Mà hôm nay thân hình ấy lại càng to lớn, khí thế hung hăng, kinh thiên động

địa!

Vì vậy dưới sự kích động này những người chấp kiếm nhao nhao bay ra và

hội tụ về phía Hứa Thanh, càng ngày càng nhiều, toàn bộ quận Phong Hải cũng

đều tạo thành chiến ý mãnh liệt vào giờ khắc này.

Tuy tu vi của Thất gia và Diêu Hầu vượt xa Hứa Thanh, thế nhưng ở trong

lòng mọi người hai vị ấy có thể đứng xa nhìn nhưng lại không dám đến gần!

Bởi vì quá xa!

Nhưng Hứa Thanh lại khác, giữa bọn họ có tình chiến hữu, một đường đi

cùng sống cùng chết, quen thuộc lẫn nhau, đồng thời bọn họ cũng tán thành

phẩm tính của Hứa Thanh!

Cho nên bọn họ đối với Hứa Thanh vừa tôn kính đồng thời cũng rất chi là

thân thiết.

Lúc này tất cả người chấp kiếm cũng đứng bên cạnh Hứa Thanh, cùng hắn

đứng chung một chỗ!