Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1688: Chúng sao mất sáng, nhật nguyệt lui tránh (3)



Chỉ có ánh kiếm này vô thanh vô tức hạ xuống, mang theo kinh diễm, ẩn

chứa tuyệt thế chém lên ngọc bội phóng ra khí tức Uẩn Thần trong tay trung

niên voi trắng!

Khí tức của Thiên Lan Vương trong nháy mắt tan vỡ, kim quang ám đạm trở

thành bình thường!

Mười hai chữ to xuất hiện đằng trước trung niên voi trắng làm cho chúng

sinh run rẩy không thể tỏa sáng lần nữa. Theo kiếm quang lướt qua, nó cũng sụp

đổ, chia năm xẻ bảy, trở thành tro bụi dễ như trở bàn tay.

Cùng nhau nổ tung còn có ngọc bội trong tay trung niên trên voi trắng.

Trên ngọc bội ẩn chứa pháp chỉ của Thiên Lan Vương xuất hiện vết nứt,

càng ngày càng nhiều, trong phút chốc đã hóa thành bụi bặm, rơi xuống người

trung niên trên voi trắng!

Thân thể trung niên trên voi trắng run rẩy không thể khống chế được, trong

mắt lộ ra sự hoảng sợ trước nay chưa từng có, hắn gian nan ngẩng đầu nhìn trời

cao.

Cái gì cũng không nhìn thấy nhưng hắn có thể tưởng tượng ra, nơi đó có

một sự tồn tại như thế nào.

"Ta…"

Trung niên trên voi trắng mở miệng muốn nói, nhưng đã không còn cơ hội

nào. Gió thổi qua, thân thể hắn trở thành bụi bay xuống bốn phía!

Chỉ có hằn tử vong, voi trắng bên dưới không bị thương tổn gì, nhưng run

rẩy trực tiếp phủ phục xuống.

Còn quân sĩ huyết giáp bốn phía, cũng không có ai bị kiếm này gây thương

tích.

Đây chính là lão Cửu, kiếm của hắn đã đến trình độ cực hạn, một suy nghĩ là

có thể diệt hết thảy, cũng có thể chỉ giết một người, vật bên cạnh không tổn

thương chút nào.

Hiển nhiên, tuy lão Cửu ra tay nhưng trong lòng hắn còn có Nhân tộc cho

nên cũng không giết nhiều.

Thế là đủ rồi.

Giây phút khi kiếm quang tiêu tán, trong nháy mắt trung niên trên voi trắng

trở thành bụi bặm, toàn bộ thiên địa hoàn toàn yên tĩnh,

Những quân sĩ huyết giáp cùng với thuộc hạ của đốc quân, thân thể họ đều

đang kịch liệt run rẩy, trên mặt trong lòng đều bị sự hoảng sợ mãnh liệt thay thế,

trở thành cơn bão nổ ầm toàn thân.

Bọn họ nhìn thấy một kiếm này, cũng hiểu được ý nghĩa đại biểu cho một

kiếm ấy, cũng chính là sự hiểu rõ ấy khiến đầu óc tất cả mọi người trống rỗng,

chỉ còn lại sự sợ hãi,

Mà bên quận Phong Hải cũng như vậy, tất cả người chấp kiếm cùng với ba

tu sĩ ba cung còn có tinh nhuệ các tông, trong lòng đều dâng trào như có sóng to

gió lớn ngập trời.

Tông chủ các tông cùng với cung chủ, chấp sự ba cung giữa không trung

cũng như vậy, tâm của bọn họ chấn động trước nay chưa từng có, theo bản năng

nhìn về phía Hứa Thanh, mang theo sự khó tin.

Bọn họ nhớ mang máng, trước khi một kiếm kinh thiên động địa ấy rơi

xuống, Hứa Thanh từng bái với bầu trời và hô lên Cửu gia gia…

Tử Huyền cũng sững sờ, ánh mắt nhìn Hứa Thanh có chút hoảng hốt.

Mà Diêu Hầu cũng chấn động trong lòng, trước đó khi hắn nhìn thấy hai chữ

Kế Thương trên thuyền lớn của Hứa Thanh thì đã cảm thấy quen thuộc, thân là

thế gia Thiên Hậu, tuy gia tộc nghèo túng nhưng để lại rất nhiều sách cổ.

Liên tưởng đến đại vực mà Hứa Thanh ở trước đó, hắn mơ hồ nhớ rõ rất

sớm trước đó, Thế tử chủ tể đời cuối cùng của Tế Nguyệt đại vực có tên là Lý

Kế Thương!

Mà con trai thứ chín của chủ tể kia, giỏi dùng kiếm…

Nghĩ tới đây trái tim Diêu Hầu đập mãnh liệt không gì sánh được.

Còn về Thất gia, vẻ mặt của hắn rất kỳ quái, hắn nhìn trời cao, sắc mặt có

chút cảm khái, mang theo ít thổn thức. Sau đó dường như thoải mái, lắc đầu, lại

nhìn về phía Hứa Thanh và đại đệ tử của mình, ý vui mừng trong mắt thay thế

tất cả!

Cảnh này đội trưởng thấy được, Hứa Thanh không để ý quá nhiều. Sự chú ý

của hắn đặt trên đại quân huyết giáp đang run rẩy kia.

Những người này Cửu gia gia không muốn giết, đối với Hứa Thanh thì cũng

không dễ xử lý. Vì vậy sau khi im lặng một hồi, Hứa Thanh quay đầu nhìn về

phía thuyền lớn.

Ninh Viêm và Ngô Kiếm Vu đang ngồi xổm ở đó, len lén quan sát ngoại

giới.

Chú ý tới ánh mắt của Hứa Thanh, Ninh Viêm chớp mắt mấy cái, vẻ mặt

đau khổ vô thức cúi đầu không dám nhìn thẳng, thế nhưng khóe mắt vẫn khó

tránh khỏi chú ý đến Hứa Thanh.

Hứa Thanh thấy như vậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, mày nhăn lại.

Đội trưởng cũng cười như không cười nhìn sang.

Đáy lòng Ninh Viêm chợt hẫng. Hắn sợ đội trưởng, thế nhưng sợ nhất vẫn là

Hứa Thanh, dù sao đội trưởng chỉ cắn hắn, mà quen biết với Hứa Thanh lại suýt

chút nữa bị giết.

Mà giờ khắc này hai người đều nhìn mình, Ninh Viêm biết nếu mình không

nghe theo thì sợ là không có trái tốt để ăn. Vì vậy đáy lòng hắn thở dài, cắn chặt

răng, đứng dậy từ trạng thái ngồm xổm đi ra thuyền lớn!

Ngô Kiếm Vu ở bên cạnh chớp mắt, đương nhiên hắn biết Ninh Viêm muốn

làm gì, vì vậy đáy lòng bắt đầu chuẩn bị thi từ!

Mà sự xuất hiện của Ninh Viêm, ngay từ đầu còn không khiến người khác

chú ý lắm, cho đến khi hắn vừa đi vừa bộc phát huyết mạch, hình thành mái che

màu vàng bay bay trên đầu!

Còn có một tứ trảo kim long liên tục khuếch tán biến ảo trong huyết mạch,

bay lượn trong thiên địa, ngửa mặt lên trời truyền ra một tiếng gầm kinh thiên

động địa.

Kim long vừa lên tiếng chấn động bát phương, còn có một thân hoàng bào

hiện lên trên người Ninh Viêm. Tất cả những thứ nay khiến Ninh Viêm bị chú ý

trong phút chốc!

Tu sĩ quận Phong Hải đồng loạt nhìn lại, sắc mặt đều thay đổi, tràn đầy bất

ngờ và khiếp sợ.

Mmà càng chấn động là mười vạn đại quân huyết giáp đang hoảng sợ cùng

với những thuộc hạ Quy Hư của đốc quân, bọn họ bị một kiếm kia chấn nhiếp,

tiến thối lưỡng nan, lúc này nhìn thấy Ninh Viêm thì sắc mặt đều thay đổi hoàn

toàn.

Dao động huyết mạch đến từ trên người Ninh Viêm cùng tứ trảo chi long

màu vàng kia, tất cả thứ này làm cho người đến từ Hoàng Đô đại vực như bọn

họ lập tức cảm nhận được khí tức của hoàng tộc!

Cảnh này nhất thời làm cho những quân sĩ kia kinh nghi bất định, nhưng

bọn họ không biết Ninh Viêm, rõ ràng Ninh Viêm ở trong số con nối dòng của

Nhân Hoàng không thu hút tí gì!