Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1709: Hứa Thanh, ngươi thật tàn nhẫn! (2)



"Những vật tư cần thiết cho tiền tuyến, ta nghĩ quận Phong Hải hoàn toàn có

thể cung cấp, dù sao thì..."

Hắn vẫn chưa kịp nói xong thì khí tức khủng bố bộc phát từ nơi ở của Trần

Dương Tử trực tiếp làm cho bầu trời trở nên cực sáng, thế giới hóa thành hư vô.

Bầu trời chấn động, một mảnh đỏ thẫm.

Lan đến mặt đất, động đất rung mạnh.

Mọi người trong đại điện ai nấy đều đổi sắc, sóng nhiệt đập vào mặt, đầu tóc

của bọn họ bắt đầu cháy.

Thất hoàng tử theo bản năng đứng lên, nhìn ra xa.

Khuôn mặt hắn hiện vẻ hoảng sợ, trong đồng tử của hắn rõ ràng phản chiếu

một lồng ánh sáng hình bán nguyệt không ngừng mở rộng.

"Thự Quang Chi Dương..." Thất hoàng tử thất thanh.

Hạo kiếp này vẫn còn tiếp tục.

Sự bộc phát của sóng nhiệt biển sáng dâng lên ngập trời, bốc lên xung

quanh vô tận, bao phủ hơn một nửa nội thành, cho đến khi... khắp cả Hoàng đô

đều bị bao phủ vào bên trong, lại khuếch tán ra một phạm vi lớn.

Pháp bảo cấm kỵ đến từ Thiên Phong quốc bị kích thích, có ý đồ chống cự,

nhưng cũng không kiên trì được bao lâu thì đã chia năm xẻ bảy trong thời gian

mấy hơi thở.

Vô số tu sĩ muốn trốn thoát ra ngoài, nhưng cơ thể của bọn họ ở giữa không

trung, trên mặt đất, ở khu vực nào đó, đều không làm được gì.

Biển sáng lướt qua khiến huyết nhục của vô số tu sĩ trực tiếp thành tro bụi.

Sự khuếch tán của sóng nhiệt còn nuốt chửng rất nhiều, hỏa nhân bị đốt

cháy, tiếng kêu rên thê lương khiến cho Thiên Phong hoàng đô trở thành luyện

ngục nhân gian.

Cho đến khi hết một nén nhang, ánh sáng mới tan ra, nhiệt độ còn lại của

sóng nhiệt và hương vị thịt nướng tràn ngập nơi này.

Phóng mắt nhìn lại, Hoàng đô... không còn tồn tại nữa.

Chỉ có một mảnh đất cháy, không có kiến trúc nào, không có xương cốt nào,

tất cả mọi thứ đều trở thành bụi bặm.

Thiên Phong hoàng đô đứng sừng sững trên mặt đất vô số năm tháng đã bị

xóa sổ vào hôm nay.

Có không đến ngàn người sống sót trong trận hạo kiếp này, đương nhiên

Thất hoàng tử cũng có trong số đó, nhưng bất kỳ là ai trong bọn họ đều chật vật

đến cực hạn, mỗi người đều có thương tích.

Giờ phút này ở phương xa nhìn mọi thứ nơi đây, Thất hoàng tử tóc tai bù xù,

không còn thong dong như trước, cơ thể hắn run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu, tâm trạng

cả người đã tiến vào trạng thái điên cuồng.

Sự phong độ của hắn, sự kiêu ngạo của hắn, sự bất khuất của hắn đều sụp đổ

ngay tại thời điểm này.

"A a a..."

"Là ai? Là ai..."

"Là ai ném quả Thự Quang Chi Dương đến nơi này!"

Âm thanh của Thất hoàng tử quá thê lương, trong mắt có vô số tơ máu. Hắn

không thể không thất thố, không cách nào bình tĩnh, cho dù là hiện tại, hắn cũng

không thể chấp nhận những thứ nhìn thấy trước mắt, không cách nào chấp nhận

tất cả mọi thứ mới trải qua.

Càng không thể chấp nhận đô thành giây phút trước vẫn còn yên lành, lúc

này đã biến thành đống đổ nát.

Đặc biệt là nghĩ đến gần trăm vạn người dưới trướng trung thành tận tâm

với mình, một câu nói của mình có thể khiến bọn họ đi san bằng tất cả, còn có

những thành viên nòng cốt được chọn ra từ các phương thế lực tông môn tộc

đàn tự đến nhờ vả mình.

Bất kỳ một ai đều là tài phú của hắn, là sự chuẩn bị của hắn.

Nhưng hiện tại… mọi thứ đều không còn tồn tại.

Sự chuẩn bị nhiều năm của hắn trôi theo dòng nước rồi!

Lòng Thất hoàng tử đau nhức kịch liệt, khuôn mặt tái nhợt, một ngụm máu

tươi trào ra từ trong cơ thể, phun ra, cơ thể hắn không ngừng run rẩy. Gân xanh

trên trán phồng lên, hắn ngửa mặt lên trời phát ra âm thanh thê lương.

Đau, sâu tận xương tủy, đau tiến vào linh hồn!

Hắn không cách nào tưởng tượng, cũng không hiểu tại sao lại như vậy!

Tại sao... lại có quả Thự Quang Chi Dương nổ tung ở nơi này của hắn, phá

hủy mọi thứ của hắn.

Hắn còn run rẩy, hoảng hốt, sợ hãi, vừa nãy... hắn cũng suýt chút nữa bỏ

mình.

Thân là Hoàng tử, đặc biệt là chiếm cứ đại vực, Hoàng tử có tương lai bừng

sáng, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tử vong.

Nhưng hôm nay... hắn lại gần với cái chết như vậy.

Nếu không có mấy thủ đoạn mà Thiên Lan Vương để lại cho hắn, có lẽ hắn

sẽ không nhìn thấy được ánh mặt trời ngày mai!

Mà lúc Thất hoàng tử run rẩy thê lương, sau khi người dưới trướng bên cạnh

hắn cũng có kết quả điều tra liên quan đến chuyện này.

Chỉ thấy một bóng dáng bay ra từ trong đất khô cằn bụi bặm ở phía trước,

sau khi đi tới trước mặt Thất hoàng tử thì lập tức quỳ xuống lạy, khóe miệng

mang máu tươi, trầm thấp mở miệng.

"Điện hạ, đã tra ra chút ít nguyên nhân..."

Thất hoàng tử mạnh mẽ quay đầu nhìn chằm chằm người trước mặt, thở dồn

dập, đi lên bắt lấy hắn, cắn răng nói.

“Nói đi!”

"Ngọn nguồn Thự Quang Chi Dương bộc phát đến từ... Nơi ở của Trần

Dương Tử..." Người tới thấp giọng mở miệng.

"Mà nơi đó của Trần Dương Tử đang chấp hành nhiệm vụ liên quan đến

quận Phong Hải mà điện hạ sắp xếp cho hắn, có thể... Đây là sự trả thù từ quận

Phong Hải..."

Người tới không dám tiếp tục nói nữa, tu vi của Trần Dương Tử dù là tự bạo

cũng không thể phát ra uy lực của Thự Quang Chi Dương được, cho nên từ

nhiệm vụ mà hắn thực hiện, không khó đoán được ngọn nguồn.

Nhưng suy đoán này lại khiến hắn sợ hãi, cũng khiến hàng ngàn người sống

sót xung quanh sợ hãi.

Tay của Thất hoàng tử run lên, trong lòng dâng lên cảm giác mất khống chế

mãnh liệt. Hắn bỗng nhìn về phía quận Phong Hải, sát khí ngập trời trong mắt.

Nếu ánh mắt có thể giết người, có thể hóa thành Thự Quang Chi Dương, vậy thì

lúc này quận Phong Hải nhất định đã không còn tồn tại chút gì trong ánh mắt

hắn.

Nhưng đáng tiếc, hắn không làm được.

"Quận Phong Hải có thể chế ra Thự Quang Chi Dương, tuy uy lực không thể

sánh với đồ thật, nhưng cũng kinh thiên động địa!"

"Đây chính là nguyên nhân đại quân vạn người Đốc quân mất liên lạc ở

quận Phong Hải sao?"

Thất hoàng tử lẩm bẩm, hắn muốn thong dong, muốn bình tĩnh lại, muốn đè

nén đau lớn trong lòng, nhưng cơ thể run rẩy của hắn cùng với nỗi sợ hãi ẩn

giấu sâu trong mắt mơ hồ làm lộ nội tâm của hắn.

Hắn sợ!