Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1747: Có vay thì có trả (2)



Đang nói thì mọi người đi ngang qua tòa tháp tám góc được xây dựng bằng

gỗ trắng giống như thiên đàn.

Tháp cao được bao quanh bởi tường trắng, hư vô xung quanh dao động,

ngăn chặn tất cả ai lại gần.

“Quốc sư xuất thân từ Thái Thượng Nguyệt Thanh tông, quanh năm ở trong

Trích Tinh lâu này, dù cho rất nhiều vương công đại thần cũng chưa từng gặp,

chỉ có phụ hoàng và Tứ hoàng tử đã thấy qua dung mạo.”

“Tứ hoàng tử là đệ tử của quốc sư.”

“Nghe nói quốc sư có được năng lực thông thiên, mưu lược động trời.”

Công chúa An Hải ngẩng đầu lên nhìn về phía đám mây, nơi sương mù lượn

lờ, mơ hồ có thể thấy sự tồn tại của một mái đình, rồng thú bay lượn, đầy điềm

lành.

Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua, khẽ gật đầu, mà An Hải công chúa một đường

làm bạn đến nơi này, cũng nói hết chuyện toàn bộ thế lực trong Hoàng Đô, rất

có thành ý.

Giờ phút này, nàng nhìn về phía Hứa Thanh.

“Công tử, An Hải phải về cung rồi, trong Hoàng Đô biến động bất ngờ, bên

trong lòng người phức tạp, các phương giao thoa, mong công tử cảnh giác cao

độ, phân biệt cẩn thận.”

An Hải nói xong, hạ thấp người bái một cái, Hứa Thanh đáp lễ, hắn cảm

nhận ý kết giao mãnh liệt cả chặng đường này của An Hải công chúa, mà thiện

ý người khác phóng thích cho mình, tất nhiên hắn cũng phải đáp lại.

“Cũng mong công chúa mọi chuyện đều ổn, từ nay về sau Hoàng Đô có chỗ

nào cần Hứa mỗ, xin cứ nói.”

An Hải mỉm cười, rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng của An Hải công chúa, Ninh Viêm ở bên cạnh chớp mắt,

đang muốn mở miệng nói gì đó, nhưng sau khi nhìn sang Tử Huyền bên cạnh,

hắn lại lựa chọn ngậm miệng lại.

Mà hành động của hắn không sót gì trong mắt Tử Huyền, vì thế Tử Huyền

thản nhiên mở miệng.

“Ninh Viêm, đến phủ đệ của ngươi đi.”

Ninh Viêm vội vàng gật đầu, đi trước dẫn đường, bước về phía phủ đệ của

hắn ở Hoàng Đô.

Là Hoàng tử, sau khi thành niên đều ở bên ngoài, mỗi một người đều có phủ

đệ của riêng mình ở đô thành, mà phủ đệ của Ninh Viêm ở phía Bắc đô thành,

nơi này thoáng vắng vẻ hơn những nơi khác.

Nhưng nếu đổi góc độ khác để nhìn, thì nơi này rất âm u yên tĩnh.

Đặc biệt là phạm vi phủ đệ không nhỏ, trong ngoài ba tầng, ngoài mặt còn

có một hồ nước trong suốt như gương, hình thành một chỉnh thể với phủ đệ, dù

là phong cảnh hay là bầu không khí, đều rất có phong cách.

Hơn nữa phong cách thanh tú, lộ ra vẻ trang nhã, chòi gác trong phủ đệ còn

có chuông gió, gió vừa thổi qua, mặt hồ đã lượn sóng, mang đến cảm giác mát

mẻ, đồng thời cũng có âm thanh giòn tan vang vọng bốn phương.

Nhìn về nơi đây, trong mắt Tử Huyền lộ ra vẻ thỏa mãn, rất thưởng thức.

Hứa Thanh cũng nhìn ra điểm khác biệt giữa kiến trúc nơi đây và những nơi

ở khác suốt chặng đường, đội trưởng bên cạnh cũng tán thưởng một tiếng.

“Nơi này gió thổi nước động, âm thanh tùy tâm, thấm vào tinh thần, rất đặc

sắc, thông thường ắt có bảo vật mọc ở đây đúng không.”

Nói xong, hắn theo bản năng nhìn về phía hồ nước, liếm bờ môi.

“Đây là nơi mà khi mẫu thân ta còn sống, xây cho bọn ta dựa theo tâm ý của

nàng.”

Ninh Viêm nhìn phủ đệ này, sắc mặt lộ ra phiền muộn, nhẹ giọng mở miệng

nói.

Sau đó đi trước dẫn đường, vốn không bay đi, mà trực tiếp bước đến hồ

nước.

Giây phút tiếng bước chân đạp trên mặt nước, một con cá chép bảy màu

trong hồ nước nhảy lên, ánh mặt trời chiếu trên thân của con cá chép, màu sắc

rực rỡ, sợi râu rất dài, bắn lên ít giọt nước, rất đẹp đẽ.

Phía trước mặt nước, từng con cá chép nối nhau, hình như bọn nó có linh trí,

nhận ra chủ nhân, không ngừng nhảy lên trên mặt nước, đưa đoàn người Hứa

Thanh đi đến bên bờ hồ.

Nhưng đáng tiếc, giây phút bước lên bờ xuất hiện ở cánh cửa lớn phủ đệ,

cảm giác ý cảnh bởi vì phủ đệ cũ kỹ có chút tiêu tán.

Nhìn từ xa phủ đệ này còn ổn, nhưng nhìn gần, bởi vì quanh năm không có

người ở, năm tháng trôi qua, khí tức mục nát lập tức đập vào mặt.

Cánh cửa màu đỏ xuất hiện vết loang lổ, chuông gió cũng đầy rỉ sét, đẩy cửa

ra, đình viện cỏ mọc um tùm, tràn đầy vẻ đìu hiu.

Nhìn qua nơi này, đáy lòng Ninh Viêm đắng chát, hắn miễn cưỡng lộ ra nụ

cười, nhìn về phía Hứa Thanh cùng với đội trưởng.

“Ta đến nhà rồi.”

Hứa Thanh vỗ vai của Ninh Viêm, đội trưởng thì vung tay lên.

“Tiểu Ninh Tử, nhà ngươi không tồi, nào nào nào, chúng ta cùng nhau quét

dọn đôi chút, ta cảm thấy nơi này là nơi phong thủy bảo địa, dựa theo suy diễn

của ta, nơi này rõ ràng là bố cục Tiềm Long, nói rõ tương lai tiểu tử ngươi

không đơn giản.”

Trong lòng Ninh Viêm cảm động, gật đầu nặng nề, rồi cùng mọi người quét

dọn phủ đệ này.

Không lâu sau, toàn bộ phủ đệ nhanh chóng sạch sẽ dưới sự quét dọn của

đoàn người Hứa Thanh, Khổng Tường Long dẫn theo người chấp kiếm dò xét

cẩn thận xung quanh.

Nhưng sau khi dò xét tất cả gian phòng nơi này của Ninh Viêm, vẻ mặt hắn

có chút sa sút, đứng ngây ngốc ở nơi đó.

Hứa Thanh thấy vậy thì đi qua dò hỏi đôi chút.

Ninh Viêm chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn là nhẹ giọng nói ra nguyên do.

“Thiếu mất mấy món đồ, là di vật năm đó mẫu thân ta để lại, năm đó lúc ta

đi vội vàng, hơn nữa cũng không cách nào mang theo những vật phẩm đó, cho

nên đã đặt trong nhà.”

“Hiện giờ không thấy nữa, vừa nãy ta đã truyền âm cho Tam tỷ dò hỏi, nàng

đã tra giúp ta, là Thập hoàng tử đã lấy đi.”

“Mẫu tộc của Thập hoàng tử có Trấn Viêm Vương đệ nhất Thiên Vương

Nhân tộc hiện giờ, mà tính cách lão Thập ương ngạnh, không được đệ nhất

Thiên Vương ưa thích, nhưng cũng có rất ít người dám đi trêu chọc.”

“Nếu hắn đã lấy đi thì rất khó đòi lại.”

Ninh Viêm đau khổ mở miệng.

Hứa Thanh nghe vậy thì trầm ngâm một lúc, rồi quay đầu nhìn về phía

Khổng Tường Long.

Ánh mắt của Khổng Tưởng Long lộ ra tinh mang, nhìn lại Hứa Thanh, đáy

lòng đã biết suy nghĩ của Hứa Thanh.

“Khổng đại ca, cho người đưa cho Thập hoàng phủ một thẻ ngọc, nói cho

đối phương, trong vòng một ngày phải trả lại đồ đã mượn.”