Quang Âm Chi Ngoại

Chương 1762: Âm dương thủy sát âm hồn cục (2)



Trong lúc thần nguyên dung nhập, thân thể của hắn xé rách, huyết nhục sinh

trưởng, thân thể càng ngày càng cao, càng lúc càng lớn, hình thành một thân thể

mênh mông!

Thân như quỷ đế, đầu đội đế quan.

Ánh sáng hoàng kim chói mắt tràn ra từ trên thân thể này, rồi hóa thành bảy

màu ở xung quanh.

Trái tim của lò lửa Thiên Đạo đập thình thịch, mỗi một nhịp đều như thiên

lôi, bắn ra lửa rực hừng hực, thiêu đốt toàn thân.

Còn có một thanh trường thương màu đen bay lượn trong tia sét đếm không

hết, bỗng đâu xuất hiện, bị Hứa Thanh nắm chặt. Hắn xuất hiện trước một pho

tượng, quét ngang một thương, pho tượng chấn động toàn thân, trực tiếp sụp đổ,

hóa thành vô số mảnh rơi lả tả khắp bát phương.

Đây là hình thái Thần linh tầng thứ nhất của Hứa Thanh, sau khi hiện ra, sức

chiến đấu của hắn tăng vọt, nhất là Cấm Kỵ thương, càng ẩn chứa lực lượng

kinh khủng.

Dưới tốc độ như vậy của Hứa Thanh, thân thể của hắn xuyên qua mấy chục

pho tượng kia, những nơi đi qua, không có bất cứ một pho tượng nào có thể đón

đỡ được một đòn, ào ào sụp đổ.

Nhưng lông mày Hứa Thanh đã từ từ nhăn lại.

Cho đến sau khi một pho tượng cuối cùng vỡ vụn dưới trường thương của

hắn, nguy cơ sinh tử mãnh liệt đột nhiên bốc lên trong lòng Hứa Thanh, hắn

không chần chờ chút nào, tay phải bỗng nhiên nâng lên, hung hăng ném trường

thương trong tay về phía cuối phố dài.

Đồng thời hắn lấy ra một khối huyết nhục Xích Mẫu, giữ trong lòng bàn tay.

Mà trường thương màu đen mang vô số tia sét, truyền ra âm thanh sắc nhọn.

Trong khoảnh khắc rơi xuống, giữa tiếng vang vọng lại, trường thương đâm vào

giữa không trung cuối phố dài, không cách nào xuyên thấu.

Nơi đó là vách tường của phong ấn, mà ở vị trí mũi thương có thể thấy được

nó đang cắm vào một mảnh góc áo màu đen.

Trước đó, có người ẩn núp ở đây...

Cùng lúc đó, một âm thanh âm u lạnh lẽo vang vọng cả con phố dài này.

“Chúng ta xem thường ngươi, mà ngươi cũng xem thường đạo chú.”

“Đạo Tôn hỏi: Tứ sinh vì sao dính oán khí, người có đầu chết, người không

đầu sống? Chúng ta nói: Cho nên hàng đạo tượng khóa thiên thân!”

Lời nói này vừa vang ra, khối vụn của năm mươi hai pho tượng đầu trọc

màu đen đã bị Hứa Thanh đánh sụp, nổ tung nước bay ra từ dưới hồ, tạo thành

năm mươi hai cái xích sắt, lao thẳng đến Hứa Thanh. Mặc cho Hứa Thanh né

tránh thế nào cũng đều tốn công vô ích, chúng đã trực tiếp trói chặt quanh hắn.

Năm mươi hai xích sắt, một đầu trói chặt Hứa Thanh, một đầu còn ở lại

trong hồ, từ xa nhìn lại, một cảnh này giống như đang khóa thân xác của yêu

ma.

“Đạo Tôn khép mắt, hỏi: Phong vẫn đao sát, thủy dật huyền mệnh*, đây là

phương nào? Chúng ta nói: Nhưng đạo thủy có thể phong ấn hết thảy thần!”

(*Phong vẫn đao sát, thủy dật huyền mệnh: gió rơi thành đao giết, nước tràn

thắt mệnh người)

Còn chưa kết thúc, theo âm thanh lại vang, nước hồ thành tơ, xuyên qua

trong mỗi một sợi dây xích, thẳng đến Hứa Thanh, quấn quanh thân hắn một lần

nữa. Nó mảnh, nhỏ, hư ảo lại có thực, có thể phong ấnh tất cả thần thức, tất cả

khiếu, càng che mắt Hứa Thanh.

“Đạo Tôn vui mừng, lại hỏi: Có oan là thiện, chết oan là lương, càn khôn

điên đảo, không phải là loạn giới, giải thích thế nào? Chúng ta đều giải thích:

Có đạo chú đóng đinh hồn!”

Năm mươi hai cây đinh màu đen dâng lên từ trong hồ nước, cẩn thận nhìn

lại, có thể nhìn thấy trên mỗi một cái đinh, đều có một pho tượng đầu trọc màu

đen khoanh chân thu nhỏ rất nhiều lần.

Bọn chúng rít gào mà đi, trực tiếp đâm vào toàn thân Hứa Thanh bằng tốc

độ kinh người. Chỗ đâm vào đều là mạch tương quan với hồn của Hứa Thanh,

đây là đóng đinh hồn luân hồi.

“Đạo Tôn nhắm mắt, để lại tiếng than thở: Bách quỷ an vị, liệt thị minh

công, linh hồn hòa liên, ngũ u ô uế, bách lễ huyền chú, thất dịch bất sung,

thường sinh vô lượng, luật lệnh nhiếp*.”

(Bách quỷ vào chỗ, kẻ hầu âm phủ, linh hồn tương liên, năm (địa) phủ ô uế,

trăm lễ tạo chú, thất dịch không đủ, không thể đo lường, pháp lệnh hấp thu)

Lời nói vừa phát ra, loạn tượng xung quanh nổi lên, bóng dáng chúng sinh,

hồn của vạn tộc đều đang huyễn hóa, cuối cùng hình thành từng sợi sương mù

màu đen, hội tụ tạo thành phù văn màu đen đã xuất hiện lúc ban đầu, cấp tốc đi

tới phía mi tâm Hứa Thanh.

Càng kinh người hơn là con phố dài Hoàng Đô mà Hứa Thanh bị ngăn cách

trong đó, hình dáng của nó cuối cùng cũng thay đổi...

Đây căn bản không phải là một con phố dài.

Nó rõ ràng là một lá bùa hình sợi dài bị phóng đại vô số lần!

Phù, có hai cái, một âm một dương, một sáng một tối!

Phía cuối phố dài chính là phần đuôi của ám phù, giờ phút này nơi đó cuốn

lên trên, lá bùa... Đang cuốn lên về phía Hứa Thanh, muốn phối hợp cùng hắc

phù trước mặt hắn để... Chân chính phong ấn hắn.

Cảm giác nguy cơ sinh tử không ngừng tăng vọt trong lòng Hứa Thanh,

nhưng hắn vẫn không lựa chọn dẫn nổ mặt trời viễn cổ, mà bóp nát khối huyết

nhục Xích Mẫu cầm trong tay kia.

Tòa thần tàng thứ hai sau lưng hắn ầm ầm nổi lên, hóa thành sương mù màu

đen nồng đậm, trong chốc lát đã bao phủ bóng dáng Hứa Thanh vào bên trong,

dung nhập với thân thể hắn.

Trong chớp mắt tiếp theo... Theo sương mù sôi trào, một luồng khí tức kinh

khủng kinh thiên động địa tràn ra từ bên trong.

Càng có tiếng gào thét đau đớn đến từ Hứa Thanh, như thần ma, truyền ra

khỏi cụm sương mù. Những nơi đi qua, hư vô nổ tung, phù văn rung động, nước

hồ nhấc lên gợn sóng kịch liệt.

Thời khắc khí tức kinh khủng này bùng nổ, không gian bị ngăn cách đung

đưa vô tận dao động, nước hồ quay cuồng, hư vô vặn vẹo, nước mưa rung động.

Bầu trời của không gian này xuất hiện mây mù, cấp tốc bốc lên hóa thành

vòng xoáy, ầm ầm chuyển động, tương liên cùng cụm sương mù bên trên hồ

nước, giống như kết nối trời và đất, hình thành vòi rồng.

Nhìn thấy mà giật mình, uy áp bao phủ tứ phương, nước mưa trút xuống tứ

phía.